Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 346: Mấy người này đang làm cái quái gì vậy? (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Arm.'
Lính của quân đoàn 6, Krob là người đầu tiên báo cáo về sự tồn tại của tổ chức này.

"Thật vô lý!"

Hiệp sĩ của lãnh địa mà Krob vừa đến không thể tin lời hắn ta.

"Chắc chắn đây là lời của một tên hèn nhát đã chạy trốn khỏi chiến trường! Khả năng cao là kẻ đào ngũ, hãy bắt hắn lại!"

Quân đoàn 6.
Đó là nơi như thế nào chứ.
Trong số 8 quân đoàn đặc biệt của Ma Vương, quân đoàn của Hỏa Ác Ma đã đem đến cơn ác mộng khủng khiếp nhất.
Tuy nhiên, mặt hiệp sĩ lãnh địa trở nên trắng bệch sau khi gặp trực tiếp Krob và lắng nghe câu chuyện của hắn ta.

"Tôi, tôi phải gặp ngài Lãnh Chúa ngay lập tức!"

Krob.
Hắn chính là con trai của quản gia phục vụ Tử tước Deshuran - Hỏa Ác Ma.
Dù không thể tiết lộ chi tiết nhiệm vụ vì đây là thông tin tuyệt mật, thế nhưng tính mạng của Tử tước Deshuran đang gặp nguy hiểm.

"...Ngươi thực sự đang nói thật sao?"

Cuối cùng, Lãnh Chúa cai trị lãnh địa này hỏi Krob với vẻ mặt nghiêm nghị.

"Đó là sự thật! Tuyệt đối không thể cứ lãng phí thời gian như thế này được!"

Khoảnh khắc Krob tuyệt vọng hét lên với vẻ mặt đầy khẩn trương và kinh hoàng. Lãnh Chúa lập tức ra lệnh cho thuộc hạ của mình.

"Liên lạc với Lâu đài Ma Vương!"

Đồng thời còn hạ lệnh.

"Tập hợp tất cả binh lính và hiệp sĩ của lãnh địa! Và yêu cầu hợp tác với quân đội của các lãnh địa xung quanh!"

Đây là vị Lãnh Chúa rất giỏi trong công việc của mình.
Các Ma nhân, đặc biệt là Ma nhân thuộc tầng lớp quý tộc, về cơ bản đều coi việc do dự trong chiến đấu là một điều sỉ nhục. Vì thế ông ta thậm chí còn vô thức hành động vội vàng hơn.

- Có chuyện gì vậy ạ?

Đối mặt với viên chức của Lâu đài Ma Vương, Lãnh Chúa bình tĩnh nói những gì mình biết.

"Quân đoàn 6 đã thất bại trong nhiệm vụ của họ. Ngoài ra, Tử tước Deshuran và toàn bộ quân đoàn 6 hiện tại đều chưa rõ sống chết."
- ...Ngài nói gì cơ?

Đối diện với sự ngờ vực của viên chức, Lãnh Chúa kể lại chính xác điều Krob đã nói.

"Theo lời của người lính duy nhất trốn thoát-"

Dù thật khó tin, thế nhưng Lãnh Chúa vẫn phải nói.
Ông ta nuốt khan và mở miệng.

"Những kẻ giả tạo tự xưng là 'Arm' phục vụ Thần Hỗn Loạn. Mọi chuyện là do chúng gây ra."
- ...Giả tạo......?

Tỷ lệ người theo tôn giáo trong Ma Giới là rất cao.
Giáo Hội có nhiều tín đồ nhất ở đây chính là Thần Chiến Tranh.
Nhưng, Hỗn Loạn ư?

"Cùng với-"

Khuôn mặt của viên chức trở nên trắng bệch trước những lời tiếp theo của Lãnh Chúa.

"Bọn chúng được cho là đang thực hiện một nghi lễ Tế Quỷ."
- Gì, gì cơ ạ?
"Tức là hiến tế mạng người đấy."
- Trước, trước hết, xin vui lòng đợi một lát.

Viên chức không thể vội vàng đáp lại lời Lãnh Chúa.
Tuy vốn dĩ phụ trách mảng quân sự nhưng hắn chỉ là một quan chức trung cấp, thậm chí còn không có thẩm quyền xem thông tin về những nhiệm vụ đặc biệt của quân đoàn 6 nữa kìa.
Hắn buộc phải báo cáo với cấp trên của mình.
Và vị cấp trên đó lại báo cáo với cấp trên cao hơn.
Cuối cùng, báo cáo ấy-

"Bệ Hạ."

