Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Bữa dưa đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit/beta: Alicubeo

Giản Vân Xuyên cảm thấy lỗ tai mình vừa bị hấp diêm, lại liếc sang chỗ khác như bị cay mắt, ngữ khí có chút thiếu kiên nhẫn: "Làm phiền, cho qua."

Cố Sâm Vũ lập tức ngậm miệng lại.

Cậu rất rõ ràng, với những hành vi thiểu năng trí tuệ của nguyên chủ, Giản Vân Xuyên chắc đã nghĩ đến 52 tư thế chết của cậu.

Cậu ban đầu cũng định chạy được xa đến đâu thì chạy, nhưng tình huống trước mắt ét o ét, Giản Vân Xuyên không nên xuất hiện, nhưng rất có thể là bởi vì chính mình đến, mới để cho Đại Biến Thái ra sân sớm.

"Tôi có một chuyện rất quan trọng cần nói với cậu, trước tiên cậu đi theo tôi, có được không?" Cố Sâm Vũ tìm đại cái cớ, nghĩ thầm trước tiên đem người đi rồi tính sau.

Nhưng mà Giản Vân Xuyên như không nghe thấy, vòng qua cậu định tiếp tục đi về phía trước.

Cố Sâm Vũ cuống lên, đưa tay nắm lấy cánh tay của thiếu niên: "Tôi không lừa cậu, thật sự vô cùng quan trọng!"

Một giây sau, cổ tay của cậu bị vặn ngược lại, sau đó bị đẩy mạnh về phía trước.

"Áu!" Cố Sâm Vũ thấp giọng kêu lên một tiếng, phảng phất nghe được tiếng cổ tay kêu "răng rắc".

Nhưng để không bị mọi người chú ý đến, cậu cố nén tiếng kêu đau, xoa xoa cổ tay, lui về sau một bước.

Quái lạ, người trông gầy gò yếu ớt, sao lực tay lại mạnh như vậy?

Mà Giản Vân Xuyên ghê tởm liếc nhìn cái móng heo bị túm lấy, lạnh lùng nói: "Đủ rồi!"

Đối mặt với chàng nam chính sắt đá, Cố Sâm Vũ không thể không dùng con át chủ bài: "Tôi biết bí mật lớn nhất của cậu."

Giản Vân Xuyên giễu cợt một tiếng: "Xin dỏng tai lắng nghe."

"Cậu..." Cố Sâm Vũ tim đập thình thịch, mang tư thế của người sẽ bị diệt khẩu bất cứ lúc nào, liều mạng: "Cậu sợ tối!"

Không sai, trong tiểu thuyết, vai chính mười phân vẹn mười, nhưng lại có nhược điểm duy nhất chính là sợ tối. Chỉ vì anh là kết quả của một lần ngoại tình, mẹ ruột anh không kiềm chế được mà ghê tởm anh, khi anh còn nhỏ, thường xuyên lén lút nhốt anh vào phòng nhỏ kín gió, tối tăm, điều này đã tạo thành bóng ma tâm lý rất lớn cho bé Giản Vân Xuyên.

Cho đến bây giờ, mặc dù Giản Vân Xuyên nhỏ đã trưởng thành nhưng vẫn giữ thói quen bật đèn đi ngủ.

Giản Vân Xuyên quả nhiên sắc mặt thay đổi: "Sao cậu biết?"

Cố Sâm Vũ: Đương nhiên là vì nhân danh một độc giả nạp vip mua truyện chân thành và cao quý, tôi có góc nhìn thần thánh của thượng đế á.

Nhưng lời này cậu không thể nói, nói rồi đối phương cũng sẽ không tin, thậm chí có khi còn nhìn cậu như thằng trốn trại rồi đánh cậu sml.

"Muốn biết sao tôi biết, cậu đi cùng tôi." Cố Sâm Vũ bất chấp khiêu khích đến cùng: "Không phải chứ, ban ngày ban mặt, trời đất chứng giám, Giản thiếu gia không cần lo lắng tôi sẽ làm gì cậu, đúng không?"

