Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Truth or dare (4)

Đêm nay không phải là một đêm yên bình.

Hoài Giảo vừa tắt livestream chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cậu đợi hai giây để xác nhận giọng nói đó phát ra từ cửa phòng mình, mới hỏi: "Ai đấy?"

"Tôi, Trác Dật."

Giọng Trác Dật rất dễ phân biệt, hắn là người nói chuyện với Hoài Giảo nhiều nhất tối nay. Hoài Giảo lúc này đã nằm trong chăn, nhưng nghe thấy giọng nói của hắn, cậu vẫn đi ra mở cửa.

Trác Dật đến đưa cho cậu một miếng băng cá nhân.

Ở lầu 3, lúc Trác Dật đi tìm cậu có cầm đèn pin, Hoài Giảo giơ tay, Trác Dật liền nhìn thấy.

Bình thường hắn chắc chắn không phải là người tỉ mỉ, nhưng sau khi cùng mọi người trở về phòng, hắn luôn nghĩ về người kia dưới ánh đèn pin trong hành lang tối.

Cậu có vẻ bị thương.

Trong phòng không có dép lê, Hoài Giảo xuống giường đi chân trần ra cửa, cậu do dự một giây có nên mặc quần vào trước không, nhưng cuối cùng sự lười biếng và một chút thói ở sạch đã thắng thế.

Hoài Kiều núp ở phía sau cửa, mở cửa cho Trác Dật, chỉ thò đầu ra nhìn, hỏi: "Làm gì?"

Trác Dật liếc cậu một cái, nói: "Muốn băng keo cá nhân không?"

Hoài Kiều sửng sốt một hồi, tối nay cùng người trước mặt trao đổi mấy lần, cậu cũng không cảm giác được giữa hai người có quan hệ tốt như thế nào, Trác Dật trêu chọc cậu cùng Hình Việt mang vẻ mặt ác liệt kia, Hoài Giảo vẫn còn nhớ rõ.

Khác xa với vẻ mặt bình tĩnh đứng trước cửa nhà cậu bây giờ. Vươn tay nhận lấy băng keo cá nhân từ Trác Dật, Hoài Giảo nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Cậu vốn tưởng rằng Trác Dật giao đồ xong sẽ rời đi, nhưng đợi hai giây cũng không nghe thấy người ngoài cửa có động tĩnh gì, Hoài Giảo ngước mắt lên nhìn hắn với vẻ khó hiểu.

Thân hình Trác Dật cao lớn, khi đứng ở cửa quay lưng về phía đèn hành lang, cái bóng cao lớn bao phủ thân thể nhỏ bé của Hoài Giảo, giống như giam cầm cậu lại. Hoài Giảo thấy môi hắn hé mở, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Hoài Giảo thật sự không phải người hiếu kỳ, Trác Dật không nói lời nào cũng không rời đi, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn đợi ở sau cánh cửa. Phòng ngủ lát sàn gỗ, mặc dù đã bật máy sưởi nhưng dù sao cũng là mùa đông, đứng chân trần hồi lâu vẫn rất lạnh.

Để cho ấm áp hơn, Hoài Giảo giơ một chân giẫm lên chân còn lại, đế lạnh băng bàn chân chạm vào mu bàn chân ấm áp, nhiệt độ chênh lệch khiến ngón chân cậu co quắp lại.

Trác Dật không biết người trước mắt đứng sau cửa có tư thế kỳ quái gì, chỉ thấy Hoài Giảo có động tác, liền tùy ý hỏi: "Làm sao vậy?"

Hoài Kiều lắc đầu nói: "Không có việc gì nha."

Trác Dật nhíu mày, lúc này mới phát hiện Hoài Giảo từ lúc mở cửa đã trốn sau cánh cửa, giống như không tiện xuất hiện.

Cậu lộ ra nửa cái đầu, hai tay trắng nõn nắm chặt khung cửa, không cho bất luận kẻ nào tiến vào, chính mình cũng không đi ra ngoài, tựa hồ...

Có vẻ như đang giấu ai đó trong phòng.

Trác Dật sắc mặt biến đổi, giờ phút này thoáng hiện lên một tia tức giận, khiến sắc mặt hắn lạnh lùng, thanh âm trầm xuống, "Không có việc gì, vậy cậu chặn cửa làm gì?"

"Tôi không thể đi vào?" Trác Dật mở miệng mà căn bản không nghĩ tới chính mình dùng lập trường gì nói ra những lời này.

Trong lòng hắn chỉ có không hiểu nôn nóng, vốn dĩ hắn không phải người có tính tình tốt, Hoài Giảo ngẩn người nhìn sang, thần sắc hắn ngưng trọng, vươn tay đẩy cửa.