Đã chạm tới Ma Vương.

"Ha, haha-"

Ma Vương phá lên cười.

"Thần Hỗn Loạn à?"

Cười. Hắn ta nhếch khoé miệng.
Kẻ đang cúi đầu trước mặt hắn đứng thẳng lên và bình tĩnh nói.

"Theo như lời của tên lính báo cáo đầu tiên thì hắn đã hoàn toàn rơi vào nỗi sợ hãi và kinh hoàng trước thứ năng lượng áp bức mình, và còn có cảm giác như bị thống trị nữa ạ."
"...Và?"
"Nỗi sợ hãi Hỗn loạn. Giống như sức mạnh của Thánh Tử ạ."

Nhiệm vụ đặc biệt của Quân đoàn 6 mà chỉ một số ít người biết, trong đó có Ma Vương.
Ngoài ra, về hiệp ước bí mật giữa Thần Giới, Thợ Săn, và Ma Giới.

"Thật là thú vị."

Bộp. Bộp.
Gõ nhẹ vào tay vịn ghế, Ma Vương đứng dậy và đi về phía cửa sổ.
Với bước chân tràn đầy chán nản. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ với khuôn mặt uể oải và mở miệng.

"Ai đang trong kì nghỉ ấy nhỉ?"
"Quân đoàn 5 đang trong kì nghỉ ạ."
"Cử đi đi."
"Rõ."

Trong 8 quân đoàn, Ma Vương cử quân đoàn 5 đến ngôi làng miền núi nơi quân đoàn 6 bị đánh bại.

"À."

Ma Vương bình thản tiếp tục.

"Tên lính trốn thoát sao rồi?"
"Hắn đã được triệu tập đến Lâu đài Ma Vương ạ."
"Và?"
"Sau khi hắn báo cáo, tôi sẽ giết hắn."

Ma Vương mỉm cười nói.

"Gọn gàng vào. Nếu bí mật bị lộ thì sẽ rắc rối lắm. Đúng chứ?"
"Vâng, thưa Bệ Hạ."

Mạng sống của Krob đã được quyết định như vậy.

"Hỗn Loạn à-"

Một tia hứng thú mờ nhạt hiện lên trong mắt Ma Vương rồi biến mất.
Tuy nhiên, điều ẩn chứa trong đôi mắt đó lại là sự chán nản đến khó tả.
Mỗi Ma Vương trong lịch sử đều có một danh hiệu khác nhau.
Và kẻ đang đứng đây, được mệnh danh là 'Ma Vương U Sầu'.

***

Tuy nhiên, một ngày trước khi quân đoàn 5 xuất quân từ Lâu đài Ma Vương, Cale đã chuẩn bị rời khỏi Ma Giới.

"Chúng tôi xác nhận rằng hắn ta đã tiến vào Lâu đài Lãnh Chúa."

Aurora mỉm cười thoải mái hơn trong khi chuyển lời báo cáo của người cấp dưới đã theo dõi Krob cho Cale.

"Thật mừng là chúng ta đã đến nơi này an toàn."

Một ngôi làng ven biển khác hoàn toàn với căn cứ trung tâm hay ngôi làng miền núi mà Cale từng ở.
Trên thực tế, đó là một vùng đất bị bỏ hoang với những căn nhà vô chủ ở khắp nơi.
Thế nhưng đây cũng một khu biệt lập với thế giới bên ngoài giống như ngôi làng miền núi nọ.
Cale nói trong khi hít sâu mùi của biển.

"Dù sao đi nữa, vì đã tìm thấy địa điểm thích hợp cho nên mọi việc sẽ nhanh chóng hoàn tất thôi."
"Phải sẵn sàng bỏ trốn bất cứ lúc nào."

Aurora nhìn xuống các thành viên Người Hòa Giải và dân làng đang bận rộn.
Vị trí Cale và Aurora đang đứng là một vách đá ven biển nằm khá cao phía trên ngôi làng.

"Nhờ sự giúp đỡ của ngài mà chúng tôi đã có thể nhanh chóng di chuyển căn cứ trung tâm."

Tiền bạc và Đá ma thuật.
Nhờ vào chúng, phép dịch chuyển tức thời quy mô lớn đã được hình thành để di chuyển dân làng và con tin.
Họ đã xây dựng được phần nào bộ khung cơ bản cho căn cứ mới.

