Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phân tích chi tiết tình cảm giữa Tiểu Yêu và Tương Liễu trong nguyên tác TTT (3)


Hãy tiếp tục từ bài viết trước:

Ở Cửu Lê, Vu Vương nói với Tiểu Yêu: Sâu tình nhân có thể gắn kết những cặp tình nhân với nhau, nhưng tính khí của loài sâu này cũng sớm nắng chiều mưa hệt như tính tình của những người đang yêu vậy. Nên rất khó điều khiển chúng. Loài sâu độc này rất dễ phản kháng, một khi sâu độc phản kháng thì cả hai sẽ mất mạng. Bởi thế, nó còn một tên gọi khác là "sâu đoạn trường". Sâu tình nhân khác với những loài sâu độc khác, bởi nó chỉ được cấy vào cơ thể của những cặp tình nhân thật lòng yêu nhau. Nếu người kia không phải là tình nhân của cô, thì vì sao cô lại cấy được sâu độc vào cơ thể anh ta?

Vu vương lấy làm khó hiểu, nhưng rõ ràng người yêu của cô gái này chính là vị công tử đang đứng cạnh cô ấy, có những điều ngài không tiện nói thêm.

Tác giả cố tình thiết kế cốt truyện này có Cảnh ở bên cạnh, tạo cho cuộc trò chuyện giữa Vu Vương và Tiểu Yêu một giọng điệu có phần mơ hồ nhằm lay động phán đoán của độc giả và đạt được mục đích cuối cùng của tác giả, đó là những gì tôi đã mô tả trong bài viết đầu tiên của mình.

Tác giả nói, "Cấu trúc văn bản chính của cuốn sách này là dòng cảm xúc ngầm mơ hồ. Đó là sức sống của cuốn sách này và là chủ đề tranh luận của độc giả trong hơn mười năm." Vậy nên chúng ta gác lại những thông tin gây nhiễu, và kết luận chúng ta nhận được là đoạn văn trên.

Vậy ra Tương Liễu và Tiểu Yêu đã yêu nhau ở trấn Thanh Thủy, họ luôn yêu nhau và chưa bao giờ ngừng yêu vì sâu không cắn trả.

Tiểu Yêu tự nhiên hiểu được điểm này, nhưng điều ảnh hưởng đến phán đoán của cô chính là cổ độc được trồng trên người Thương Huyền, cô và Thương Huyền chưa bao giờ là tình nhân, nhưng cô nhất định đã nghĩ đến sự khác biệt giữa việc gieo nó trên người Thương Huyền và sự khác biệt trong cơ thể Tương Liễu là rằng những quả hồ đào trồng trên người Tương Liễu đã hoàn toàn biến mất.

Vì vậy, cô lại bắt đầu nghi ngờ cảm giác trước đây của mình là đúng và Tương Liễu yêu cô. Sau đó:

Tiểu Yêu im lặng nhìn mặt biển xanh, một lúc sau mới nói: "Tôi muốn ở trên biển một đêm."

Cô "trằn trọc không ngủ được." Mối liên hệ với cha mẹ cô đã được giải quyết, sở dĩ cô không ngủ được chỉ có thể là vì Tương Liễu. Cho nên cô nhớ lại rất nhiều chuyện cùng Tương Liễu. " Chỉ cần một cú nhảy, nàng sẽ được thỏa sức vẫy vùng giữa lòng đại dương. Nhưng Tiểu Yêu không muốn vậy, nàng nắm chặt tay, tranh đấu với chính mình.."

Sau đó, lại có "tiếng hát của người cá", Tương Liễu đã đến. Đây đã là lần thứ ba họ cùng nhau nghe người cá hát. Nếu Đồng Hoa không viết bọn họ là tình nhân thì sẽ không cần thiết kế ra nhiều tình tiết lặp đi lặp lại như vậy để nghe người cá hát.

Tiếng hát của người cá là âm thanh của tự nhiên, nhưng trên thế giới không có nhiều người nghe được, lúc này Tiểu Yêu cảm thấy lòng mình và Tương Liễu vô cùng gần gũi, dường như không còn gì để nói. Vì vậy, lần đầu tiên cô tâm sự với anh rằng bố cô là Trì Vưu. Lần trước anh an ủi em, bây giờ em ổn rồi. Em cảm thấy tốt vì bố em là Trì Vưu .

Sau đó dẫn đến " Tôi vừa đến Cửu Lê, Vu vương ở đó giải thích cho tôi rất nhiều điều về loài sâu độc trong cơ thể chúng ta. Có câu này tôi nhớ nhất: Cặp sâu này sẽ cùng sống chết với nhau, tính mạng của ngài gắn chặt với tính mạng của tôi. Tôi mà gặp phiền phức thì ngài cũng không được yên đâu!"( Cô vẫn nhớ lần trước anh lấy cổ ra đe dọa tính mạng cô)

Tương Liễu mỉm cười nhìn Tiểu Yêu, không chút kinh ngạc.

Tiểu Yêu kịp phản ứng, kinh ngạc nói: "Ngay từ đầu, ngài đã biết loài sâu này là sâu gì, đúng không?"

"Vậy thì sao?"

"Vị Vu vương đó nói rằng, loài sâu tình nhân này giống như: "Cây ngô đồng khăng khít bên nhau, chim liền cành chẳng rời xa nhau, loài uyên ương nguyện chết cùng nhau. " Nếu tôi chết, ngài sống sao nổi?"

" Sao không đặt ra tình huống ngược lại, nếu ta chết, liệu cô có sống nổi?"

Tiểu Yêu tức giận nói: " Tôi đâu biết ai sống ai chết, nên tôi mới hỏi ngài. Ngài cho tôi biết đi!"

Đoạn văn này có ý nghĩa gì? Tiểu Yêu biết đó là Cổ tình nhân, bắt đầu nghi ngờ Tương Liễu yêu mình nên bắt đầu thử nghiệm, nhưng lại xấu hổ nói rằng đó là Cổ tình nhân, nhưng không ngờ Tương Liễu lại biết. Ngay từ đầu Tương Liễu đã biết cổ tên gì, Tương Liễu nhất định biết ý nghĩa và hậu quả của cổ, vậy mà anh vẫn đồng ý trồng. Tại sao, cô nhất định phải truy hỏi. Cho nên cô hy vọng Tương Liễu có thể nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra, nếu không yêu tôi, tại sao lại cùng tôi nhận Cổ tình nhân? Nếu yêu tôi, tại sao lại không nói cho tôi biết? Hãy nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng Tương Liễu không chấp nhận hành động của cô, giả vờ không hiểu. Có thể có một cách chơi chữ ở đây, "Sao không hỏi ngược lại, nếu anh chết, cô có sống được không?" để thử lòng cô, nhưng nó giống như giả vờ ngu ngốc hơn.

Tương Liễu trên mặt nụ cười rất tà ác, tựa hồ có chút bất đắc dĩ nói: " Làm sao ta biết được! Cô từng nghiên cứu về sâu độc, còn ta, mới nghịch chúng lần đầu. Nhưng cũng không cần sốt ruột, khi nào cả ta và cô cùng chết, chúng ta sẽ biết được đáp án thôi?"

Ở đây cũng có một cách chơi chữ, ít nhất anh cũng có tình cảm khác, hơn nữa đây là lần đầu tiên tôi yêu, tôi phải hiểu thế nào đây? Các cao thủ đối thoại với nhau, lời nói của họ thú vị cả trong lẫn ngoài. Nhưng giả sử đây là một cách diễn giải quá mức thì chúng ta có thể hiểu nó theo nghĩa đen và nó sẽ không ảnh hưởng gì đến chúng ta.

Sau đó:

Tiểu Yêu tức giận đến nhảy cẫng lên: "Ngài đã giải được sâu độc trong cơ thể Thương Huyền, nên chắc chắn ngài cũng có cách hóa giải sâu độc trong cơ thể hai chúng ta. Lẽ nào ngài không muốn??

