Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Không có dục vọng trần thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit/beta: Alicubeo

Cách hơn một mét mà vẫn cảm nhận được ánh mắt tràn đầy nghi ngờ và dò xét của Cố Diệp.

Cố Sâm Vũ hiểu rõ nguyên chủ ở đây không được hoan nghênh. Anh em Cố gia trong tối ngoài sáng đều ghét bỏ cái loại đức hạnh rách nát này, mà nguyên chủ cũng xác thực làm nhiều chuyện xấu, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm bị xa lánh bỏ rơi.

Tóm lại, tác giả đại nhân không nương tay mà ngược tới ngược lui tên pháo hôi bá tổng này.

"Anh à, em thề, em thật sự không định giở trò gì đâu."

Cố Sâm giơ tay phải lên thề.

"Em trai của anh gội đầu rửa mặt, một lần nữa muốn thay đổi làm người, anh tin không?"

Sợi tóc ướt dính trên gương mặt trắng nõn, ngón tay thon dài để ngang tai, ánh mắt cậu trong suốt sạch sẽ đến lạ lùng.

Cố Diệp chưa bao giờ thấy em trai mình như vậy, hơi sững sờ một lúc mới bừng tỉnh, nhịn không được hỏi: "Ngọn gió nào làm cậu đột nhiên gội đầu rửa mặt thế?"

"Dầu gội đầu xx công thức cải tiến sạch gàu, đánh bay gàu hiệu quả, bật tung năng lượng mát lạnh."

Đầu ngón tay Cố Sâm Vũ vừa chuyển, tiêu sái vén lên tóc mái xõa tung trước mặt.

"Em sẽ không quảng cáo thương hiệu cụ thể đâu, nếu anh cần thì em sẽ gửi riêng cho anh một chai luôn."

Cố Diệp: "..."

"Cút đi."

"Thôi được rồi." Cố Sâm Vũ đem khăn lông vắt lên vai: "Cút thì cút, em cút liền."

Kết quả vừa mới xoay người, phía sau lại truyền đến lời khuyên: "Tên nhóc nhà họ Giản kia khác với những tình nhân được bao dưỡng ngoài kia của cậu. Nếu cậu không sớm biết điểm dừng, sớm hay muộn người thiệt thòi cũng là cậu."

Cố Sâm Vũ chấn động.

Không hổ là người thừa kế tương lai của tập đoàn Cố thị, ánh mắt tinh tường như vậy, dùng một cái liếc liền nhìn thấu bản chất của nam chính Giản Vân Xuyên, còn đoán trúng kết cục bi thảm của cậu luôn...

Cố Sâm Vũ nắm chặt tay, buồn buồn nói: "Anh yên tâm, em đã nghĩ thông suốt rồi. Cát không thể nắm trong lòng bàn tay, chi bằng để nó bay theo gió, em sẽ không tiếp tục trêu chọc Giản Vân Xuyên."

Cố Diệp: "...Tốt nhất nên vậy."

Cố Sâm Vũ nhanh chóng bỏ của chạy lấy người.

Rõ ràng, vị anh cả nhà Cố kiêu ngạo tự phụ này không quá hiểu rõ nguyên chủ, tùy tiện lừa gạt mấy câu là qua.

Điều cậu tương đối lo lắng chính là, bữa tối đối mặt với Cố Kiến Lâm, cha ruột của nguyên chủ.

Rất nhanh sau đó, người giúp việc đã lên gõ cửa phòng, mời cậu xuống nhà ăn cơm.

"Tiểu Vũ về rồi đấy à, đến đây ngồi đi!"

Người chào đón Cố Sâm Vũ đầu tiên là một người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi, trên mặt mang ý cười, thoạt nhìn rất dễ gần.

Cố Sâm Vũ căng da đầu hô lên: "Mẹ..."

Nụ cười của người phụ nữ xinh đẹp lập tức đông cứng lại.

Thiếu niên ngồi ở bên cạnh "Phụt" bật cười ra tiếng.

"Dì Lan Lan, dì có đứa con lớn tướng từ bao giờ thế há há há!"

