Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 347: Mấy người này đang làm cái quái gì vậy? (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cale vội vã rời khỏi Lâu Đài Đen như thể bị đuổi đi và nhìn thẳng về phía trước.

Hwiiii——

Gió thổi lên.
Sau trận chiến khốc liệt với Chúa Tể Rồng Neo.
Mọi thứ dường như đã bị san phẳng, chỉ trừ Lâu Đài Đen còn đứng trơ trọi ở đó.

"......."

Cale quay đầu sang một bên.

"Con người! Mau đi thôi! Chúng ta phải đi đón Lock!"
"Nhất định! Chị cũng bảo phải mang anh Lock về nữa!"

Trong khi Raon và Hong dữ dội hét lên.

"......."

Eruhaben đang đứng đó với khuôn mặt vô hồn.
Ánh mắt của Cổ Long Eruhaben chậm rãi di chuyển sang bên cạnh. Cale và ngài ta chạm mắt nhau.

"Ngươi cũng vậy à?"
"...Vâng."
"...Đi thôi."
"...Vâng."

Cale và Eruhaben phải cùng nhau di chuyển trước áp lực từ Cựu Chúa Tể Sherit, Raon, và Hong.

Uuung—-

Eruhaben mở dịch chuyển tức thời.

"Hôm trước ta đã đến một lần rồi."

Cale đứng trên vòng tròn dịch chuyển và nhìn Eruhaben với ánh mắt khó hiểu.
Bởi lẽ, thật khó để anh tin rằng dù Eruhaben đã đích thân đến thế nhưng cuối cùng mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết.

"Haizz."

Eruhaben thở dài với vẻ đau đầu.

"Là như thế này."

Chậc. Cổ Long tặc lưỡi và nói tiếp.

"Ngươi đã nghe chuyện Lock phải đi đến chỗ Điện Thờ và Thần Vật rồi chứ?"
"Tất nhiên rồi ạ."

Cale đã thuật lại cho Lock chính xác những gì Thần Chết đã nói với mình.

<Này, hãy để anh ta giáng thế xuống Apitoyu đi. Nhé?>
<Chỉ cần tạo ra một Thần Vật là được.>
<Hãy xây một Điện Thờ lấp lánh vào.>

Sau khi nghe xong tin nhắn này, Lock đã gật đầu.

'Quả nhiên, thì ra là thế. Ngài Sói Xanh cũng đã nói như vậy ạ.'

Cale không thể giấu được vẻ mặt bối rối của mình.

"Có vấn đề gì với hai điều đó vậy ạ?"
"Ừm. Cứ đi trước đã. Hãy vừa đi vừa nói. Ừm-"

Eruhaben ngừng lại một lúc rồi tiếp tục.

"Tình hình đã trở nên khó xử."

Cale nhận ra điều gì đó trong ánh nhìn của ngài ấy.

Uuung-

Đứng trên vòng tròn dịch chuyển, Cale nhớ lại cuộc trò chuyện với Lock trước đây.
Về vấn đề Con Sói Xanh, Lock đã xin lời khuyên từ Cale.

'Tôi nên nói điều này như thế nào ạ?'
'Bất cứ điều gì cậu muốn nói, vậy là được rồi.'
'...Lỡ như có điều gì đó mà tôi không nên nói thì sao ạ.'
'Không có chuyện đấy đâu.'

Khi Thần Hỗn Loạn xuất hiện trong Lâu đài - Hang ổ của Rồng Đệ Nhất Tinh Tú Ryan.
Sự tồn tại đã ngăn chặn làn sóng hỗn loạn mà vị Thần đó tạo ra chính là Con Sói Xanh.
Không thể phủ nhận, rằng nhờ vào điều này mà nhóm Cale đã có thể sống sót mà không bị thương.

'Ngài, ngài ấy nói là sẽ ngủ một lát ạ.'

Vì chuyện này, Con Sói Xanh đã mất quá nhiều sức mạnh và rơi vào trạng thái không thể giao tiếp được nữa.

'Ngài ấy đã quá kiệt sức.'

Và đã ngủ thiếp đi.

'Kể từ đó, mình chưa hề nhận được tin tức về sự tỉnh lại của ngài ấy cho đến tận lúc tới Ma Giới.'

Đó là suy nghĩ cuối cùng của Cale trước khi nhắm mắt lại.

Paaat-!

Cơ thể anh được dịch chuyển cùng với ánh sáng rực rỡ.

"Con người, lâu rồi chúng ta mới đến đây nhỉ!"

