Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 360: Trò chơi khủng khiếp nhất (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh cần lấy được thẻ giảng viên hoặc nhân viên của Học viện Hoàng gia Breeze sao?"
"Ừ."

Cô bé cau mày khi nhìn Cale mỉm cười rạng rỡ.

"Phùu."

Cô bé thở dài và tiếp tục điềm tĩnh nói.

"Hiện tại, các 'người lạ' đang cắm trại ở tầng 1 để tìm anh. Bọn họ còn cứ liên tục hỏi mọi người trong quán về tung tích của anh thôi."

Cale mỉm cười thân thiện.

"Cảm ơn. Vì đã che giấu thông tin của tôi."

Cô nhóc phát ra tiếng rên rỉ nghe như thở dài.

-Đứa trẻ của ta-
'!'

Là Chúa Tể.
Đấng Tối Cao của mọi chúng sinh ở Tà Vực thứ 6.
Chủ nhân duy nhất của ta.

-Hãy giúp đỡ-

Lục Ác Ma bảo ta hãy giúp đỡ kẻ lang thang đến từ Tà Vực thứ 7 kia.

'Nghe nói Boss của Tà Vực thứ 7 hiện đang mất tích, và Boss tiếp theo sẽ sớm xuất hiện.'

Trước khi Boss tiếp theo chính thức lên ngôi, nghe nói một con gấu con gian xảo đang được lệnh giả vờ làm Boss.
Vì vậy mà Tà Vực thứ 7 đang được theo dõi chặt chẽ, với suy đoán rằng một cuộc tranh giành quyền lực sẽ sớm nổ ra.

'Nhưng Thất Ác Ma đang có kế hoạch gì vậy?'

Cô nhóc, tình báo của Lục Ác Ma, càng lúc càng bối rối trước những hành vi khó lường của Thất Ác Ma.

-Hãy ở bên cạnh-

Tuy nhiên, sau khi mệnh lệnh của chủ nhân được đưa ra, những gì cô cần làm đã được quyết định.

"Tôi sẽ tìm cách thâm nhập vào Học viện Hoàng gia."
"Cảm ơn."

Lần này Cale cũng mỉm cười dịu dàng.

Học viện Hoàng gia Breeze.
Ngày mai, Giám Mục Serisa của Thần Mặt Trời sẽ diễn thuyết tại một tòa nhà riêng ở đó.

Cale định lẻn vào nơi đó và tiếp cận Serisa vào cuối buổi diễn thuyết để bắt tay với bà ta.
Bởi vì đó là nhiệm vụ của anh.

[Hãy bắt tay với tín đồ Hỗn Loạn (Serisa)!]

"Tôi sẽ quay lại vào buổi tối."

Cô nhóc nói vậy và rời khỏi phòng Cale.
Cale rời mắt khỏi cánh cửa đã đóng và mở cửa sổ.

"Chỉ cần bắt tay là được-"

Học viện Hoàng gia Breeze lấp ló ở đằng xa.

"Tò mò về học viện quá đi!"
Nyaaaong!
Nyaaaong!

Bọn trẻ trung bình 10 tuổi không giấu đi sự hứng thú của mình.
Và một lúc sau, cô nhóc quay lại chỗ Cale nhanh hơn dự kiến.

"...Thứ này là sao đây ạ?"

Cale nhìn thứ trước mặt với biểu cảm hoài nghi.

"Tôi đã cố gắng hết sức rồi ạ."

Cô nhóc tự tin.

"Sao thế? Tôi nghĩ nó hợp với anh mà."

Cale đưa tay ra.

"Đồng phục học viên......."
"Vâng. Là đồng phục học viên."

Thứ mà tay anh chạm vào chính là bộ đồng phục của Học viện Hoàng gia.

"Không phải Học viện Hoàng gia chỉ nhận học viên từ 18 tuổi trở xuống thôi sao?"

Cô nhóc thản nhiên trả lời câu hỏi của Cale.