Tương Liễu cười nói: "Ta không muốn!" Đương nhiên chúng ta biết hắn thật sự không muốn, bởi vì giữa hắn và Tiểu Yêu chỉ có một chút liên hệ, hơn nữa độc dược đã bị đào thải từ lâu. thời gian.

Tiểu Yêu bất đắc dĩ hỏi: "- Rốt cuộc ngài muốn thế nào?" Tương Liễu chìm dần xuống biển:

- Ngoài việc trục lợi ra, ta chẳng có mục đích gì khác.

- Này, ngài đừng đi.

Sau đó Tương Liễu bỏ chạy, lại không đáp lại cô mà bỏ chạy. Anh ấy có lẽ không thể không muốn nhìn cô xem cô có ổn không (dù sao, lần cuối gặp nhau, cô ấy vẫn khóc về thân thế của mình), nhưng đối mặt với cảm xúc của cô , sao anh có thể đáp ứng được ?

Tiểu Yêu trèo qua lan can, muốn nhảy xuống biển đuổi theo Tương Liễu, nhưng lại bị một đôi tay giữ lại.

"Thả tôi ra..." Tiểu Yêu chật vật xoay người, nhìn thấy là Cảnh, lập tức để Cảnh kéo cô trở lại boong tàu.

(Nếu Cảnh không bước ra thì sao?)

Sau 37 năm chìm dưới đáy biển, Tương Liễu hiếm khi xuất hiện trong cuộc đời nàng, ngoại trừ lúc Tiểu Yêu khó chịu thì hắn không xuất hiện trong cuộc đời cô ấy. Nhưng cảm giác của tôi là anh ấy vẫn chưa đi xa, anh ấy vẫn quanh quẩn trong vòng vây của cô ấy.

Nhưng lần này hai người họ gặp nhau trên biển, tim tôi bắt đầu đau. Anh là một tên yêu quái, một kẻ "ngoại lai đến thế giới này" và "không tì vết", lẽ ra anh không nên xuất hiện trong cuộc đời cô. Giống như những bông tuyết, chúng tồn tại trên thế giới này một lúc rồi tan đi.

Đây là lý do tại sao tôi ngừng cập nhật vài ngày trước khi cập nhật (3), bởi vì mỗi lần đến đây, tôi không thể thoát khỏi cảm xúc. Nhìn lại thị trấn Thanh Thủy nơi người ta nói đùa: "Lúc đó tôi chỉ nghĩ chuyện đó là bình thường thôi", nhưng ký ức có chút đau đớn.

Hoàng Đế nhìn Tiểu Yêu cười nói: "Ta cảm thấy ngươi bắt nạt rất tốt. Khi Cảnh đi vắng, ngươi thật bất lực. Nhưng khi Cảnh đến, ngươi lại trở nên sôi nổi hơn rất nhiều."

Tiểu Yêu liếc nhìn Cảnh, không nói gì.

(Cảnh đã cố gắng hết sức để làm cô ấy vui. Không phải là cô ấy không biết điều đó, hay cô ấy không cảm động. Vì vậy, mối quan hệ giữa Tiểu Yêu và Cảnh rất sâu sắc. Cảnh là một người rất tốt. Điều xấu duy nhất Điều ở anh ấy là anh ấy không phải người mà bạn mong muốn nhất.)

Cảnh và Tiểu Yêu đính hôn.

Sau khi quyết định việc kết hôn, đã đến lúc bàn bạc về ngày cưới.

Cảnh nghĩ càng sớm càng tốt...

Cảnh đáp:

- Mọi người cho rằng ta sốt ruột, vội vã, nhưng sự thực là ta đã chờ đợi mấy chục năm trời.

Còn Tiểu Yêu thì sao

Hoàng Đế ướm hỏi Tiểu Yêu về thời gian tổ chức hôn lễ.

Tiểu Yêu nhướng mắt ra ngoài cửa sổ, các thầy thuốc vẫn đang miệt mài với công việc, ngẫm ngợi một lát, nàng thưa:

- Cháu muốn tổ chức hôn lễ sau khi công việc biên soạn sách y dược có được thành công bước đầu.

Hoàng Đế nói:

- Việc này phải mất nhiều năm đó, cháu có chắc không?

Tiểu Yêu gật đầu"

Đông qua hè tới, những tháng ngày êm đềm trôi đi rất nhanh, chớp mắt đã tám năm.

Cả Vu vương xứ Cửu Lê và Tiểu Yêu đều không tìm ra cách giải sâu độc tình nhân.

Tiểu Yêu có chút thất vọng, nhưng nàng không phiền lòng, vì loài sâu này đã sống trong cơ thể nàng tám mươi năm, nàng đã quen với sự tồn tại của nó, nên không lấy thế làm lo lắng.. (Cổ tình nhân tám mươi năm không cắn trả)

Cảnh không bận lòng chuyện Tiểu Yêu và Tương Liễu "tâm ý tương thông", chàng chỉ lo lắng liệu hai người có "cùng sống cùng chết". (Nhiều năm trước anh đã nhận ra rằng chỉ cần anh ở bên cạnh cô, rồi sẽ có ngày cô thật sự yêu anh. Lúc hẹn ước 15 năm ở ngục Long cốt anh đã từng nói anh sẽ đợi cô cả đời)

Sau đó, cốt truyện tiếp theo:

Một ngày nọ, Tiểu Yêu bước ra khỏi phòng khám và nói chuyện với Miêu Phủ khi đang đi dạo.

Trời dần tối, đường phố tràn ngập những gia đình vội vã trở về nhà, khiến nó trở nên đặc biệt sôi động. Trong biển người rộng lớn, Tiểu Yêu không biết vì sao, liếc mắt liền nhìn thấy một người đàn ông mặc áo gấm. Cô cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông, nhưng anh ta không nhìn cô, hai người đi ngang qua nhau, người đàn ông đi thẳng về phía trước, nhưng Tiểu Yêu bước chậm lại, rồi chợt dừng hẳn.( Cô ấy không biết vì sao , ở đây tui muốn ? mấy người mà bảo truyện viết trên cái nhìn của Tiểu Yêu nên mọi lời Tiểu Yêu nói ra chính là điểu cô ấy muốn, vậy xin ? mấy điều Tiểu Yêu cũng chả biết tại sao thì sao đây. )

Tiểu Yêu sững sờ một lúc rồi đột nhiên chạy đuổi theo, nhưng đường phố đông đúc, không còn tìm thấy người đàn ông nữa. Cô không chịu bỏ cuộc và tiếp tục chạy và tìm kiếm bốn phía.

Miêu Phủ không hiểu đã xảy ra chuyện gì, vừa chạy theo Tiểu Yêu, vừa hỏi:

- Tiểu thư đang tìm kiếm gì vậy?

- Ta... ta... cũng không biết.

Tiểu Yêu không hề nói dối Miêu Phủ, nàng thực sự không biết mình đang tìm kiếm điều gì.

Cô lang thang như một con ruồi không đầu và đang định rời đi thì bất ngờ nhìn thấy biển hiệu sòng bạc ngầm Ly Nhung trên một cánh cửa đóng kín trong một con hẻm tối.

Tiểu Yêu đi tới cửa, lặng lẽ nhìn một lát, không biết đang suy nghĩ gì liền gõ cửa.

Tiểu Yêu đeo mặt nạ, chậm rãi đi vòng quanh sòng bạc... Đi dạo một lúc lâu, Tiểu Yêu gọi vài ly rượu mạnh, ngồi trong góc, chậm rãi uống... Không biết đã trôi qua bao lâu. Ngồi ở đó, Tiểu Yêu lại nhìn thấy người đàn ông mặc đồ gấm, Tuy hắn đeo mặt nạ đầu chó, nhưng Tiểu Yêu vẫn nhận ra hắn.

