Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Truth or dare (10)


"Này, tôi chỉ đùa thôi."

Trác Dật đuổi theo Hoài Giảo, trên mặt lộ ra nụ cười không đứng đắn.

Vốn muốn dỗ người ta hai câu, nhưng nhìn thấy Hoài Giảo tức giận đến đỏ bừng lỗ tai, lại buột miệng nói ra lời thật lòng: "Nghĩ lại cũng không được sao?

Hoài Giảo : ......

Cậu có bị bệnh không!

——Đúng, mày thậm chí không được nghĩ về điều đó, nghĩ thôi cũng có tội!

——Không cần thích bảo bối của tao, mặc dù bảo bối của tao bình dị, dễ gần xinh đẹp từ trong trứng

——Gà rừng sao có thể xứng với phượng hoàng?

—— Chính là nói như vậy, nhưng, nhưng mà tôi cũng rất muốn ở trên núi chịch Giảo Giảo nha, em ấy nhất định khóc cũng không khóc đi...

——Fuck, đừng nói nữa, nói nữa tôi có thể tiếp tục cứng lên a

Hoài Giảo sắp bị dòng chữ trong đầu tẩy não, làn đạn vừa bắt đầu nói lời cợt nhả liền không để yên, cậu vừa xấu hổ vừa phiền, Trác Dật vẫn còn luôn quấy rầy cậu.

"Thật sự chỉ là ngẫm lại, nếu như cậu không đồng ý, tôi làm sao có thể ép buộc cậu làm như thế nào."

Rõ ràng là lời nói có ác ý, nhưng hắn lại cố tình nói một cách chân thành thẳng thắn: "Đừng nói là ở trong núi, trong biệt thự cũng không có, đêm đó cậu không mặc quần, tôi cũng không có mạnh mẽ xông vào."

Không để tôi yên phải không!

Hoài Giảo nghĩ đến đây liền bực bội, Trác Dật nói mấy câu không khác gì quấy rối tình dục, nhưng khuôn mặt tuấn tú lại đầy chính trực, không biết có phải là cố ý hay không.

"Tôi lại không phải... Biến thái..." Câu cuối cùng tại Hoài Giảo không thể nhịn được nữa quay đầu trừng mắt giận dữ, tự động hạ giọng xuống.

"Cậu bây giờ thật biến thái!"

Một người bình thường sẽ không tưởng tượng mỗi ngày ở nơi hoang dã muốn chịch thiếu niên, còn nói lớn tiếng hơn bất cứ ai!

Con đường trở về biệt thự này dường như cũng có thù oán với Hoài Giảo, lúc đi xuống cũng bị ngã, lúc quay lại cũng ngã, Trác Dật vừa mới nói xin lỗi người ta xong, quay đầu nhìn lại Hoài Giảo đã ngã quỵ, mông ngã trên tuyết, nước thấm ướt nửa bên quần, Hoài Giảo mặt đỏ đến muốn nhỏ máu, Trác Dật còn không dám cười, hai tay nâng cậu dậy đang run rẩy, vì nghẹn cười mà vẫn run liên tục.

Khi hai người trở lại, Hình Việt đang ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh, thỉnh thoảng liếc nhìn ra ngoài cửa, như thể đang đợi ai đó. Hoài Giảo và Trác Dật lần lượt vào cửa, sắc mặt có chút mất tự nhiên, đặc biệt là chiếc quần ướt sũng của Hoài Giảo trông rất chật vật.

Hình Việt lập tức nhíu mày.

"Quần làm sao vậy."

Hoài Giảo vừa tính toán lên lầu liền dừng lại, cậu cảm thấy hôm nay mình thật sự xui xẻo, buổi sáng trong căn nhà gỗ ở hậu viện cả người dính đầy bụi, buổi chiều ra ngoài bắt cá còn bị ướt thành như vậy.

"Em đi trên đường thì bị ngã, em đi lên phòng thay đồ."

Cậu không biết tại sao mình phải giải thích với Hình Việt, nhưng cậu chỉ cảm thấy ánh mắt Hình Việt nhìn cậu có chút đáng sợ.

Hình Việt chỉ "ừm" một tiếng và ngừng hỏi.

Hoài Giảo đuổi cái tên bám đuôi Trác Dật ra khỏi phòng, thật ra trong phòng không có quần để thay, chỉ có thể dùng quạt thổi, lần này cậu rất cẩn thận, sau khi biết gương có vấn đề, cậu liền cởi quần trong phòng tắm.

Chậm trễ một lúc, bữa tối đã được dọn lên bàn khi lại đi xuống lần nữa, lần này có lẽ là nhờ sự giúp đỡ của Lục Văn, các món ăn trên bàn trông không tệ, Hoài Giảo khá đói, hiếm khi được ăn một bữa bình thường, đôi mắt cậu đều sáng lên.