"Đúng vậy."

Và rồi nói thêm như muốn hỏi có vấn đề gì không.

"Anh có hơi già so với một thanh niên 18 tuổi, nhưng vẫn là mỹ nam mà?"
"!"
"Đẹp trai là được hết."
"!"
"Mà, cũng có phải anh sẽ ở lại học viện mấy ngày đâu. Anh nói chỉ cần nghe giảng một lát thôi đúng chứ?"
"...Phải?"
"Vậy tốt hơn hết anh nên giả làm học viên thay vì là giảng viên. Với cả, giảng viên bị quản lý việc ra vào chặt chẽ hơn đấy. Là học viên thì sẽ dễ dàng di chuyển hơn đó."
"......."
"Vậy cố lên nha."

Cô nhóc rời khỏi phòng, để lại Cale im lặng phía sau.

"À."

Dừng lại khi đang nắm tay nắm cửa, cô nhóc nói thêm với Cale.

"Tối đa là hai bộ đồng phục. Thẻ học sinh cũng vậy. Chúng tôi hiện chỉ làm được đến mức đó thôi. Đây là giới hạn rồi ạ."

Thực tế, đây quả thực là điều tốt nhất mà cô có thể làm để giúp Cale, người thậm chí không phải đồng minh mà chỉ là một vị khách xa lạ.

"Vậy, chúc anh đạt được mục đích của mình nhé."

Lạch cạch.
Sau khi cô nhóc rời đi, Cale ở lại trong phòng nhặt hai bộ đồng phục lên.

"Con người, bộ nào cũng quá lớn với bọn ta!"
"Đúng vậy! Tiếc quá đi! Chị cũng thấy thế nhỉ?"
"Chỉ là học viện thôi, chúng ta cùng đi vào là được mà. Không cần phải tiếc nuối đâu."
"Con người, bọn ta sẽ tàng hình và đi cùng nhé!"

Trong khi nghe qua loa lời nói của Raon, On và Hong, Cale mở cửa sổ.
Sau đó anh nhìn ra ngoài và nói.

"Vào đi."

Đang ở trên mái nhà, Choi Han nhảy vào qua cửa sổ.

"Có chuyện gì vậy, Cale-nim?"

Choi Han khựng lại.

"......."

Bởi vì Cale đang im lặng nhìn Choi Han.

"Ừm."

Thế rồi anh ấy gật đầu và chìa một bộ đồng phục ra.

"Đi thôi. Cả anh nữa."
"?"

Một dấu chấm hỏi xuất hiện trên khuôn mặt Choi Han, nhưng Cale vẫn nghiêm túc yêu cầu.

"Và ngày mai nhất định phải ở sát cạnh tôi. Đừng mở miệng."

Phớt lờ Choi Han đang đứng ngây người cầm bộ đồng phục trên tay, Cale nhờ Raon.

"Hãy nhuộm tóc cho Choi Han."
"Màu gì nè?"
"Đỏ."
"Ồ."

Thế là Choi Han trở thành chàng trai tóc đỏ.

***

CTCP Vô Sắc.
Một công ty siêu việt có tầm ảnh hưởng lớn không chỉ ở Roan mà lan rộng ra toàn Trái Đất.
Kim Se-hyun, nhà nghiên cứu cao cấp ở đó không kìm được mà thốt ra.

"Khỉ thật!"

Nhân viên vận hành trò chơi bên cạnh anh ta thở dài.

"Bây giờ nó đã nằm ngoài tầm tay của chúng ta."
"...Toang hết rồi."
"Hyung-nim!"

Nhân viên ngạc nhiên đến mức vô thức gọi Kim Se-hyun.
Tuy nhiên, Kim Se-hyun không chú ý đến lời gọi của nhân viên và tức giận.