Tiểu Yêu vội vàng đuổi theo, ánh đèn mờ mịt, bóng người thấp thoáng, nàng phải chạy qua mấy dãy hàng lang dài hun hút, mấy tầng cầu thang mới đuổi kịp, cuối cùng cũng đuổi kịp người đàn ông mặc đồ gấm... Người đàn ông mặc đồ gấm mỉm cười hỏi: " Tại sao cô lại theo đuổi tôi lâu như vậy?

Tiểu Yêu do dự hỏi: " Huynh không quen tôi sao?"

" Ta có quen với cô sao?"

Tiểu Yêu cởi mặt nạ ra.

Người đàn ông mặc áo vàng nhìn nàng một lát và huýt sáo: " Nếu ta quen cô thì chắc chắn không thể quên cô. Nhưng rất tiếc!" Nói xong, anh ta liền rời đi.

Tiểu Yêu bắt được hắn: " Tương Liễu, tôi biết là ngài, đừng giả vờ nữa!"

Người đàn ông muốn thoát khỏi Tiểu Yêu, nhưng Tiểu Yêu khó đối phó như một con bạch tuộc,nhằng nhẵng bám theo không chịu buông tay, người đàn ông tỏ ra bực bội: " Nếu không buông tay thì đừng trách ta thiếu lễ độ!"

" Ngài cứ việc! Tôi mà bị đau thì ngài cũng không được dễ chịu đâu!"

Người đàn ông mặc gấm thở dài, cởi mặt nạ xuống, chậm rãi quay người lại, dưới ánh sao, sắc mặt dần dần thay đổi, lộ rõ ​​nét mặt thật.

Tiểu Yêu nhìn hắn cười, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo. (Cho dù bạn trông như thế nào, tôi vẫn có thể nhận ra bạn!)

Tôi cảm thấy đoạn này rất cảm động, trong biển người bao la có một người thoáng qua nhưng cô lại đang liều mạng tìm kiếm anh, cô nhớ anh đến nhường nào?

Sau khi tốn nhiều công sức như vậy, khi người đó hỏi cô, Cô nương Tây Lăng, rốt cuộc cô muốn gì?,

Cô có thể nói gì? Cô không nói nên lời hồi lâu, không thể diễn tả được những gì trong lòng, chỉ có thể nói về vấn đề: " Hãy giúp tôi loại bỏ sâu độc, điều kiện gì cũng được.!"

Khi Tương Liễu nói với cô rằng Đồ Sơn Cảnh vừa mới nói chuyện với anh, hãy xem câu hỏi của cô: " Ngài nhận lời Cảnh rồi?" " Ngài nói dối! Năm xưa chính ngài đã giải độc cho Thương Huyền! Vì sao bây giờ không thể?!"

Để tôi phân tích tâm lý của cô ấy ở đây, trước hết cô ấy đã tìm kiếm rất lâu và cuối cùng cũng bắt được anh ấy, nhưng họ không còn quan hệ gì nữa, mối quan hệ duy nhất là cổ nên cô ấy chỉ có thể nhắc đến cổ, nhưng phát hiện ra chồng sắp cưới của cô đã gặp anh ấy. Cô liền hỏi anh có đồng ý với Cảnh chưa, câu trả lời mà cô ấy mong đợi trong lòng là anh ấy có đồng ý không?

Tôi e là không. Có lẽ cô ấy mong đợi anh ấy sẽ không đồng ý. Cô ấy nghĩ rằng anh chắc chắn có thể giải quyết được. Anh đã biết cổ độc khi trồng nó. Anh đã nói dối. Không phải là anh không thể giải quyết được cổ độc, mà là anh một chút cũng không muốn giải cổ độc. Cô ấy muốn nghe lí do ý nghĩa của cổ từ anh.

Khi anh đưa ra một lời giải thích mà cô không thể cãi được.

Tiểu Yêu cứng họng, trầm ngâm một lát, nàng hỏi:

- Ngài đến Chỉ Ấp để gặp Cảnh? Khi nào ngài đi?

- Nếu cô không kéo ta lại thì ta đã rời khỏi đây.

Lúc này Tiểu Yêu mới nhận ra, từ nãy đến giờ nàng vẫn nắm chặt cánh tay Tương Liễu. Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, vội buông tay.

- Cảnh đâu rồi? Chàng còn ở sòng bạc không?

Tương Liễu mỉm cười đưa mắt về phía dãy hành lang mờ tối:

- Hắn vẫn luôn ở đằng sau cô đó.

Tóm được anh rồi, nói chuyện cả một khoảng thời gian rồi, vẫn nắm chặt cánh tay anh, hành động một cách vô thức của con người, có câu nói cơ thể thành thật hơn miệng nhiều.

Cảnh bước lại, nắm lấy tay Tiểu Yêu.

Tiểu Yêu muốn căn dặn Tương Liễu hãy thận trọng, nên đi ngay, nhưng nàng chẳng thể thốt ra lời, đành im lặng.

( bình thường không phải khi biết người ở sau lưng mình không phải nên quay lại hỏi han, cười trước sao. Nhưng không cô vẫn quan tâm người trước mặt trước.)

Phải mất bốn mươi hai năm để biên soạn "Nội kinh Hoàng đế" và "Kinh điển Hoàng đế". Bốn mươi hai năm đã trôi qua kể từ ngày Tương Liễu và Tiểu Yêu gặp nhau trên biển và lắng nghe tiếng hát của người cá và cô suýt đuổi theo hắn.

Cảnh và Tiểu Yêu cuối cùng cũng kết hôn.

" Trong lòng Tiểu Yêu có niềm vui, hạnh phúc của tháng ngày bình an, yên ổn hiện tại, nhưng cũng có cả những nỗi buồn vương chẳng thể nói nên lời."

Đoạn này trong sách miêu tả cô buồn cho Thương Huyền. cô xa Thương Huyền mấy tháng mới gặp được một lần, vậy tại sao khi nào nhớ thì đến mà gặp có ai cấm cản đâu trời, huống chi Thanh Khâu và Thần Nông Sơn cách cũng không xa. Nên nỗi buồn trong lòng không nói nên lời , chính cô còn k hiểu thì ai hiểu sao thì hiểu.

Kết quả là Thương Huyền đã làm hại Cảnh.

Tôi nghĩ tâm trạng của Tiểu Yêu lúc đó có thể diễn tả bằng bốn từ: " vô cùng đau lòng".

Cảnh là người thân của cô, là người sắp hoàn thành tâm niệm của cô.

Hoàng Đế như đang nhìn thấy Tiểu Yêu một mình cô độc trong căn phòng vắng, nàng già đi nhanh chóng, mái tóc xanh ngày nào giờ đã lấm tấm pha sương, dung nhan như hoa như ngọc ngày nào bỗng trở nên héo hon, tàn tạ. Bóng dáng người vợ cô độc, già nua trong điện Triêu Vân ngày nào như đan xen lồng ghép với hình ảnh cô cháu gái trước mặt...

Hinh Duyệt lên kế hoạch giết Tiểu Yêu và bị chim hải âu nhốt vào quan tài, trạng thái của cô là:

Tiểu Yêu ngước nhìn nền trời thăm thẳm, nàng không hề tỏ ra giận dữ vì bị lừa gạt, cũng không sợ hãi khi sắp phải đối diện với cái chết, nhưng nàng quá đau buồn vì niềm hy vọng nay biến thành tuyệt vọng. Từ nhỏ đến lớn, nàng đã chịu bao cay đắng cơ cực, trái tim nhỏ bé của nàng lúc nào cũng bơ vơ, cô độc, nàng luôn có cảm giác mình sẽ bị bỏ rơi bất cứ khi nào. Sau khi đính hôn với Cảnh, nàng mới thấy yên lòng. Những tưởng mọi thứ đã đổi khác, nào ngờ Cảnh đột nhiên biến mất. Chàng giống hệt cha mẹ nàng, cũng vì bất đắc dĩ mà phải bỏ rơi nàng! Tương lai còn rất dài, những ngày tháng đằng đẵng ấy nàng không muốn phải vật vã trong khổ đau nữa. Nếu Cảnh đã yên giấc nơi vùng biển này, vậy nàng bằng lòng đến bên chàng, chung giấc với chàng.

