Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 353: Ẩn Mình (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ Tịch của CTCP Mặt Trời, Choi Seon-hee thoáng chốc im lặng.
Cale Henituse.
Hai câu hỏi mà anh ấy đặt ra cho bà.

'Nơi ở của Tổng thống ở đâu ạ?'

Câu đầu tiên.

'CTCP Mặt Trời đã từng đầu tư vào CTCP Vô Sắc chưa? Hay đã từng tiếp xúc với người có liên quan chưa ạ?'

Và câu thứ hai.
Thực ra ý nghĩa của câu thứ hai rất đơn giản.

'Các vị dính dáng đến CTCP Vô Sắc đến mức độ nào?'

Choi Seon-hee trả lời hai câu hỏi này, và sau khi nghe câu trả lời của bà, ba người kia đều thoáng im lặng.
Người đầu tiên lên tiếng là Alberu Crossman, nam nhân mà Thần Mặt Trời đã bảo Choi Seon-hee rằng 'hãy giúp đỡ và để người ấy làm theo ý mình.'

"CTCP Vô Sắc không nhận bất kỳ khoản đầu tư bên ngoài nào sao."
"Vâng. Họ không muốn có bất kỳ sự can thiệp nào từ bên ngoài vào quá trình sản xuất và điều hành trò chơi."

Số lượng người chơi lên tới hàng trăm triệu người.
Ngoài ra, ngay cả những người không chơi game cũng đang thưởng thức 'Hãy nuôi dưỡng nên vị Thần Tuyệt Đối quý giá của riêng bạn!' theo nhiều cách khác nhau.

Mọi môn thể thao.
Mọi trò giải trí.
Thậm chí cả cờ bạc.

Hiện tại, không gì có thể vượt qua tầm ảnh hưởng của 'Nasojeol' hết.
Nói đúng hơn, tất cả mọi thứ từ thể thao, giải trí, cờ bạc,... đều có liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp với Nasojeol.

"Nhiều công ty và quốc gia đã cố gắng bành trướng quyền lực của mình ở Nasojeol, thế nhưng CTCP Vô Sắc không muốn điều này."

Các tập đoàn và quốc gia sẽ có thể kích động hay lôi kéo hàng trăm triệu người nếu như kiểm soát được Nasojeol.
Thế nhưng Vô Sắc đã không cho phép điều đó xảy ra.

"Trò chơi chỉ là trò chơi mà thôi(*). Trái lại, sự kiên trì ấy của Nasojeol khiến mọi người yêu thích và chỉ tập trung vào nó."
"Vô Sắc đã xây dựng được hình ảnh tốt đẹp-"

(*)Tức game này chỉ đơn thuần là game chứ không liên kết với bất kì bên nào khác.

Khi Alberu lặng lẽ lẩm bẩm, Cale mở miệng.

"Không phải việc từ chối mọi thứ đến mức ấy cũng sẽ gây thiệt hại cho CTCP Vô Sắc sao ạ?"

Hiện tại, Nasojeol có sức ảnh hưởng rất lớn trên Trái Đất này, nhưng trong quá trình phát triển ấy, nó đã từ chối thế giới bên ngoài quá nhiều.

'Hẳn nó đã bị kìm hãm rất nhiều trước khi phát triển như bây giờ.'

Ánh mắt Cale hướng về phía Thư ký Choi.

"Đúng là như vậy."

Bà ấy gật đầu.

"Đó là lý do CTCP Vô Sắc chấp nhận 'quảng cáo'."
"Quảng cáo-"
"Vâng. Chỉ cần trả đủ tiền, họ sẽ cho phép chạy quảng cáo các hoạt động kinh doanh hay chính sách quốc gia của Trái Đất bằng nhiều hình thức khác nhau trong Nasojeol."

Và là những hình thức quảng cáo khá kín kẽ, nên nhiều người chơi không để ý.

"Vậy ra đó là cách mà bọn họ tạo sợi dây(*) sao?"
"Đúng vậy. Bọn họ chưa hoàn toàn phớt lờ các chính phủ và công ty khác."

