Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 06 - Chương 285

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 285: Nhập gia tuỳ tục.

Các đồng chí thuộc dong binh đoàn đều là người chuyên làm nhiệm vụ rồi, bọn họ biết trong loại nhiệm vụ hộ tống này, vật phẩm phải hộ tống bình thường là không thể nào bỏ vào trong túi của người chơi, khiêng, gánh hoặc nâng, nói chung đều phải đặt chình ình ở ngoài.

Nhưng trên con đường đi tới nãy giờ, chưa từng thấy trong trận Tung Hoành Tứ Hải có ai mang theo loại vật phẩm ấy. Thế nhưng có nhiệm vụ cũng là sự thật không thể chối cãi.

Đám cướp xung phong liều chết ở cửa đường núi, con đường Ô Long bị gãy, cùng với Tác Đồ dẫn đội chặn lại ở cuối cùng, tình huống ấy không phải lúc bình thường có được, hiển nhiên tồn tại bởi có nhiệm vụ. Lúc này đã đi tới trạm thứ nhất lấy kinh, rốt cuộc có người không nhịn được nói toạc ra sự nghi ngờ trong lòng của mình.

Hắn ta cho rằng vấn đề mình đưa ra rất mấu chốt, ai biết những người khác đều dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn ta từ trên xuống dưới. Người nọ rất buồn bực, tuỳ rằng thường ngày bạn thân của hắn thường gọi hắn là Tiểu Bạch, nhưng vấn đề này nhìn có gì ngây thơ ngu muội chứ! Có gì không đúng sao?

Đang khó hiểu, Vô Thệ Chi Kiếm đã cười nói với hắn ta: "Người anh em này, đội trưởng của các cậu hôm nay có thể không tới họp mặt với chúng tôi rồi! Hoặc là hắn đã quên nói cho cậu biết phải không?"

"Đội trưởng?" Người nọ hơi ngẩn ra, cảm thấy chức vị này xa lạ trước nay chưa từng có, cả buổi mới phản ứng lại, ánh mắt chuyển về hướng Anh Trủng Nguyệt Tử giống như keo dính bên người Mang Mang Mãng Mãng. Anh Trủng Nguyệt Tử còn đang bận rộn, hoàn toàn không có thời gian nói với hắn ta. Vì vậy cũng không có thêm người nào để ý tới hắn, đội ngũ tiếp tục xuất phát về phía thành Nguyệt Dạ. Qua đoạn đường này người chơi thành Vân Đoan mới tới thành Nguyệt Dạ đã có sự nhận thức rất trực quan đối với người dân ở đây.

Ven đường, tổng cộng gặp được 5 lần hội đồng, solo 17 trận. Ngoại trừ một số vụ xảy ra tương đối xa xôi và người chơi không xem rõ lắm là không tính vào số lượng ấy.

Dân bản địa hung hãn như vậy làm cho các người chơi thành Vân Đoan líu lưỡi không thôi, về phần tại sao phải che mặt, lúc này đã hiểu sơ sơ. Bởi vì trên đường trong 22 trận đánh lộn, có 7 trận cũng bởi vì che mặt mà không có thể giải quyết vấn đề ổn thỏa.

Chỉ nghe được người trong cuộc hô to "Mày có hóa thành tro bụi ông đây cũng nhận ra mày". Cuộc sống mái với nhau cứ như vậy xảy ra. Buồn cười nhất là có một trận đã đánh được một nửa, sau đó lớp vải che mặt không cẩn thận rơi xuống, kết quả hai bên đều ngẩn ngơ, cùng mắng to "Cmn mày là ai", kết quả cũng không phải bởi vì hiểu lầm mà cười trừ cho qua, mà hai phương che mặt chắc lại lần nữa đánh tiếp.

Thật là hận cũ chưa xong, thù mới lại kết; kiên trì tới cùng, PK không ngừng.