Và thứ chào đón anh khi mở mắt là một lâu đài quen thuộc.

Hang ổ của Rồng Đệ Nhất Tinh Tú Ryan.

Trận chiến trước đây đã tàn phá phần lớn nơi này, và có lẽ đó là lý do mà công việc sửa chữa đang diễn ra sôi nổi ở khắp nơi.

"Các vị đến rồi ạ."

Người chào đón Cale là Bạch Xà Wisha.
Không biết có phải là Lâu Đài Đen đã báo tin trước cho họ hay không, mà ở đây không chỉ có Wisha mà còn có một vài gương mặt quen thuộc khác.

"Thật vinh dự khi được gặp lại các vị."
"Lâu rồi chúng ta mới gặp lại nhau. Xin mời các vị vào."

Cale im lặng nhìn chằm chằm vào 4 người, bao gồm cả Bạch Xà Wisha đang mỉm cười cay đắng.

'Theo như ta biết, Wisha đứng về phe để Lock rời đi.'

Thế nhưng nụ cười đó chứa đầy sự phức tạp.

Sssss—!

Một con rắn nhỏ xuất hiện trên cánh tay của Wisha.

"Lâu rồi không gặp, rắn con!"
"Xin chào! Gặp lại mọi người vui quá đi!"

Con rắn nhỏ vẫy đuôi với Raon và leo lên lưng nhóc ta, sau đó tiến về phía Hong, người cũng đang đưa lưng ra, và trèo lên lưng nhóc ấy.
Cale mở miệng trong khi nhìn bọn trẻ chào hỏi nhau.

"Lock đang ở đâu vậy ạ?"
"Ư-ừm. Tôi sẽ dẫn đường ạ."

Theo chân Wisha, Cale lại tiến vào Hang Ổ của Rồng Đệ Nhất Tinh Tú Ryan.

Rầm, Rầmm!
Coong, Coong!

Bên trong Hang Ổ cũng đang bận rộn với công việc sửa chữa hết chỗ này đến chỗ kia.
Cale bước đi và nhìn xung quanh.

"Tất cả đều là thú nhân."
"Vâng. Nhiều đề nghị hỗ trợ đã được gửi đến, nhưng chúng tôi đã từ chối toàn bộ."

Đế Quốc và Vương Quốc. Nhiều nơi cho biết họ sẽ gửi người hay vật tư đến để giúp đỡ công việc sửa chữa này.
Thế nhưng các thú nhân đã từ chối.

"Chúng tôi muốn tự làm tất cả bằng chính đôi tay của mình, vì chúng tôi đang tạo ra thánh địa của riêng mình."

Thánh địa.
Cale gật đầu trước lời của Wisha.

"Điện Thờ cũng đang được xây dựng ở đây sao ạ?"
"Vâng. Vì đây là nơi có ý nghĩa sâu sắc về nhiều mặt mà."

Thú nhân đã bị áp bức suốt hơn 200 năm.
Họ cần một điểm trung tâm để tập hợp lại sau khi đã gian nan sống sót rải rác khắp lục địa này.

"4 người ở đây, trong đó có tôi, là ban chiến lược. Ban chiến lược gồm có 10 thành viên và một vài người khác, tất cả chúng tôi đều đã chọn nơi này làm thánh địa đầu tiên."

Lâu đài Ryan.
Tại đây, các thú nhân chủng dã thú đã bị bắt làm nô lệ.

"Vô số thú nhân đã chết."

Rất nhiều thú nhân đã phải trải qua cái chết khủng khiếp dưới lòng đất của Lâu đài Ryan với tư cách là vật hiến tế.
Mục đích của những cái chết đó là làm sa ngã 'Tiếng khóc của Hoàng hôn' - Thần Vật duy nhất còn lại của Con Sói Xanh.

"Chúng tôi cần một nơi để tưởng nhớ họ."

Nhưng Thần Vật đã không sa ngã.

"Đây cũng là nơi mà Con Sói Xanh đã tái thế."

Đồng thời, Con Sói Xanh - Thần Linh đã bộc lộ sức mạnh của mình.

"Thông qua một con sói nhỏ giống như ngài ấy."

'Con sói nhỏ' này.
Chính là Lock.

"Đây là nơi mà chúng tôi, tộc thú nhân đã vượt qua hơn 200 năm của quá khứ, sẽ tiến về phía trước một lần nữa."