Cố Sâm Vũ lập tức ngậm chặt miệng, cậu nhìn thiếu niên cười nghiêng ngả vật vả, sắp rơi từ ghế chui xuống dưới đất.

"Ngồi im."

Cố Kiến Lâm ở vị trí chủ thượng trầm thấp mắng một tiếng, mang theo một cổ uy nghiêm khí thế của chủ gia đình.

"Ăn cho ra ăn."

Cố Thanh Châu gồng hết sức nhịn cười, nhịn rồi nhịn cuối cùng liếc qua tên anh trai bú cả tấn đá của mình, rồi lại cúi đầu tiếp tục cười.

Cố Sâm Vũ thầm nghĩ trong lòng khởi nghiệp thất bại, quả nhiên người phụ nữ xinh đẹp này không phải là mẹ của nguyên chủ, đại khái là vợ sau của lão Cố tổng.

"Được rồi, ngồi xuống trước đã."

Cố Kiến Lâm đưa mắt về phía đứa con thứ hai.

"Về từ lúc nào?"

"Vừa mới về ạ."

Cố Sâm Vũ kéo ra chiếc ghế gần mình nhất, nhẹ nhàng ngồi xuống.

"Còn cùng anh cả tâm sự một lát."

"Ừ." Cố Kiến Lâm nghe được nửa câu sau thì khá hài lòng, hài lòng tới mức quên luôn những vấn đề khác.

"Nếu rảnh thì học anh trai, nhờ anh chỉ dạy cách quản lý công ty."

Cố Diệp tiếp lời: "Được, con sẽ cố gắng dạy bảo em trai."

Cố Sâm Vũ: "..."

Không hiểu sao anh cứ cảm thấy hai chữ 'dạy bảo' của anh cả nặng nề thế nhờ?

Có vẻ như khá hài lòng khi thấy cảnh tượng hai anh em kẻ xướng người họa, Lan Tuyết Nhu che miệng cười duyên: "Cuối cùng hai anh em cũng thân hơn rồi. Khinh Châu, con cũng phải nói chuyện với hai anh nhiều vào."

"Đợi lúc con đỗ đại học rồi tính sau."

Cố Thanh Châu nhún vai, không cho là đúng.

Cố Sâm Vũ thì ngoan ngoãn gật đầu.

Nói ít sai ít, anh quyết định sẽ giả chết suốt bữa cơm gia đình này.

May mắn thay, sau đó sự chú ý của Cố Kiến Lâm đều đặt hết lên đứa con lớn nhất, hai cha con bắt đầu cuộc thảo luận mà người khác không thể xen vào.

Cố Sâm Vũ yên lặng gặm cánh gà, cố gắng nắm bắt được một số thông tin hữu dụng trong cuộc trò chuyện của hai người.

Cố thị làm giàu nhờ việc bắt đầu kinh doanh phát triển bất động sản từ những thế hệ đi trước, đến đời Cố Kiến Lâm, quy mô liền mở rộng gấp mấy lần, dần dà chen chân vào nhiều ngành nghề khác nhau, nghiễm nhiên trở thành một trong những gia tộc đứng đầu ở mảnh đất này.

Cố Diệp đang đảm nhiệm vị trí giám đốc ở tổng bộ tập đoàn, vì tương lai tiếp nhận tập đoàn Cố thị mà cố gắng tích lũy kinh nghiệm. Còn nguyên chủ, có một và chỉ một đam mê, bao nuôi mỹ nhân nhỏ, trên danh nghĩa hắn đang làm cái chức chủ tịch ở một công ty thương hiệu quần áo trực thuộc tập đoàn, nhưng chỉ việc ăn không ngồi rồi chờ chết.

Ý của Cố Kiếm Lâm tối nay là chuyển anh đến dưới mí mắt, đại khái là vì muốn cố gắng cứu vớt thằng con thứ hai bê tha sa đoạ lần cuối cùng.

Nhưng Cố Sâm Vũ đoán, nguyên chủ xác định chắc chắn không chút do dự mà cự tuyệt.