Đoàn thể người thành Vân Đoan hiện tại đều đã là người chơi cũ rồi, úc này ai cũng tràn ngập lòng tò mò nhìn xem tất cả mọi thứ phát sinh trước mắt. Bất quá đoàn đội ngàn người này ngược lại cũng đủ đồ sộ. Đi qua chỗ nào, người chơi thành Nguyệt Dạ đều sẽ lập tức nhượng bộ lui binh, cảnh giác quan sát từ đằng xa.Mọi người tự nhiên cũng lén lút nghị luận không dứt.

Như mấy người Công Tử tinh anh đoàn đã từng tới đây, tự nhiên sẽ thảo luận người chơi thành Nguyệt Dạ lại tiến hóa so với trước kia; còn như Liễu Hạ hay Lục Nguyệt Vũ là người đã từng có thời gian dài sinh hoạt ở thành Nguyệt Dạ, lúc này đều ôm đầy tình cảm trở về cố hương; về phần Ngân Nguyệt, đó là toàn thành đều có thù, chẳng biết lúc nào đã xé mảnh vải che lên mặt rồi. Mang Mang Mãng Mãng cũng giống hắn ta, lúc này lại không hành đồng như thế, mà vẫn khkông thay đổi tiến lên trong đội ngũ.

Không chờ đội ngũ đi tới dưới cửa thành Nguyệt Dạ, Vô Thệ Chi Kiếm đã nói chuyện lần cuối cùng: "Hiện tại mọi người đều tản ra đi! Đúng bảy giờ tối mai gặp mặt tại chỗ này,không thành vấn đề chứ!"

Các người chơi đáp một tiếng sau đó ồn ào tản ra bốn phía rồi.

Nhiệm vụ này gần như giống cuộc thi đấu PK trước đó vài ngày, chọn thời gian vàng sau bảy giờ để tiến hành. Nhưng không phải là hết thảy người chơi mỗi ngày chỉ vào lúc này rảnh rỗi chơi game. Ví dụ Công Tử tinh anh đoàn, ngoại trừ Cố Phi, thì những người khác đều là giống như sống ở trong game vậy. Lúc này đến thành Nguyệt Dạ, nhiệm vụ tạm dừng, nhưng những người chơi này vẫn muốn tiếp tục chơi trò chơi riêng mình. Chỉ là đi đoạn đường này tất cả mọi người đã đủ nhận thức được thành Nguyệt Dạ không phải là một cái địa phương an bình. Mọi người cũng không giống bình thường tùy tính tự do hoạt động như ở thành Vân Đoan.

Năm người Công Tử tinh anh đoàn kia, lúc này đang thương lượng buổi tối cùng đi địa điểm nào đánh quái hay làm nhiệm vụ gì gì đó.

"Thiên Lý, cậu thì sao?" Năm người thành thạo thảo luận trong kênh, thuận tiện hỏi Cố Phi một câu.

"Tôi logout." Cố Phi nói.

Năm người sớm biết như vậy, vì thế cũng không nói nhiều. Như Cố Phi đúng giờ logout chiếm con số cực nhỏ trong chỉnh thể người chơi. Nhưng ngàn người chơi này tuy cũng được xem là nhân tài kiệt xuất trong thành Vân Đoan, cao thủ, cao thủ trong giới game online này thường là sử dụng thời gian để chơi gấp đôi người bình thường, ở trong đoàn ngàn người, loại logout chính là quần thể nhỏ.

Cố Phi và Trọng Sinh Tử Tinh đều là một phần tử trong loại logout sớm. Trong khi những người chơi muốn logout khác vẫn còn đang hỏi thăm xung quanh xem đến điểm hồi sinh như thế nào, thì ngay trong đám bọn họ đã có Lục Nguyệt Vũ và Liễu Hạ quen thuộc ngõ ngách ở đây.

Lục Nguyệt Vũ hệt như làm chủ nơi này, dẫn thẳng đám con gái tới điểm hồi sinh. Liễu Hạ là dân bản xứ chân chính của thành Nguyệt Dạ lại có vẻ khá yên tĩnh, ánh mắt cô ấy đăm đăm về một chỗ, lặng lẽ móc ra chủy thủ trong túi, phát động Tiềm Hành.