"Hay là trong phòng của cậu có người nào, không tiện cho người khác nhìn?"

Hoài Giảo bị lời nói của hắn làm cho sửng sốt, vẻ mặt cứng đờ trong giây lát.

Hắn, hắn đang nói cái gì? ? ?

Động tác đẩy cửa vào của Trác Dật tựa hồ cũng không phải là làm bộ, sức lực hắn rất lớn, giống như thật sự cảm thấy được trong phòng Hoài Giảo đang giấu người. Hoài Giảo chỉ biết vô lực bám vào cửa, sàn nhà lạnh đến mức một chân đứng không vững, Trác Dật đẩy cậu thiếu chút nữa lảo đảo té.

Thấy người sắp tiến vào, Hoài Giảo vừa lạnh vừa lo, vội vàng kêu lên: "Tôi, tôi không mặc quần!!"

"..."

?

Trác Dật nhất thời mở to hai mắt. Hắn dường như không phản ứng trước những gì Hoài Giảo nói.

Hoài Giảo hét lên thì mặt đỏ bừng, nhất là khi Trác Dật nhìn cậu với vẻ mặt mê mang.

Thực tế, việc con trai cởi trần trước mặt nhau, không mặc quần không có gì đáng xấu hổ. Nhưng chính cách cậu che giấu và cảm thấy không thoải mái trước mặt người lạ mới khiến bầu không khí trở nên khó xử.

Tay cậu nắm chặt ván cửa trở nên chặt hơn.

Trác Dật hoàn hồn, dưới ánh mắt thẹn thùng của Hoài Giảo, hơi cứng ngắc quay đầu đi.

Ho một tiếng.

Vì không để bầu không khí tiếp tục khó xử, Hoài Giảo chỉ có thể chịu đựng xấu hổ co quắp ngón chân, vội vàng giải thích: "Lúc trước tôi bị ngã lầu, quần dính đầy bụi bẩn, trước khi cậu vào, tôi vừa tính đi ngủ..."

"Đó là lý do tại sao tôi không mặc quần." Cậu liếc Trác Dật một cái rồi bổ sung, "Tôi cũng không đi giày."

"À, ồ." Trác Dật bị cậu nhìn liền ấp úng đáp lại.

Hoài Giảo thấy hắn hoàn toàn không tiếp thu ý tứ của cậu, còn bộ dạng như hồn lạc về trời, chỉ có thể khẽ cắn môi, giọng điệu có chút cộc cằn nhắc nhở: "Anh à, em đang không mặc quần giày cũng không đi. Cảm ơn lòng tốt của cậu. Tôi sẽ băng bó sau, nếu không có việc gì, chúng ta ngày mai gặp nhé?"

"Tôi lạnh quá a." Giọng điệu của cậu đã có chút đáng thương.

Trác Dật:....

Hắn thậm chí còn không biết làm thế nào mà mình bị Hoài Giảo đuổi đi trong sự bàng hoàng.

(tui nghĩ là kêu đại ca, tha cho đệ mà raw dịch là ca nên xưng anh em cho mùi mẫn há há).

Nằm trên giường,Trác Dật vẫn còn rối loạn với mấy ý nghĩ kỳ quái hỗn độn chạy qua trong đầu, căn bản không nhớ kĩ lời Hoài Giảo giải thích, chỉ nhớ người nọ đang trốn sau cánh cửa lộ ra nửa cái đầu, ngón tay đáng thương nắm lấy khung cửa không cho hắn đi vào .

Trác Dật nhắm mắt lại, trong lòng không khỏi suy nghĩ, người này, người này tại sao khi ngủ không mặc quần...

...

Hoài Kiều suýt chút nữa chết cóng, Trác Dật vừa đi, cậu vừa đóng cửa liền xoay người nhảy lên giường.

Răng cậu run lập cập khi cuộn tròn trong chăn. Hoài Giảo lấy tay che chân lại, trong đầu cùng hệ thống nức nở kêu xấu mặt, đồng thời cũng mắng Trác Dật là đồ ngốc.

Cậu hoàn toàn quên mất rằng người ta đã tốt bụng đến đưa băng cá nhân, chỉ nhớ rằng cậu suýt nữa đã để lộ mông trần của mình cho người ta thấy.

Chờ chân ấm lên, cậu dần cảm thấy buồn ngủ, mê man chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là đêm đầu tiên trong một bộ phim kinh dị không bao giờ định trước là yên bình.

Hoài Giảo mơ màng, cảm giác như bị bóng đè.