"Không phải vẫn còn nhiều việc cần làm sao ạ?"

Aurora nhún vai đáp lại câu hỏi của Cale.

"Đúng là như vậy. Nhưng tôi có tiền mà."

Ánh mắt Aurora hướng về phía các cư dân của ngôi làng miền núi.
Những người đã mất đi mái nhà và cùng nhau đến nơi này.

"Với lại, số lượng nhân công cũng đã tăng lên."

May mắn thay, các Ma nhân trong làng đã quyết định gia nhập phe Aurora.
Đây cũng là sự lựa chọn tất yếu của họ. Để sống sót trong tình cảnh bị Ma Vương hiện tại nhắm đến bắt cóc này, họ đương nhiên không còn cách nào khác là phải từ bỏ nơi ở và đi theo Người Hòa Giải.
Tuy nhiên, khi biết rằng Aurora chính là huyết thống duy nhất còn lại của Cựu Ma Vương, họ đã nhìn thấy hy vọng trong sự lựa chọn bắt buộc này.

"Ngoài ra, mọi dấu vết đảm bảo đã được xóa sạch."

Căn cứ trung tâm đã bị phá hủy hoàn toàn, và phần lớn ngôi làng miền núi đã bị xóa sổ.

"Dù vậy, không phải ngài đã để lại một chút dấu vết sao?"

Aurora nhoẻn miệng cười trước lời nói ẩn ý của Cale.

"Dấu vết của Arm."

Vào lúc đó, Raon sải cánh bay lên trên vách đá.

"Con người, Choi Han và Choi Jung-soo chuẩn bị xong rồi! Mary cũng đã sẵn sàng!"

Nhóc ta còn nói thêm.

"Đã đến lúc trở về!"

Đã đến lúc Cale quay trở lại Apitoyu.
Choi Han hẳn là đang đứng trước bàn thờ được dựng lên trong căn nhà mới nơi Choi Jung-geon đang ở. Cale cất bước đi đến đó.

"Cale-ssi."

Aurora đi theo anh.

"Ưm."

Khoảnh khắc dừng bước và nhìn bà ấy, không hiểu sao Cale lại cảm nhận được một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

"Thưa-"

Khi bà ấy do dự mở miệng.

"Không cần đâu."

Cale nói một cách kiên quyết.

"Ngài không cần phải nói bất cứ điều gì hết."

Chắc chắn, bà ta đang muốn nói về điều đó!

'Sức mạnh cổ đại!'

Là điều mà lần trước Aurora đang định nói thì phải dừng lại!

'Không phải là các Thiên Thần đã xóa sổ toàn bộ sức mạnh cổ đại rồi sao ạ?'

Lại còn là bí mật của Thiên Giới nữa chứ!

'Mình không cần phải biết!'

Tôi vốn đã khó chịu vì phải dính líu đến Ma Giới rồi, và giờ là đến Thiên Giới ư?
Thứ thông tin này, dù có được dâng tận miệng thì tôi cũng không thèm đớp đâu nhé!

"Ư-ừm. Dù vậy, tôi nghĩ vẫn cần phải nói với ngài điều này. Vì nghĩ nó sẽ có ích cho Choi Han-ssi nên tôi không thể bỏ qua được."

Nhưng sau khi nghe thấy lời tiếp theo của Aurora, mặt Cale đã hoàn toàn nhăn lại. Anh ngậm chặt miệng để không nói thêm bất cứ điều gì nữa.

"......."

Khỉ thật.
Rồi, nghe thử xem!
Để coi là bí mật gì nào!

"...Là gì thế ạ?"

Giọng Cale sau khi chấm dứt sự im lặng nghe có vẻ hơi khàn khàn, thế nhưng Aurora không nhận ra điều này. Bởi vì do dự cho nên bà ấy vô cùng bồn chồn.

"Phùu."

Tuy nhiên, bà thở dài và vẫn quyết định nói.

"Trong quá khứ, không chỉ có Đơn Sinh Nhân là trở thành Thần. Dù là quy luật đi chăng nữa, biến số luôn tồn tại ở bất cứ đâu."

...Cho nên?
Biểu cảm của Cale trở nên u ám hơn.

"Tư cách của Thần đôi khi cũng được trao cho những sinh vật có thể thoát khỏi giới hạn của chủng tộc."

...Không quan tâm lắm.
Ánh mắt anh dần lạnh đi.