"Cậu hai, con nghĩ sao?" Cố Kiến Lâm vừa nói chuyện xong liền chuyển đề tài, bắt ngay đứa hai đang khốn khổ vùi đầu ăn cơm.

Cố Sâm Vũ ngước mặt lên lộ vẻ mờ mịt: "A? Gì ạ?"

Cố Kiến Lâm thở dài một hơi.

"Bỏ đi, con đi theo anh cả, chậm rãi học hỏi đi."

"Cha, con có thể không đến tổng bộ làm được không?" Cố Sâm Vũ nghĩ nghĩ, nghiêm túc buông đũa dò hỏi.

Nghe vậy, Cố Diệp ở đối diện lập tức nhìn về phía anh, trong ánh mắt có vài phần hiểu rõ.

Quả nhiên, bùn nhão không dính nổi tường.

Cố Kiến Lâm nhíu nhíu mày nói: "Cho cha một lý do."

Cố Sâm Vũ thành khẩn trả lời: "Cha không phải đã cho con một cái công ty sao, con muốn trước mắt làm ra thành tích rồi mới tính tiếp."

Vừa nói xong, mọi người trên bàn cơm đều trầm mặc.

Cố Khinh Châu như thấy quỷ, ngữ khí vô cùng khoa trương: "Cố Sâm Vũ, khai thật đi, chỗ đá còn lại anh giấu ở đâu???"

"Tiểu Vũ, con có chỗ nào không thoải mái à?"

Lan Tuyết Nhu quan tâm đứng dậy.

"Hay là phát sốt rồi? Dì gọi điện thoại kêu bác sĩ lại đây được không?"

Cố Sâm Vũ khóe mắt giật giật, cố gắng biện hộ cho mình: "Con vẫn ổn, con chỉ là...chỉ là đột nhiên tỉnh ngộ, không muốn tiếp tục ăm không ngồi rồi."

Xem ra hình tượng nhị thế tổ của nguyên chủ đã ăn sâu vào tiềm thức của mọi người, thế nên người ở nhà Cố đều cho rằng cậu cắn thuốc.

Mà đối với cha Cố - người đặt kỳ vọng con trai mình một bước thành rồng mà nói, đứa con trai ngu ngốc rốt cuộc thành tâm chuyển ý không thể nghi ngờ chính là tin vui lớn nhất, sau khi lấy lại tinh thần ông luôn miệng nói "Tốt".

"Con lúc trước đã làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng từ hôm nay trở đi con nhất định ——"

Flag còn chưa lập xong, một giọng nữ ngọt ngào đột ngột vang lên.

"Ngại quá, con nghe điện thoại xíu." Cố Sâm Vũ móc di động ra, tay nhanh hơn não, chưa kịp nhìn rõ tên người gọi liền bấm nghe.

"Cố tổng ~" một giọng nói cong queo uốn lượn vang lên như muốn một mạch xuyên qua màn hình điện thoại, làm phòng ăn yên tĩnh phát ra tiếng vọng "Người ta đã tắm rửa sạch sẽ nằm ở trên giường chờ ngài rùi~ Cố tổng khi nào tới mới tìm đến cục cưng đây nha~"

Cố Sâm Vũ: "..."

Gương mặt già nua của Cố Kiến Lâm hết đỏ lại đen, tức giận đến đập tay xuống bàn.

Cố Sâm Vũ thừa dịp đối phương chưa kịp nói ra lời lẽ kinh hãi hơn thì đã nhanh tay lẹ mắt cúp điện thoại.

"A ha ha ha, này là hiểu lầm thôi..."

Cố Sâm Vũ chột dạ giải thích.

"Người ta gọi nhầm số...chắc thế ạ..."

Cố Diệp bất động thanh sắc giễu cợt nói: "Em hai vẫn luôn trước sau như một bận rộn 'làm' việc nhỉ."

"Hai ngày này, con phải ở yên trong nhà cho cha, không được bén mảng đi bất cứ đâu!"

Cố Kiến Lâm kìm nén tức giận, giải quyết dứt khoát.