Lúc đầu, cậu chỉ cảm thấy cơ thể mình rất nặng, loại sức nặng đó không phải sức nặng của những vật nặng đè lên người mà là sức nặng của tay và chân như bị đóng đinh vào giường, không thể cử động được.

Sau đó là lạnh, đêm nay Hoài Giảo đã trải qua quá nhiều lần cảm thấy lạnh, nhưng điều duy nhất khiến cậu cảm thấy xương cốt lạnh toát, chỉ có ở căn gác xép tầng 3, để "Người" nhéo cổ tay mình và ghì chặt cậu như gông cùm xiềng xích trong lồng ngực lạnh băng dù chỉ trong vài phút.

Bây giờ cũng vậy, chăn bông lạnh như băng, cả người ướt sũng mồ hôi lạnh.

Bàn tay thấu xương vuốt ve từ đầu gối cong đến mắt cá chân. Trên các đốt ngón tay xương xẩu dường như không có chút thịt nào, khi nó nắm lấy xương bàn chân của Hoài Giảo, cậu cảm thấy hơi đau theo xương bàn chân bò lên trên .

Đôi chân của Hoài Giảo thật sự rất đẹp mắt, đặc biệt là khi cậu nằm cuộn tròn trên giường, hai tay ôm lấy mình.

Da thịt trắng nõn mềm mại chìm vào mặt giường êm ái, giữa những lớp chăn gối, vô tri vô giác chặn khung cảnh đẹp dưới vạt áo.

Nguyên bản bàn tay chỉ là lưu luyến quanh quẩn ở đầu gối và mắt cá chân dường như bị khung cảnh mờ ảo này hấp dẫn. Hoài Giảo toàn thân lúc nóng lúc lạnh, đầu óc hỗn loạn như bị đánh thuốc mê, có thể ý thức được có thứ gì đó đang chạm vào mình, nhưng lại không thể tỉnh lại.

Cẳng chân bị một bàn tay ngăn cách, những đốt ngón tay thấm hàn ý từ khe hở chồng lên nhau nhích lên trên.

Người trên giường giống như đang ở trong mộng cuồng loạn, mặc dù xung quanh không có gì, nhưng lại bất động như bị giam cầm, chỉ có thể chậm rãi run rẩy, giống như một con cá nhỏ tội nghiệp nằm trên thớt. Bị người tùy ý xâm phạm.

"Lạnh..." Hoài Giảo phát ra một tiếng kêu yếu ớt vô ý thức.

Trán cậu rịn mồ hôi lạnh, thậm chí khóe mắt cũng đỏ bừng vì bị đối xử tệ bạc.

Lông mi được dán vào nhau thành từng sợi, như thể đã khóc.

...

Cảm giác ớn lạnh khắc sâu vào xương tủy như xương cổ chân bị hoại tử, giống như lần trước, khi Hoài Giảo sắp chịu không nổi nữa, bị một lực mạnh đột ngột rút ra khỏi cơ thể,.

Ý thức Hoài Giảo hoảng hốt, chỉ nghe thấy một thanh âm không tính xa lạ, ngữ khí âm u, lạnh lùng cảnh cáo nói: "Đừng làm chuyện không cần thiết."

- Cậu đau lòng?

"Câm miệng."

——Cậu có tư cách gì để ngăn cản tôi.

- Cậu không biết quan hệ của cậu ta với tôi sao?

Giọng nói của người đang nói chuyện với hắn dường như cũng bị bao phủ bởi một hàn ý lạnh lẽo, âm u và lạnh như băng.

Nó đã nhẫn nại quá lâu.

Khi nó không nghe thấy người trước mặt đap lời, ác ý và tức giận, giống như một con rắn độc phun ra tia độc, ngăn chặn không được mà nảy sinh ra bên ngoài. Ngay lúc người đàn ông còn chưa kịp phản ứng, nó đột nhiên vươn tay tóm lấy cổ chân của người trên giường, sau đó lôi cả người cùng chăn xuống giường.

Hoài Giảo ầm một tiếng ngã xuống sàn nhà, rõ ràng không thể tỉnh lại, nhưng thân thể lại có thể cảm giác được đau đớn, đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay.

Cơn đau đớn cộng với cái lạnh khi trần truồng dán trên sàn nhà lạnh lẽo khiến cậu bật khóc.

Âm thanh rớt nước mắt rõ ràng "lạch cạch".

Xung quanh dường như yên lặng.

...

EDIT: KHOAI DẺO

Bắt đầu hiện trường đoạt vợ:

'Chồng cũ' chết roài vẫn còn ám.

'Chồng hiện tại' truy thê hỏa táng tràng.

'Hàng xóm' lăm le cuỗm mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top