Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Truth or dare (3)

Hình Việt không biết nên phản ứng như thế nào.

Hoài Giảo rất giỏi thể hiện sự yếu đuối.

Nhất là hiện tại ở trước mặt hắn, cố ý lộ ra vết thương ở trên tay, mang vẻ mặt yếu đuối, rõ ràng không phải là khéo léo thông minh thủ đoạn, ngược lại làm Hình Việt nắm ở cổ tay cậu vô ý thức nhẹ hơn một chút.

Trước đây Hoài Giảo là như thế này sao, Hình Việt không nhớ rõ.

Không phải hắn cố ý không nhớ rõ, mà là cảm giác tồn tại của Hoài Giảo trước kia đối với Hình Việt so với không khí cũng không lớn hơn bao nhiêu.

Nhàm chán và phiền phức, chưa bao giờ được hắn để vào mắt.

Ít nhất là cho đến đêm nay, Hình Việt nghĩ như vậy.

"Hai người làm sao vậy?"

Phía sau truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, hai người trì hoãn đã lâu, bầu không khí quỷ dị đã lâu không nghe thấy thanh âm khiến Trác Dật và những người còn lại cách nhau hơi xa khó tránh khỏi có chút lo lắng.

"Hoài Giảo?" Lục Văn cầm điện thoại di động trong tay, lúc này ánh sáng đèn pin chiếu lại đây khi đến gần hai người.

Trong hành lang nhỏ hẹp tối tăm, Hoài Giảo do ánh sáng chiếu thẳng vào mà cảm thấy có chút chói mắt, bị chiếu sáng đến mức đưa tay ra chặn lại, cánh tay nâng lên giống như vô tình thuận tay mà thoát ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của Hình Việt, lướt qua hắn đang ở trước mặt mình, cao giọng trả lời bọn họ: "Ở đây!"

Cả hai đều cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng nói của cậu.

Hành động không ngoảnh lại của Hoài Giảo khiến Hình Việt khựng lại, lòng bàn tay trống rỗng trong chốc lát, ánh sáng xuyên qua kẽ tay hơi mở từ dưới lên trên, điện thoại vẫn bị rơi trên mặt đất, nhưng chủ nhân của nó hình như đã quên mất.

"Làm sao vậy, cậu im lặng lâu thế?"

"A, bên trong tối quá, không dám lớn tiếng..."

"Không có chuyện gì xảy ra chứ?"

"Không có a......"

Âm thanh đối thoại dần dần thu nhở, Hình Việt dừng ở tại chỗ hai giây, chậm rãi cúi người nhặt điện thoại di động rơi ở trên mặt đất.

Đèn pin vụt tắt, xung quanh lại bị bóng tối nuốt chửng.

Chỉ là lúc này trong bóng tối, ngoại trừ tiếng bước chân của Hình Việt, còn có một cái khác như có như không lạnh lùng thanh âm.

——Tại sao lại để hắn đi.

Hình Việt đột nhiên nhíu mày, hắn tựa hồ có chút không vui, nhưng cuối cùng chỉ thấp giọng đáp lại.

"Còn chưa đến lúc."

...

Khi Hoài Giảo và những người khác đi xuống lần nữa, hai cô gái đã mất hết khí lực, trải qua cuộc phiêu lưu bất ngờ này, tâm trạng mọi người đều không tốt, vội vàng chào hỏi xong, mấy người lần lượt trở về phòng.

Sau khi đến biệt thự vào buổi trưa, bọn họ đã sắp xếp xong phòng, Hoài Giảo theo chỉ dẫn của hệ thống đi đến căn phòng áp chót bên tay phải cầu thang.

Trước khi vào cửa, cậu chú ý đến chủ nhân của phòng ngủ liền kề với phòng mình, Hình Việt đang đứng ở cửa phòng trong cùng của hành lang, động tác vặn cửa dừng lại khi nhìn thấy Hoài Giảo , Hoài Giảo có cảm giác cái nhìn của hắn từ mặt mình chuyển đến trên tay.

Hoài Kiều cong ngón tay, khẩn trương né tránh ánh mắt của hắn.

Nhớ lại vừa rồi không thể hiểu được làm chuyện ngu xuẩn ở trên lầu cậu liền đau đầu, mình đang làm cái gì vậy? Tỏ ra yếu đuối và giả vờ đáng thương với "bạn trai cũ" lạ mặt? Hoặc một "bạn trai cũ" có vẻ không thích cậu cho lắm.