"Cũng may Lục Văn biết nấu ăn, nếu không trông chờ hai người đi bắt cá, chúng ta liền chết đói."

Hoài Giảo cũng không biết mối quan hệ nhân quả giữa việc Lục Văn biết nấu cơm và việc hai người bọn họ không bắt được cá có liên quan gì. Lâm Chi Chi là nữ sinh có mái tóc dài, cô ấy dường như thích thầm Lục Văn, hai ba câu nói đều nói về Lục Văn, Hoài Giảo còn nghĩ rằng họ là một cặp vào đêm hôm trước.

"Chị hai à, cậu cũng không nhìn xem nhiệt độ bên ngoài là bao nhiêu, nước sông đều đóng băng rồi." Trác Dật liếc cô nàng một cái, cau mày nói: "Đường còn trơn muốn chết, Hoài Giảo còn ngã mấy lần."

"Tôi cũng không bắt cậu ta đi..." Lâm Chi Chi có vẻ không hài lòng khi bị Trác Dật cãi lại, "Tôi kêu cậu ta nấu ăn thì cậu ta không biết, câu cá còn không câu được."

"Cậu ta đi chơi liền thật sự chỉ là đi chơi sao."

Hoài Giảo bị lời nói cố ý nhằm vào cậu làm cho sửng sốt, cắn đũa nghĩ thầm, nếu không thì ra ngoài chơi không chơi thì còn làm gì nữa, ba ngày này cậu thậm chí còn không biết bản thân có thể sống sót hay không.

"Không chơi thì làm gì đâu?" Trác Dật nói ra điều Hoài Giảo đang nghĩ trong lòng, sắc mặt Trác Dật có chút khó chịu, ngữ khí nghe không được tốt lắm, "Chuyện vặt vãnh như vậy còn phải nói, cậu tới tháng à? Tính khí thất thường."

"Trác Dật , cậu có bệnh à!"

"Ừ ừ." Trác Dật đáp lại cho có lệ, hiển nhiên là không muốn để ý cô ta nữa.

"Được rồi, được rồi chúng ta ăn cơm trước đi, mọi người ra ngoài chơi đều vui vẻ hơn." Tần Lệ giảng hòa.

"Tôi vừa xem trong tủ lạnh có rượu, rượu vang đỏ đều có, đến hay không." Cô hếch cằm nhìn mọi người, trên khuôn mặt thanh tú nở một nụ cười xấu xa không hợp với khuôn mặt của mình, "Uống xong đêm qua tiếp tục chơi trò chơi, nếu hôm nay không đem mấy người hỏi đến quần lót đều tụt xuống dưới, tôi đều không mang họ Tần."

"Được, tới đây, đừng chỉ có để nói thật thôi, sắp xếp một phen mạo hiểm lớn, mẹ nó tôi chính là có một bụng ý nghĩ xấu đang không có chỗ mà xả đâu."

"Đến mau, đến mau! Lục Văn đi lấy rượu với tôi!"

Lục Văn trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, hắn ta vừa mới nấu cơm xong, tay áo vẫn xắn lên trên khuỷu tay, nhìn qua giống như người tốt bụng, nhưng lời nói của hắn ta không hề tốt như vậy, hắn nói: " Tửu lượng của mấy người như vậy còn dám la to, hôm nay tới tên nào tôi cho gục tên đó."

Hoài Giảo:......

Không khó tưởng tượng tên này bình thường làm bộ làm tịch bao nhiêu, buổi chiều cùng cậu nói cái gì, giống như cũng rất bình thường.

Lục Văn gọi Trác Dật đi lấy rượu, Hoài Giảo còn đang băn khoăn không biết có cần thiết hay không, có thể uống bao nhiêu thì trong nháy mắt, hai người bưng ra bốn thùng bia, Tần Lệ cũng lấy hai chai rượu vang đỏ.

Hoài Giảo:???

Một thùng có 12 chai bia, bốn thùng tổng cộng 48 chai, cộng thêm hai chai rượu vang đỏ, Hoài Giảo đã mơ hồ cảm thấy bàng quang bắt đầu sưng lên, không biết biệt thự này từ đâu mà có nhiều rượu bia như vậy, trò chơi này thật là thái quá.

"Cái này. . . quá nhiều đi." Hoài Giảo nhịn không được mà nói.

Trác Dật liếc cậu một cái, miệng phát ra tiếng cười "ke ke" quái dị, hù dọa cậu: "Tôi khiến cho cậu uống đến khi nào tiểu ra thì thôi."

Hoài Giảo:......

Hắn thật sự nói được thì làm được.