Ánh mắt người xung quanh dần dần tập trung vào hai người bọn họ, Giản Vân Xuyên cắn cắn răng, vẻ mặt lạnh lẽo: "Đi đâu?"

Lần trước, tên nhị thế tổ ngu xuẩn này nhân lúc anh bị bệnh đã giở trò, anh vốn định sau này tính sổ, nào ngờ người này hôm nay cứ nhất quyết đem mặt đến.

Vậy thì đừng trách anh.

Tim Cố Sâm Vũ lỡ một nhịp, vẻ mặt này của Giản Vân Xuyên, nhìn có vẻ như...muốn đánh cậu ngay tại chỗ vậy.

Nước sôi nước sôi, không có thời gian do dự nữa.

Cố Sâm Vũ xoay người đi hướng khác: "Đi theo tôi."

Sau một phút, hai người đi qua sảnh tiệc thứ nhất, đến sảnh tiệc thứ hai.

Ở nơi công cộng, trước mặt tất cả mọi người Giản Vân Xuyên cũng không thể đánh cậu đúng không?

Cố Sâm Vũ bị choáng ngợp bởi IQ căng cực của chính mình.

Cậu dừng ở một chiếc bàn dài, tiện tay cầm một miếng bánh ngọt trên bàn, quay người đưa cho thanh niên: "Ăn gì trước không?"

Giản Vân Xuyên mặt không chút thay đổi giơ tay chặn lại: "Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì với tôi?"

Khí thế của đối phương quá dọa người, Cố Sâm Vũ âm thầm tặc lưỡi, sau đó đem miếng bánh ngọt nhét vào trong miệng mình.

Cậu thích ngọt, bất cứ thứ gì ngập đường đều khiến cậu cảm thấy an tâm.

Giản Vân Xuyên hơi nhíu nhíu mày lại.

Thanh niên trước mặt bỏ đi mái đầu bóng sáp, ngay lập tức trông nhỏ tuổi đi. Dưới mái tóc xù xù, đôi mắt to tròn hơi hếch lên trong suốt lại ngây thơ, trong miệng ngậm đầy đồ ăn, một bên gò má căng tròn, như là một con vật nhỏ nào đó đang ăn vậy.

Hình như có chút đáng yêu...

Giản Vân Xuyên bị ý nghĩ của mình dọa sợ hết hồn, ánh mắt lại lập tức hạ xuống tám độ.

Cố Sâm Vũ: Cho cậu ăn cậu không thèm ăn, tôi tự ăn cậu lại nhìn tôi hung dữ như thế...

Cậu cố gắng nuốt xuống miếng bánh nho nhỏ, hắng giọng một cái: "Cái này, thực ra tôi cũng chỉ đoán đại một chút thôi."

Giản Vân Xuyên: ?

"Thật mà, cậu phải tin tôi." Thầy Cố mặt thành khẩn bịp bợm nói: "Hơn nữa sợ tối cũng không có gì phải xấu hổ, tôi còn sợ nhiều thứ hơn nhiều. Tôi không chỉ sợ tối, tôi còn sợ ma, sợ gà, sợ rắn, sợ chuột, sợ --"

Sợ bị vứt bỏ như một gánh nặng.

Giản Vân Xuyên: "..."

Cố Sâm Vũ cúi đầu nhìn xuống, phát hiện bàn tay đối phương đã nắm chặt thành nắm đấm, đốt ngón tay trắng bệch, đủ để thấy chủ nhân dùng bao nhiêu sức.

Cậu theo bản năng lui về phía sau, mông chạm đến mép bàn, hơi khẩn trương: "Cậu đừng manh động, anh của tôi ở ngay phòng bên đấy."

Thật xin lỗi anh trai, tạm thời cáo mượn oai hùm của anh một lúc.