(tạo sợi dây: giữ mối quan hệ/liên kết với ai đó)

Lúc đó, Rosalyn tham gia vào cuộc đối thoại.

"Chắc không chỉ có vậy đâu nhỉ?"

Ngồi trên ghế sofa, Rosalyn nhìn lên trần nhà và nở một nụ cười kỳ lạ trên môi.

"Ngay cả trong Nasojeol cũng có tranh chấp quyền lực đúng chứ? Trong số đó, hẳn phải có khá nhiều người chơi được chống lưng bởi quốc gia hoặc công ty nào đấy."
"...Đúng là như vậy."

Thư ký Choi nở một nụ cười tương tự như Rosalyn trong khi chậm rãi trả lời.

'Những người này-'

Không hề tầm thường chút nào.

"Vô Sắc đã tạo ra một thế trận, mà ngay cả khi có ai đó-, không,"

Rosalyn tự nói một mình.

"Ngay cả khi có một tổ chức hay quốc gia nào đó chiếm quyền kiểm soát và thâu tóm sức mạnh. Vô Sắc vẫn có thể ung dung giữ lập trường không can thiệp vào vấn đề này."
"Đó có lẽ là lý do các thế lực khác trên Trái Đất không bàn tán nhiều về Vô Sắc, mà thay vào đấy đi thẳng vào việc mở rộng tầm ảnh hưởng của mình một cách bí mật hoặc công khai ở Nasojeol."

Alberu tiếp lời cô ấy.
Choi Seon-hee gật đầu.

"New World của 'Nasojeol' chính là một Tân Trái Đất."

Sột soạt Sột soạt.
Choi Seon-hee đứng cạnh Cale.
Bà vuốt bức tường kính.

"Địa Cầu 3 hiện đã sống sót sau cuộc xâm lược của quái vật. Nhưng không thể phủ nhận sự thật rằng nó đã phải trải qua quãng thời gian, không, nhiều thập kỷ khủng khiếp do sự xâm lược của những con quái vật vô danh."

Những sản phẩm khoa học tiên tiến, bao gồm cả các thiết bị cơ khí kỳ lạ chạy bằng hơi nước.
Đây đều là bằng chứng về cách mà Tân Trái Đất vẫn kiên cường tồn tại.

"Mặc dù quái vật thi thoảng vẫn xuất hiện. Nhưng hiện tại chúng là những con quái vật mà con người có đủ khả năng để chống chọi và ngăn chặn."

Địa Cầu 1 và 2.
Những nơi này khác với thế giới mà Kim Rok-soo và Cale từng sống hay từng ghé qua.

"Vì vậy, có thể nói rằng Trái Đất đã vượt qua thảm kịch. Tuy nhiên, những điều đã bị phá hủy và đổ vỡ trong khoảng thời gian đó không thể nào quay trở lại được."
"Một thế giới mới, New World tươi đẹp đã mở ra với những con người còn sống sót."

Thư ký Choi gật đầu với Rosalyn, người trước đó chỉ im lặng lắng nghe.

"Vâng. Làm sao có thể không đắm chìm vào thế giới tươi đẹp đó được chứ."

Roan bên ngoài bức tường kính này, cũng là một thế giới tươi đẹp.
Thế nhưng trong tim của người dân nơi đây đều có một vết sẹo.
Những vết thương và nỗi đau không thể xóa nhòa vẫn còn tồn tại trên khắp Trái Đất.
Và thế là, mọi người đã rơi vào thế giới của Nasojeol.

"Đối với các nhà cầm quyền, một chiến trường mới đã xuất hiện."

Alberu đáp lại lời đó.

"Là chiến trường. Nhưng không chỉ là chiến trường. Đó là một chiến trường thực tế ảo không ảnh hưởng đến hiện thực."
"Đúng thế ạ."

Choi Seon-hee muốn nói cho ba người lạ này biết về Nasojeol.
Bà muốn cho những 'người bình thường' này biết. Rằng nó là sự tồn tại như thế nào đối với những kẻ cầm quyền.