"Này. Chẳng phải cậu cũng thấy vậy à?"
"......."
"Bây giờ mấy người nhà ông Han đang làm trò chơi rối tung hết cả lên. Có nhà nghiên cứu hay quản trị viên nào phía chúng ta tham gia vào bản cập nhật này không? Toàn bộ đều là kết quả do mấy người liên quan đến nhà Han gây ra hết!"
"......."
"Và nãy cậu mới nói gì cơ?"

Nhân viên thở dài rồi nói.

"...Những nhiệm vụ không thể nắm bắt được dường như đang diễn ra rất thường xuyên."
"Phải. Và điều đó có nghĩa là gì?

Kim Se-hyun, người ở lại phòng thí nghiệm sau khi tan làm và không từ bỏ việc nghiên cứu về hệ thống thực tế ảo, nói bằng giọng phẫn nộ.

"Sẽ có những nhiệm vụ mà cậu - bên vận hành đảm nhiệm mảng 'nhiệm vụ' không thể nắm bắt được. Ngoài ra, Hệ Thống cũng chỉ nhận dạng được các nhiệm vụ sau khi chúng được tạo ra mà thôi. Hiện tại, New World đang đi theo hướng vượt ra khỏi tầm kiểm soát của chúng ta."
"Không phải đó là hướng đi mà chúng ta mong muốn sao ạ?"

Kim Se-hyun cười khẩy trước lời nói của hậu bối.
Ánh mắt anh tập trung vào khung cảnh trong phòng thí nghiệm, nơi vốn dĩ có hàng chục người.
Hiện tại, phòng thí nghiệm chỉ có năm người mà thôi.

"Hướng đi mà chúng ta mong muốn? Tức là người dùng có thể chơi game theo nhiều cách khác nhau, và cuối cùng khiến các biến số và dòng chảy khác nhau xuất hiện à? Nếu thế thì việc Hệ Thống nhận ra muộn cũng không phải quá tệ, bởi dù muộn màng nhưng nó vẫn có thể can thiệp."

Kim Se-hyun thừa nhận.

"Phải. Đó là thế giới mới mà chúng ta mong muốn."

Nhưng sau đó anh liền bác bỏ.

"Nhưng cậu cũng biết bây giờ điều đó là không thể mà?"
"......."
"Gia đình nhà ông Han. Bọn họ chỉ coi Hệ Thống đơn giản như một công cụ, và đang loại trừ Hệ Thống để làm đủ thứ chuyện không phải sao?"
"Ưm."
"Đó là lý do New World bây giờ đang biến thành một thế giới mà chúng ta không thể nắm bắt được. Có vô lý không chứ?"

Hậu bối mở miệng một cách yếu ớt.

"...Đó chỉ là phỏng đoán thôi mà. Ai mà biết người nhà Han đã làm gì chứ."
"Đúng, đây chỉ là linh cảm của anh và cũng chẳng có bằng chứng thực chất nào hết. Không phải vì cũng có linh cảm như vậy nên cậu mới đến gặp anh sao?"
"Em không phủ nhận điều đó."

Hậu bối mỉm cười vô lực.
Hiện tại, trong CTCP Vô Sắc có phe trung lập, đồng thời còn có phe thiểu số phản đối đường lối của nhà Han.
Trên thực tế, phe thiểu số ấy ít ỏi đến mức khó mà gọi là một 'phe phái' được.
Nói đúng hơn, đó là cách gọi những người bị bỏ rơi và không biết khi nào sẽ bị sa thải hoặc khi nào sẽ tự mình nghỉ việc.

"New World thực sự có thể trở thành một thế giới mới. Anh không cam tâm nhìn thấy nó bị hủy hoại bởi sự can thiệp của bất kỳ ai."

Khuôn mặt của Kim Se-hyun trông như sắp khóc.

"Họ cũng-, họ cũng sẽ không muốn kết cục đó."

Hai người đã tạo ra thực tế ảo, tạo ra sự khởi đầu của Nasojeol.
Nghĩ đến họ, Kim Se-hyun cau mày.

