Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Oneshot

Akashi trở về nhà sớm hơn so với dự định, nhưng anh cảm thấy vui vì điều này giúp anh có nhiều thời gian ở bên Furihata hơn.

"Sinh nhật nhất định phải thật đặc biệt." Furihata từng nói với anh như vậy đấy. Rồi cậu bắt đầu bàn về các loại bánh kem, việc tổ chức tiệc tùng và mời tất cả bạn bè đến tham dự. Akashi đã phải ngưng cậu lại bằng một nụ hôn nồng cháy bởi anh thật sự không muốn bàn về vấn đề này. Tuy đồng tình với Furihata nhưng anh không thể thừa nhận chuyện mình không có nhiều bạn bè được, ít nhất cũng không phải là loại mà anh muốn mời đến dự sinh nhật mình (đó là những ông già khô khan, cổ lỗ sỉ chơi chung nhóm shogi với anh). Cuộc nói chuyện này xảy ra từ tuần trước và kể từ đó đến nay, Furihata không bao giờ đề cập đến nó nữa.

Anh đang chuẩn bị cắm chìa khóa vào ổ thì cửa bỗng tự động mở. Trước mắt anh giờ đây là hình ảnh một Momoi tươi cười rạng rỡ - người mà đã lâu rồi Akashi không gặp mặt. Cô ấy ngay lập tức ôm chầm lấy anh với niềm vui sướng. Akashi giật bắn mình, rõ ràng là anh đã không lường trước được việc này. Đằng sau Momoi còn xuất hiện một vài gương mặt quen thuộc nữa. Những người đó không ai khác chính là đồng đội cũ trong đội bóng rổ thời mà anh còn học ở trung học.

Mibuchi bận rộn sắp xếp bàn ghế. Trong khi đó, Midorima không ngừng càu nhàu vì bị bắt đi xếp chén dĩa. Aomine thì liên tục bốc đồ ăn bỏ vào miệng khiến cho Murasakibara phải cằn nhằn. Nebuya nhìn đống đĩa đồ ăn xung quanh, than vãn về việc cần ăn thịt chứ không phải toàn rau cải như thế này, kết quả là bị đá văng ra khỏi bếp. Kise và Hayama đang trò chuyện rôm rả với nhau thì bị Mibuchi bắt phải đi phụ treo đồ trang trí với Furihata.

Khung cảnh trông thật ấm cúng nhưng Akashi vẫn cảm thấy thiếu điều gì đó. Chợt phía sau lưng anh, Kuroko khẽ hắng giọng.

'A!' Akashi nghĩ, 'Giờ thì bức tranh đã trở nên hoàn hảo rồi.'

-----

Furihata đóng cánh cửa phòng tắm lại, khoác trên người chiếc áo choàng, mái tóc cậu vẫn còn vương vài giọt nước.

"Chuyện em gọi họ đến...anh...anh có giận không?"

Akashi nghĩ về việc bản thân đã phải cố kìm nén sự khao khát được dẫn dắt đồng đội đến với vinh quang của sự chiến thắng như anh đã từng làm hồi còn ở trung học và ước mong được cảm nhận lại một lần nữa cái cảm giác thăng bằng và trật tự sau ngần ấy năm. Anh không thừa nhận chuyện này, nhưng đôi khi, anh cảm thấy rất nhớ những ngày mà mình còn là đội trưởng của hai đội Teiko và Rakuzan. "Một nhà lãnh đạo không thể chỉ huy nếu không ai chịu theo anh ta", đó là những lời mà Akashi cay nghiệt nhắc nhở bản thân qua nhiều năm khi chứng kiến từng người, từng người một rời bỏ mình. Anh luôn biết mỗi khi họ muốn bỏ đi, và không hiểu sao anh lại luôn hy vọng điều đó. Nhưng giờ đây, khi anh nhớ lại những khuôn mặt tươi cười lúc nãy, anh nhận ra rằng có lẽ món quà thiên phú về tầm nhìn xa đôi khi đã che mờ tất cả nhận thức của mình. Hôm nay không phải là ngày mà anh được vây quanh bởi những đồng đội cũ, nó là ngày mà anh được vây quanh bởi bạn bè của mình.

"Đó là một việc làm đúng đắn." Câu nói của Akashi khiến cho Furihata cảm thấy nhẹ nhõm, "Anh không thể đòi hỏi món quà nào tốt hơn được nữa đâu, Kouki." Akashi vuốt ve gò má của Furihata, anh cảm nhận được làn da cậu nóng lên vì bối rối từ cử chỉ thân mật này.

Furihata hắng giọng, hai má cậu ửng hồng, "À, em vẫn còn một món quà nữa dành tặng anh."

"Ồ, vậy sao?" Akashi biết điều này sẽ dẫn đến đâu, nhưng giả vờ không biết cũng đâu chết ai, nhất là khi anh có được cơ hội chiêm ngưỡng Furihata yêu dấu nỗ lực hết sức để câu dẫn mình.

Furihata bồn chồn gật đầu. Cậu lùi lại phía sau một bước, hai tay run rẩy tháo dây buộc áo choàng tắm. Nhưng rồi Akashi quyết định không đùa giỡn nữa, anh nắm lấy tay cậu, "Có lẽ người gỡ món quà này nên là anh mới đúng." Anh thì thầm trước khi bước lại gần hơn và đặt lên môi cậu một nụ hôn mãnh liệt.

Một lúc lâu sau, hai thân thể quấn lấy nhau trong chăn, kiệt sức sau một cuộc yêu nóng bỏng và cuồng nhiệt. Akashi liếc nhìn xuống Furihata, cậu đang cuộn người vào trong lồng ngực của anh, gần như chìm vào giấc ngủ. Akashi cúi xuống và hôn lên đỉnh đầu của Furihata, thầm cảm ơn cậu vì những nỗ lực mà cậu đã đặt hết vào bữa tiệc ngày hôm nay. Môi Furihata cong lên tạo thành một nụ cười nhỏ, cậu thì thào, "Sinh nhật vui vẻ nhé." trước khi đắm mình vào cõi mộng trong vòng tay âu yếm của Akashi.

_HẾT_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top