Bây giờ nghĩ lại, cậu cảm thấy xấu hổ đến ngón chân cong lại.

Hoài Giảo miễn cưỡng gật đầu với Hình Việt một cách tự nhiên, sau đó không nhìn hắn nữa, mở cửa bước vào phòng mà không thèm ngó nghiêng.

Các phòng trong biệt thự đều rất rộng, rộng rãi và sáng sủa đến không ngờ, vì trước đây là khu nghỉ dưỡng nên điện nước vẫn bình thường, Hoài Giảo đi vòng khắp nơi đều cảm thấy hài lòng.

Điều kỳ lạ duy nhất có lẽ là chiếc gương lớn ở giữa phòng ngủ, đối diện với giường ngủ.

Nó được khảm trên bức tường trắng, xung quanh là khung gỗ chạm trổ tinh xảo, hình như rộng khoảng một mét.

Hoài Giảo đi một vòng vẫn thấy chiếc gương này là lạ, trong khách sạn, bức tường đối diện với giường thường được trang trí bằng TV hoặc những đồ trang trí khác, làm sao có người lắp gương được, buổi tối ngủ chẳng lẽ sẽ không sợ hãi sao?

Hoài Giảo chống tay lên khung gương, để sát vào soi gương.

Gương mặt xinh đẹp điệt lệ của cậu phản chiếu trong gương, lúc này mới nhìn thấy trên má có một vệt bụi, cậu đưa tay lên lấy ống tay áo hờ hững lau đi, để lại một vết đỏ nho nhỏ.

Không nhìn ra bất cứ điều gì.

Hoài Giảo cảm giác mình quên mất cái gì, cau mày suy nghĩ một chút, cảm thấy hẳn là rất trọng yếu.

Trong phòng có một phòng tắm. Cậu té ngã ở tầng ba, cả người phủ đầy bụi. Cậu định đi tắm trước rỗi mới nghĩ đến bất cứ điều gì khác. Vì đang là mùa đông nên trong ba lô cũng không mang theo quần áo để thay, phòng tắm ngoại trừ đồ dùng tẩy rửa cũng không có đồ vật nào khác.

Hoài Giảo chỉ có thể tiếp tục mặc quần áo trên người, chiếc quần lăn trên mặt đất, bụi bặm đến mức cậu không thể lên giường. Sau khi tắm xong cậu chỉ mặc áo không mặc quần, cũng may chiếc áo phông trắng cậu mặc rất dài. Khiến cậu không đến mức phải trần chuồng từ phòng tắm ra tới.

Hơi ẩm từ phòng tắm vẫn còn trên người cậu, cơ thể ẩm ướt và đỏ ửng lên. Hơi nóng bốc lên và sự thư giãn đột ngột, đầu gối vốn bị té ngã lại bắt đầu đau nhức.

Là vết sưng đau sau khi va chạm, Hoài Giảo ngồi ở cuối giường quan sát đầu gối của mình, vì động tác co chân nên chiếc áo rộng thùng thình qua đùi bị cuộn lên. Ở trong gương cậu nhìn thấy, cậu chỉ mặc một chiếc áo phông trắng, ngồi trên giường. Tư thế lộ cả đùi/bẹn đùi khiến cậu có chút xấu hổ, dù biết chỉ có mình cậu trong phòng nhưng Hoài Giảo vẫn khó chịu kéo vạt áo, cố gắng chặn lại, hai chân sát vào nhau .

Thân thể trắng nõn, da thịt mỏng manh, rất dễ để lại dấu vết, khớp gối vốn là màu hồng phấn giờ lại có màu tím bầm, trên đôi chân trắng nõn thẳng tắp kia có vẻ nghiêm trọng.

Hoài Giảo cảm thấy mình té ngã rất nghiêm trọng khi nhìn thấy vết thương.

Không có dầu thuốc trong tay, vì vậy cậu chỉ có thể ôm đầu gối thổi thổi rồi xoa bóp, cố gắng giảm đau.

Hình như có chút tác dụng, Hoài Giảo xoa xoa hai lần, sau đó đứng trên giường nhảy nhảy, cảm giác đã bớt đau hơn.

Ngay khi Hoài Giảo đang muốn thử nhảy thêm vài lần, hệ thống đã lâu không có động tĩnh đột nhiên đãnh gãy động tác của cậu.