Cộp. Cộp.

Ngồi trên chiếc ghế mềm mại sang trọng, Alberu gõ nhẹ vào bàn rồi mở miệng.

"Cale."
"Vâng."
"Cậu có nghĩ lý do mà thế giới này sống sót và không chịu thiệt hại quá nặng nề từ lũ quái vật, là vì Vô Sắc Huyết không?"

......!
Đôi mắt của Choi Seon-hee mở to.

'Họ đang nói gì cái vậy?'

Thế giới của chúng tôi bị như vậy mà gọi là không chịu thiệt hại quá nặng nề ư?
Thế nhưng bà không vội vàng mở miệng.

"Lý do mà quái vật xuất hiện và tàn phá nhiều Địa Cầu khác nhau, là do hành động của bọn Thợ Săn cùng sự hợp tác với Ma Giới."

Mục đích của những hành động mà bọn Thợ Săn đã làm, chính là tạo ra nỗi tuyệt vọng để dâng lên cho vị Thần bị phong ấn - Thần Tuyệt Vọng.
Một trong các hành động của chúng chính là tạo ra địa ngục trên nhiều Trái Đất.

"Gia tộc Vô Sắc Huyết quyết định sẽ định cư ở đây. Hơn nữa, bọn chúng đã lên kế hoạch tạo ra New World bằng công nghệ của nơi này. Chúng sẽ không loại bỏ Địa Cầu 3."
"Cộng thêm việc kế hoạch tạo ra một White Star mới, và đánh thức vị Thần bị phong ấn đều không thành công."

Alberu nhoẻn miệng cười và nhìn chằm chằm vào Cale.

'Cậu cũng nghĩ giống ta đúng chứ?'

Cale thậm chí còn không nhìn nụ cười mang hàm ý quá rõ ràng ấy.
Thay vào đó, anh nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Thợ Săn không còn lý do gì để hành hạ Địa Cầu 3 bằng quái vật nữa."

Chính xác hơn, là New World ở Nasojeol.
Chúng sẽ cố gắng bảo vệ Địa Cầu 3 cho đến khi thế giới mới đó trở thành một Tân Thế Giới thực sự, chứ không còn chỉ là thực tế ảo.

"Đúng vậy. Tuy nhiên có nhiều lý do cho việc tại sao hiện tại các quái vật, gì nhỉ, đều ở mức độ có thể đối phó được đúng chứ."

Làm nổi bật sự hòa bình của New World.
Hoặc gieo rắc sự cảnh giác và bất an ở Địa Cầu 3.
Chẳng phải giữ nguyên trạng thái này sẽ đem lại rất nhiều lợi ích sao?
Alberu nghĩ như vậy, và hỏi Cale.

"Chuyện đó, có nên liên lạc với những người của Trái Đất khác không?"
"Có ạ."

Nếu như những con quái vật của Địa Cầu 3 đang tạm lắng hoạt động.
Cale tự hỏi không biết tình trạng của Trái Đất nơi anh đã trở thành Kim Rok-soo bây giờ như thế nào.

"Lâu rồi chưa liên lạc với họ nhỉ."
"Vâng.... Cũng khá lâu rồi."

Đã lâu rồi.
Cale có phương thức để liên lạc với họ bất cứ khi nào, đầu tiên là Viên Đá Thần.
Không có nhiều dịp để sử dụng nó cho đến giờ.

Choi Jung-soo và Lee Soo-hyuk của Trái Đất khác.
Khác với Sui Khan và Choi Jung-soo đã chết và đang làm việc với Thần, hai người đó đang sống như thế nào nhỉ?
Liệu hòa bình ở nơi đó đã đến chưa?

Cale mở miệng trước khi chìm sâu hơn vào suy nghĩ.

"Dù sao đi nữa, Chủ Tịch danh dự của CTCP Vô Sắc chắc chắn phải có quyền lực rất lớn đúng không ạ?"
"Vâng. Và ông ta rất nổi tiếng."

Hô.
Alberu hỏi với vẻ thích thú.

