Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3. Tiền lương cuối tháng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phán Quan mân mê cây trâm ngọc trong tay, hồi tưởng lại ngày đầu tiên gặp Diêm Ma ở trần thế. Lúc đó, Phán chỉ là thư sinh ngày ngày cần mẫn đọc sách nuôi chí dự thi, rạng danh bảng vàng, nhưng lại bị một ánh mắt làm cho xao động.

Hôm đó, Phán Quan đi dạo mát bên hồ, bỗng thấy một cô nương đang thơ thẩn dùng tay chọt chọt vào mặt nước. Lúc đó Phán Quan vừa đến làng, ngỏ ý muốn làm bạn với cô nương ấy. Nhưng, Phán Quan vừa kêu một tiếng, cô nương ấy ngẩng mặt lên nhìn rồi hoảng hốt chạy trốn, Phán Quan còn tưởng nhan sắc của mình làm cô nương sợ hãi. Nhưng ngay phút ấy, Phán Quan đã bị ánh mắt của cô nương làm cho rung động. Ánh mắt xanh biếc tuyệt đẹp.

Qua năm lần bảy lượt như thế, cuối cùng Phán Quan cũng làm quen được với cô ấy, mới biết hóa ra không phải mình dọa sợ Diêm Ma, mà là do Diêm Ma bị dân làng rủa xả là yêu quái, nên Diêm Ma mới trốn tránh mọi người.

Hắc Qủy Sử luôn cảm thấy khó hiểu. Vì sao mấy vạn năm trước Hồng Trúc lấy mắt của Phán Quan, đến tận bây giờ Phán Quan mới đòi lại. Còn nữa, vì sao  ngày phán xử Hồng Trúc, Phán Quan lại không có mặt nên liền đem tất cả tâm tư đó hỏi.

Phán Quan nhìn Hắc, cất trâm ngọc vào trong tay áo, đoạn đưa hai tay ra phía hoa Bỉ Ngạn, các cành hoa nhanh như chớp nối dài ra, hút lấy máu bám trên tay Phán Quan, đợi chúng nó làm sạch máu trên tay mình xong, Phán Quan mới chậm rãi nói:" Ngươi nghĩ ta nhân hậu đến thế sao? Chẳng qua một phần do bị Diêm Ma đại nhân ngăn cản, một phần là do ta chỉ muốn ở bên Diêm Ma đại nhân nên mới không đi, nếu không, ta sớm đã cho cô ta vài nhát rồi. Còn hôm phán xử Hồng Trúc, không hiểu vì sao trước đó ta lại ngất đi, sau này mới biết là do Diêm Ma làm.

''Diêm Ma sớm đã biết ta là Phán Ca năm nào..." Phán Quan thở dài, nhớ khi nhìn thấy được rồi, Phán Quan đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Diêm Ma, nhưng mà Phán Quan không dám nói. Diêm Ma trong khoảng thời gian ấy rất ít khi nói chuyện với Phán Quan, đều luôn trốn tránh.

Chỉ qua một lần uống rượu chung, Diêm Ma đã nói hết nhưng điều đã xảy ra năm ấy, Phán Quan mới biết, lại càng hận Hồng Trúc. Sau đó Phán Quan đợi Diêm Ma tỉnh rượu mới giải thích hết cho nàng, sau đó thì bọn họ lại hòa thuận như hiện nay.