"Cố Diệp, cuối tuần là tới tiệc sinh nhật của con gái ông Triệu, con mang em trai đi cùng làm quen mọi người."

Cố Khinh Châu chê lửa còn chưa đủ lớn, tiện tay đổ thêm dầu: "Em trai nào vậy cha?"

Cố Kiến Lâm hung hăng trừng đứa con nhỏ một chút: "Cơm cũng không thể lấp đầy được cái miệng của con!"

Cố Sâm Vũ âm thầm gào thét, lấy năng lực xã giao của nguyên chủ, đã sớm hô mưa gọi gió trong đám phú nhị đại rồi, bạn đàn bạn đúm nhiều tới mức xếp hàng nắm tay nhau được hai vòng sân vận động, làm gì có chuyện cần người dẫn hắn đi làm quen kẻ khác?

Nhưng mà đối với bản thân cậu thì lần này thật sự là một cơ hội gặp mặt trời cho.

Hơn nữa, trông có vẻ hiện tại cậu cũng không có quyền được từ chối...

Cố Sâm Vũ cứ như vậy ở nhà an phận thủ thường liên tục ba ngày.

Đương nhiên, trong ba ngày này, cậu cũng không rảnh rỗi gì. Một bên thông qua các loại nói bóng nói gió, hỏi thăm rõ ràng tình trạng trước mắt của bản thân, một bên bảo thư kí Lâm một mẻ đuổi sạch nhóm chim hoàng yến nhỏ rơi vãi khắp nơi đi.

Có điều nhiều tiểu tình nhân như vậy, cậu, một thẳng nam so với bút máy còn thẳng hơn, thật sự là rất khó tiếp thu nha.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã tới chủ nhật.

Sáu giờ bốn mươi phút tối, biệt thự Triệu gia.

Những vị khách đã đồng ý lời mời tham gia tiệc sinh nhật lục tục đến, còn 20 phút nữa bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Sắc trời đã tối, con đường từ cửa chính đến cổng ngoài được trải thảm đỏ, đèn thả vương miện treo cao ở sân trước nhà chính thắp sáng, không khí yến tiệc bắt đầu thức dậy.

Chiếc Bentley màu đen điệu thấp chậm rãi dừng lại, cửa xe mở ra, hai người đàn ông mặc tây trang đi giày da một trước một sau bước xuống.

Nhân viên tiếp đón lập tức sáng mắt lên, đây là mời hai nam minh tinh?

"Anh trai, anh có thể đi chậm một chút không...?" Nam minh tinh giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng là đang oán giận.

Thật là, khoe chân mình dài à?

Cố Diệp liếc cậu một chút, lạnh lùng vô tình: "Theo không kịp thì tự giác đi sau."

Cố Sâm Vũ: "..."

Bảo là huynh đệ tình thân cơ mà?

Hai người sóng vai đi vào phòng yến hội, bốn phía bỗng nhiên tĩnh lặng trong nháy mắt.

Cố đại thiếu vẫn cao ráo anh tuấn quý khí như mọi khi, nhưng người thiếu niên bên cạnh hắn là ai?

Bộ tây âu đen cổ chữ V phẳng phiu được cắt may cẩn thận làm nổi bật hoàn mỹ dáng người tuấn tú và cao thẳng của chủ nhân.

Tóc mái bồng bềnh hiển nhiên được tỉ mỉ chải chuốt, dưới ánh sáng của đèn thủy tinh trong biệt thự, đôi mắt màu hổ phách hơi hếch lên để lộ những ánh sao lấp lánh nơi tròng mắt, thậm chí làn da còn trắng mịn như ngọc sứ toả ra ánh sáng trơn bóng đẹp đẽ.

Sau một khoảng loặng, một loạt tiếng xì xầm nổ lên trong sảnh tiệc

"Cố tổng." Công tử lớn nhà Triệu tiến lên đón đến: "Rồng đến nhà tôm, để ngài hạ mình đến nơi này rồi."

"Triệu công tử khách khí rồi." Cố Diệp nhanh chóng treo một khuôn mặt ôn hoà thân thiện lên: "Được mời đến dự sinh nhật của em gái ngài là vinh hạnh của tôi mới đúng."