"Chắc là hắn đã làm nhiều việc thiện lắm nhỉ?"
"Vâng. Thi thoảng ông ta lại quyên góp số tiền lớn cho những nơi bị thiệt hại bởi sự xuất hiện của quái vật. Có thể khẳng định, ông ta vô cùng nổi tiếng ở Roan."

Chủ Tịch danh dự của CTCP Vô Sắc.

"Họ đã tạo ra một đại thương hiệu, và thực hiện những hành động tốt đẹp. Ngoài ra, hình ảnh mà họ thể hiện trên các phương tiện truyền thông cũng vô cùng trong sạch."

CTCP Vô Sắc là công ty của Roan.
Người dân đất nước này không thể nào lại không tự hào vì điều đó được.

"Chủ Tịch đương nhiệm là con trai của Chủ Tịch danh dự, dù năng lực của anh ta vẫn chưa được công nhận. Tuy nhiên, Chủ Tịch danh dự - Chủ Tịch đầu tiên của công ty, lại rất được lòng công chúng."
"Vậy nên nếu tham gia vào cuộc bầu cử tiếp theo, việc ông ta đắc cử sẽ là điều chắc chắn nhỉ?"
"Vâng."

Choi Seon-hee bình tĩnh nói ra thông tin mà mình có.

"Tổng Thống đương nhiệm Anroman đã nỗ lực rất nhiều để đưa đất nước vượt qua cuộc khủng hoảng ở Địa Cầu 3."

Anroman là một người tuyệt vời.

"Ngài ấy là một chiến binh và chiến lược gia xuất sắc."

Có rất nhiều người kính trọng anh ta.

"Thế nhưng người dân-"

Choi Seon-hee thoáng dừng lại một lúc và không thể nói tiếp.
Bà ấy không muốn nói ra điều này sao?
Sau một lúc ngẫm nghĩ, Alberu nói ra suy nghĩ của mình trước bà ấy.

"Muốn hòa bình."
"...Đúng thế ạ."

Anroman là một người vĩ đại.
Anh ấy đã hy sinh rất nhiều.

"Nhiều người cho rằng Anroman đã hoàn tất vai trò của mình với 3 nhiệm kỳ Tổng Thống và không cần phải làm việc đến tận nhiệm kỳ cuối cùng. Nhưng trên hết-"

Ý kiến ​​của đại đa số người dân là,

"Trong một thế giới đã hòa bình, họ không muốn nhìn thấy dấu tích của chiến tranh."

Anroman chính là dấu tích của quá khứ.

"Tương lai. Người dân muốn một tương lai mà địa vị quốc gia của Roan được nâng cao. Người dân muốn một người có thể nâng cao quyền lực của Roan."

Rosalyn nói với vẻ mặt cay đắng.

"Anh ấy giống như một anh hùng bị lãng quên vậy-"
"Ngài ấy đã được hưởng rất nhiều điều để nói là bị lãng quên. Chỉ là người dân không muốn ngài tồn tại trong tương lai mà thôi. Ngài ấy rất tuyệt vời, nhưng họ thấy Chủ Tịch danh dự còn tuyệt vời hơn thế."

Raon cẩn thận nói trong đầu Cale.

- Con người, nhưng chẳng phải CTCP Vô Sắc là kẻ thù của cha mẹ Anroman sao?

Đúng vậy.
Chỉ có điều, người dân không biết điều đó.

- Anroman hẳn phải tức giận lắm! Nếu như ta đánh mất vị trí của mình vào tay kẻ thù của cha mẹ...! Ta sẽ hủy diệt tất cả!

Như Raon đã nói, Anroman lúc này có lẽ đang tức đến lộn ruột rồi.
Không phải bất kỳ ai khác, mà lại là CTCP Vô Sắc. Việc để thua bọn chúng chẳng khác nào cơn ác mộng khủng khiếp cả.
Đặc biệt là khi đã cống hiến hết mình cho Roan đến mức được phần lớn người dân công nhận như vậy, Anroman hiện tại hẳn là thấy nghẹn lời đến không còn gì để nói nữa.
Cale mở miệng.