Nhưng cô lại nghĩ đến Miêu Phủ, nếu cô chết, Thương Hiên nhất định sẽ giết Miêu Phủ, cô không thể chết." Tiểu Yêu lo cho Miêu Phủ, nên chỉ nghỉ ngơi một lát, lại tiếp tục ra sức phá nắp quan tài." Cô bắt đầu nhấc nắp quan tài lên cho đến khi gặp phải một dòng xoáy lớn dưới đáy biển.

Xoáy nước càng lúc càng hung tợn, vòng xoáy càng lúc càng điên cuồng, bỗng rầm một tiếng, cỗ quan tài pha lê vỡ tan. Tiểu Yêu thét lên, nhắm chặt mắt lại, nhưng nàng không cảm thấy cơn đau đớn khủng khiếp khi cơ thể bị vằm nát như dự đoán.

Cô từ từ mở mắt ra, khi thế giới quay cuồng, cô nhìn thấy Tương Liễu y phục trắng tung bay, đứng trước mặt cô, mái tóc trắng bay xõa ra, giống như một đôi cánh chim khổng lồ, nhẹ nhàng bảo vệ Tiểu Yêu ở giữa, gồng mình chống chọi với sức mạnh hủy diệt khiếp sợ của vực xoáy.

Tiểu Yêu ngơ ngác nhìn Tương Liễu như đang mơ.

Đã bao nhiêu lần nó giống như một giấc mơ, ám chỉ việc cô phải mơ bao nhiêu lần trước khi thực sự nhìn thấy người đó trong thực tế và nghĩ rằng mình vẫn đang mơ.

Kế tiếp:

"Ta phải lộ ra yêu thể rời khỏi đây, ngươi đừng nhìn!"

Cô không khỏi "chỉ nhìn thoáng qua", sau đó nhìn thấy thân thể yêu quái chín đầu của Tương Liễu, bị Tương Liễu phát hiện.

Trong bài viết đầu tiên, tôi đã phân tích rằng Tương Liễu thực sự để ý đến người khác khi nói rằng anh có chín đầu và anh là một con quái vật. Bây giờ anh bị lộ diện trước mặt người con gái anh yêu và bị nhìn thấy, chắc anh lại cảm thấy khó chịu.

"- Ta đã bảo cô hãy nhắm mắt lại.

Giọng nói lạnh lùng của Tương Liễu vang lên.

Tiểu Yêu mở mắt thì thấy họ đang ở trên một hoang đảo. Y phục tả tơi, vết thương dày đặc trên mặt trên cổ, trông Tương Liễu thật thê thảm.

Tiểu Yêu ráng nở nụ cười, cố tỏ vẻ bình tĩnh:

- Vì tôi quá tò mò không biết chín cái đầu thì trông chúng sẽ thế nào.

- Giờ thì cô biết rồi đó.

Tương Liễu quay lưng bỏ đi.

- Tương Liễu... Tương Liễu...

Sợ y sẽ biến mất ngay tức khắc, Tiểu Yêu hốt hoảng, lao tới giữ y lại. Tương Liễu không hề né tránh, y nằm trọn trong vòng tay Tiểu Yêu. Có lẽ vì quá mệt, không đứng vững, cú va của Tiểu Yêu khiến cả y và nàng cùng đổ người xuống bãi cát.

Tiểu Yêu kinh hãi hỏi:

- Ngài bị thương nặng?

Tương Liễu đẩy mạnh Tiểu Yêu, muốn chìm xuống nước cùng thủy triều.

Tiểu Yêu ra sức xiết chặt, không cho y đi:

- Tôi xin lỗi! Tôi đã hứa không hé mắt nhìn nhưng đã không giữ lời. Tôi... tôi... Tôi thừa nhận mình quá tò mò, thật bỉ ổi! Tôi muốn biết hình hài thực sự của ngài ra sao. Tôi sai rồi, tôi đã sai...

Sóng biển ào ạt xô bờ, và lại nhanh chóng rút xuống, hai người lúc thì dầm mình trong sóng biển, lúc lại phơi thân trên bãi cát. Giọng nói của Tiểu Yêu có lúc rõ ràng, có lúc mơ hồ. Không biết Tương Liễu nghe được bao nhiêu, điều khẳng định duy nhất là y không chấp nhận lời xin lỗi của nàng. Y đẩy nàng ra hết lần này đến lần khác.

Ở lần vùng thoát tiếp theo, Tương Liễu tiếp tục đẩy Tiểu Yêu, nàng rối trí, túm lấy chân y, chồm lên, đè y xuống đất. Tương Liễu đã không còn sức để đẩy Tiểu Yêu, nhưng y vẫn cố sức giãy giụa như một chú nhóc cứng đầu, cứng cổ.

Nước biển xuất hiện những vệt máu, chắc hẳn vết thương của Tương Liễu đã toác miệng. Tiểu Yêu van nài:

- Tôi đã sai, tôi sai rồi! Ngài muốn đánh muốn trừng phạt thế nào cũng được! Nhưng xin ngài hãy nằm yên, đừng cử động!

Tương Liễu quát:

- Buông ra!

- Không buông! Trừ phi ngài hứa không bỏ đi!

Tương Liễu nổi giận, thò răng nanh ra dọa:

- Đừng ép ta ăn thịt cô!

- Ngài muốn thì cứ việc!

Tương Liễu thình lình kéo rê Tiểu Yêu về phía mình, không nói không rằng, ngoạm thẳng vào cổ nàng. Tiểu Yêu đau đớn đến nỗi toàn thân run lên, nhưng nàng kiên quyết không buông tay, trái lại, nàng thả lỏng cơ thể, phối hợp nhịp nhàng với động tác của Tương Liễu.

Tương Liễu như người lữ hành khát cháy giữa sa mạc, ừng ực tu từng ngụm lớn máu huyết. Tiểu Yêu tựa vào vai y, nhắm mắt, cảm nhận nước thủy triều dâng lên rồi lại rút xuống.

Không biết bao lâu sau Tương Liễu mới ngừng lại. Tiểu Yêu mơ màng mở mắt:

- Ngài cứ việc uống tiếp, tôi không sao đâu.

Tương Liễu ngước nhìn bầu trời đầy sao trên cao, mơ hồ hỏi:

- Cô không sợ ư? Cô nên biết yêu quái mãi mãi là yêu quái, khi bị trọng thương, yêu quái sẽ mất đi lý trí, bản năng sẽ trỗi dậy. Rất có thể tôi sẽ uống cạn máu huyết của cô và cô sẽ thành xác khô đó.

Tiểu Yêu chạm khẽ vào khóe môi còn vương vết máu của Tương Liễu, dịu dàng bảo:

- Ngài đang sợ hãi thì có!

Tương Liễu cười khẩy:

- Ta mà sợ?

- Tôi thấy hình hài yêu quái của ngài cũng đâu có tệ lắm! Ngài cũng không biến tôi thành cái xác khô!

Tương Liễu nhìn Tiểu Yêu, sa sầm mặt mày. Nhưng Tiểu Yêu không lấy thế làm sợ hãi:

- Hình hài yêu quái của ngài chỉ lớn hơn tôi chút xíu... Thôi được, không chỉ chút xíu, mà lớn hơn rất nhiều... Đầu ngài cũng chỉ to hơn đầu tôi chút xíu. Ngài cũng chỉ hơn tôi tám cái đầu... Nhưng vạn vật là do trời sinh, ai quy định rằng mỗi người một cái đầu mới là bình thường? Chẳng qua vì những kẻ chỉ có một cái đầu chiếm số đông mà thôi. Nếu những kẻ có chín cái đầu như ngài đông đảo hơn, thì có lẽ chúng tôi sẽ cảm thấy thật hổ thẹn vì mình chỉ có một cái đầu.