Không phải Hoài Giảo không biết uống rượu, chỉ là tửu lượng không được tốt lắm, mà kiểu pha rượu vang đỏ cùng bia, tất cả mọi người ai uống đều sẽ say. Ngoại trừ Hình Việt lạnh lùng ngồi ở một bên, Trác Dật cùng Lục Văn đều rất chú ý tới cậu, thấy li vừa cạn liền rót đầy cốc.

Ngay cả hai cô gái cũng uống không ít, Hoài Giảo tự nhiên càng không thể may mắn tránh khỏi.

Mặt cậu đỏ bừng vì say, động tác trốn tránh cũng làm không được, Lục Văn rót đầy một ly bia pha rượu vang đỏ xuống, Hoài Giảo nhíu mày, nghiêng mặt sang một bên để trốn tránh, ly rượu dính vào một bên má cậu, rượu tràn xuống cằm.

"Ngô...... Tôi thật sự không được nữa đâu......"

Đôi môi ướt át bóng loáng, cậu ngửa đầu giữa mày nhăn lại, trong lời nói cầu xin tha thứ lộ ra chút đáng thương, người trước mặt dùng sức nắm lấy bàn tay đang chống cự của cậu, tựa hồ càng kích động, bóp lấy cằm của cậu liền muốn chạm vào miệng cậu.

"Dây dưa không xong."

Bàn tay đặt trên môi bị ai đó chặn lại, Hoài Giảo hoa mắt chóng mặt nhìn qua, ngồi bên cạnh cậu hẳn là Hình Việt vẫn luôn không nói chuyện, lông mày còn nhíu chặt hơn cả Hoài Giảo.

Có một sự cáu kỉnh hiếm thấy trên khuôn mặt hắn.

"Cậu ấy nôn ra ai dọn dẹp sạch sẽ cho cậu ấy."

"Tôi, tôi làm cho cậu ấy, cậu ấy tè trên giường của tôi đều được nữa ha ha ha, tôi còn muốn ngủ cùng cậu ấy!" Trác Dật ở đối diện hiển nhiên là say rồi, bắt đầu nói nhảm.

Hình Việt sắc mặt trong nháy mắt càng trở nên kém, hắn sầm mặt kéo khóe miệng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ nó, mày có bệnh à."

Lục Văn cũng cười mắng: "Mẹ mày, mày đúng là đồ biến thái."

"Ha ha ha ha, đùa thôi đùa thôi."

——Chết tiệt, tôi đã tự mình ảo tưởng về những thứ kì quái đó

—— Úi, tiêu rồi, chưa xin phép, chim tôi tự tiện cứng lên rồi

—— Dơ rồi, mẹ đã dơ mất rồi, tư tưởng của mẹ còn dơ hơn Giảo Giảo đái dầm...

Hoài Giảo uống quá nhiều căn bản không chú ý tới làn đạn tự tiện ầm ĩ bịa đặt ra tin đồn mình tè dầm, cũng không rảnh nghe đám Trác Dật nói chuyện, vừa được buông tha liền chạy ra đại sảnh một cách vội vàng, đi đường đều lảo đảo.

Mấy người đều uống gần hết, bị Hình Việt cắt ngang liền dừng lại, cũng đi theo Hoài Giảo đi ra đại sảnh.

Hai nữ sinh so với những người khác uống không nhiều, còn đang nghĩ muốn chơi trò chơi, mông Hoài Giảo vừa ngồi lên sô pha, chưa nghỉ ngơi được hai phút lại bị người ta kéo dậy.

Một nhóm sáu người cả nam lẫn nữ ngồi xung quanh tấm thảm, lò sưởi đốt sáng rực, bên ngoài trời đã tối nhưng trong đại sảnh biệt thự đèn lại sáng như ban ngày.

Tình cảnh giống hệt như ngày đầu tiên khi cậu mới đến.

Chai rượu vang đỏ rỗng tùy tiện bị ném đi, ục ục lăn vào giữa tấm thảm.

Nó xoay hai vòng ngừng lại.

Cái chai thon dài dừng lại trước mặt Lâm Chi Chi, người đang ngồi đối diện với Hoài Giảo.

Sợi tóc nhu thuận ở một bên mặt nhẹ nhàng được vén ra sau một bên tai, chắc là do di chứng của việc uống rượu vừa rồi nên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú có chút ửng hồng.

Người chủ trì trò chơi vẫn là Trác Dật như đêm đầu tiên. Hình như bởi vì đối tượng trong trò chơi không hợp với ý hắn, Trác Dật lười biếng nói chuyện, chống cằm tùy ý nói: "Truth or dare?"

"Tôi chọn truth."

Trác Dật không biết vì sao mà cười.

"Tôi tới, tôi tới." Chính là Tần Lệ ngồi bên cạnh Lâm Chi Chi đang nói chuyện, cô ta hình như đang tính làm gì đó, cô ta đưa mắt nhìn Lâm Chi Chi và Lục Văn, và sau đó nói, "Ở hiện trường có người mà cậu thích không?"