Vị trí của nơi này cũng nằm ở trung tâm Apitoyu, gần với Đế Quốc nên sẽ rất thuận tiện cho mọi người từ khắp nơi đổ về.
Và dù phần lớn đã bị phá huỷ, thế nhưng đây vẫn là Hang Ổ của Rồng Đệ Nhất Tinh Tú. Giá trị cơ sở hạ tầng của nơi này là tương đối lớn.
Wisha bật ra một tiếng cười cay đắng.

"May mắn là, Đế Quốc và các Vương Quốc khác cho biết họ sẽ trao quyền tự trị cho nơi này."

Một thánh địa được tạo ra chỉ dành riêng cho thú nhân.
Tất nhiên, mục đích sau màn của nó chính là để lặng lẽ trả thù cho sự áp bức mà thú nhân đã phải chịu đựng trong quá khứ, điều không hề phù hợp với lập trường của Wisha.
Nhưng cô ấy có thể làm gì đây?

"Hiện tại, tôi quyết định sẽ chấp nhận thiện chí đó."

Tộc thú nhân vẫn còn yếu đuối.
Và họ còn rải rác ở khắp mọi nơi.
Vì mỗi người đều đã phải tự mình chạy trốn để sống sót, cho nên họ đã quên mất cách để đoàn kết với nhau.

'Thế nhưng, tương lai sẽ khác.'

Thú nhân sẽ trở nên đoàn kết hơn so với 200 năm trước.
Bởi vì họ đang cùng nhau có một quyết tâm.
Hiện tại, ban chiến lược đang thảo luận về việc tổ chức trưng cầu dân ý để quyết định xem, liệu có nên tạo ra một vương quốc thống nhất chỉ dành riêng cho thú nhân hay không.

'Có lẽ mọi người đều sẽ bỏ phiếu với cùng một quyết định giống nhau.'

Wisha không thích quyết định đó.
Cô nhìn đi nơi khác để ngừng suy nghĩ vô ích, nhưng rồi khựng lại.

"!"

Đó là vì cô thấy Cale đang nhìn mình với ánh mắt không hài lòng.

Cale Henituse.

Giờ đây, ngài ấy đã trở thành sự tồn tại vượt qua cả Rồng trong Apitoyu này.

'Ánh sáng ngũ sắc sao?'

Ánh sáng ngũ sắc ấy được cho là giống như một Điện Thờ sáng chói vậy.
Có khá nhiều người biết rằng, chủ nhân của ánh sáng ngũ sắc đó chính là Cale Henituse.
Dù sao đi nữa, đôi mắt của bậc vĩ nhân ấy hiện đang lạnh lùng nhìn Wisha.
Cale với khuôn mặt vô cảm cất tiếng bằng giọng điệu điềm tĩnh giống biểu cảm của mình.

"Lock không phải là Con Sói Xanh."
"......!"

Mắt Wisha rung lên.

"Và, dù Lock không phải là một đứa trẻ. Nhưng cậu ấy vẫn còn nhỏ."

Cale nói tiếp một cách nhẹ nhàng như dòng nước trôi.

"Đặt gánh nặng lên vai một đứa trẻ sao?"

Ánh mắt lạnh lùng ấy chỉ nhìn Wisha một lần rồi quay đi.
Tuy nhiên, dư ảnh của ánh mắt đó vẫn khiến Wisha ớn lạnh sống lưng.
Nguồn năng lượng như có như không ấy đã công kích cả 4 thành viên của ban chiến lược Thú Nhân, bao gồm cả cô, và khiến bọn họ hóa đá.
Tuy nhẹ nhàng, nhưng thật kinh hoàng.
Thanh âm nhẹ nhàng ấy vang tới chỗ bọn họ.

"Chúng tôi đã cứu các vị. Như vậy là chưa đủ sao ạ?"

Cale nhìn Wisha lần nữa. Và anh mỉm cười.

"Dù các vị có đánh nhau hay xung đột gì đi nữa, đó không phải là việc của chúng tôi. Mỗi người đều phải có trách nhiệm với cuộc đời của chính mình. Các vị hiểu chứ?"

Cale vẫn không hiểu nổi, rốt cuộc chuyện này có vấn đề gì mà ngay cả Eruhaben cũng phải thấy khó xử chứ.
Nhưng dù sao đi nữa,

'Phải biết giới hạn nằm ở đâu.'

Càng nghe những lời của Wisha, Cale càng cảm thấy khó chịu.
Thánh địa ư?
Được, tốt thôi.
Rất ý nghĩa.
Và muốn thú nhân trong tương lai không chỉ tìm lại được vị trí của mình mà còn trở nên mạnh mẽ hơn sao?
Điều này cũng rất tốt.