"Thưa Thư ký Choi."
"Vâng."
"Tên của Chủ Tịch danh dự là gì ạ?"

A.
Thư ký Choi hơi cúi đầu và nói như thể xin lỗi.

"Tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp và tải lên tất cả thông tin đã biết về CTCP Vô Sắc ạ."

Và lập tức trả lời câu hỏi của Cale.

"Chủ Tịch danh dự. Tên ông ta, là Han Taek-soo ạ."

Mọi ánh mắt đều hướng về Cale.
Việc nắm bắt tình hình đến đây là xong.

"Dinh Tổng Thống nằm ở hướng đó phải không ạ?"

Điều quan trọng bây giờ, chính là chúng ta có thể làm gì trong tình thế này.
Cale nhìn về phía tây bắc và cúi đầu.
Anh nhìn vào trang phục của mình.

"Hm. Có lẽ không nên ăn mặc như thế này."

Bộ trang phục dường như chỉ phù hợp với Apitoyu hay Vương quốc Roan.
Nếu để người khác nhìn thấy, chắc họ sẽ nghĩ anh đang cosplay theo game Nasojeol mất.
Anh nhờ thư ký Choi một việc.

"Xin hãy chuẩn bị giúp tôi ba bộ vest."

Và Thư ký Choi trả lời như thể đây là điều đương nhiên.

"Tôi đã chuẩn bị mọi thứ cho ba vị trong tòa nhà này rồi ạ."

Mọi điều cần thiết để hoà nhập vào Trái Đất, đương nhiên bao gồm cả ba bộ vest, đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.

"Thật tuyệt vời."
"Không có gì ạ."

Cale nói với đồng đội.

"Trước khi đi hãy thay đồ đã."

***

"Đây là phân tích xu hướng ủng hộ ạ."

Anroman ném tài liệu mà trợ lý đưa lên mặt bàn.
Bộp.
Anroman nhìn vào tài liệu và mở miệng.

"Chúng ta đang bị đẩy lùi."
"...Vâng."

Có lẽ thời gian càng trôi, sự ủng hộ sẽ càng giảm xuống.

"Phía Quốc Hội thế nào?"
"......."

Trợ lý cúi đầu không nói gì.
Anroman bật cười.

"Ha, mấy lão già ở đó giờ chắc đang cố bằng mọi cách nắm được sợi dây của Han Taek-soo nhỉ."
"...Ưm."

Anroman hỏi người trợ lý đang không thể nói tiếp bằng vẻ mặt nghiêm túc.

"Chiều hướng có thay đổi gì không?"

Hiện tại ở đây chỉ có trợ lý và Anroman.

"Cứ nói thoải mái đi."

Người trợ lý mở miệng sau khi im lặng.

"...Trừ khi có biến số lớn xảy ra, có lẽ sẽ rất khó để ngăn cản Han Taek-soo ạ."

Anroman nhắm chặt mắt lại.

"Bản cập nhật quy mô lớn sắp hoàn tất, những biến đổi khổng lồ sẽ sớm xảy ra ở Nasojeol. Như ngài đã biết, cả thế giới đang rung chuyển."

Cười.
Trợ lý còn chưa dứt lời, Anroman đã bật cười và lấy tay xoa mắt.

"Có rất nhiều kẻ muốn xây dựng vương quốc của riêng mình trên chiến trường New World đó."

Bất kể là quốc gia hay công ty. Tất cả đều đang nhắm đến New World.
Bởi vì đó là một phương pháp mới để kiếm tiền hay quyền lực.
Điều này có lẽ là vì họ đặt niềm tin vào New World, nơi đã phát triển lớn mạnh đến mức ngay cả CTCP Vô Sắc cũng không thể đảm đương hết được.

'CTCP Vô Sắc gặp khó khăn trong việc quản lý nơi này ư?'

Chỉ là giả vờ thôi.
Hơn bất kỳ ai, Anroman biết rõ rằng CTCP Vô Sắc đã kiểm soát hoàn toàn New World.