Về đến nhà, thấy Tiểu Diêm Ma đang ngủ khì ở trên giường, Sơn Thố cũng gà gật bên cạnh. Phán Quan đưa tay bế Tiểu Diêm lên, Tiểu Diêm đột nhiên thức giấc, nhìn Phán Quan cười khúc khích.
Phán Quan cũng mỉm cười theo.
Sau đó, Phán Quan cáo từ bọn Mạnh Bà rồi đem Tiểu Diêm về nhà mình.
Cả người bây giờ chỉ toàn máu là máu, không thể cứ thế mà ngủ được, Phán Quan là người ưa sạch sẽ, cả căn nhà thường ngày cũng được dọn dẹp sạch sẽ, không vương một hạt bụi, thậm chí chỗ ở của mèo cũng được làm như một cái nhà nhỏ xinh xinh vậy.
Phán Quan đặt Tiểu Diêm lên giường, chờ cho Tiểu Diêm lim dim ngủ mới đi tắm.
Lúc cởi đồ ra, nhìn bộ đồ mà Phán Quan thấy đau hết cả lòng mề, vì đây đúng là đồ Diêm Ma đại nhân tặng thật. Phán Quan thầm nghĩ, ngày mai chắc phải ghé lại chỗ Mạnh Bà mua thuốc tẩy.
Lại nói, Mạnh Bà ở Minh giới tương đối cũng khá rảnh, không phải lúc nào cũng phát canh, mà là có thời gian làm việc đàng hoàng. Hết thời gian đó, Mạnh Bà còn mở một cửa hàng tại ngay nhà mình, bán đủ thứ, đều do một tay Mạnh Bà chế ra hết.
Ngâm mình trong làn nước âm ấm, Phán Quan lim dim mắt, tay gác lên trán, tiếp tục chìm đắm trong kí ức những ngày còn ở trần thế.
Lúc đó, Diêm Ma quả thật rất đẹp.
Nhưng vẻ đẹp đó thật buồn.
Bộp bộp, bộp bộp
"Hử?" Phán Quan mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt y là thân ảnh bé nhỏ mũm mĩm.
Tiểu Diêm ngồi sát thành bồn tắm, kế bên đầu Phán Quan. Hai mắt tròn xoe, cánh tay nhỏ múp múp vỗ vào đầu Phán Quan, miệng còn bi ba bi bô nữa. Phán Quan chỉ cười, vơ lấy tấm khăn trắng quấn quanh người, bế Tiểu Diêm rời xa bồn tắm.
" Bé xíu thế này, nhỡ rớt vào bồn tắm thì phiền lắm" 

Phán Quan bế Tiểu Diêm trên tay, vừa cười đùa cùng bé vừa bước đến giường ngủ của mình.

Chỉ là, giường ngủ lúc mới rời đi với lúc này có chút khác biệt.

Phán Quan nhớ rất rõ ràng, trước lúc đi tắm, Phán Quan để Tiểu Diêm nằm sát góc trong, đắp một cái chăn dày, xung quanh còn chèn thêm gối, vậy mà bây giờ, gối bị lăn xuống dưới sàn, tạo thành mấy bậc thang nhỏ, chăn cũng bị lôi xuống dưới đất, hỗn độn không thể tả.

Mắt Phán Quan giật giật mấy cái, sau đó nhìn Tiểu Diêm toe toét cười trong tay mình, hận không thể nào giận được.

Phán Quan để Tiểu Diêm lên giường, đem chăn gối bị quăng xuống sàn để lại, sau đó đi thay y phục. Lần này cũng là một bộ đồ ngủ bằng lụa, có điều, nó màu đen. Màu đen tuyền càng làm nổi bật làn da mịn màng trắng nõn của Phán Quan hơn.

Phán Quan quay bước lại giường ngủ, yên lặng nhìn Tiểu Diêm ngủ khì. Hai cái má bánh bao phúng phúng hồng hào, đôi môi nhỏ chúm chím, cả tay chân đều múp mỡ, trông rất đáng yêu nha.
Phán Quan đỡ đầu Tiểu Diêm dậy, kê một cái gối ở dưới rồi đắp chăn lại, còn chặn gối xung quanh Tiểu Diêm. Sau đó, y ôm đồ xuống đất ngủ.
Vừa nhắm mắt lại, lập tức đã nghe tiếng Tiểu Diêm ọ ẹ khóc, Phán Quan lập tức leo lên giường dỗ, đợi Tiểu Diêm ngủ rồi, Phán Quan lại leo xuống.

Cũng may Tiểu Diêm chỉ có một lần đó thôi, còn lại cả đêm thì ngủ rất ngoan.

Hoặc là do Phán Quan nghĩ thế.

''A..nặng..ngực ta...'' Phán Quan khẽ rên rỉ sau đó mở mắt, ánh sáng tràn vào có hơi khó chịu, mắt hơi nheo lại một tí. Sau đó, Phán Quan ngóc đầu dậy, nhìn xem vật thể đang ngự trị trên ngực mình là ai mà lại nặng đến vậy.