"...Họ thực sự muốn có một thế giới mới. Một nơi có thể tự tồn tại, tự phát triển. Một thế giới như một giấc mơ không phụ thuộc vào sự can thiệp hay lợi ích của bất kỳ ai hết-"
"Hyung-nim-"

Hậu bối biết lý do Kim Se-hyun trở thành nhà nghiên cứu cao cấp của CTCP Vô Sắc, và lý do anh ấy bám trụ cho đến tận bây giờ mà không hé môi một lời nào.

Cốc cốc cốc.

Vào thời điểm này, không có nhiều người ở lại trung tâm nghiên cứu sau giờ tan làm.
Ấy vậy mà lại có người gõ cửa phòng thí nghiệm.

"!"

Kim Se-hyun khựng lại và nhìn vào cửa phòng thí nghiệm.

Kétt.

Cánh cửa phòng thí nghiệm mở ra và đôi mắt của Kim Se-hyun cũng mở to.

"Xin chào."

Một người hoàn toàn bất ngờ bước vào phòng thí nghiệm với nụ cười trên môi.

"...Phó Giám Đốc?"

Phó Giám Đốc Lee Mi-jeong.
Người phụ nữ với năng lực được tất cả mọi người công nhận khi đã thăng tiến từ vị trí thấp nhất lên phó giám đốc, hiện đang ở chỗ Kim Se-hyun.

'Tại sao?'

Kim Se-hyun lo lắng.
Bởi vì Lee Mi-jeong, bà ta cũng không khác gì người nhà họ Han cả.
Nếu không thì bà ta đã không thể lên chức phó giám đốc được.

"Trưởng nhóm nghiên cứu của chúng ta, dạo này anh vẫn khoẻ chứ?"

Lee Mi-jeong và Kim Se-hyun không có mối quan hệ thân thiết đến mức có thể chào hỏi thân mật như vậy.
Ngược lại, nói là quan hệ thù địch còn hợp lý hơn.

"...Có chuyện gì thế ạ?"

Khi Kim Se-hyun mở miệng với khuôn mặt cứng nhắc.
Lee Mi-jeong nhìn anh ta và hậu bối bên cạnh rồi mở miệng.

"Tôi đến vì nghe nói hai người đang ở đây."
"Dạ?"

Kim Se-hyun và hậu bối Park Jeong-gyu kinh ngạc khi nghe tin bà ta đến gặp hai người họ.
Vào khoảnh khắc đó, Lee Mi-jeong hỏi Kim Se-hyun, người luôn cắm đầu vào nghiên cứu nên đã phát hiện ra những điểm mù và lỗ hổng của Hệ Thống, và Park Jeong-gyu, người cô độc trong phòng vận hành game.

"Không biết hai người có muốn thực hiện một dự án bí mật với tôi không?"

Phó chủ tịch Lee Mi-jeong nhớ lại một trong những đề xuất của Rosalyn.

'Hãy xây dựng một đội ngũ gồm những người có chuyên môn đáp ứng yêu cầu của chúng ta. Ý tôi là, hãy tạo ra một đội quân đồng minh.'
'Và với những người bạn đó, hãy cùng nhau làm một việc thú vị.'
'Một cánh cổng xuyên mọi chiều không gian, bao gồm cả trò chơi. Đó là dự định của tôi.'

Bà nói với hai nhân viên.

"Dự án đưa New World vượt ra khỏi hàng rào của CTCP Vô Sắc và biến nó thành một thế giới rộng lớn hơn."

Trong khoảnh khắc, một ánh nhìn kỳ lạ hiện lên trong mắt Kim Se-hyun.
Lee Mi-jeong, Kim Se-hyun, và Park Jeong-gyu.
Ngày hôm đó, lần đầu tiên cả ba nắm tay nhau.
Và rồi Lee Mi-jeong liên lạc với Rosalyn.