Hệ thống nói: 【 Ngồi xuống. 】

【! Hệ thống! 】

Hoài Giảo vội vàng ngồi xuống, rốt cuộc nhớ ra mình đã quên cái gì ——

【Tại sao tôi đột nhiên bị kéo vào trò chơi a! Hệ thống! 】

Hệ thống 8701: 【...】

Tôi còn nghĩ cậu sẽ không hỏi.

8701 có chút cạn lời, đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải người chơi phản ứng chậm chạp như vậy.

Hắn im lặng hai giây, Hoài Giảo cho rằng hắn không trả lời được câu hỏi của mình nên vội vàng thận trọng hỏi: 【Chuyện này không thể hỏi sao? 】

【Không phải. 】 Hệ thống dừng một chút, nói: 【 muốn biết cái gì đều có thể hỏi tôi. 】

Hoài Giảo dường như thư giãn một chút khi nghe điều này. Hệ thống biết cậu đại khái là muốn hỏi cái gì, cho nên chủ động giới thiệu:【Đây là một trò chơi sinh tồn lấy thân thể thực tham gia, người chơi sẽ do chủ hệ thống ngẫu nhiên lựa chọn, ngài là người thứ 862352 trong trò chơi này. Trước ngài, tôi đã mang theo nhiều người chơi, vì vậy không cần quá lo lắng. 】

Hoài Giảo nghe vậy có chút lo lắng, sở dĩ cậu có thể tiến vào trạng thái nhanh như vậy ngay từ lúc bắt đầu trò chơi, chủ yếu là bởi vì cậu ở thế giới hiện thực, tiểu thuyết kinh dị vô hạn lưu cùng điện ảnh rất thịnh hành trong những năm gần đây.

Hoài Giảo không ăn qua thịt heo cũng gặp qua heo chạy.

Lúc này cậu có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, lại không biết nên hỏi cái gì, chỉ thấp giọng nói: 【Vậy muốn quay về thì phải làm sao bây giờ...】

Hệ thống thanh âm nghe có vẻ lạnh lùng, nhưng lời nói cũng không có như mặt ngoài không có tình người, tựa hồ nhìn ra Hoài Giảo phiền muộn, nói: 【 Ngài suy nghĩ một chút, không có việc gì. 】

Hệ thống: 【 chỉ cần đủ tích phân, người chơi muốn làm gì đều được. 】

Hoài Giảo có vẻ vui hơn một chút, vội hỏi: 【Thật sao, làm thế nào để kiếm được tích phân? 】

Hệ thống: 【 hoàn thành nhiệm vụ và người xem tặng thưởng đều có thể kiếm được tích phân, khi điểm tích lũy đến một trình độ nhất định, người chơi có thể xin chủ hệ thống rời khỏi trò chơi, hoặc đưa ra bất kỳ nguyện vọng nào khác mà mình muốn đạt được. 】

【Những gì ngài muốn đều có thể đạt được. 】

Hoài Giảo : 【Vậy tôi muốn một lọ thuốc giảm đau đầu gối. 】

Hệ thống:【......】

Hoài Kiều: 【Không, không thể sao...】

Hệ thống tựa hồ thở dài một hơi, sau một lúc lâu mới nói: 【 Có thể, nhưng ngài còn chưa có nhiều tích phân như vậy. 】

Hoài Giảo: 【Nga nga. 】

Hệ thống: 【...】 Người này hình như trọng điểm cũng không nắm bắt được.

8701 dừng một chút, thấy Hoài Giảo đã tiếp nhận hiện thực, liền nhắc nhở: 【 Người chơi có thể thông qua phát sóng trực tiếp nhận được quà từ khán giả, quà có thể đổi tích phân, vì trước đó ngài đã ở giữa trò chơi , sợ làm phiền ngài nên tôi đã đóng cửa livestream. 】

【Tương tác phù hợp với khán giả có thể làm tăng sự nhiệt tình của người hâm mộ và đạt được mục đích là thu hút sự nổi tiếng. Xin hỏi, ngài có muốn bắt đầu livestream ngay bây giờ không? 】

Hoài Giảo lúc này kỳ thật có chút buồn ngủ, cậu gối đầu nằm ở trên giường mềm mại, trong phòng bật lò sưởi, nhiệt độ ấm áp làm cậu rất thoải mái, hệ thống ôn hòa nhẹ nhàng thanh âm mơ hồ nghe được, làm Hoài Giảo lỗ tai như nghe một bài hát ru.