Lâm Chi Chi nghe vậy chỉ dừng một giây, lập tức trả lời: "Có....."

Tần Lệ phối hợp cười cười, tiếp tục hỏi: "Vậy cậu ấy tên gì?"

Lâm Chi Chi sắc mặt tựa hồ so với trước càng đỏ hơn, môi mấp máy, đang muốn nói chuyện lại bị người đột nhiên cắt ngang.

"Chỉ có một câu hỏi." Lục Văn bình tĩnh nói.

Hoài Giảo thấy sắc mặt cô gái đối diện nhất thời tái nhợt, cắn chặt môi dưới như sắp khóc.

Hoài Giảo hậu tri hậu giác cảm thấy xấu hổ.

"Tiếp tục, tiếp tục." Một lúc sau, Trác Dật mới mở miệng kéo lại tình thế, hắn không để ý đến bầu không khí có chút khó xử xung quanh, cúi người ấn bình rượu vào giữa thảm, ngón tay nhẹ nhàng xoay về phía trước di chuyển cái chai.

"Truth or dare?"

"Truth!"

Trò chơi đã trải qua mấy vòng, có lẽ bởi vì khởi đầu không tốt ở vòng đầu tiên, luc sau những câu hỏi dành cho người bị quay trúng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Điều thú vị duy nhất là đến lượt Trần Lệ cô lựa chọn "dare".

Yêu cầu "dare" của Trác Dật là hôn bất kỳ chàng trai hay cô gái nào có mặt ở đây trong ba giây.

Tần Lệ đã chọn Lâm Chi Chi, cũng là một cô gái.

Hoài Giảo có thể hiểu tại sao cô ấy chọn Lâm Chi Chi, trong số bốn chàng trai có mặt, Lục Văn cùng Lâm Chi Chi có vấn đề về mối quan hệ của họ, mối quan hệ của Hoài Giảo và Hình Việt không rõ ràng và chỉ có một kẻ độc thân duy nhất là Trác Dật vẫn cư xử như anh em tốt với nhau.

Hoài Kiều hiểu thì hiểu, nhưng điều này không ngăn cản cậu ngại ngùng đến mở to mắt trong giây lát khi nhìn thấy hai cô gái hôn nhau.

Tiêu rồi, có vẻ như đang chơi quá trớn.

Hoài Giảo mơ hồ có dự cảm không lành.

Và linh cảm của cậu luôn chính xác, dù tốt hay xấu.

Sau vài vòng nói thật, ngón tay tung chai rượu và xoay nó, giây tiếp theo, miệng chai rượu vang đỏ không ngừng ở trước mặt cậu cả đêm cuối cùng lần này cũng chỉ vào cậu.

"Dare, lần này nhất định là dare! Đã liên tiếp năm vòng chọn truth rồi, mọi người sắp ngủ gật luôn rồi!"

"Đúng vậy, đúng vậy." Xung quanh vang lên những tiếng la hét ồn ào.

Hoài Giảo:......

Cậu buộc phải chấp nhận chọn dare mà mọi người yêu cầu.

Lục Văn chính là người ra câu hỏi.

Hoài Giảo thấy Lục Văn đẩy chiếc kính trên sống mũi xuống, ống tay áo xắn lên trên khuỷu tay sau khi đối phương nấu xong đã được kéo xuống, lúc này hắn đang ngồi ngay ngắn bên ghế sô pha.

Có một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt hắn, chân thành hơn nhiều so với khi hắn nói sự thật trước đây.

Hoài Giảo nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, có chút sợ hãi, đó là biểu cảm ở trên mặt hắn khi buổi chiều đối phương đột nhiên gõ cửa phòng cậu.

Giống như một quý ông đeo kính, nhẹ nhàng và lịch sự ... bại hoại.

Hoài Giảo vẫn cảm thấy hơi kinh hãi khi nghĩ lại những lời nói đó.

Lần này cũng giống như vậy, Lục Văn tựa hồ cảm giác được Hoài Giảo có chút sợ hãi hắn, hắn đối Hoài Giảo cười rất ôn nhu, ôn nhu nói: "Đừng sợ, tôi không có ý tưởng mới mẻ nào cả."

"Vẫn giống như vừa nãy đi." Lục Văn trầm ngâm, giống như săn sóc đề nghị.

"Chọn một cô gái hay chàng trai cậu thích và hôn người đó trong mười giây được không?"

EDIT: KHOAI DẺO

Các chương cang ngày càng dài rồi hiu hiu. Mấy kế hoạch in ấn tặng mọi người hơi xu vì bị hủy kèo, tui đang thử mấy phụ kiện rồi thông báo sau vậy.

Hoan nghênh theo dõi page để được tặng quà nha: https://www.facebook.com/profile.php?id=100095228444274

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top