- Cô không có vẻ gì là mệt mỏi, sợ hãi, ta nghĩ hay là uống thêm chút máu nữa!

Vẻ mặt Tương Liễu không thân thiện chút nào, nhưng khi y cắn vào cổ Tiểu Yêu, và hút lấy máu nàng, nàng chỉ thấy hơi gai gai, nhộn nhạo, mà không hề có cảm giác đau đớn.

Tiểu Yêu nói:

- Này, này! Khi nãy tôi nói đùa vậy thôi, ngài làm thật à? Yêu quái đúng là yêu quái...

Tiểu Yêu ngất xỉu, và nàng thôi không nói nữa.

Tương Liễu ngừng lại, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt trắng bệch của Tiểu Yêu trong vòng tay mình".

Đồng Hoa viết đoạn này quá mạnh mẽ rồi, còn cần phải phân tích nữa sao, cháy như thế này rồi.

Mùi thơm của thức ăn đã đánh thức Tiểu Yêu. Nàng mở mắt, thấy Tương Liễu đang nướng cá bên đống lửa. Cá đã chín vàng, dầu cá nhỏ tong tong xuống ngọn lửa, phát ra âm thanh xèo xèo. Tiểu Yêu lồm cồm bò tới, chống mắt nhìn món cá nướng, nước miếng trào ra:

- Tôi ăn được không?

Tương Liễu đặt cá vào vỏ sò, đưa cho nàng. Trên chiếc đĩa vỏ sò trắng muốt còn có cả món rau chế biến từ loài tảo biển màu xanh lục.

Tiểu Yêu uống vài ngụm nước, rồi bắt đầu ăn như rồng cuốn. Nàng cắm đầu cắm cổ nhai nuốt, không buồn nói một lời. Mãi đến khi đĩa cá và rau đã hết nhẵn, nàng mới tấm tắc:

- Ngon quá! Ngon quá!

- Vì cô đói quá đấy.

Tương Liễu đưa cho nàng một con ốc biển đựng món canh hải sản nóng hổi. Tiểu Yêu đỡ bằng cả hai tay, uống từng ngụm nhỏ.

"Đột nhiên như nhớ ra điều gì, nàng vội hỏi:

- Đông Hải giống như ngôi nhà của ngài, ngài... ngài... có gặp Cảnh ở đó không?

Tương Liễu mỉa mai:

- Cô cho rằng ta rảnh rỗi tới mức cả ngày chỉ quanh quẩn ở vùng biển đó, chầu chực để cứu mạng người khác à?"

Tiểu Yêu cúi đầu, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.

Tương Liễu quay đi, vờ ngắm nhìn trời đất bao la, vô tận, rõ ràng y đã quay lưng lại với nàng, nhưng sao vẫn nghe rõ mồn một âm thanh từng giọt nước mắt nàng nhỏ xuống, lã chã như mưa. Nước mắt của nàng hệt như những chiếc gai nhọn, cắm thẳng vào tim y.

Tương Liễu nói:

- Đừng lãng phí thời gian vào việc khóc lóc, hãy suy nghĩ xem kẻ nào muốn giết cô.


Tiểu Yêu chợt nhớ đến Miêu Phủ, vội gạt nước mắt:

- Tôi phải về thôi, nếu không Thương Huyền sẽ giết Miêu Phủ.

( Tương Liễu à , người mất là Cảnh đó , an ủi kiểu gì á á)

Từ lúc Tương Liễu xuất hiện , tôi nghĩ các bạn mang danh nguyên tác nên đọc nguyên văn đoạn văn này, không cần phải phân tích.

"- Tôi chỉ có một cái đầu, toan tính không giỏi bằng chín cái đầu của ngài, vụ giao dịch này tôi nghĩ nên thôi thì hơn.

Tương Liễu nhảy ùm xuống biển, định bỏ đi, điều đó có nghĩa y biết tỏng ý đồ muốn mặc cả của Tiểu Yêu. Tiểu Yêu vội vã lao xuống biển, đuổi theo y, nàng túm được một lọn tóc trắng của Tương Liễu.

Tương Liễu quay đầu, trừng mắt nhìn nàng. Tiểu Yêu cười giả lả, buông tay:

- Ngài hãy tìm giúp tôi tên yêu quái hải âu đó, tôi chấp thuận yêu cầu của ngài."

( Cho những ai tin lời Tiểu Yêu nói. Tương Liễu thừa hiểu. Còn tui thì chả buồn nói)

- Bất cứ yêu cầu gì cô cũng đồng ý?

Tiểu Yêu đứng trên mặt nước, nhìn thẳng vào mắt Tương Liễu:

- Chỉ cần yêu cầu đó không liên quan đến Thương Huyền, tôi đều đồng ý.

Vì tính mạng của Miêu Phủ, nàng có thể ngã giá với cả ma quỷ, huống hồ là bây giờ, nàng đã không còn gì để mất.

( Thấy không, chỉ cần là người thân của cô , có ai mà cô không hết lòng trả giá để bảo vệ. Và Thương Huyền thật sự quan trọng nhất với cô)

Tương Liễu nói:

- Cô hãy sống tiếp! Dù Đồ Sơn Cảnh đã chết, cô vẫn phải tiếp tục sống!

"Tiểu Yêu đến bên Tương Liễu, nói:

- Ít cũng phải bốn, năm ngày mới thấy được đất liền, trên biển chỉ có duy nhất chiếc thuyền của chúng ta, nên rất an toàn, ngài có thể dưỡng thương được đó.

Tương Liễu ngước nhìn biển rộng muôn trùng, lặng thinh không nói."

( Tính thời gian đủ để Tương Liễu trị thương, là gần ở bên nhau được ngày nào hay ngày đó phải không)

"Tiểu Yêu quay lại, nhìn Tương Liễu, đôi mắt long lanh, sắc lạnh:

- Tương Liễu, hiện tôi vẫn chưa tìm ra cách giải sâu độc. Nguy hiểm luôn rình rập trên Thần Nông Sơn, nhưng thị trấn Thanh Thủy cũng không phải chốn thanh bình. Hai chúng ta, rốt cuộc ai chuốc phiền cho ai, còn chưa biết được. Đừng mất thời gian vào việc trách móc tôi gây phiền toái cho ngài, mà nên tập trung lo cho bản thân mình đi!

Tiểu Yêu bước đến trước mặt Tương Liễu, vén áo, chìa cổ về phía y:

- Hãy tận dụng lúc tôi vẫn có thể tiếp máu cho ngài, mau dưỡng thương đi, đừng để tôi phải chịu khổ lây.

Tương Liễu không hề khách khí, y nắm cổ tay Tiểu Yêu và ngoạm thẳng vào cổ nàng.

Những ngày sau đó, mỗi bình minh và hoàng hôn, Tương Liễu đều uống máu Tiểu Yêu một lần. Có lúc họ nói với nhau đôi ba câu, cũng có lúc không ai nói với ai câu nào. Một người ôm gối ngồi ở mui thuyền, buồn bã nhìn biển lớn, như thể đang chờ đợi. Một người xếp bằng ngồi ở đuôi thuyền, hướng mặt ra biển, mắt nhắm nghiền, trị thương, vẻ mặt không vui cũng không buồn."

( Cãi nhau rồi, anh bực mình vì sự ngốc nghếch của cô, cô bực mình vì anh mắng chửi cô. Ở thời điểm này, Tiểu Yêu gần như xác định Tương Liễu không thích cô, cô cũng gần như xác định cô ở bên người khác)

Đối với tôi tình yêu quan trọng nhưng không phải là quan trọng nhất. Giống như Tương Liễu ai bảo hắn không yêu nhưng hắn vẫn có cái quan trọng phải làm. Hay giống như cha Thương Huyền ông yêu vợ và con nhưng ông cũng không thể vì hai người mà bỏ mặc đồng đội được, còn rất nhiều loại tình quan trọng hơn tình yêu nhiều lắm.