<Tôi đã chọn được người để đưa đến Lâu Đài Đen mà cô nhắc tới rồi ạ.>

Ngày hôm sau, Kim Se-hyun nộp đơn từ chức.
Bên cạnh đó, Park Jeong-gyu vẫn kiên trì ở lại đội vận hành.

***

"Thưa Chủ Tịch."
"Chủ Tịch gì chứ. Giờ ta đã bước xuống khỏi vị trí đó rồi."

Chủ Tịch danh dự của CTCP Vô Sắc, Han Taek-soo phẩy tay trước lời nói của Giám đốc Điều hành.

"Được rồi. Điều gì đưa cậu đến đây hôm nay vậy?"
"Anroman đã trở thành Hoàng Thái Tử của Đông Đế Quốc ạ."
"Biết chứ."

Han Taek-soo nhàn nhã gật đầu. Ông hỏi Giám đốc Điều hành Jang.

"Đừng nói cậu đến đây chỉ để báo cáo những gì ta đã biết đấy?"

Dường như Anroman đang cố gắng che giấu thân phận của mình.
Han Taek-soo đã biết rằng Anroman xếp hạng 1 ở Nasojeol, và rằng anh ta là con trai của ai.

"...Có vẻ như AI đang ở Đông Đế Quốc ạ."

Ông cũng đã mơ hồ nhận ra sự tồn tại của Al đang giúp đỡ Anroman.
CTCP Vô Sắc thấu đáo hơn nhiều so với dự đoán của Anroman.

"Tất nhiên là thế rồi. Hãy điều tra các NPC bên phía Đông Đế Quốc. Để xem ai là chống lưng của Anroman nào. Phải xử lý con chuột đang lẩn trốn đó chứ."
"Vâng."

Dù không còn là Chủ Tịch nhưng Han Taek-soo vẫn ra lệnh không chút do dự.
Giám đốc Điều hành Jang rời khỏi phòng làm việc, và Han Taek-soo còn lại một mình mở miệng.

"Có những kẻ liên quan đến Hỗn Loạn ở Tây Đế Quốc sao?"
"Vâng, thưa Gia Chủ."

Một người hiện ra từ bóng tối.
Đó là một Thợ săn Vô Sắc Huyết.

"Là Thần Hỗn Loạn làm à?"
"Tôi đang tìm hiểu ạ."
"Nghe nói tín đồ Thần Hỗn Loạn cũng xuất hiện ở Ma Giới sao?"
"Đúng thế ạ."
"...Phía Hỗn Loạn và Ma Giới, đừng lơ là giám sát."
"Vâng. Tôi hiểu rồi ạ."
"Và có phải kẻ đang săn lùng Thợ Săn, Cale Henituse phải không? Điều tra được gì về hắn rồi?"
"Hiện tại tôi đã cử một số Thợ Săn đến Apitoyu. Có lẽ sẽ sớm tìm ra tung tích của hắn ta thôi ạ."
"Có thể hắn sẽ xuất hiện ở Địa Cầu thứ 3, vậy nên hãy đảm bảo an ninh công ty một cách triệt để."
"Vâng, thưa Gia Chủ."

Han Taek-soo đứng dậy.
Ông bước tới cửa sổ và nhìn ra bên ngoài.
Khung cảnh của Địa Cầu thứ 3 lọt vào mắt ông ta.

"Sớm thôi."

Ông khẽ lẩm bẩm.

"Sớm thôi, một thế giới mới sẽ mở ra. Chẳng bao lâu nữa là đến ngày Thần Tuyệt Đối ra đời."
"......."
"Tuyệt đối không được có bất kỳ sai sót nào trong quá trình chuẩn bị cho sự ra đời của Thần Tuyệt Đối. Ngươi cũng biết chứ?"
"Vâng."

Han Taek-soo suy nghĩ một lúc rồi mở miệng.

"Chuyển lời đến bọn khốn Ngũ Sắc Huyết."