'Thế nhưng đó là chuyện mà bản thân họ phải tự lo liệu.'

Nhìn vào việc họ nói những lời như vậy với anh, rất có thể họ cũng đã nói điều này trước mặt Lock.
Anh không biết liệu có phải họ làm vậy là vì thấy Lock cũng là thú nhân hay không.
Cale chỉ muốn nói rõ một điều với họ.

"Có thể đối với các vị, Lock là một đồng tộc thú nhân."

Thêm nữa, cậu ấy đã triệu hồi Con Sói Xanh.
Không biết có phải họ nghĩ rằng Lock và họ đang đứng cùng một chiến tuyến hay không, thế nhưng.

"Đối với chúng tôi, Lock là gia đình."

Lock là gia đình của chúng tôi.
Đứng cùng một chiến tuyến ư? Không, không phải theo nghĩa đó.

"Các vị biết điểm khác biệt, đúng chứ?"

Khóe miệng Cale nhếch lên.

"Nếu các vị không biết khác ở đâu, thì sẽ khó xử lắm. Nhỉ?"

Dưới ánh mắt chờ nghe câu trả lời của Cale, Wisha nuốt nước bọt và mở miệng.

"Tôi, tôi biết ạ."

Cale vẫn mỉm cười và nói.

"Tôi rất vui vì các vị biết. Thật sự rất vui đó."

Giọng nói tràn đầy chân thành ấy nhẹ nhàng lẩm bẩm.

"Xin hãy nhanh dẫn đường đi ạ."

Bước chân của Wisha trở nên nhanh hơn trước giọng nói trong trẻo của Cale. Không chỉ có cô ấy. 3 thành viên khác của ban chiến lược đang đi cùng họ cũng vội vã di chuyển.

'Ôi trời.'

Đứng ở sau cùng, Cổ Long Eruhaben nhìn cảnh tượng ấy với nụ cười vô cùng mãn nguyện.
Mặt khác, biểu cảm của Cale lại không được tốt cho lắm.

'Hmm.'

Các thú nhân mà họ nhìn thấy trên đường đi đã chào hỏi bọn họ một cách thận trọng.
Dù những khuôn mặt ấy trông thật bình yên-

'Đầy tâm sự.'

Nhưng dường như lại mang theo nỗi lo lắng sâu sắc.
Cale đã biết nỗi lo lắng đó là gì, sau khi gặp được Lock.

"Vậy là."

Cale ấn huyệt thái dương và mở miệng.

"Điện Thờ đang được xây dựng."

Điện Thờ.
Phần móng đã được dựng lên và đang xúc tiến theo kế hoạch.
Chẳng bao lâu nữa, một Điện Thờ Sói Xanh tuyệt đẹp sẽ được dựng lên.

"Các nghi thức cơ bản như cầu nguyện đã được thực hiện rồi sao?"

Việc cầu nguyện hướng đến Con Sói Xanh dường như đang được diễn ra theo định kỳ.
Đây không phải là điều bắt buộc, và chỉ được thực hiện bởi những người muốn đưa vị Thần bị lãng quên trở về mà thôi.

"Cống phẩm để dùng làm Thần Vật đã được hoàn thành."

Thần Vật.
Cống phẩm tạo ra cho mục đích này cũng đã hoàn tất.
Đó là một bức tượng nhỏ hình con sói, với chất liệu làm bằng gỗ lấy từ khu vườn nơi có Cây Thế Giới.
Các thú nhân đã chuẩn bị đầy đủ.

"Ngoài ra, các thú nhân đã đạt được sự đồng thuận về việc để cậu rời đi sao?"

Khoảng một nửa ban chiến lược do Bạch Xà Wisha đứng đầu, đã không ngừng thuyết phục các thú nhân rằng việc trao vị trí Giáo Hoàng cho Lock là điều không đúng.
Họ cũng đã bày tỏ lời xin lỗi tới Lock.
Và kết quả, các thú nhân đã dần dần xuất hiện ý nghĩ ​​cho rằng yêu cầu của họ là quá mức.
Chỉ riêng việc cậu ấy cứu rỗi họ, chỉ riêng việc cậu ấy mang Thần Linh trở lại, đã đủ để họ phải cảm thấy biết ơn rồi, ấy vậy mà họ lại muốn đòi hỏi nhiều hơn nữa. Và họ đã nhận ra rằng điều này là không đúng.
Khi mọi thứ đang dần đi đến hồi kết tốt đẹp-

"Có vấn đề phát sinh sao?"