Trên ngực, Tiểu Diêm đang ngủ rất ngon lành, còn mút mút ngón tay.

Phán Quan ngắm mãi bộ dạng đó của Tiểu Diêm, trong lòng không ngừng gào lên ''dễ thương quá'', sau đó, cứ thế để Tiểu Diêm ngủ trên ngực mình, còn tay thì cứ vỗ vỗ lưng Tiểu Diêm.

Trong những giờ phút lười biếng đó, Phán Quan mới nhớ ra vài việc.

Đứa bé này...phải nuôi thế nào đây?

Phán Quan tuy rằng bản tính ưa sạch sẽ, nấu ăn ngon lại thêm tài thẩm mỹ cao, quan tâm chăm sóc người khác đặc biệt tốt nhưng việc chăm sóc một đứa trẻ là việc y chưa bao giờ làm qua. Trên nhân gian, chưa lập gia đình đã chết, xuống tới đây còn chưa có vợ nói gì đến con, nay Diêm Ma lại hóa thành đứa trẻ như vậy, làm sao mà....

''Ư..hu..hư" Tiếng thút thít của Tiểu Diêm vang lên cắt đứt mọi suy nghĩ của Phán Quan, Phán Quan vội dỗ dành, nhưng Tiểu Diêm không nín, ngược lại còn ư a cả buổi. Phán Quan vốn không có tí kiến thức gì về việc chăm trẻ cả, thành ra vật lộn với tiếng khóc của Tiểu Diêm đến mệt nhừ.

''Hay là người đói bụng rồi?"

Nghĩ đến đây, Phán Quan bật dậy, mở tủ kiếm ít đồ chế biến. Đối với trẻ con mà nói, sữa và cháo có lẽ là tốt nhất, Minh giới không sát sinh ăn thịt, nên chỉ có thể nấu cháo rau củ, thuận tiện làm một ít nước ép hoa Bỉ Ngạn là tốt nhất, tạm thời là vậy đi.

Nhưng mà sự thật hơi phũ phàng một chút.

Phán Quan tưởng tượng khi mở tủ ra sẽ là mùi rau thơm mát và màu xanh tươi roi rói đập vô mặt nhưng không, không hề. Tủ đồ ăn trống không!!
Khóe mắt khẽ giật hai ba cái, Phán Quan cứ há hốc miệng đứng đó, nhìn vào tủ đồ ăn rồi nhìn Tiểu Diêm hai mắt ước lệ, bụng còn kêu ọt ọt mấy cái.

''Nhớ rồi, hôm nay là cuối tháng..." Thường thì vào cuối tháng, Diêm Ma sẽ phát lương cho toàn bộ nhân viên công vụ Minh giới, sau đó sau khi nhận lương thì Phán Quan sẽ giả thành thường dân, lên chợ Nhân giới mua ít đồ về dự trữ. Đừng hỏi y vì sao không mua ở Minh giới, vì mỗi khi y đi chợ ở đây, chúng quỷ thấy y đều tự động dọn hàng, tưởng như y đi phạt họ, lâu dần Phán Quan chán hẳn, lên Nhân giới mua đồ luôn. Lúc đầu vốn dĩ cũng định tự trồng, nhưng chăm nom quá khổ cực, y lại không có thời gian, nên thôi.

Hôm nay đáng lẽ là được nhận lương, nhưng vì Diêm Ma đã thành ra như vậy, nên tiền lương tạm thời bỏ qua. Vốn dĩ Phán Quan có thể không lương mà sống, nhưng còn bọn Hắc Bạch Vô Thường và Mạnh Bà, bọn họ đều làm việc rất vất vả, đối với bọn họ việc không có lương quả thật là việc đau đớn nhất.

''Diêm Ma đại nhân, người nói xem, giờ phải làm sao đây?" Phán Quan bế Tiểu Diêm lên, chọt vào hai cái má phúng phính mà hỏi, Tiểu Diêm ngoe nguẩy chân, cười khúc khích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#yys