Mới vừa mới bước ra một bước, đột nhiên đầu vai bị người vỗ nhẹ, Tiềm Hành cũng đã bị chọc thủng, Liễu Hạ tức giận nhìn lại. Là Cố Phi.

"Muốn làm gì thế?" Cố Phi cười.

Liễu Hạ dùng mắt chỉ, ánh mắt cô ấy nhìn chăm chú về cái hướng mà Mang Mang Mãng Mãng đang đứng mờ mịt ở cửa đường phố.

"Bạn của tôi ở thành Nguyệt Dạ nói cô ấy và Ngân Nguyệt đều không thấy, hóa ra đều chạy đến thành Vân Đoan rồi." Liễu Hạ tức tối nói, "Sớm nên nghĩ tới mà, Ngân Nguyệt đều ở thành Vân Đoan rồi, cô ấy sao lại không ở đây chứ?"

Ngân Nguyệt đề cao danh tiếng trong cuộc thi đấu PK ở thành Vân Đoan, có điều Liễu Hạ chỉ có xích mích với Mang Mang Mãng Mãng, ngược lại không có giận chó đánh mèo đến trên người Ngân Nguyệt. Chỉ là Mang Mang Mãng Mãng ở thành Vân Đoan tuy không có tiếng tăm gì, nhưng cũng từng có tiếp xúc với mấy cô gái của Trọng Sinh Tử Tinh, cư nhiên Liễu Hạ lại không nghe nói ư?

Cố Phi rất khó hiểu, hỏi thử, sau đó Liễu Hạ cũng rất mờ mịt: "Từ lúc nào hả?"

"Chính là cái lần chúng ta cùng nhau luyện cấp, ngày thứ hai ấy!" Cố Phi vừa nhớ lại vừa nói.

"Khi đó..." Liễu Hạ cũng nhớ lại, rất nhanh phản ứng kịp: "Ngày hôm sau, tôi bị bệnh, rất nhiều ngày không có lên game mà!"

"À..." Cố Phi cũng đã nhớ ra, ngày hôm Liễu Hạ logout thì trạng thái cực kỳ kém, lúc nào cũng muốn ngã quỵ vậy.

"Nói như vậy cô cái gì cũng không biết à..." Cố Phi lập tức nói đại khái chuyện giữa Mang Mang Mãng Mãng và Ngân Nguyệt.

Liễu Hạ thật sự không biết. Chuyện của Mang Mang Mãng Mãng và Ngân Nguyệt cũng bị bọn con gái bàn luận hai ba ngày, bất quá vừa đúng dịp Liễu Hạ không có login. Chờ cô ấy trở lại, cái đề tài này đã xưa, không người lại nói, vì vậy Liễu Hạ tiếp tục không biết gì, thẳng tới khi đấu PK dong binh đoàn Ngân Nguyệt có tiếng, mới biết Ngân Nguyệt cũng đã đến thành Vân Đoan. Còn về phần nhìn thấy Mang Mang Mãng Mãng, đó chính là chuyện ngày hôm nay rồi, dọc theo con đường này Liễu Hạ đều đang nghĩ làm sao xử đẹp Mang Mang Mãng Mãng một phen.

Bất quá lúc này sau khi nghe Cố Phi kể lại xong, trong lòng cũng do dự. Ngân Nguyệt cực kì đáng trách không thể nghi ngờ, nhất là Cố Phi bây giờ còn có thể nói ra rất nhiều điều mấy cô gái khác không biết đoán mò. Liễu Hạ cũng có chút đồng tình với Mang Mang Mãng Mãng. Song có điều, dù sao cũng từng tiếp xúc trực tiếp với Mang Mang Mãng Mãng đấy, trực tiếp mắng nhau, trực tiếp oánh lộn, không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Liễu Hạ cầm chặt chuỷ thủ, nhất thời còn đang do dự không chừng.

"Kỳ thực, cô bây giờ muốn đối phó cô ấy, cũng không dễ dàng như vậy đâu! Thấy cái tên bên cạnh cô ấy không hả?" Cố Phi nói.

"Có thấy." Giọng Liễu Hạ mang theo ý khinh bỉ.