"Dù sao đi nữa, để chuyện đó sang một bên đã, ehem. Thiên Thần có chút khác biệt với Ma Quỷ. Họ không thể sử dụng Aura và Mana."

Hm?
Khi sự nghi ngờ hiện lên trên mặt Cale.

"Mỗi Thiên Thần bọn họ đều được ban cho một sức mạnh đặc biệt. Không có hai sức mạnh nào là giống nhau cả, toàn bộ đều là độc nhất vô nhị."

Biểu cảm của Cale trở nên kỳ lạ.
Thấy thế, Aurora mỉm cười và nói.

"Nghe giống sức mạnh cổ đại, đúng chứ?"

Đúng như bà ấy nói, những lời mô tả này nghe quen thuộc đến lạ.
Lửa Hủy Diệt.
Super Rock đáng sợ,...
Các sức mạnh cổ đại đều sở hữu những năng lực khác nhau.

"Các sức mạnh cổ đại của con người ngày nay, có lẽ phần lớn đều là được kế thừa từ những sức mạnh còn sót lại từ thời cổ đại."

Phải.
Hầu hết các sức mạnh cổ đại của Cale vốn dĩ đều có chủ sở hữu riêng.
Cale đã kế thừa và sử dụng sức mạnh của họ.

"Vậy nên ngày nay chúng được gọi là sức mạnh cổ đại, nhưng vào thời cổ đại, vốn dĩ chúng đều là những sức mạnh khác nhau."

Super Rock, tên keo kiệt, kẻ trộm, háu ăn, mít ướt, miệng hỗn.

"Sức mạnh mà chỉ một người mới có. Các Thiên Thần gọi đó là 'sức mạnh độc nhất'."

Tất cả đều là sức mạnh riêng biệt, không được thừa kế từ bất kì ai khác.

"Vào thời cổ đại. Khi một vài con người bắt đầu có thứ 'sức mạnh' này. Các Thiên Thần đã cho rằng một ngày nào đó những sức mạnh ấy sẽ đe dọa đến bọn họ, hay sẽ dám xâm phạm vào lãnh thổ của bọn họ."
"...Cho nên?"
"Họ đã khiến cho con người không còn có được sức mạnh đó nữa."

Biểu cảm của Cale trở nên kỳ lạ.

"Bằng cách nào ạ?"
"Tôi không biết điều đó."

Aurora lắc đầu.

"Những chuyện xảy ra từ thời cổ đại giữa Trần Giới, Thần Giới, và Thiên Giới đã trôi qua rất lâu nên tôi không thể biết được. Tuy nhiên, người đứng đầu Thiên Giới đã có hiệp ước gì đó với một vài vị Thần."

Ừm.
Bà dừng lại một lúc rồi tiếp tục.

"Kết quả là sức mạnh cổ đại vẫn tồn tại, nhưng tôi được biết rằng con người không còn có thể sở hữu sức mạnh độc nhất của riêng mình được nữa."

Tuy nhiên, điều này giờ đây đã trở thành thông tin trong quá khứ.

"Nhưng về Aura đó của Choi Han-ssi. Chắc chắn nó không phải là Mana hay Aura tự nhiên. Đó là điều độc nhất của ngài ấy."

Phải.
Aura của Choi Han là của riêng Choi Han.

"Mặc dù sức mạnh đó vẫn chưa tạo ra được thuộc tính hay thực thể rõ ràng. Thế nhưng nó chứa đựng sự độc nhất của Choi Han-ssi, và một khi sức mạnh đó phát triển, nó sẽ trở thành 'sức mạnh độc nhất'."

Sức mạnh cổ đại và Sức mạnh độc nhất.
Sức mạnh của sự kế thừa và Sức mạnh của sự tái sinh.

"Tôi không biết rốt cuộc là như thế nào. Nhưng có lẽ Thiên Giới đã xảy ra vấn đề gì đó làm xuất hiện lỗ hổng trong hiệp ước-"

Cale sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

'Vậy là-'

Con người bắt đầu thức tỉnh 'sức mạnh độc nhất' vốn chỉ được sở hữu bởi Thiên Thần.
Thiên Thần đã sử dụng phương pháp nào đó để tạo ra giới hạn khiến cho con người không thể có được nó nữa.

'Thay vào đó, 'sức mạnh độc nhất' đã lan rộng khắp thế giới và tồn tại trong những món đồ hay địa điểm nào đấy.'

Những người kế thừa chúng đã xuất hiện.
Vì vậy, sức mạnh độc nhất đã được đổi tên thành 'sức mạnh cổ đại'.

