Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 06 - Chương 289-290

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 289: Uống rượu trong an tĩnh.

Quả nhiên đúng như lời Mang Mang Mãng Mãng, con người đám người Vân Trung Mộ này nói được thì làm được. Một nhóm người Cố Phi xuyên ra từ con phố, đi trước mắt bao người ở thành Nguyệt Dạ, đã không có người chơi nào gây sự với họ nữa.

Có vài người nhìn rất quen mắt, tựa hồ chính là đôi mắt của kẻ đã đuổi theo họ một đêm, lúc này hai bên cách xa nhau không đến năm mét, bọn Anh Trủng Nguyệt Tử đang còn cẩn thận đề phòng kìa, nhưng người ta cười đến độ gọi là không để ý sự đời.

"Logout à? Cùng nhau!" Có người còn chào hỏi với bọn họ.

"Mẹ kiếp, đám hèn hạ này." Bọn Anh Trủng Nguyệt Tử dở khóc dở cười. Họ chạy một ngày một đêm tuy rất mệt mỏi và rã rời, đối phương đuổi theo cũng không hề nhẹ nhõm.

Đương nhiên, bọn họ người đông thế mạnh, có thể thay lượt, nhưng Anh Trủng Nguyệt Tử đích thực nhìn thấy có một số gương mặt vẫn luôn chạy theo phía sau bọn họ, thực sự là quá nghị lực rồi.

Đám Anh Trủng Nguyệt Tử hi sinh tổng cộng 22 người, nhưng số người chết của Mười Hội Liên Minh kỳ thực còn nhiều hơn với bọn họ.

Đều là đám đã trúng bẫy, sau đó Anh Trủng Nguyệt Tử nhìn thời gian tương đối dư dả, liền chỉ huy mọi người bắn bành bạch một lượt mũi tên, lấy đi không ít đẳng cấp của người chơi.

"Logout, logout, nghỉ ngơi thôi." Đám người Anh Trủng Nguyệt Tử bọn họ chuẩn bị đi tới điểm hồi sinh.

"Nhiệm vụ buổi tối thì sao?" Cố Phi sững sờ hỏi, dựa theo hành trình, sau một giờ nữa thì đội ngũ sẽ lên đường tiến quân về chủ thành kế tiếp, nếu Anh Trủng Nguyệt Tử lúc này logout, không phải là đã bỏ nhiệm vụ ư.

"Tuý ca, anh chưa nghe đội trưởng anh nói gì sao? Ngày hôm nay tạm thời sẽ không rời khỏi thành Nguyệt Dạ, hình như nhiệm vụ của bọn họ có nội dung gì đó cần phải ở đây hoàn thành." Anh Trủng Nguyệt Tử nói.

"Thế à? Nội dung gì?" Cố Phi hỏi lại.

"Tôi không biết mà, tôi chạy trốn một ngày, nào có thời gian đi họp cùng bọn họ chứ!" Anh Trủng Nguyệt Tử đáp.

"À à, vậy các cậu đi đi!" Cố Phi vẫy tay với bọn họ, hắn vừa mới online không lâu, hiển nhiên không có khả năng lúc này đã out.

Vì vậy đám người kia trò chuyện vui vẻ đi rồi. Cố Phi đã thấy rất nhiều người chơi bị PK sau đó mang nét mặt bất mãn phẫn nộ, không nghĩ tới đám bỉ ổi này lại độ lượng như thế. Tính cách con người thực sự là phức tạp quá! Cố Phi lần thứ hai cảm thán.

Việc này kết thúc, Cố Phi đang chuẩn bị dành thời gian đi làm nhiệm vụ truy nã, kết quả thông báo có tin nhắn lại vang, mở ra thấy là Kiếm Quỷ: "Vân Trung Mộ mời khách, cố ý nhắc tới cậu, tới đây một chút chứ?"

Hành động thực sự nhanh mà! Cố Phi cảm thán, hắn bên này mới vừa mới thi triển thân thủ cứu người, có lẽ Vân Trung Mộ bên kia liền lập tức hỏi thăm thử xem bọn Kiếm Quỷ. Hai người họ lần trước kề vai chiến đấu đã thêm bạn nhau vào thời điểm đó.