Giản Vân Xuyên nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, không nói một lời xoay người chuẩn bị rời đi.

Cố Sâm Vũ hết sẹo liền quên đau, đưa tay ra cản hắn: "A, chờ chút!"

Nhưng mà cậu chưa kịp phản ứng thì hai tay đã bị khóa lại sau lưng, sau đó bị bóp cổ rồi ép vào thành bàn.

"Đừng tưởng rằng sau lưng cậu có Cố gia thì có thể muốn làm gì thì làm." Thanh niên sắc mặt thâm trầm, sống mũi cao thẳng, nhăn mày lại liền có vẻ lạnh lùng dữ tợn, nhưng lạ thay lại đẹp đến ngỡ ngàng, giống như hoa anh túc nở trên vách đá, nguy hiểm lại mê người.

Lời bài hát không đúng lúc lại hiện lên đầu của Cố Sâm Vũ: "Tại sao sự mê hoặc lòng người lại nguy hiểm nhất ~"

(cho mấy b muốn nghe nè)

Nhưng giờ phút này cậu hát không nổi, bởi vì cậu đang bị người ta bóp cổ, chỉ có thể dùng ánh mắt tràn đầy chân thành cầu xin tha thứ: "Khụ khụ...tôi không động vào cậu...cậu, cậu trước tiên thả tôi ra trước đã."

Giản Vân Xuyên thấy trong đôi màu trong suốt màu hổ phách hiện lên sự đau đớn, một lúc sau, buông tay ra lui về sau hai bước.

Cố Sâm Vũ hít thở hồng hộc .

Giản Vân Xuyên vừa nãy cũng không dùng quá nhiều sức, nghĩ lại vẫn có chút kiêng kỵ thế lực của Cố gia.

"Bây giờ chúng ta hòa nhau rồi." Cậu giơ tay sờ sờ cái cổ, hùng hồn phát biểu: "Lần trước tôi trói cậu, lần này cậu bóp tôi, có qua có lại, sau này cậu cũng không được tính sổ tôi nữa."

Hơn nữa, cậu còn giúp Giản Vân Xuyên tránh được Tần biến thái một lần.

Giản Vân Xuyên: "..."

Đôi mắt phượng hẹp dài của hắn khẽ nheo lại, dùng ánh mắt xa lạ đánh giá thanh niên trước mặt.

Anh luôn cảm thấy, có chỗ nào không giống lúc trước.

"Giản tiểu thiếu gia, tôi bây giờ đối với cậu thật sự không có loại dục vọng trần thế kia, xin cậu hãy tin tôi." Cố Sâm Vũ lần thứ hai nghiêm túc nhấn mạnh: "Trước kia là tôi có lỗi, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, chúng ta từ nay --"

"Bạn yêu tôi, tôi yêu bạn Mixue có trà và kem, bạn yêu tôi tôi yêu bạn Mixue có kem và trà~" một tiếng chuông điện thoại di động sôi động đột nhiên vang lên, cắt đứt Cố Sâm Vũ.

Cố Sâm Vũ: "..."

Giản Vân Xuyên: "..."

"Cái chuông điện thoại này là thư ký cái giúp tôi, đừng dùng ánh mắt khinh bỉ này nhìn tôi." Thầy Cố thuần thục vứt nồi sang thư ký Lâm, bắt máy: "A lô, anh trai, hai người xong rồi à?"

Không biết đầu bên kia điện thoại nói cái gì, chỉ thấy Cố Sâm Vũ thần sắc thoải mái, mặt mày hớn hở cúp điện thoại.

"Giản thiếu gia cậu có thể đi rồi." Cố Sâm Vũ làm động tác "mời" "Không cần tôi đưa cậu đi sao?"

Một câu nói kỳ lạ bỗng nhiên vang vọng bên tai Giản Vân Xuyên "Em đưa anh đi xa thật xa nhé."(?), khuôn mặt đẹp trai trong nháy mắt tràn đầy vẻ chán ghét.