'Mình có sức mạnh cổ đại-'

Và còn có rất nhiều.
Cả những sức mạnh bên trong cơ thể.
Hay 'Bao Bọc' bên trong chiếc huy hiệu.
Thực sự là có rất nhiều sức mạnh cổ đại.

Người khơi chuyện, Aurora nói tiếp trong khi nhìn vào ánh mắt của Cale.

"Dù sao đi nữa, vì Choi Han-ssi đã thức tỉnh sức mạnh đó nên không biết chừng các Thiên Thần sẽ để mắt đến ngài ấy. Tôi nghĩ mình cần phải nói với ngài điều này vì sự phát triển của Choi Han-ssi."

Bị Thiên Thần để mắt đến.
Nghe thấy lời đó, lông mày Cale hơi nhướng lên.

'Không thể biết liệu cái 'để mắt' ấy chỉ là mối quan tâm đơn thuần hay là mối đe dọa.'

Xung quanh Cale có tổng cộng 2 người đã tạo ra Aura của riêng mình.
Choi Han và Thiên Ma.
Và-

'Không biết chừng sẽ có nhiều hơn nữa trong tương lai.'

Tất cả các đồng đội xung quanh Cale đều rất mạnh mẽ, và khi được kích thích bởi sự phát triển của đồng đội khác, họ cũng sẽ trở nên mạnh hơn.
Vì vậy, không thể biết họ sẽ phát triển thêm bao nhiêu, và khi nào sẽ đạt được 'sức mạnh độc nhất'.

'Hmm.'

Thợ Săn và Thần Tuyệt Đối.
Khuôn mặt của Cale, người vốn chỉ định giải quyết vấn đề đó và không lo lắng gì thêm nữa, trở nên nhăn nhó.

Ma Giới.
Thiên Giới.
Thần Giới.

'...Mặc kệ đi.'

Miễn là họ không động vào mình trước, hãy lờ đi nhiều nhất có thể.

'Một cách thích hợp-'

Phải, hãy phớt lờ một cách thật thích hợp.

'Hãy chỉ can thiệp ở mức độ cần thiết để giải quyết vấn đề Thợ Săn và Thần Tuyệt Đối thôi.'

Và sau đó hãy trở về Vương quốc Roan,
Trở lại Lãnh địa Henituse!

'Nghỉ ngơi!'

Nghỉ ngơi! Bất luận thế nào!
Cale mở miệng với một quyết tâm mạnh mẽ.

"Cảm ơn ngài."

Dù sao thì đó cũng là thông tin cần thiết.

"Không có gì, tôi hy vọng điều này sẽ giúp ích cho ngài."

Aurora mỉm cười.
Vì cảm thấy rằng mình đã giúp ích, cho nên bà rất vui. Bà nhìn vẻ mặt kiên định của Cale và quyết tâm sẽ nỗ lực hơn nữa để giúp đỡ anh ấy.

- Con người, làm sao thế? Trông ngươi ủ rũ quá!

Thế nhưng Cale chỉ thấy chán nản.
Vì lý do nào đó, anh cảm giác như thể cuộc sống lười biếng đã cách xa mình hơn một chút.
Tại sao anh cứ càng tiến bước thì nó lại càng xa dần vậy?

'A.'

Anh thực sự muốn từ bỏ tất cả.
Cale nhanh chóng đi đến nơi các đồng đội của mình đang tập trung.
Khuôn mặt vốn đang kiên định của Aurora đi theo sau anh ấy, lập tức trở nên cứng đờ.

'Ưm.'

Bà thậm chí còn nuốt chửng cả ngụm nước bọt.

"Ư, ư ư-"

Tử tước Deshuran hầu như không thể mở mắt và cố gắng tỉnh táo lại.
Được gọi là Hỏa Ác Ma hay Quý Công Tử Che Mặt, đây là kẻ đã biến những cơn ác mộng tuyệt vọng nhất của nhiều Ma nhân trở thành hiện thực.

BỐP!
"Ugh!"

Bà ngơ ngác nhìn cảnh tượng hắn ta bị đánh vào sau đầu rồi ngất đi.

"Lần thứ mấy rồi?"

Đã bao nhiêu lần hắn ta ngất đi như vậy rồi?
Nhìn bộ dạng đó của hắn, hẳn là hơn năm lần nhỉ.

"Đây là lần thứ hai mươi ba ạ."