Biết được đám Kiếm Quỷ lại đến thành Nguyệt Dạ, Vân Trung Mộ là địa chủ thứ thiệt của thành Nguyệt Dạ lập tức tỏ ý muốn tẫn trách người chủ.

Kié6m Quỷ, Chiến Vô Thương ấn tượng không tệ với đám Vân Trung Mộ đấy, đại khái sẽ không từ chối; như Ngự Thiên Thần Minh và Hữu Ca thuộc dạng sao cũng được, nhưng nếu được mời khách là chuyện mình được lợi, chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua.

Về phần Hàn Gia Công Tử, có thể không vừa mắt Vân Trung Mộ, vậy thì hắn càng đi rồi. Thể nào người này sẽ uống đặc biệt nhiều đến hết uống được thì thôi, dùng nó để công kích ví tiền của Vân Trung Mộ.

Cố Phi vốn không muốn xem náo nhiệt gì, bất quá nghĩ lại bọn Vân Trung Mộ ngày hôm nay nói nể mặt mình mới bỏ qua Mang Mang Mãng Mãng cùng với đám Anh Trủng Nguyệt Tử đấy, như vậy ngày mai thì sao? Nếu thật là không nể mặt... vậy thì sợ là phải trốn chết cả đời ở thành Nguyệt Dạ rồi.

Cuộc đuổi giết bây giờ của Mười Hội Liên Minh dữ dội hơn so với Tiền Trần thời kỳ trước kia nhiều.

Vẫn nên đi một chuyến, hỏi thăm xem đám Vân Trung Mộ đến cùng chuẩn bị thế nào vậy! Cố Phi nghĩ, hỏi địa điểm xong, rồi đi về hướng quán rượu ấy.

Thành Nguyệt Dạ không có quán rượu Tiểu Lôi do người chơi mở như thành Vân Đoan. Cuối cùng Vân Trung Mộ lựa chọn chính là quán lớn nhất nằm trung tâm thành. Địa chủ chính là địa chủ, vừa vào trong quán rượu liền đuổi những người chơi nông dân khác ra ngoài.

Ông chủ quán chính là chỉ biết hoàn thành trình tự mua bán hệ thống thiết đặt, loại chuyện này đương nhiên sẽ không để ý tới. Vì vậy liền chú tâm phục vụ những người ở lại trong quán thôi.

Lúc Cố Phi đi tới quán rượu, toàn bộ trong đó đều là người của Mười Hội Liên Minh, thậm chí hắn còn thấy được người cầm đầu từng trực tiếp đối thoại với mình vừa rồi ở trên một bàn nào đó, hình như cũng có mấy người chết dưới kiếm của mình.

Còn Công Tử tinh anh đoàn quả nhiên tất cả đều có mặt, đang ngồi quanh bàn lớn được ráp bởi những bàn nhỏ. Ngồi cùng bàn đương nhiên có Vân Trung Mộ, trừ họ ra thì Cố Phi cũng không gọi nổi tên, nhưng cũng đủ biết đều là mười đầu não của Mười Hội Liên Minh.

Mười công hội lớn mà, làm sao thì cũng sẽ có mười gã hội trưởng phải không?

Sau khi Cố Phi vào cửa, trong quán rượu lục đục an tĩnh lại. Bọn Kiếm Quỷ tự tay chào hỏi với Cố Phi, Vân Trung Mộ lập tức quay đầu, liền cho thấy mình mang dáng vẻ của một cao thủ đạo tặc đầy nhanh nhẹn.

Loạt soạt vài tiếng đã vọt tới trước mặt Cố Phi, bắt tay vỗ vai, hết sức quen thuộc hành động bắt chuyện: "Người bạn cũ, cuối cùng cũng tới rồi, mau mau mau, mời vào bên trong."

Cố Phi theo phía sau hắn đi tới cái bàn được ghép kia, ngồi xuống, tháo khăn che mặt.

Vân Trung Mộ tự mình cầm ly rót rượu, đưa cho Cố Phi. Cố Phi tiếp nhận và nói lời cảm ơn.

Rượu này là rượu đắt tiền nhất. Cố Phi xem thử các bàn khác, phát hiện mọi người đều uống rượu giống nhau, cũng không cao sang hoá cái bàn này, Hàn Gia Công Tử quả nhiên không bỏ lỡ cơ hội này, uống rất nhanh.