Thần Hỗn Loạn, Ma Giới. Dù thế nào thì bọn chúng cũng sẽ bị khống chế thôi.
Ngũ Sắc Huyết, mặc dù bọn họ là những kẻ kiêu ngạo đến ngứa mắt.
Không có mấy sinh vật mạnh mẽ bằng những Người Lang Thang đó cả.

"Hãy cố gắng hết sức vì New World."
"Vâng. Đã xác nhận rằng phần lớn Ngũ Sắc Huyết đều đang ở New World ạ."
"Được rồi."

Han Taek-soo thở dài.

"...Đích đến đã không còn xa nữa."

Hàng ngàn, hàng vạn năm đã trôi qua.
Bây giờ, đã đến lúc phải kết thúc.

***

Đế Quốc của văn hóa và nghệ thuật. Học viện Hoàng gia Breeze nổi tiếng khắp lục địa về mảng nghệ thuật, cũng như chính trị và học vấn.
Có lẽ vì vậy, mà bộ đồng phục của học viện thực sự rất lộng lẫy.
Những họa tiết màu vàng được thêu tay từng mũi một trên chiếc áo khoác trắng đã đạt tới trình độ đỉnh cao của nghệ thuật.

"Đó là ai thế?"
"...Có những người như vậy sao?"
"Không biết. Nhưng này, đẹp trai quá đi mất!"
"Tớ xí bên trái!"

Ahem.
'Bên trái' nghe thấy những lời xì xào. Choi Han không thể che giấu vẻ mặt khó chịu.

"Này này, cậu chẳng biết gì cả. Bên phải mới là hàng chuẩn đấy. Nhưng mà họ thuộc khối mấy vậy? Đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy họ đó."
"Có phải học viên chuyển trường không nhỉ?"
"Chả biết."

Trên thực tế, đó là những lời thì thầm bằng tông giọng rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể nghe được nếu như năng lực thể chất đã phát triển đến mức tối đa và thính giác phải rất xuất sắc.
Bởi vì hiện tại bài giảng đang diễn ra.

"Thần Lực là sức mạnh được Thần Linh ban cho chúng ta, nhưng đồng thời cũng là sức mạnh mà chúng ta có thể đạt được bằng cách chứng minh đức tin của mình."

Và 'bên phải'. Cale bình thản tựa lưng vào ghế sâu đến mức trông như nửa nằm, trong khi chăm chú lắng nghe lời nói của diễn giả.

- Con người, giám mục đó là Serisa hả?

Cale khẽ gật đầu với lời của Raon vô hình, và quay sang Giám mục Serisa - diễn giả trên bục giảng. Anh nhìn tên tín đồ Hỗn Loạn này.

"Tôi xin kết thúc buổi diễn thuyết ngày hôm nay tại đây."

Và khi bài diễn thuyết, cũng như thời gian hỏi đáp kết thúc.
Cale đứng dậy.
Không chỉ có anh.
Các học viên ồ ạt đứng dậy khỏi chỗ ngồi, trong khi Cale từ ghế sau chậm rãi tiến về phía trước.
Serisa.
Để bắt tay bà lão đang bị vây quanh và đặt câu hỏi bởi các học viên ấy.

'Điều gì sẽ xảy ra nhỉ?'

Điều gì sẽ xảy ra nếu như Cale, người sở hữu sức mạnh của Thánh tử Thần Hỗn Loạn, bắt tay với Serisa, tín đồ Hỗn Loạn?
Vì nhiệm vụ đã nêu rõ rằng họ phải bắt tay nhau, nên có lẽ sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

- Con người, ta đã sẵn sàng để bỏ chạy bất cứ lúc nào rồi.

Cale đến trước mặt Serisa với sự chuẩn bị đầy đủ.

"Thưa Giám Mục."

Anh ấy gọi Serisa.
Hình ảnh Cale, một học viên với mái tóc vàng đang mỉm cười ôn hoà, lọt vào mắt Serisa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top