Cale bị sốc.

"Vâng, có vấn đề ạ."

Đôi vai Lock rũ xuống khi cậu len lén thở dài và nói.
Và vấn đề đó nhanh chóng được thốt ra từ miệng Cale.

"Thần Vật bị từ chối à?"

Có một chấm xanh mờ ảo đang lơ lửng trên vai Lock.
Đó chính là Con Sói Xanh đang chìm trong giấc ngủ.

"...Vâng. Con Sói Xanh không hợp thể với Thần Vật ạ."

Khoảnh khắc nghe thấy lời nói đó, Cale vô thức thốt lên.

"Này, Sói Xanh ngài đây là làm sao thế? Ngài đang bận ngủ đấy à?"

Khuôn mặt của Cale, người vốn đang có cái nhìn thiện chí với Con Sói Xanh kể từ khi ngài ấy cứu họ khỏi Thần Hỗn Loạn, trở nên u ám.

Thịch!

Vào lúc đó, một ông lão không biết nhảy từ đâu ra hét lên.

"Mọi điều ngài Sói Xanh làm đều có ý nghĩa, và việc tìm ra ý nghĩa đó chính là nhiệm vụ của chúng ta! Sao ngài lại dám nói như vậy-"

Thế nhưng ông lão không thể nói tiếp.
Bởi vì Cale đang nhìn ông ta.
Ông lão này chính là đại diện của nhóm người đầu tiên đề cập đến việc đưa Lock lên làm Giáo Hoàng.
Cale hỏi với khuôn mặt u tối.

"Sao ạ? Ngài thấy bất mãn ư?"
"......."

Ông già tuy không hài lòng nhưng cũng không thể nói được gì.

"Tôi còn gọi Thần Hỗn Loạn là 'hắn' đấy? Tôi còn nói chuyện suồng sã với Thần Chết đấy?"

Dù vậy, Cale đã gọi Con Sói Xanh là ngài.

"......."

Ông già rón rén ngồi xuống và tránh ánh mắt của Cale.
Bởi chính ông ta đã tận mắt nhìn thấy sức mạnh của Cale.
Cale rời mắt khỏi ông già và nhìn Lock.
Nhận được sự chú ý, Lock ngập ngừng nói.

"Không biết liệu ngài ấy có còn ngủ hay không, nhưng dù có cố thế nào đi nữa thì tôi cũng không thể trò chuyện với ngài ấy ạ."

Chấm nhỏ màu xanh.
Chỉ nằm trên vai Lock, ánh sáng xanh ấy đã từ chối Thần Vật.
Mặc dù muốn tìm hiểu nguyên nhân, nhưng vì không thể trò chuyện cho nên Lock cũng không thể làm được gì.

"Hm."

Không thể trò chuyện sao.
Cale đang xoa tay ghế thì nhìn xung quanh.
Các thú nhân né tránh ánh mắt của anh.
10 thành viên của ban chiến lược hiện đã tập trung xung quanh Lock.

"Hm."

Sau một lúc suy nghĩ, Cale chạm mắt với Raon.

"Con người, chuyện này đau đầu phết nhỉ!"
"Vậy sao?"
"Eung?"

Raon mở to mắt khi nghe thấy lời của Cale.
Không chỉ Raon, mà tất cả mọi người đều hướng mắt về phía Cale.

Lách cách.

Cale lấy ra một chiếc gương.
Đó là Thần Vật được ban tặng bởi Thần Chết.
Cale chạm vào màn hình và cất giọng.

"Này. Thần Chết. Có đấy không?"

Mấy việc liên quan đến Thần.
Nếu không biết thì cứ hỏi Thần Chết đi.

"......!"
"!!"
"HỘC."
"ƯM!"

Những người hiểu được ý nghĩa câu nói của Cale đều hoá đá.
Trong căn phòng họp tràn đầy sự kinh ngạc, Cale tiếp tục công việc của mình.

"Này. Biết đại khái tình hình rồi chứ? Trả lời."

Anh đường hoàng đưa ra yêu cầu với Thần Chết - vị Thần dễ dãi nhất.

"Trả lời đi."

Đưa tôi câu trả lời cho tình huống này.
Nếu là việc liên quan đến Thần, hẳn là phải biết chứ.

Uuung-

Và chiếc gương khẽ rung lên.

<Tên khốn nạn->

Lần đầu tiên, Thần Chết dùng từ tục tĩu với Cale.
Và Cale mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top