Cậu không ý thức được bất cứ điều gì khi nghe những từ khóa livestream, làn đạn. Đầu nhỏ gật gù, nhỏ giọng nói : [Uhm uhm, có thể nha. 】

hệ thống:【......】

Hắn nhìn tư thế nằm sấp của Hoài Giảo, bình tĩnh nói: 【Ngài ngồi dậy trước đi. 】

Mặc quần vào càng tốt.

Hoài Giảo không biết hệ thống đang nghĩ gì, cứ nằm trên giường càng lúc càng buồn ngủ, hệ thống bảo cậu ngồi dậy, cậu liền lăn lộn trong chăn như đang chống cự, sau đó bò tới bên kia giường, cậu nói: [Nhưng tôi buồn ngủ quá a. 】

Chiếc áo thun rất dài, nhưng không dài đến thế, khi nằm sấp, nó chỉ vừa đủ che nửa đùi của cậu. Vì động tác lăn lộn bất cẩn và cẩu thả của Hoài Giảo, quần áo trên người cậu bị vén lên.

Siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh yếu ớt của cậu, một đường cong căng tròn tuyệt vời khác được nối liền dưới phần eo trũng xuống khiến cho vạt áo của chiếc áo thun trắng nhếch lên thành một vòng cung nguy hiểm.

Hệ thống trầm mặc chốc lát mới nói: 【 Tôi mở ra. 】

Hoài Giảo miễn cưỡng vực dậy tinh thần, cậu muốn chào hỏi khán giả trong phòng livestream trước, sau đó tán gẫu vài câu rồi đi ngủ.

Khi hệ thống nói mở ra, Hoài Giảo nhìn thấy một màn hình livestream trong suốt xuất hiện trước mặt cậu.

Cái này so với livestream trong thực tế ngôi cao của cậu có chút khác biệt, tựa hồ còn cao cấp hơn nhiều.

Tuyệt đối có không ít màu sắc rực rỡ làn đạn nối tiếp nhau lướt nhanh, Hoài Giảo tò mò để sát người lại gần nhìn bảng điều khiển.

Sau đó, cậu nhìn thấy trên màn hình trong suốt, có hàng trăm làn đạn sặc sỡ dày đặc——

——Hi, vợ

Hoài Giảo cảm thấy nóng bừng cả mặt. Câu định tùy tiện chào hỏi mắc lại trong miệng, cậu đỏ mặt, mím môi, một lúc sau mới lắp bắp nói nhỏ: Hi...hi mọi người, chào mọi người.

Cậu không chào cũng không sao, nhưng khi cậu nói, có vẻ như cậu đang đáp lại làn đạn mọi người gọi cậu là vợ.

Khán giả trong phòng livestream nghe xong đều vô cùng hưng phấn, Hoài Giảo nhìn màn hình lần nữa thì càng đỏ mặt.

Cậu gần như trốn vào trong chăn!

- Tốt tốt tốt ! Áo thun thật cong, giường thật trắng!

—— ** nhỏ đã nuôi dưỡng dưới thân trong nhiều năm, khi bước vào phòng livestream trực tiếp dựng lên tận trời .

——Đây có phải là thứ mà bảo bảo có thể nhìn thấy không? Cảm ơn vợ, ngưu ngưu ( tui nghĩ là tiếng trâu) rất có động lực, có thể một hơi cày mười dặm đất.

——Thật là đẹp, thật là đẹp, vợ tôi là một người tốt, đây có phải là nhà không?

—— @Tất cả người chơi trốn thoát, đang bàng hoàng cái gì, đ*t mẹ nó tới xem người đẹp ! !

Đây, đây là loại khán giả gì vậy!

Hoài Giảo thành thật ngoan ngoãn đang nằm trên giường với cặp đùi trần trụi, mặt đỏ như máu!

EDIT: KHOAI DẺO

Lúc đầu:

Hệ thống 'xa cách': " người chơi này sao ngu vậy -.-II"

Lúc sau:

Giảo Giảo 'khóc'

Hệ thống 'luống cuống': " đừng khóc, mở cửa sau cho nè!"

Tui simp nạnh nùng Thống với bé Giảo nha ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top