Cố Sâm Vũ: ? Sách còn không lật nhanh bằng mặt anh?

Ánh mắt Triệu Yến Thần chuyển tới thiếu niên bên cạnh Cố tổng: "Vị này chính là?"

"Là em trai vô dụng của tôi." Cố Diệp liếc xéo: "Sâm Vũ, còn không mau chào hỏi Triệu công tử."

Cố Sâm Vũ nhận được lệnh, ngoan ngoãn lễ phép chào hỏi: "Triệu công tử, chào buổi tối."

Đồng tử Triệu Yến Thần trong nháy mắt run lên.

Đây chính là cậu hai được tìm về trong truyền thuyết của nhà họ Cố? Sao khác Cố nhị thiếu mà hắn nghe thế?

Sau màn chào hỏi đơn giản, Triệu Yến Thần muốn nói chuyện thêm với Cố tổng, Cố Sâm Vũ thức thời biểu thị không cần phải để ý đến cậu.

"Đừng có giở trò." Trước khi đi, Cố Diệp thấp giọng cảnh cáo nói: "Đừng làm tôi mất mặt ở đây."

"Ách." Cố Sâm Vũ bĩu môi: "Anh à, anh yên tâm đi. Em ngoan như này cơ mà..."

Cố Diệp lườm hắn một cái, rời đi với Triệu công tử.

Cố Sâm Vũ tiện tay cầm ly rượu đỏ từ trong đĩa của người phục vụ, tìm một chiếc ghế sô pha gần đó ngồi xuống, chuẩn bị ngoan ngoan ngoãn ngoãn đợi anh trai về.

Nhưng mà đời không như là mơ.

Chưa ngồi ấm đít, cậu liền nghe thấy tiếng gọi chói tai: "Cố nhị thiếu? Thật sự là mày?"

Cố Sâm Vũ thở dài, nhàn nhạt ngước mắt lên: "Không thì ai nữa?"

Người đến trên người mặc một bộ vest hoa, vừa nhìn là biết công tử bột cà lơ phất phơ.

"Không phải chứ, Nhị thiếu, cái đầu siêu to khổng lồ của mày đâu?" Người đàn ông trên mặt ba phần hiếu kỳ ba phần kinh ngạc bốn phần không thể tin được.

Cố Sâm Vũ: "..."

Rốt cuộc quả đầu sáp của nguyên chủ đi sâu vào lòng bao nhiêu người vậy?

"Thỉnh thoảng muốn đổi kiểu tóc." Cố Sâm Vũ vẻ mặt nhẹ như mây gió: "Lần sau sẽ thử cạo trọc."

Người đàn ông lắc lắc đầu: "Đầu đinh? Chịu thôi."

Dứt lời, lại một anh em tốt ở đâu ra ngồi xuống tay vịn ghế sô pha tự nhiên như thân quen lắm: "Tóc mày lạ quá, suýt nữa tao không nhận ra luôn."

Cố Sâm Vũ mỉm cười thần bí.

"À đúng rồi, Cố nhị thiếu, mày vẫn còn theo đuổi cái thứ —— cái cậu Giản Vân Xuyên à?" Vẻ mặt người đàn ông bỗng nhiên trở nên trở nên hưng phấn: "Hắn ta rốt cuộc tốt ở điểm nào mà mày cam lòng bỏ bé Bách Linh vậy?"

Cố Sâm Vũ: ? Chim sơn ca nhỏ gì cơ ? (小百灵: tiểu bách linh=chim sơn ca nhỏ)

"Phùng thiếu, mày đéo biết rồi. Không chỉ bé Bách Linh, bé Mạt Ly bé Hải Đường gì gì đó Cố nhị thiếu một mống cũng không giữ lại." Một âm thanh mang tiếng cười khác vang lẻn, trước mắt là một thanh niên với đôi mắt hồ ly đi tới.

Cố Sâm Vũ trong lòng trợn mắt há mồm, mấy vị thiếu gia này cả ngày không có gì làm à, rảnh lắm hay sao mà care cả chuyện cậu yêu hoàng yến nào bỏ hoàng yến nào?