"Yo, đây không phải là Giản gia tiểu thiếu gia à?" Đúng lúc này, một giọng nữ âm dương quái khí bỗng dưng vang lên.

Cố Sâm Vũ giương mắt nhìn sang, cách đó không xa hai cô gái khí chất khác một trời một vực đứng cạnh nhau, một người váy đỏ nhiệt tình như lửa, một người váy trắng tung bay liễu rủ trong gió, đang không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía Giản Vân Xuyên.

Cố Sâm Vũ chớp mắt một cái, trong đầu đã nảo bổ ra tình tiết mối tình tay ba, chỉ thấy Giản Vân Xuyên như điếc, cứ đi thẳng về trước.

"Giản Vân Xuyên, tôi đang nói chuyện với cậu, cậu điếc à?" Cô gái váy đỏ cao giọng nói: "Cậu đến đây làm gì? Cậu cũng biết anh Thế Hào ở đây nên lại định "tình cờ" gặp mặt à?"

Nghe vậy, Giản Vân Xuyên nhấc mắt lên, liếc nhìn đối phương.

Vẻ hung hăng ngạo mạn của cô gái váy đỏ bất giác hạ xuống một ít.

Giản Vân Xuyên cũng không định tốn nước bọt với các nàng: "Cho qua."

"Tịnh Tịnh, hay chúng ta đi trước đi." Lúc này, cô gái váy trắng nhẹ giọng khuyên nhủ: "Anh Thế Hào mà biết thế nào cũng lại trách mình."

Cố Sâm Vũ: Wao, giả lùi để tiến, đúng là cao thủ.

Quả nhiên, cô gái váy đỏ trong nháy mắt nổi nóng: "Cậu sợ cái gì? Anh Thế Hào chỉ nhất thời bị con hồ ly tinh này che mắt, còn có thể bị hắn lừa gạt một đời à?"

Nghe đến đó, Cố Sâm Vũ cuối cùng cũng nhớ ra Trần Thế Hào là ai.

Người này là bia đỡ đạn thứ n của tiểu thuyết này, nhưng không giống 'Cố Sâm Vũ', Trần Thế Hào là điển hình cho loại công tử nhà giàu hư vinh lại đạo đức giả, một bên khóc lóc van nài theo đuổi Giản Vân Xuyên, một bên lại không dám bỏ thế lực của gia tộc thông gia. Cô gái váy trắng này, hẳn là vợ chưa cưới của Trần Thế Hạo.

Cố Sâm Vũ âm thầm nhổ nước bọt, lẽ nào ở trong cái thế giới này, trừ cậu ra chẳng lẽ không còn một thẳng nam chân chính nào à? (vâng a thẳng nhất ạ, a thẳng thứ hai ko ai thẳng số 1:))

Nhổ nước bọt xong lại lấy một miếng dưa hấu từ phía sau lặng lẽ cắn một miếng.

Dưa này ăn ngon thật.

"Có thời gian ở đây ầm ĩ với tôi, không bằng xích chặt chó trong nhà lại." Giản Vân Xuyên bỗng nhiên nở nụ cười, ngữ khí bình tĩnh, ôn hòa nói: "Bạch tiểu thư, thuận tiện nhắc nhở một chút, con chó ăn vụng ấy mà, sẽ không chỉ lén ăn vụng một lần."

"Khụ khụ..." Đang yên lặng ăn dưa Cố Sâm Vũ suýt chút nữa bị Giản thiếu gia độc mồm độc miệng sặc chết: "Không có gì không có gì, đừng để ý đến tôi, mọi người cứ tiếp tục."

Làm sao bây giờ, dưa hình như càng ngày càng ngọt mất rồi.

"Cậu nói vậy là có ý gì?" Mặt cô gái váy trắng bỗng nhiên trắng bệch.