"Tất cả mọi người đều biết. Rằng chủ nhân thực sự của chiến trường đó là ai ạ."
"Là Chủ Tịch danh dự. Han Taek-soo. Đó là lý do mà người dân Roan muốn Han Taek-soo sao?"
"Mấy ai có thể từ chối vùng đất mới được ạ."
"Ha. Phải rồi."

New World giờ đây chính là một Trái Đất khác mang đến cuộc sống mới không gánh nặng cho người dân trên Trái Đất này.

"......."

Anroman im lặng, chậm rãi nhìn trợ lý của mình và mở miệng.

"Merry."
"...Eung. Anh."

(Từ đoạn sau là Merry không dùng kính ngữ với Anroman nữa)

Trợ lý Merry thở dài, tháo kính ra và dùng tay bấm mạnh vào Ấn Đường.
Anroman nhìn cảnh tượng ấy và hỏi.
Câu hỏi đối với người duy nhất mà anh có thể tin tưởng.

"Rất khó để anh thắng sao?"
"...Có hai biến số có thể xảy ra."

Merry không nói rằng họ có thể thắng.
Dù là người tẻ nhạt với giọng nói nghe như robot, thế nhưng lời nói của cô ấy chưa từng sai dù chỉ một lần.

"Có hai biến số sao?"
"Đầu tiên. Phải khiến CTCP Vô Sắc sụp đổ ngay lập tức."
"Điều đó khả thi không?"

Merry không nói điều này vì nghĩ rằng nó có thể xảy ra.
Đó là lý do cô liền nói ra biến số thứ hai.

"Hoặc là anh nhận được Nhiệm Vụ Hoàng Đế?"
"......."

Merry, người biết rằng Anroman đứng đầu bảng xếp hạng, nói với anh nhưng không nhận được hồi đáp.

"Anh hùng đã cứu rỗi Roan và Trái Đất, Anroman. Người anh hùng mà mọi người đã quên lãng lại lần nữa trở thành anh hùng ở New World."
"Đó là đáp án của em sao?"
"Đó là một biến số mà em có thể rút ra."

Phải có biến số thì mới có dòng chảy mới được.
Trước tiên, họ cần phải thay đổi ván cờ.

"Anh cũng biết mà, anh trai. Bây giờ không thể chỉ coi New World như một trò chơi được nữa. New World cũng là một Trái Đất khác. Sau khi thoát khỏi thảm kịch mang tên quái vật, con người đã trở thành nô lệ của New World."

New World đưa người ta bước vào một thế giới mới với những ảo mộng hạnh phúc, giúp họ thoát khỏi những con quái vật đã tàn phá Trái Đất và Roan trong quá khứ.
Bây giờ, mọi người đều đang hướng tới tương lai.

"...Vô nghĩa."

Anroman thở dài và yêu cầu trợ lý Merry cho anh thời gian ở một mình.

"Để anh suy nghĩ đã."

Merry gật đầu đáp lời anh ta và rời khỏi văn phòng.

"......"

Trong văn phòng chỉ còn lại một mình Anroman.
Anh nhắm chặt mắt lại.

'Thực sự, vô nghĩa mà.'

Hai biến số.
Anh biết chìa khóa để tạo ra chúng là gì.

CTCP Vô Sắc.
Anh biết một thế lực đang cố gắng tiêu diệt gia tộc Vô Sắc Huyết.
Và Nhiệm Vụ Hoàng Đế ư?
Cả điều đó-

'Alberu Crossman-'

Khoảnh khắc anh nhớ ra tên của một người.

Bíppp—Bíppp——!

Thiết bị báo động trên bàn làm việc kêu lên.

"Cảnh báo."

Một giọng nói phát ra từ chiếc máy trên bàn.

"Phát hiện kẻ xâm nhập trái phép. Hệ thống phòng thủ số 0 đã sụp đổ."

Cạch.
Anroman đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.
Biểu cảm trên mặt anh ta đông cứng lại.