Nhưng Vân Trung Mộ không chút để ý, chỉ phát hiện người này rất thích uống, liền kêu thêm vài bình đặt trước mặt hắn.

Ngoài ra Cố Phi nhìn thấy Hữu Ca đang xem Hàn Gia Công Tử mà bấm ngón tay, trong lòng cười thầm. Chắc hẳn anh ta đang nhàm chán tính thử Hàn Gia Công Tử uống hết bao nhiêu tiền.

Nói thật, cả bàn rượu này mọi người cũng không thân nhau bao nhiêu. Chỉ có Kiếm Quỷ từng kề vai chiến đấu với bọn họ tạo thành hữu nghị. Sau khi Cố Phi ngồi xuống, đám Vân Trung Mộ bày tỏ lòng kính phục với Cố Phi, như những lời "Thật mạnh, thật lợi hại".

Cố Phi tự nhiên cũng khách khí đáp lại, nói các loại lời khách sáo như "Đâu có, đâu có", "Cảm ơn, cảm ơn".

Đám người Vân Trung Mộ này, đánh nhau thì dũng cảm không gò bó, nhưng nói chuyện cùng người xa lạ thì hình như họ không có am hiểu.

Tính cách của bọn họ là hợp nhau, nói chuyện đơn giản trực tiếp, hai trong ba câu có "mẹ mày", rồi đốp lại ngay "con mẹ mày đấy", thì lập tức thấy đối phương cùng mình rất có tiếng nói chung. Đám người này tụ chung một chỗ, rõ ràng là mười hội trưởng mười miệng riêng biệt, nhưng tất cả đều cùng một phong cách cùng một giọng điệu. Nếu nhắm mắt lại thật không dễ phân biệt đó ai là với ai.

Loại phong cách nói chuyện tuỳ tiện đầy thô tục này dùng để nói với người xa lạ mới quen hiển nhiên có chút không thích hợp. Nhưng bỏ "mẹ mày" đi, đám người này lập tức trở nên giống như những đứa bé không biết nói vậy.

Sau khi khách sáo nói qua lại xong xuôi, trên mặt bàn lập tức không ai nói chuyện nữa, bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ. Cục diện như thế kéo dài liên tục chừng mấy phút đồng hồ, Vân Trung Mộ đột nhiên bưng ly rượu đứng lên.

"Không hổ lão Vân!!" Chín vị hội trưởng khác kích động, cùng nhìn về hắn.

"Hì, mọi người cùng nhau cạn chén thôi!" Vân Trung Mộ Vân Trung Mộ nói.

"Moá, mẹ mày, thằng Vân phế vật!!" Mọi người không nghĩ tới Vân Trung Mộ đứng lên cũng chỉ nói nhảm, ồn ào khinh bỉ.

Vân Trung Mộ đương nhiên cũng có chút ngượng ngùng, nuốt một chén rượu đầy vào bụng, vắt hết óc, vẫn không nghĩ ra có gì có thể nói mà.

Trước kia giao tiếp với Kiếm Quỷ, Kiếm Quỷ là người chơi lâu năm của giới game online rồi, lại cùng chức nghiệp với Vân Trung Mộ, hai người cùng nhau hồi ức, lại thảo luận chức nghiệp đạo tặc bây giờ thế nào, rất dễ dàng tìm vấn đề chung để nói chuyện. Lúc này đối mặt Cố Phi, Vân Trung Mộ thực sự không biết mở miệng thế nào cho phải.

Cả buổi mới nói ra một câu: "Trước kia cậu Thiên Lý đây từng chơi những trò chơi gì vậy?"

"À, không có chơi." Cố Phi trả lời. Nếu như đổi thành người như Ngân Nguyệt ngồi đây, khẳng định sẽ lập tức nói ngay: "Lần đầu chơi game lại mạnh như thế ư? Quả là thiên tài!!" sau đó nối liền một đống lời nói khen ngợi choáng đầu tuôn ra.

Nhưng đôi thành đám người này, lập tức cảm thấy Cố Phi thế mà không có quá khứ, không hề giống bọn họ, hai bên thật sự cách nhau rất xa rất xa mà.