Dọc đường đi Anh Trủng Nguyệt Tử suốt ngày đảo quanh bên người Mang Mang Mãng Mãng, Liễu Hạ quan tâm Mang Mang Mãng Mãng sao không biết, lấy góc độ của cô ấy, tự nhiên có khuynh hướng tưởng tượng Mang Mang Mãng Mãng tới hướng không thể chịu nổi.

"Tên đó cũng là một cao thủ, cô đừng nhìn hắn bỉ ổi thế kia mà nhầm." Cố Phi nói, "Một đám người của bọn họ, đều thật lợi hại."

"Ừ, đều rất hèn mọn, hừ, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!" Trong lòng Liễu Hạ thì hình ảnh Mang Mang Mãng Mãng cái gì cũng đáng ghét, kết bạn với bất luận kẻ nào xấu xa cũng sẽ không ngoài ý muốn.

Chỉ là lời bình của cô ấy vừa mới dứt, trong đám hèn mọn kia đã thật có một người nhìn về phía bên này, lập tức vẫy tay, lớn tiếng kêu: "Tuý ca!"

Liễu Hạ kinh ngạc nhìn về phía Cố Phi, Cố Phi cũng hết sức khó xử. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, mình đây cũng tính chung vào một đứa trong đám đó sao?

Đang không biết nói cái gì cho phải, Anh Trủng Nguyệt Tử cũng nhìn thấy hắn, lập tức chạy qua tiếp đón. Đám nhóc Hoả Cầu bên người kia đều nháy mắt kèm theo vẻ mặt bỉ ổi nhìn về phía này, trong bụng bội phục Cố Phi cực kỳ. Bên người tùy tuỳ tiện tiện đều có thể có được một cô gái đứng chung, thế này là làm sao làm được?

"Buổi tối Tuý ca có dự định gì thế?" Hoả Cầu hỏi.

"À, sắp sửa logout rồi." Cố Phi trả lời.

"Bây giờ mà logout á!" Mọi người giật mình.

"Bảo trì quy luật làm việc và nghỉ ngơi cùng với nhóm gái đẹp, có giúp đỡ trong việc tăng trưởng độ thân mật ư?" Đám bỉ ổi này đã bắt đầu bắt tay vào phân tích kỹ xảo tán gái của Cố Phi từng li từng tí.

Cố Phi không biết đám người đó đang thảo luận hắn như vậy, chỉ cảm khái họ lẽ nào không phát hiện được tình huống giương cung bạt kiếm trước mắt ư? Liễu Hạ bên nay đang cầm chủy thủ, căm tức nhìn Mang Mang Mãng Mãng.

Mang Mang Mãng Mãng cũng không nói chuyện, chỉ là bình tĩnh nhìn lại.

Hai cô gái đối diện, ánh mắt giao lưu va chạm vô số tia lửa, một nhóm đàn ông lại không biết ở bên cạnh thảo luận cái kỹ xảo tán gái gì, đây là một bức tranh quỷ dị thế nào chứ!

"Khụ, mọi người chơi đi, chúng tôi out trước nhé!" Cố Phi kéo Liễu Hạ, ý định rời đi.

Liễu Hạ thở dài, không phản đối nữa. Cố Phi đột nhiên túm cô ấy từ trong trạng thái Tiềm Hành ra, rồi nói cho cô biết chuyện của Mang Mang Mãng Mãng cùng Ngân Nguyệt, cô ấy đương nhiên nghe ra được trong lời nói của Cố Phi có ý khuyên bảo.

Mặc kệ mình có tiếp thu hay không, cũng không tiện bác bỏ mặt mũi Cố Phi, ra tay với Mang Mang Mãng Mãng ngay trước mặt hắn.

Lại tìm cơ hội khác vậy! Trong lòng Liễu Hạ nghĩ vậy, theo Cố Phi rời đi rồi.

--------

Akiko: 2/1, chúc mọi người có được một năm 2019 như ý muốn! Happy New Year!

ps2: Akiko thì cố gắng chạy chương *cúi đầu* mục tiêu cuối năm qua được c500.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top