( Tư tưởng và tim thật sự là hai điều khác nhau nha mọi người, đừng ai cố cãi với tôi điều này, chưa đọc truyện bao giờ à)

"Vào một buổi tối ba ngày sau đó, Tương Liễu kết thúc việc trị thương. Y đứng lên, nói với Tai Trái:

- Cảm ơn đã đưa ta về.

Tai Trái hỏi:

- Ngài phải đi rồi?

Tiểu Yêu nghe tiếng liền quay đầu lại, nàng định nói gì đó, nhưng nàng nín thinh.

Tương Liễu đáp:

- Ngày mai hai người sẽ gặp được đám người mà Hắc Đế cử đi tìm Tiểu Yêu.

Y ném về phía Tiểu Yêu một viên ngọc to bằng quả nhãn, rồi nhảy xuống biển.

- Thứ gì vậy?

Tiểu Yêu chạy về phía đuôi thuyền, giơ viên ngọc lên hỏi...."

Tai Trái thấy Tiểu Yêu đứng ngây ra đó, nhìn chăm chăm về phía Tương Liễu bỏ đi.

Rất lâu sau, nàng mới cúi xuống, cất viên ngọc đi.

Đi đến đoạn chia tay Hồ Hồ Lô.

Không phải trước đây Tiểu Yêu không biết lập trường của Tương Liễu và Thương Huyền hoàn toàn trái ngược nhau. Nhưng hôm nay, khi Phong Long chết trước mặt nàng, Tiểu Yêu mới thật sự hiểu rằng: Tương Liễu là kẻ địch của Thương Huyền. Y muốn lấy mạng Thương Huyền!

Thương Huyền nói:

- Đừng lo lắng về sâu độc. Ngân nói với ta, nếu Tương Liễu chết, thì sâu độc sẽ chết theo, hoặc sẽ quay trở về bên sâu mẹ, tức là khi ấy muội sẽ được giải độc.

Phán đoán của Ngân đúng với tất cả các loại sâu độc, trừ sâu tình nhân. Tiểu Yêu nói:

- Huynh mau nghỉ ngơi đi!

( Tức là cô tin đồng mạng đúng không, vậy những lời nói về sâu trước kia đều là để an ủi người khác thôi đúng không?)

"Tương Liễu không chịu buông nàng ra, trái lại, y túm cổ nàng, kéo sát về phía mình:

- Cô quên rồi à, cô vừa bắn một mũi tên vào người ta. Nợ máu phải trả bằng máu!

Y cúi xuống, cắn vào cổ nàng, uống máu nàng.

Tiểu Yêu ra sức giãy giụa, nhưng không sao vùng thoát khỏi y. Nàng đành cắn môi, im lặng. Tương Liễu cũng không uống nhiều, gần như chỉ là một sự trừng phạt mang tính tượng trương"

(Đây là lần cuối cùng anh đến gần cô, và hút máu là sự tiếp xúc thân mật nhất giữa họ, nó tương đương với việc hôn tạm biệt.)

Tương Liễu ám chỉ có người khác đã giết Cảnh, và Tiểu Yêu đặt câu hỏi Ngài biết mọi chuyện từ lâu, vì sao bây giờ mới nói với tôi. Anh ấy nói: "Lúc trước chưa xảy ra chiến tranh, nói với cô thì ta được lợi gì chứ?" Tiểu Yêu cảm thấy gai lạnh:

- Phải chăng ngoài đại ân nhân Cộng Công của ngài, tất cả những kẻ khác đều chỉ là quân cờ của ngài? Những quân cờ chỉ có giá trị lợi dụng hoặc hết giá trị lợi dụng, ngoài ra không có bất cứ ý nghĩa nào khác? Trước kia khi nghe người ta nói ngài là kẻ tàn nhẫn, độc ác, vô tình vô nghĩa, tôi cảm thấy... Nay thì tôi đã tin!

Tương Liễu mỉm cười, lắc đầu, nhìn Tiểu Yêu như nhìn một kẻ ngớ ngẩn, y giả giọng thương hại:

- Ta vốn là yêu quái máu lạnh, không phải ta vô tình, chỉ tại cô quá ngu si mà thôi!

( Như t đã nói bên trên ngoài tình yêu còn có rất nhiều thứ khác quan trọng, ở đây Tương Liễu rất thành công trong việc làm Tiểu Yêu hận hắn. Vì dù trước đó hai người có mâu thuẫn ra sao lúc gặp lại hai người cũng sẽ coi như không có chuyện gì, người ngoài không rõ chả nhẽ người trong cuộc k rõ là gặp lại họ có ghét đối phương hay không. Nhưng giờ đây sắp chiến tranh rồi mà phần thắng của Tương Liễu là không cao, lúc trước Hiên Viên chưa hợp với Cao Tân thì Nghĩa Quân vẫn còn tồn tại được nhưng giờ thì khác rồi Tương Liễu hắn k ngốc và ảo tưởng vào sức mạnh của hắn đến vậy.

ĐIều hắn phải làm để Tiểu Yêu hết hoàn toàn hy vọng vào hắn sự thực chứng minh hắn làm như vậy Tiểu Yêu mới nói "Trước kia khi nghe người ta nói ngài là kẻ tàn nhẫn, độc ác, vô tình vô nghĩa, tôi cảm thấy... Nay thì tôi đã tin!"

Thứ hai: Cung cấp thông tin đổi lấy máu để cứu Cảnh, lí do hợp lí.

Thứ ba: Đương nhiên là để phá Hiên Viên và cho Tiểu Yêu biết sự thật người nàng bất chấp tin tưởng bảo hộ đâm nàng một dao sau lưng, đối với Tương Liễu có lẽ hắn cảm thấy Thương Huyền không xứng với sự bao bọc đó của Tiểu Yêu.

Nhưng hắn đã chuổn bị làm Cảnh sống dậy , hắn cũng không ngờ Tiểu Yêu lại làm đến mức như vậy với Thương Huyền.)

"Tương Liễu vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, nhưng giọng nói của y lạnh lùng như băng đá:

- Càng nhiều càng tốt, miễn sao cô không chết là được!

Y phất tay một cái, một chiếc đỉnh lớn do nước ngưng tụ lại xuất hiện. Chiếc đỉnh này có thể chứa toàn bộ máu huyết trong cơ thể Tiểu Yêu.

- Trả cho ngài!

Tiểu Yêu cứa cây cung bạc vào cổ tay, máu tươi phun trào. Nàng rớm nước mắt, nói:

- Nhưng đây không phải khoản nợ cho tin tức mà ngài cung cấp cho tôi tối nay, mà là tất cả các khoản nợ tôi nợ ngài từ xưa đến nay!

Mất máu càng nhiều, sắc mặt Tiểu Yêu càng trở nên trắng bệch, nàng sắp đứng không vững. Nhưng Tương Liễu vẫn lạnh lùng đứng nhìn. Như thể nếu như không vì thứ sâu độc "liền mạng" ấy, y sẵn sàng vằm nát Tiểu Yêu để chế thuốc.

- Mặc kệ tôi! Đây là... ân oán giữa tôi và y!

Tiểu Yêu mất sức, gục xuống chiếc đỉnh, máu nàng vẫn tiếp tục nhỏ giọt. Tai Trái nói với Tương Liễu:

- Dù cô ấy nợ ngài bao nhiêu, cô ấy cũng đã dùng máu để trả nợ, như vậy là đủ rồi!

Tương Liễu lạnh lùng bảo:

- Chưa chết được đâu!