Cứ như thế, tất cả mọi người tự ôm ly rượu của mình tự nói chuyện trời đất, bản thân chủ khách lần này – Vân Trung Mộ càng thấy rất xấu hổ.

Thầm hối hận không nên gọi đám phế vật này lên bàn, phải gọi ai trong hội có thể tới khiến bầu không khí trở nên sống động mới đúng! Vừa nghĩ đến đây Vân Trung Mộ lại tức giận, vỗ bàn nói: "Đm Trư Tiên, bình thường mày nói rất nhiều mà? Sao ngày hôm nay không nói gì."

Trư Tiên rụt cổ, nhìn Cố Phi một phen, rốt cuộc cũng ói ra một câu: "Hình như cậu từng chém tôi hả?"

Vân Trung Mộ tức bất tỉnh. Bảo bay nói, mà đi nói câu gây sự như thế, thật muốn tự tay lôi thằng này ra đập chết.

không ngờ Cố Phi bên này gật đầu nói: "Dường như là có chuyện đó, lần đó anh và Bất Tiếu cùng nhau đi đúng không? Nhắc mới nhớ, đã lâu không thấy Bất Tiếu." Cố Phi vừa nói vừa nhìn xung quanh mình. Kết quả mấy người cùng nhau im lặng đồng loạt nâng ly rượu lên uống, dáng vẻ rất mong ngồi xem trò vui.

Vân Trung Mộ hơi có chút xấu hổ: "À, cậu ta không có onl..." Bất Tiếu có online đấy, bất quá Vân Trung Mộ không có gọi hắn, hơn nữa dù có gọi Bất Tiếu cũng sẽ không bằng lòng tới đấy.

Bất Tiếu là bị đám Cố Phi chém rớt 10 cấp, chỉ có điều lúc đó đẳng cấp thấp nên đổi ra kinh nghiệm, thì cũng chỉ là tổn thất như bây giờ từ 40 rơi xuống 39 thôi, so ra cũng không nhiều lắm.

Mặc dù như vậy, nhưng sự kiện này tạo thành ảnh hưởng tồi tệ rất lớn. Bất Tiếu đến nay ở trong game khi bị người ta hỏi tên tuổi đều nhăn nhăn nhó nhó như Hoả Cầu.

Ở trong lòng vô số người chơi biết sự kiện hồi xưa, Bất Tiếu đã có thuộc tính 'cháu trai', dù hắn sau này trở nên mạnh mẽ thế nào, ở trước mặt Thiên Lý Nhất Túy, hắn ta vĩnh viễn chỉ là một cháu trai mà thôi.

Bất Tiếu hận Cố Phi, đó đã không phải chuyện có thể dễ dàng giải quyết, đây chính là tổn thương tâm lý không xoá được, cứ nghĩ tới là đau nhức.

Mặc dù Vân Trung Mộ là bạn thân của Bất Tiếu, không nhào lên la hét phải báo thù cho người ta, mà giờ lại ngồi cùng Cố Phi trên một cái bàn uống rượu, nó là nguyên nhân khiến hắn cảm thấy lúng túng.

Đây cũng là chuyện xảy ra không ai muốn. Từ góc độ cá nhân, Vân Trung Mộ muốn giúp Bất Tiếu chém Cố Phi đấy.

Chỉ tiếc gã Bất Tiếu kia xác thực chẳng tốt lành gì, chỉ tính mười hội trưởng ngồi cùng bàn này, đã có tám người không định gặp gã, duy nhất có Trư Tiên não ngắn cái gì cũng có thể cười ha ha không để tâm mới tiếp xúc, không thấy hắn còn lấy câu "từng bị cậu chém" mà mở lời nói chuyện với Cố Phi sao?

Ngay cả bản thân Vân Trung Mộ, có lúc cũng hoảng hốt không rõ làm sao mà mình thành bạn thân với Bất Tiếu. Rất hiển nhiên, ở thời kỳ chưa có game thực tế ảo mô phỏng chân thật, trong game online ấn tượng người với người rất mơ hồ, đa số đều là do tự mình tưởng tượng bổ sung.

Mà bây giờ là thời đại mô phỏng chân thật có thể mặt đối mặt trực tiếp trao đổi, muốn che dấu bản tính cũng không dễ dàng như trước rồi.


