Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1. An Hy: Cuộc đời trở thành một bộ phim bi kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Tháng Chín,bố mẹ tôi chính thức ly hôn. Tôi đón nhận tin đó bằng một thái độ bình thản, thậm chí trong lòng còn có chút ngạc nhiên vì bố mẹ đã cố gắng bên nhau một quãng thời gian dài như thế. Tôi nhớ rõ đó là một buổi tối đẹp trời và mát mẻ, trăng rất tròn và sáng, tiếng bọn trẻ cười đùa ríu rít vang vang ở đầu phố, chỉ có bầu không khí trong nhà là khó chịu. Ánh sáng như trong suốt ấy len lỏi vào phòng khiến cho không gian có chút không thực, tôi nhắm mắt mơ màng và lắng nghe. Tôi đoán xem hôm nay ai là người mở đầu cho cuộc tranh cãi và ai sẽ người kết thúc. Thế rồi vẫn như mọi khi, không có gì quá bất ngờ, cuộc trò chuyện lớn tiếng đó chấm dứt bằng tiếng đóng sầm cửa sắt lại của bố. Không hiểu sau khi nghe âm thanh nặng nề đó, trong lòng tôi lại nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng hết ngày hôm nay. " Hôm đó là Trung Thu.

Mấy hôm sau, trong bữa cơm chỉ có hai mẹ con, mẹ nói với tôi rằng bố mẹ sẽ không sống với nhau nữa và hỏi tôi muốn ở cùng ai? Tôi hỏi ngược lại rằng: "Điều đó có gì khác nhau sau?" .Có lẽ tôi giỏi nhất là nói những lời khiến người khác đau lòng, dù không cố ý nhưng những lời đó cứ bật ra khỏi miệng tôi như cái lò xo với chú hề với bộ mặt kinh dị trong chiếc hộp vậy. Tôi không muốn nhìn vào ánh mắt mẹ lúc đó nên chỉ cúi gầm mặt xuống bát cơm. Cứ vậy mà cả hai cùng im lặng. Cuối cùng thì tôi chọn ở với mẹ vì không muốn phải chuyển nhà, lý do tôi đưa ra chỉ đơn giản là vậy.

Tuổi 18 ập đến như cơn bão và việc trở thành một "đứa con bất hạnh" chỉ là mở đầu cho đến khi tôi tỉnh dậy trong phòng y tế. Chạy bền và ngất xỉu trong khi thi thể dục cuối kì. Lúc lí trí mờ đi và từ từ ngã xuống trong tiếng kêu bàng hoàng của lũ con gái cùng lớp, tôi thấy tim mình đau nhói và không thở nổi.

Tôi mở mắt ra nhìn trần nhà với cây quạt trần quay từng vòng đều đặn và thở ra một hơi rồi đưa tay chạm vào ngực trái. Ngay vị trí trái tim, nhịp đập bé nhỏ từng hồi ấy kéo theo một cảm giác lo sợ từ từ xâm chiếm. Ga trải giường và gối trắng tinh tươm, phảng phất mùi thuốc và dầu gió, cái không khí y như ở bệnh viện này khiến tôi không chịu nổi. Tệ nhất là lũ bạn sẽ đi rêu rao khắp trường cái tin có một đứa yếu đuối - là tôi, bất tỉnh nhân sự chỉ với bài thi chạy cỏn con.

Không hiểu sao từ lần ấy tôi lại tự mình đi khám tim. Trong khi chờ kết quả tôi đã lên mạng tìm kiếm điên cuồng về triệu chứng bệnh tim rồi trấn an bản thân chỉ là nhầm lẫn thôi, tôi hoàn toàn khỏe mạnh. Dù gần đây có đôi khi tôi cảm thấy hơi khó thở nhưng tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng là do bản thân mệt mỏi quá, tôi cũng chưa từng nghe qua trong nhà có ai bị bệnh cơ mà.

"Hở van tim nhẹ" - mọi chuyện cứ như đùa. Một bộ phim bi kịch tôi vô tình nhận được vai chính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top