Hoàn toàn quên mất... từ trước đến giờ người không làm gì nhất chính là bản thân Cố nhị thiếu.

"Không phải chứ, chơi lớn như vậy?" Phùng Thiệu Văn cả kinh: "Cố nhị thiếu, mày thực sự đuổi hết bọn họ đi á?"

Mọi người đều biết, Cố nhị thiếu thích nhất là trò " sưu tầm mỹ nhân", bao nuôi người đẹp là một sở thích vĩnh hằng. Đó là cả một sự kiên trì khủng khiếp, cũng giống như cái đầu đầy sáp...

"Sao?" Cố Sâm Vũ nhíu mày: "Chúng mày thông tin nhanh như thế, muốn tao giới thiệu người?"

"Không không không, không cần!" Phùng Thiệu Văn liên tục xua tay: "Cố nhị thiếu, mày đây là vì một đoá hoa mà bỏ cả khu rừng à?"

Cố Sâm Vũ: "? Lại hoa nào nữa?"

Phùng Thiệu Văn: "Còn phải hỏi? Không phải là Giản Vân Xuyên à?"

Cố Sâm Vũ vẻ mặt thay đổi, ngữ khí cũng trở nên nghiêm túc: "Phùng thiếu, mày đừng có trợn mắt bôi nhọ tao như thế."

Phùng Thiệu Văn ngẩn người: "Tao bôi nhọ mày cái gì cơ?"

"Tao đối với Giản tiểu thiếu gia, không có nửa điểm bất kỳ ý đồ không an phận nào." Cố Sâm Vũ đích thân làm sáng tỏ scandal: "Tao đối với hắn, như là hành lá với đậu hũ ——"

Phùng Thiệu Văn: "A? Mày còn muốn ăn đậu hũ của người ta, này còn gọi không có ý đồ không an phận?"

Cố Sâm Vũ: "..."

Gặp đối thủ rồi.

"Ý của tao là, bọn tao hoàn toàn trong sạch." Cố Sâm Vũ nhịn xuống ý muốn đăng kí cho đối phương một khoá học ngữ văn: "Sau này chúng mày cũng đừng đùa cợt Giản công tử nữa."

Phùng Thiệu Văn và Chu Tử Ngang nhìn nhau một chút, không nhịn được hỏi: "Cố nhị thiếu, rốt cuộc ý mày là gì?"

Cố Sâm Vũ thả lỏng lưng, dựa vào ghế sô pha, nhẹ nhàng quơ quơ rượu đỏ trong ly, ngữ khí khó lường: "Đừng hỏi, hỏi thì chính là đột nhiên đã không còn dục vọng trần thế."

Nhưng Phùng Thiệu Văn hiển nhiên không coi lời đó là thật: "Nếu như Giản Vân Xuyên đồng ý đi theo mày, tao cũng không tin mày còn có thể thanh tâm quả dục."

"Sao lại không tin?" Cố nhị thiếu nói khoác không biết ngượng, tràn đầy tự tin: "Cứ cho là Giản Vân Xuyên hiện tại đứng ở trước mặt tao, một cái liếc mắt tao cũng không ——"

Lời nói còn chưa dứt, một bóng dáng màu trắng cao ráo mảnh khảnh xuất hiện trong phòng yến hội, trong nháy mắt gây nên một trận náo động không nhỏ.

Cố Sâm Vũ đem nửa câu nói sau nuốt trở lại bụng, trong mắt toàn là đôi chân dài quấn trong chiếc quần âu trắng.

Cái đụ má! Vô lý! Vô lý hết sức! Con người làm sao có đôi chân dài đến thế được? Đây rõ ràng là yêu quáiii!

"Cố nhị thiếu." Chu Tử ngang một mặt xem kịch vui: "Dục vọng trần thế, lại bắt đầu rồi hả?"

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Sâm Vũ: Cát không thể nắm trong lòng bàn tay, chi bằng để nó bay theo gió.

Giản Vân Xuyên: Gió vì em mà ngừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top