Suy nghĩ nhất định phải giúp Bất Tiếu báo thù, từ lúc bắt đầu tiếp xúc mặt đối mặt với Bất Tiếu ở thành Nguyệt Dạ, đã không ngừng dao động trong lòng Vân Trung Mộ.

Chương 290: Hàn Gia Công Tử độc miệng.

Vân Trung Mộ đang nhớ lại chuyện của hắn với Bất Tiếu, Trư Tiên vẫn thật sự nói chuyện nhờ câu nói "từng bị cậu chém" mà nói vào chuyện chính với Cố Phi.

Cố Phi chém hắn chính là lần cứu Mang Mang Mãng Mãng ở thành Vân Đoan đấy, bởi vì cách làm của bọn họ lúc đó, Cố Phi cũng không có thiện cảm gì với đồng chí tên Trư Tiên này.

Bất quá, bởi vì nói đến việc này, trọng tâm câu chuyện rất tự nhiên kéo tới trên người Mang Mang Mãng Mãng, cũng đúng ý Cố Phi.

Khi cứu Mang Mang Mãng Mãng, bọn Trư Tiên còn không biết là Cố Phi chính là 27149. Lúc này thân phận hợp nhất, xâu chuỗi trước sau, đối với việc Cố Phi hôm nay tại sao phải cứu Mang Mang Mãng Mãng, Vân Trung Bộ đã có cảm giác mơ hồ lấy được đáp án mình muốn.

Mang Mang Mãng Mãng ngay lúc ấy xác thực bị bọn họ đuổi giết rất thảm, hết lần này tới lần khác cô ta rất rất quật cường, rõ ràng đã thế lực đơn bạc, nhưng ở trước mặt họ vẫn bày ra dáng vẻ kiêu ngạo như xưa, khiến cho bọn họ một chút cảm giác thương hoa tiếc ngọc cũng không có. Nói thật thì, Mang Mang Mãng Mãng có thể bị ghi hận lâu như vậy, một bộ phận rất lớn cũng là do cô ấy tự tìm. Tính cách không chịu thua của cô ấy rất dễ dàng kích thích ý chí chiến đấu của kẻ địch.

Liên tục đuổi giết cô ấy dài tới một tháng, tính nhẫn nại này có thể tính là do cô ấy giúp đối thủ rèn ra đấy.

Nhưng những điều ấy là đối với những người trong cuộc, nếu như từ góc độ người ngoài mà xem, Mang Mang Mãng Mãng dễ dàng được đồng cảm.

Thế nhưng, Vân Trung Mộ cảm thấy Cố Phi nên ở cùng một phe với bọn họ mới đúng, lúc đó Cố Phi không chỉ bởi vì đắc tội cô ấy mà bị chặn ở ngoài khu luyện cấp cao cấp ở thành Nguyệt Dạ nửa bước khó đi ư? Nếu Mang Mang Mãng Mãng quật cường không khiến cho Vân Trung Mộ đồng tình, thì lẽ ra cũng không chiếm được sự đồng cảm của Cố Phi chứ! Thực sự là quá khó hiểu.

Vân Trung Mộ đang nghĩ ngợi, ngược lại Trư Tiên cũng giúp hắn hỏi vấn đề ra rồi: "Cậu Thiên Lý lúc nào thành bạn bè với Mang Mang Mãng Mãng thế?"

"Ha ha, có mức độ là được rồi, hà tất gì phải đuổi tận giết tuyệt chứ?" Cố Phi không có trực tiếp trả lời vấn đề của Trư Tiên, mà bắt đầu nói vòng vo xin bỏ qua cho Mang Mang Mãng Mãng.

Bọn Kiếm Quỷ ở bên cạnh nghe xong nhao nhao ghé mắt, trong lòng bọn họ bản thân Cố Phi chính là một kẻ có thủ đoạn độc ác đuổi tận giết tuyệt đó, bây giờ lại khuyên người khác không cần đuổi tận giết tuyệt, thật có chút mắc cười.

"Cậu Thiên Lý này! Mọi người đều là bạn bè, việc này hi vọng cậu không nên nhúng tay nữa." Vân Trung Mộ nói.