Cô gái váy đỏ thì giống như con chó bị giẫm phải đuôi, kích động tiến lên một bước: "Giản Vân Xuyên cẩn thận lời nói của cậu cho tôi! Đứa con hoang không ai cần, còn dám --"

"Cô nương này." Nghe đến đó, Cố Sâm Vũ không nhịn được đứng thẳng người: "Đã xưng là xuất thân cao quý, thì không nên làm hành động chửi đổng chua ngoa đanh đá, cô thấy thế nào?"

Cô gái váy đỏ ngẩn người, sau đó thẹn quá thành giận, giật lấy ly rượu đỏ trên đĩa của người phục vụ đi ngang qua, hất thẳng vào mặt Giản Vân Xuyên.

"Cẩn thận!" Cố Sâm Vũ kinh hô một tiếng, may là Giản Vân Xuyên kịp thời quay mặt đi, ly rượu kia giội lên bộ âu phục trắng của anh.

Cố Sâm Vũ lửa giận nhất thời dâng lên, thân là một độc giả chân thành của nhân vật chính, cậu căn bản không chịu nổi anh bị người khác bắt nạt như vậy!

Xung quanh người hóng dramu càng lúc càng nhiều, Cố Sâm Vũ ba chân bốn cẳng nhảy tới, khí thế mười phần che chắn Giản Vân Xuyên trước mặt: "Cô nương này, xin cô có chừng mực!"

"Cậu là ai?" Cô gái áo đỏ hoàn toàn không còn tí lý trí nào, mắng luôn cả cậu: "Đừng có xen vào chuyện của người khác!"

"Tôi cứ muốn xen đấy?" Cố Sâm Vũ làm mặt lạnh, khác hẳn dáng vẻ cợt nhả lúc bình thường: "Biết chửi bới mà không biết giấu kĩ đuôi của mình vào sao, vụng trộm với chồng chưa cưới của bạn thân, kích thích lắm à, Tôn tiểu thư?"

Mấy pháo hôi trong sách đều qua quít cả, nhưng trùng hợp thay, cuốn tiểu thuyết lại cố ý tả Trần Thế Hào lăng nhăng đến mức nào, mà cô gái váy đỏ này chính là một trong những con cá của hắn ta.

Ai da, ngại quá, có góc nhìn của Thượng đế sướng thế đấy.

Quả nhiên, cô gái váy đỏ gấp đến mức giậm chân: "Cậu đừng có vu kh --"

"Tôn Tịnh!" Bạch tiểu thư cho dù ngu ngốc đến mấy cũng phản ứng được, chưa nói nước mắt đã rơi, ngữ khí nghẹn ngào lên án: "Cậu ta nói là thật sao?"

"Không phải! A Nguyệt cậu nghe tớ giải thích, sự tình không phải như cậu nghĩ đâu!" Tôn Tịnh vội vã dùng hai tay nắm vai Bạch tiểu thư: "Cậu nghe tớ giải thích đã!"

Cố Sâm Vũ ngữ khí lành lạnh nói: "Cô ấy vẫn đang dỏng tai lên nghe mà, muốn giải thích gì thì giải thích nhanh luôn đi, yến tiệc sắp bắt đầu rồi đấy."

Tôn Tịnh: "Tớ, tớ, tớ..."

Bạch tiểu thư nước mắt lưng tròng, đẩy bạn thân ra, tay xách váy trắng chạy ra ngoài cửa.

"Còn nhìn cái gì nữa, đuổi theo giải thích đi." Cố Sâm Vũ xem trò vui không chê chuyện lớn, châm chọc nói: "Tôi xem cô có thể thêu dệt ra cái gì?"

Tự mình nhìn theo chị chị em em plastic rời đi, Cố Sâm Vũ quay người lại mới phát hiện, vừa vẫn mặc cậu tự do phát huy Giản Vân Xuyên, đang nặng nề nhìn cậu bằng đôi mắt sâu thẳm.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Sâm Vũ: Có góc nhìn của Thượng đế kimochi thế nhờ, ai dàaa, chơi vui vclll ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top