Dinh Tổng Thống.
Có tổng cộng 10 hệ thống phòng thủ ở đây. Thế nhưng cho đến nay, chưa từng có hệ thống phòng thủ nào trong số đó được kích hoạt.
Chưa bao giờ có bất kỳ cảnh báo hay lỗi nào được gửi đến.
Thế nhưng, có một hệ thống phòng thủ bí mật mà chỉ duy nhất Anroman và trợ lý Merry của anh biết.

Hệ thống phòng thủ số 0.

Hiện tại, nó đã phát hiện ra kẻ xâm nhập.
Điều đó nghĩa là, kẻ xâm nhập đã dễ dàng vượt qua 10 hệ thống phòng thủ kia và chạm tới hệ thống phòng thủ số 0 ấy.

'Và hệ thống phòng thủ số 0 này-'

"...Văn phòng."

Văn phòng, nơi hiện chỉ có một mình Anroman. Hệ thống số 0 đã được lắp đặt chỉ giới hạn trong không gian này mà thôi.
Anroman quay đầu lại.

Cạch.
Cửa sổ được mở ra.

"Ồ."

Điều anh nhìn thấy là một người đàn ông vừa khẽ kêu lên một tiếng.

"Không giật mình à? Chắc là anh đang chờ nhỉ?"

Người đàn ông tóc đỏ với bộ vest sang trọng bước vào với nụ cười tươi sáng.
Hành động trèo cửa sổ ấy trông không hề ăn nhập với vẻ ngoài thanh lịch, từ đầu đến chân đều là nhãn hiệu cao cấp kia chút nào. Và dường như người ấy khá quen thuộc với hành động này.

"Đây là lần đầu tiên ta gặp nhau ngoài đời nhỉ."

Và người bước vào tiếp theo là một mỹ nam với mái tóc vàng và đôi mắt xanh.
Anh ta cũng mặc trang phục sang trọng, và trông rất giống Anroman.

"Xin lỗi vì đã ghé thăm mà không báo trước ạ."

Người phụ nữ bước vào cuối cùng có mái tóc đỏ tuyệt đẹp hoà hợp với đôi mắt đỏ của mình. Cùng Mana đỏ dao động quanh người.
Cả ba người đều mặc vest đen, dù khác nhãn hiệu và kiểu dáng.
Cộp.
Khi cô gái, người cuối cùng bước vào trong phòng.
Anroman mở miệng.

"Tôi đã kiểm tra vị trí của Taerang."

Mặc dù Alberu không thể truy cập vào trò chơi vì nó đang trong quá trình cập nhật, nhưng vì thấy thật kỳ lạ khi không thể liên lạc được với Alberu, cho nên anh đã kiểm tra vị trí của Taerang.

"Thế mà Taerang lại đang ở đây."

Dù vị trí chính xác của Taerang vẫn chưa được xác định. Nhưng nó được xác nhận là đang ở Địa Cầu 3.
Và còn là thủ đô của Roan.

"Nên đương nhiên tôi biết cậu sẽ đến tìm tôi rồi."

Anroman nở nụ cười dịu dàng.
Mỹ nam tóc vàng, Alberu mỉm cười rạng rỡ với anh ta.

"Phải. Nhưng có lẽ sau này ta không cần đến đây nữa."

Alberu vẫn nói với nụ cười trên môi.

"Bởi vì sau này ngươi đâu còn ở đây nữa đâu."
"......."

Nụ cười trên mặt Anroman biến mất.

'Văn phòng Tổng Thống sẽ không có chỗ cho Anroman nữa.'

Ý Alberu chính là như vậy.
Anroman không thể lên tiếng.
Tuy vậy, Alberu vẫn mỉm cười rạng rỡ.

"Nào, trước tiên nói chuyện một chút được không ạ?"

Lúc đó, Cale xen vào với nụ cười dịu dàng.

"Vừa uống trà vừa nói. Mọi người thấy thế nào?"

Khi Cale nói một cách tinh quái.

"Americano đi. Tôi nghiện nó mất rồi."

Rosalyn thản nhiên nói, thế rồi bước đến ghế sofa và ngồi xuống đầu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top