Hắn biết mời Công Tử tinh anh đoàn qua đây uống rượu, phần lớn là do tình nghĩa ban đầu đối phương giúp đỡ mình, còn một phần, cũng chính là muốn hỏi xem chuyện Cố Phi giúp đỡ Mang Mang Mãng Mãng.

"Đáng tiếc tôi đã nhúng tay." Cố Phi thở dài, vừa nói vừa ngắm sang một hướng khác mà bảo: "Đằng đó có mấy người bạn, vừa rồi hình như đã bị tôi chém qua."

Vân Trung Mộ đương nhiên cũng biết việc này, bấy giờ cũng quét mắt sang bên kia rồi nói: "Chuyện này coi như xong, tôi nghĩ mấy anh em của tôi cũng sẽ không để tâm, về phần chuyện Mang Mang Mãng Mãng..."

"Vậy thì cũng coi như xong đi! Ngày hôm nay đuổi giết bọn họ một ngày một đêm, tôi nghĩ đến nhóc kia cũng sẽ không ngại việc bỏ qua đâu." Cố Phi trực tiếp tiếp lời của Vân Trung Mộ.

Vân Trung Mộ nhất thời sửng sốt vô cùng. Hắn thực sự không ngờ được, chỉ là mấy chục người thôi mà có can đảm để bụng chuyện Mười Hội Liên Minh đuổi giết để báo thù. Ở mảnh đất thành Nguyệt Dạ này, Mười Hội Liên Minh của họ muốn bắt nạt người nào, người đó chỉ có tự nhận xui xẻo.

Để bụng? Trong lòng đương nhiên sẽ ghi thù, nhưng nhưng vấn đề đó không thể trở thành lợi thế đặt lên bàn đàm phán, thực lực của hai bên không cân bằng mà!

"Ý của lão Vân là thế nào?" Cố Phi nhìn thấy Vân Trung Mộ sững sờ, lại hỏi tới một câu.

"Cái này..." Vân Trung Mộ nhất thời không đáp lại được.

Trong đầu hắn chính là không hề từ bỏ suy nghĩ tiếp tục đuổi giết, mời Cố Phi qua đây, kỳ thực chính là muốn khuyên Cố Phi đừng nhúng tay vào, hắn cảm thấy hôm nay nhìn thấy Cố Phi ở đây nên bọn họ rút lui, đã rất nể mặt Cố Phi rồi. Ai ngờ Cố Phi lại không hiểu chuyện như thế này.

Lấy vấn đề bọn họ để bụng hay không để làm lợi thế! Với thực lực của Mười Hội Liên Minh, bọn họ để ý hay không rất đáng giá, nhưng đám Cố Phi chỉ mấy chục người thôi, dù có bên họ có để bụng không cũng có quan trọng ư?

"Chưa nói đến chúng tôi chỉ là tạm đi ngang qua. Ngày mai sẽ rời khỏi thành Nguyệt Dạ rồi." Cố Phi nói.

"À, tôi đã nghe qua." Vân Trung Mộ đáp.

Đột nhiên có một đội ngũ hơn ngàn người tới thành Nguyệt Dạ, Vân Trung Mộ thân làm địa chủ nơi này làm sao không chú ý tới, sớm đã phái người nghe ngóng, biết được là hội thành Vân Đoan đang đi qua làm nhiệm vụ, còn có rất nhiều dong binh đoàn đi theo.

"Chuyện liên quan Mang Mang Mãng Mãng, nếu như chúng tôi không định bỏ qua cho ả, cậu Thiên Lý chuẩn bị làm như thế nào?" Vân Trung Mộ đột nhiên hỏi. Hắn căn bản không nghĩ tới sẽ nhường.

Cố Phi mặc dù mạnh, nhưng Mười Hội Liên Minh của bọn họ bao gồm hai công hội bậc năm, bốn hội bậc bốn, ba hội bậc ba, một hội bậc hai, tổng số thành viên đạt tới 4550 người, hoàn toàn không có lý do để sợ một người là Cố Phi. Nể mặt Cố Phi, đó là cho rằng tình cảm giữa hai bên còn tồn tại.

Sợ? Đám người bọn họ có khi dù có chết cũng không nói ra cái từ "sợ" này. Tính tình ấy thì y chang với Mang Mang Mãng Mãng. Đáng tiếc là hai bên đứng ở mặt đối lập, vì vậy tự nhiên cũng không có ai bằng lòng nhường bên nào.