Tiểu Yêu bật cười thê thiết. Nàng cắn chặt răng, nâng cây cung lên, cứa tiếp vào cổ tay còn lại của mình, để máu chảy nhiều hơn và nhanh hơn.

Một lúc sau, Tương Liễu mới chịu lên tiếng:

- Ngươi đưa cô ấy đi được rồi.

Tiểu Yêu ngước gương mặt trắng bệch lên, nói:

- Hãy lấy một lần cho đủ! Từ nay về sau, chúng ta sẽ là người lạ, đời này kiếp này ta không muốn gặp lại ngài nữa!

Vì mất máu quá nhiều, Tiểu Yêu phải dốc cạn sức bình sinh mới không ngất đi. Nhưng đầu óc nàng quay cuồng, choáng váng, mắt nàng hoa lên, không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt Tương Liễu. Nàng chỉ nghe y nói:

- Đưa cô ấy đi!

Sức lực hoàn toàn cạn kiệt, Tiểu Yêu gục xuống, bất tỉnh. Nàng kiên quyết không rơi lệ, nhưng lúc này, nàng đã kiệt sức, những giọt nước mắt chầm chậm rớt xuống chiếc đỉnh đựng đầy máu huyết của nàng, tạo nên những gợn sóng lăn tăn."

( Đoạn này sao lại cho tôi cảm giác, cô ấy cố tình làm như vậy để ép hắn, cô muốn đánh cuộc lần cuối hắn sẽ không nhẫn tâm với cô như vậy, nhưng kết quả cô cược thua rồi, xin lỗi chứ không tại sao phải khóc như buông bỏ thế kia)

Còn Tương Liễu sau khi lo xong mọi việc anh mới được phép buông xuôi, nam nhân mà, thật mệt mỏi. Tôi khóc đây.

"Tương Liễu trông theo bóng người đó biến mất giữa mặt hồ, y cúi đầu, nhìn mũi tên nhỏ trên ngực. Y chạm tay vào mũi tên, vuốt ve nhè nhẹ, bàn tay y dừng lại trên mũi tên một lát. Rồi y lặng lẽ thở dài, rút bật mũi tên ra khỏi cơ thể, máu tươi theo đó trào ra. Dường như y vô cùng mệt mỏi, bèn dang rộng chân tay nằm dài trên mặt hồ, ngửa mặt nhìn bầu trời, nụ cười tắt dần, tắt dần.

Mây đen che khuất vầng trăng tròn vành vạnh, đôi mắt Tương Liễu phản chiếu một nền trời không trăng không sao, u tối, thẳm sâu, cô đơn rợn ngợp."

( Hắn gồng mình cũng hết nổi rồi) Quá đau lòng.

Hai người chia tay đến bây giờ sao không có ai nhắc đến cách giải cổ?

Sau đó Tiểu Yêu uống thuốc độc tự sát, Tương Liễu dùng lời nguyền máu vỏ sò để cứu mạng cô, cho cô ăn máu trái tim để hồi sinh và hy sinh một mạng sống khác để giải cổ độc.

Tệ Quân dùng ánh mắt rất phức tạp nhìn chằm chằm Tương Liễu, hắn tựa hồ đang nhìn Tương Liễu, nhưng đồng thời lại tựa như không nhìn Tương Liễu. (Tôi đã nhìn thấy Trì Vưu trong Tương Liễu. Tác giả vô số lần ám chỉ rằng Tương Liễu giống Xích Vưu, đồng thời đặt thân phận của anh ta giống hệt Xích Vưu, càng ám chỉ bi kịch Tiểu Yêu và Tương Liễu không thể yêu nhau )

Nhưng Tiểu Yêu, phản ứng của cô ấy khi tỉnh lại là thế nào? "Khi Tiểu Yêu tỉnh dậy, cô nhìn thấy ánh nắng ngoài cửa sổ và hoa đào đang nở rộ. Cô không biết mình đang ở đâu, nhưng cô biết chắc chắn rằng mình vẫn còn sống." (Cô biết mình sẽ còn sống)

Tiểu Yêu đưa tay lên che mắt, nếu biết muốn chết cũng khó thế này, thì năm đó, không đời nào nàng cấy sâu độc vào cơ thể Tương Liễu (Cô ấy nghĩ anh ấy đã cứu cô ấy. Vu Vương nói cổ tình nhân nuôi có ý tốt , để cặp tình nhân có thể hiểu nhau , và cứu nhau lúc cần thiết. Chỉ khi phản bội nó cổ mới phản tác dụng)

Một lúc sau, Tiểu Yêu vẫn mặc quần áo ngồi dậy, cao giọng hỏi: "Có ai ở đó không? Nơi này là ở đâu?"

Trong bóng hoa đỏ thẫm, một bóng trắng bay vào. Trong lúc nhất thời, Tiểu Yêu gần như quên thở, khi nhìn thấy một đôi mắt màu xanh lục, cô chậm rãi thở ra...

Tại sao khi nhìn thấy bóng trắng, cô lại quên thở, cô đang đợi ai? Thôi nhắc áo trắng thì khỏi nói là ai nữa đi.

( Những lời cô nói lúc đó vẫn còn văng vẳng bên tai, cô cả đời không muốn gặp lại anh nữa. Có vẻ Tương Liễu vẫn không thành công lắm nhỉ)

Tiểu Yêu chuổn bị làm Vương Mẫu cô nói với Thương Huyền

"Thương Huyền, huynh không biết vì sao ư? Muội cũng mong muốn được như bao cô gái khác, có một mái ấm gia đình, rồi sinh con đẻ cái, sống cuộc sống hạnh phúc, bình dị. Nhưng chính huynh đã cướp đi niềm hạnh phúc đó của muội! Muội không giết được huynh, cũng không giết được bản thân mình, thậm chí muốn tránh xa huynh cũng không thể! Thiên hạ tuy rộng lớn, nhưng muội là con gái của Xi Vưu, thiên hạ tuy rộng lớn, nhưng đều là lãnh thổ của huynh. Cho dù muội thoát được sự truy sát của những dòng họ căm thù cha muội, cũng không thoát được sự truy đuổi của huynh. Thương Huyền, huynh đã o ép muội, tước đoạt mọi chốn dung thân của muội, buộc muội trở về bên huynh." ( Dù Thương Huyền hại Cảnh cô cũng k thể ra tay, cũng không thể chạy)

Khi biết chất độc đã được giải trừ, "Tiểu Yêu thấy cảm xúc trong lòng nàng thật hỗn loạn. Khi Tương Liễu hành thích Chuyên Húc, và giết nhầm Phong Long, nàng lấy máu mình trả nợ cho y, hai người đoạn tuyệt mọi ân nghĩa. Nhưng khi biết mối dây liên hệ cuối cùng của hai người đã bị chặt đứt trong lúc nàng không hề hay biết, nàng cảm thấy hụt hẫng lạ lùng. Tiểu Yêu thầm nhủ: Người ta từ đầu chí cuối chỉ coi ngươi như một quân cờ, ngươi buồn cái nỗi gì! Lẽ nào còn lưu luyến thái độ lạnh lùng, vô tình của y hay sao?"

Những tình tiết ở những đoạn tiếp theo rất rõ ràng, tôi cảm thấy không có gì phải phân tích và có thể trực tiếp hiểu được nên bài viết này viết rất đơn giản.

Tiểu Yêu và Cảnh kết hôn.

Tiểu Yêu nói: "Ca Huynh...huynh... có thể tha cho Tương Liễu không?"

Tiểu Yêu nói: " Muội biết sẽ khiến huynh khó xử. Nhưng muội chưa khi nào cầu xin huynh điều gì, đây là lần đầu và cũng là lần cuối muội cầu xin huynh."