Một giọng nói máy móc cứng nhắc vang lên từ đâu đó.
Đó là Necromancer Mary.
Lạch cạch. Lạch cạch.
Bên cạnh cô ấy, một con quái vật xương nhỏ đang cầm một cuốn sách trên tay.
Cuốn sách ấy chính là vũ khí của Tử tước Deshuran, đồng thời là đồ vật bị nguyền rủa có thể đốt cháy hay làm thối rữa thịt của bất kỳ sinh vật nào chạm vào nó ngoại trừ hắn ta.
Thế nhưng, việc bị cầm bởi xương của người chết chẳng khác nào đòn chí mạng đối với quyển sách đó cả.

"Tôi cũng từng đánh ngất một lần mà."

Mary điềm tĩnh đáp lại lời nói nhẹ nhàng của Choi Han.

"Vậy tổng cộng là 24 lần ngất xỉu."

Và 23 lần kia tất nhiên là do cú đánh từ quái vật xương của Mary.

"......."

Aurora im lặng, và cuối cùng mở miệng.

"Thưa, ngài định đưa Tử tước Deshuran đi cùng sao ạ?"
"Vâng. Tôi nghĩ như thế sẽ tốt hơn."
"Nếu được như vậy thì tôi rất cảm kích."

Tử tước Deshuran sẽ là một mối nguy lớn nếu để hắn đi cùng với Aurora.
Việc lẩn tránh sự truy đuổi của Ma Vương sẽ trở nên dễ dàng hơn nếu như Cale đưa hắn ta đến nơi khác bên ngoài Ma Giới.

"Vậy tôi xin phép rời đi ạ."

Cale mỉm cười và quay đầu lại.

"!"

Anh chạm mắt với Phó linh mục Cotton, người đã nhanh chóng tạo ra một vòng tròn phép thuật trông vẫn đáng quan ngại như ngày nào.
Cale liếc nhìn căn nhà mới của Choi Jung-geon một lúc trước khi rời khỏi Ma Giới.

'Hoàn toàn chiếm được sức mạnh của Thánh Tử.'

Một khi có đủ khả năng để thanh tẩy Vấy Bẩn của Hỗn Loạn.

'Lập tức quay lại đây.'

Phải cứu được Choi Jung-geon.
Choi Han và Choi Jung-soo nhìn vào nơi ánh mắt Cale hướng đến, thế rồi đi theo sau anh mà không nói một lời.
Chẳng bao lâu, toàn bộ nhóm Cale đã rời khỏi Ma Giới.

***

Và khi trở về Apitoyu, Cale đông cứng người.

ẦM!

Ực.
Anh nuốt nước bọt.
Người vừa đập bàn là mẹ của Raon, cựu Chúa Tể Sherit.

ẦM!

Người đập bàn tiếp theo là Raon.
Raon hét lên.

"Lock là gia đình của chúng ta! Chúng ta tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ Lock lại Apitoyu đâu!"
"...Mấy lý lẽ hoang đường đó......!"

Con Sói Xanh.
Điều duy nhất mà thú nhân Apitoyu cần làm lúc này, chính là đưa vị Thần của họ trở lại.
Họ và Người Sói Lock.
Cựu Chúa Tể Sherit, người đã cố gắng giải quyết vấn đề nảy sinh giữa bọn họ, lẩm bẩm với giọng điệu u ám.

"Ta, đã cố giải quyết vấn đề thật tốt đẹp bằng lời nói, ta đã dùng lời nói, thay vì nắm đấm-"

ẦM!
Nắm đấm của Sherit đập xuống bàn.

"Con người, đi đón Lock của chúng ta về thôi!"

ẦM!
Khoảnh khắc Raon đập bàn bằng nắm tay mũm mĩm của mình.
RẮC.
Cái bàn bị nứt ra.
Cale gật đầu mãnh liệt khi nhìn thấy Lâu Đài Đen và chiếc bàn được gia cố bằng phép thuật đang kêu lên răng rắc.

"Được, đến chỗ Lock thôi!"

Cale rời khỏi Lâu Đài Đen ngay khi trở về Apitoyu để đón Lock đã bị bắt đi bởi những thú nhân khóc lóc và bám chặt vào cậu.
Anh rời đi để đón Lock, người có thể đột nhiên trở thành Giáo Hoàng bất cứ lúc nào.
Không, anh bị đuổi ra ngoài mới đúng.

"Con người, đi thôi!"
"Ừm, ừm-"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top