"Ồ... tôi cũng không tính làm cái gì." Cố Phi thở dài, "Cũng chỉ có thể như ngày hôm nay vậy, giúp một chút, chém chém các anh em bên anh rồi..."

"Cậu Thiên Lý đúng là rất thẳng thắn! Thật vô cùng kính nể, vậy thì ở trên các trận PK gặp lại, mọi người khi PK không nên nhường nhau, nhưng xong trận vẫn là bạn bè ha." Vân Trung Mộ nói.

"Thế đương nhiên là tốt nhất." Cố Phi hết sức vui mừng, đã được chém người, còn không làm hỏng quan hệ hai bên, đây đúng là mộng ảo khó thấy của những kẻ cuồng PK như hắn.

"Cụng ly, cụng ly!" Vân Trung Mộ nâng ly.

"Cụng ly!" Cố Phi cũng chạm ly với hắn, uống một hơi cạn sạch.

"Đã ghê!" Vân Trung Mộ rống to hơn, ngay cả đám anh em của hắn cũng thể hiện cách giải quyết như thế thật tốt.

Năm người đám Kiếm Quỷ lần thứ hai ghé mắt, đây gọi là đàm phán gì chứ? Cuối cùng hai bên cũng không có đạt thành mục đích, lại tạo lập được một cái điều ước dù chém nhau cũng không ảnh hưởng quan hệ hai bên.

"Tôi nói này, lão Vân, các anh chỉ muốn bắt nạt con gái, không nghĩ đi chém chém Ngân Nguyệt à?" Trên bàn rượu đột nhiên có một câu lạnh tanh bay tới, người nói chính là Hàn Gia Công Tử, Cố Phi đàm phán với người ta hắn đã sớm nhìn không nổi, lúc này cũng nhịn không được mà nói.

Vừa lên tiếng chính là dùng giọng khinh bỉ chẳng đáng, Vân Trung Mộ cố gắng nhẫn nhịn, trong sáu người, hắn hết sức không muốn gặp Hàn Gia Công Tử. Nếu không phải anh ta là đồng bạn của Kiếm Quỷ, có đuổi giết người này một trăm lần thì Vân Trung Mộ cũng hết sức vui lòng đấy.

Vân Trung Mộ dĩ nhiên không phải là kẻ hai mặt, biểu hiện giờ rất khó coi, sự phản cảm với Hàn Gia Công Tử cũng bày trên mặt, mắt lạnh nhìn sang anh ta: "Lời của cậu là có ý gì?"

Hàn Gia Công Tử xoay xoay ly rượu trong tay, ánh mắt vẫn tập trung nhìn nó, chưa từng nhìn lấy Vân Trung Mộ một lần, mà trả lời: "Ngân Nguyệt hiện tại cũng đang ở thành Nguyệt Dạ, lão Vân sẽ không nói rằng mình không biết đi?"

"Ngân Nguyệt cũng quay về rồi? Đây là thật à?" Vân Trung Mộ thật sự không biết.

"Ha hả, mục tiêu của các anh không rõ à?" Miệng lưỡi của Hàn Gia Công Tử thực sự không ai chịu nổi, dưới sự tận lực chế nhạo, không không ít người đã vỗ bàn nhảy cẫng lên: "Moá, lời này của mày là có ý gì?"

"Không có ý gì, uống rượu xong rồi, tôi đi trước một bước." Hàn Gia Công Tử đứng lên, vẫy tay với ông chủ quán rượu: "Ông chủ, đây là tiền."

"Không cần, rượu tôi mời." Vân Trung Mộ nói, mặc dù không thích Hàn Gia Công Tử, nhưng cũng không muốn mất phong độ ở chút tiền lẻ này.

"Không cần, anh cũng coi như mình mù không nhìn thấy tôi đi!" Hàn Gia Công Tử cười tủm tỉm lấy túi tiền ra.

"Moá nó!" Hội trưởng nào đó ngồi cùng bàn rốt cuộc cũng không chịu nổi lời chế nhạo của Hàn Gia Công Tử, đột nhiên đứng dậy đồng thời phát động tiến công, bởi vì ngồi cách một bàn nên không tiện, vì vậy tiện tay tóm lấy bình rượu không trên bàn ném tới.