- Muội và y đã cắt đứt quan hệ, đời này kiếp này muội sẽ không gặp lại y, và chắc chắn y cũng không muốn gặp lại muội nữa! Nhưng dù y đối xử với muội ra sao, muội... muội vẫn mong y được sống

- Chuyên Húc khẽ thở dài:

- Vì Tương Liễu giết Phong Long, nên ta buộc phải trả thù cho họ Xích Thủy và họ Thần Nông, cũng là để xoa dịu các dòng họ ở Trung nguyên. Nhưng, chỉ cần Tương Liễu chịu đầu hàng, ta sẽ cho y một cơ hội biến mất.

Biến mất tức là không chết. Chuyên Húc đã chấp thuận lời cầu xin của Tiểu Yêu. Nàng cười thật tươi:

- Cảm ơn huynh!

Từ góc nhìn của Tiểu Yêu, lần chia tay cuối cùng của Tương Liễu với cô thật tàn nhẫn, nhưng cô vẫn không thể quên anh và cầu xin anh trai mình một lần duy nhất cho anh.

Đêm tân hôn, cô dâu say rượu và ngủ quên.

Tiểu Yêu bỗng nhiên ngồi dậy: "Chúng ta kết hôn rồi à?"

Cảnh sờ sờ trán Tiểu Yêu, giả vờ khó hiểu nói: "Ta chưa từng nghe nói người say rượu sẽ mất trí nhớ."

Tiểu Yêu lắp bắp: "Đêm qua... đêm qua ta... chàng... chúng ta..."

Cảnh cười nói: "Nàng say khướt nên ta để nàng ngủ. Chúng ta còn nhiều thời gian, ta không vội"

Tương Liễu đã hoàn toàn rút lui khỏi cuộc sống của cô trong vài thập kỷ qua. Thân là công chúa, hoàn cảnh hiện tại của Thương Huyền rất tốt, được gả cho người mà cô hằng mong ước, đám cưới này cô đã đợi từ lâu cô nhớ không.

Làm sao một cô dâu có thể say rượu vào đêm quan trọng này để có một cuộc hôn nhân viên mãn?

Tiểu Yêu đưa Cảnh đến một tiệm ăn.

Vị quan mời mọi người uống rượu nói: " Trận này là trận đánh đặc biệt! Cửu Mệnh Tương Liễu đã chết! Mấy người làm nghề buôn bán các vị không biết tên Tương Liễu ấy hung hăng, đáng sợ thế nào đâu ..."

Như bị một mũi dao đâm xuyên qua tim, Tiểu Yêu cảm thấy đôi tai mình như vỡ tung, ngực nàng đau buốt dữ dội, ly rượu trong tay rớt xuống..

Tiểu Yêu lẩm nhẩm:

- Không thể nào! Không thể nào! Y không thể nào chết như vậy! Vì sao em không hề có cảm giác gì? Em không hề có cảm giác gì...

Nhưng nàng bỗng nhớ ra, Vương mẫu đã giải sâu độc cho nàng. Vì vậy, nàng không thể cảm nhận được bất cứ điều gì. Hai mắt nàng bỗng tối sầm, nàng đổ vật xuống bàn.

Tiểu Yêu mơ hồ bước đi, trong lòng nàng, trên miệng nàng không ngừng lặp đi lặp lại ba tiếng "không thể nào". Nàng không biết mình về tới Triêu Vân Phong bằng cách nào.

Cảnh dặn dò Miêu Phủ, rồi nói với nàng gì đó, nhưng nàng không nhớ nổi.

Miêu Phủ vội vã lên đường. Nàng có cảm giác cô ấy đi rất nhanh, nhưng cũng có cảm giác rất lâu sau Miêu Phủ mới trở về.

Tiểu Yêu lập tức hỏi:

- Có phải tin tức là giả không?

Miêu Phủ đáp:

- Đại tướng quân Ứng Long bảo rằng Tương Liễu đã chết.

Tiểu Yêu hét lớn: "Không có khả năng, ta không tin!"

Miêu Phủ hoảng sợ, không dám nói tiếp.

Tiểu Yêu cúi gập người, hai tay ôm mặt, hai vai nàng run lên bần bật không sao kiểm soát nổi.

Sắc mặt trắng bệch, toàn thân không ngừng run rẩy, nhưng Tiểu Yêu vẫn cố gắng lừa gạt bản thân. Nàng lẩm bẩm:

- Em không sao! Em đã có sự chuẩn bị tâm lý từ trước... Từ buổi đầu gặp y, em đã biết sẽ có ngày như vậy. Em biết từ lâu rồi!

Cô ban đêm không ngủ được, bắt đầu tìm gương, tuy nhiên ký ức trong gương cũng bị xóa đi. Thật sự thì chương cuối này không thể cắt đi đoạn nào, mọi người tự đọc và cảm nhận đi.

Thứ duy nhất anh để lại cho cô đã hoàn toàn biến mất! (Tất nhiên người đọc biết còn có những người khác, cô ấy thì không)

Tiểu Yêu hoang mang lo sợ. Nàng thốt lên:

- Không thể nào! Không thể nào...

Nàng cuống cuồng vận linh lực kiểm tra. Nhưng mặc cho nàng thử đủ mọi cách, những đoạn ký ức về Tương Liễu vẫn không thấy đâu.

Thứ duy nhất y để lại cho nàng cũng đã biến mất!

Tiểu Yêu không sao tin nổi, nàng lật đi lật lại chiếc gương:

- Sao lại như thế? Sao lại như thế?

Tiểu Yêu mân mê chiếc gương, mắt nàng nhòe ướt:

- Tương Liễu, trong mắt ngài, điều đó là không thể chấp nhận được ư? Chỉ một đoạn ký ức ngài cũng không thèm lưu lại sao?

Yêu quái chín đầu, ta hận ngươi!

Tiểu Yêu uất ức quăng chiếc gương đi, hai hàng lệ chứa chan.

Cô nghĩ đến cuộc chia tay ở hồ Hồ Lô: Nếu biết đó là lần gặp cuối cùng, chắc chắn nàng sẽ nói khác đi. Cho dù y tàn nhẫn và lạnh lùng với nàng thế nào, nàng cũng sẽ không nói những lời tuyệt tình đó với y!!

Tương Liễu chết, trước khi chết hắn cũng đã lo xong hết các vướng bận của hắn rồi thanh thản ra đi. Đời người thật sự hiếm ai có thể thanh thản rồi ra đi được như hắn.

Đoạn cuối này tôi thật sự rất thương Tiểu Yêu. Chết không khó nhưng sống mới khó. Tôi luôn cảm thấy giữa hai người họ, Tiểu Yêu là người đau khổ hơn. Mọi chuyện chưa bao giờ tốt hơn kể từ khi cô gặp anh ấy. Cô không thể yêu, nhưng cũng không thể quên, trong vô số đêm khuya, cô có bao giờ làm ướt chăn gối bằng nước mắt?

Đi ra biển nơi Tương Liễu nói đến. Tiểu Yêu cô còn nhớ lúc lên làm Vương Mẫu cô đã nói với Thương Huyền điều gì không, lần này việc của Tương Liễu đến Thương Huyền cũng không thể ngờ , chẳng phải cô đã xác định từ trước sao, thôi có lẽ từ giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Đi một vòng lớn.

Tiểu Yêu mơ một cuộc đời bình dị, có người ở bên >> Cô đã làm được.

Tương Liễu muốn kết cục như thế nào >> Anh đã làm được.

Thương Huyền hoài bảo lớn lao >> Anh đã làm được.

Đồ Sơn Cảnh muốn ở bên Tiểu Yêu cả đời >> Anh đã làm được.

Thật trọn vẹn, ai cũng có được cái kết mà mình hằng mơ.

Thật muốn cười. Một bộ chuyện mà nhân vật chính đều trọn vẹn điều họ muốn, không gì luyến tiếc hết.

- Có một câu hỏi : Sau này Tiểu Yêu sẽ như thế nào.

- Top like: Từ một người cô đơn không người chăm sóc trở thành người cô đơn có người chăm sóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top