Cố Phi muốn ra tay, bất quá Kiếm Quỷ đang ở bên cạnh Hàn Gia Công Tử mau tay hơn chút, giơ tay đập bình rượu kia sang một góc, lãnh đạm nói: "Bỏ qua đi!"

"Ừ!" Cố Phi phụ hoạ: "Anh ta cứ như thế này, thật là phiền."

"Đúng vậy. Bản lĩnh không được, cho nên trình độ đều ngoài miệng hết." Ngự Thiên Thần Minh cũng nắm lấy cơ hội công kích Hàn Gia Công Tử một câu.

"Ừ, quá phách lối!"Có lẽ là Chiến Vô Thương cũng có chút khó chịu với với việc luôn phải bảo vệ Hàn Gia Công Tử trên trận đấu PK.

Chỉ có Hữu ca phúc hậu, một lời chưa nói.

Vân Trung Mộ cũng lập tức đứng dậy, nhìn về người anh em hội trưởng đang phát giận kia, thản nhiên nói: "Vậy thì mời đi, không tiễn." Hàn Gia Công Tử đã trả tiền, nhướn lông mày, thuận tiện đáp một câu: "Đừng tiễn nữa, lúc rảnh rỗi đi tìm Ngân Nguyệt đi, luôn đuổi theo con gái ra thể thống gì."

"Aaa! Anh nói ít mấy câu đi!!!!" Trong kênnh dong binh lúc này đã ầm ĩ hết cả lên.

"Một câu cuối cùng." Lúc Hàn Gia Công Tử gửi đi tin nhắn này, người đã chạy tới cửa ra vào, cửa đã đẩy ra nửa chừng. Đột ngột lại quay đầu, nhìn một phòng người đều hận không thể xé xác hắn ra, nói một câu cuối cùng: "Cô gái kia còn là một mục sư..."

"Mẹ!!" Vô số người đều nhảy cẫng lên, tuy nhiên cũng bị ánh mắt Vân Trung Mộ cản lại.

"Tổ đội đuổi theo giết anh ta đi, chúng tôi không ngại." Chiến Vô Thương thành khẩn.

Vân Trung Mộ chỉ cười khổ, ngẩng đầu nhìn trần nhà một lúc rồi nói: "Anh ta nói cũng đúng... Mang Mang Mãng Mãng cũng chỉ là một đứa con gái, hơn nữa còn là một mục sư, giết ả đích xác chẳng có ý nghĩa." Nói xong ánh mắt nhìn về năm người còn lại: "Ngân Nguyệt thật sự cũng đã tới thành Nguyệt Dạ rồi hả?"

Năm người khẳng định gật đầu, sau cùng Cố Phi bổ sung một câu: "Nếu đuổi giết Ngân Nguyệt thì tôi có thể giúp một tay đấy."

"Hả?" Vân Trung Mộ bất ngờ loại thái độ phân biệt đối xử của Cố Phi. Ngân Nguyệt đẩy hết trách nhiệm sang người khác, đương nhiên sẽ không truyền lưu ở thành Nguyệt Dạ. Ở đây mọi người đều hiểu rõ nhau, nói những điều đó cũng không có tác dụng gì.

Cho nên Vân Trung Mộ lúc này còn không biết hành vi vô sỉ của Ngân Nguyệt sau khi Tiền Trần ngã đổ. Còn xem Ngân Nguyệt và Mang Mang Mãng Mãng là một nhà.

Sau khi Cố Phi kể lại chuyện xấu của Ngân Nguyệt, một đám trong quán rượu lại sôi trào: "Con bà nó, thằng chó Ngân Nguyệt này, chẳng đáng mặt đàn ông!"

"Cư nhiên không trượng nghĩa tí nào, trước đây còn tưởng hắn ra dáng đàn ông lắm chứ!"

"Quá vô sỉ! Còn nói cái gì nữa, xử gã đi!"

"Xử gã!" Vân Trung Mộ vỗ bàn một cái, "Kêu hết thảy anh em đang online, tìm gã Ngân Nguyệt khắp thành. Ai cung cấp đầu mối, được thưởng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top