Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 06 - Chương 297

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Chương 297: Người sói, người sói anh đang ở đâu.

Người sói đều biến mất rồi?

Bây giờ rõ là ban ngày, thôn dân người sói chỉ có thể như thôn dân bình thường khác đứng bên đường tô đậm bầu không khí cho trò chơi. Mấy người ban đầu Cố Phi muốn chỉ cho Hữu Ca xem, nhưng hắn chỉ cho rằng mấy tên người sói mình ấn tượng hôm nay không tại chỗ, nhưng lúc này người mà Lục Nguyệt Vũ ghi lại cũng không thấy đâu. Đi liên tiếp ba chỗ cũng không thấy, Cố Phi cố nghĩ lại, cảm thấy thôn dân trên đường hôm nay quả thật ít đi.

"Sang bên này!" Cố Phi dẫn đường phía trước, Lục Nguyệt Vũ và Hữu Ca theo sát phía sau, đi tới trước cửa chính gian nhà nào đó trong thôn.

Lục Nguyệt Vũ cúi đầu xem sổ nhỏ của mình, tuyên bố: "Wilth, người sói!"

Cố Phi gật đầu, mặc dù hắn không biết người nọ tên là gì, nhưng ở đây chính là nơi người sói cao lớn đã cho hắn kiếm Ám Dạ Lưu Quang, có lẽ là thủ lĩnh của đám người sói trong thôn này. Suy nghĩ, Cố Phi đã tự tay đẩy cửa phòng ra.

"Hey, phải gõ cửa chứ, không lễ phép thì NPC tức giận không cho nhiệm vụ thì sao..." Lục Nguyệt Vũ giật thót, bất quá rất nhanh nhìn thấy trong phòng không có một bóng người.

"Đưa sổ nhỏ của cô cho tôi mượn xem." Cố Phi nói với Lục Nguyệt Vũ.

Dựa trên cuốn sổ nhỏ của Lục Nguyệt Vũ, ba người lại xông vào ba nhà của người sói, kết quả đều không có một ai.

Hữu Ca đi loanh quanh trong nhà vài vòng, quẹt ngón tay thử trên mặt bàn rồi nói: "Còn chưa bám bụi, không giống như là đã rời khỏi rất lâu đâu."

"Anh thật thông minh!" Lục Nguyệt Vũ khen Hữu Ca.

"Đi tìm chú thôn trưởng hỏi xem coi!" Lục Nguyệt Vũ khen Hữu Ca xong đưa ra đề nghị mới.

"Này, mọi người đều đã sắp đi xa, chúng ta cần tiếp tục ở đây hỏi thăm hành tung của người sói ư?" Hữu Ca nói.

"Anh thấy người sói biến mất, có thể liên quan đến nhiệm vụ của Tung Hoành Tứ Hải hay không?" Cố Phi nói.

"Có thể có quan hệ gì?" Hữu Ca nói, xong lại tự lẩm bẩm: "Chẳng lẽ người sói sẽ tới công kích chứ?! Thế quá khoa trương rồi, người sói là quái cấp 70 mà! Thôn này có bao nhiêu người sói thế?"

Lục Nguyệt Vũ lập tức cúi đầu dựa theo cuốn sổ mà đếm, một, hai, ba, bốn...

"Không cần đếm." Cố Phi cắt đứt việc cổ làm, "Chúng ta đến chỗ thôn trưởng hỏi đi."

Tìm đến thôn trưởng già của thôn Dạ Quang. Bất ngờ rằng thôn trưởng vẫn nhận ra Cố Phi, gọi Cố Phi là "dũng sĩ". Cố Phi còn cho rằng nhiệm vụ của mình kết thúc, thì ở thôn Dạ Quang này sẽ giống như bao người chơi bình thường khác, không nghĩ tới vẫn còn có đãi ngộ đặc biệt này.

Loại chuyện này chỉ có mình Cố Phi ngạc nhiên, loại người như Lục Nguyệt Vũ làm nhiều nhiệm vụ đã thích ứng tình huống này rồi. Không thể làm lại nhiệm vụ cũ, sau khi hoàn thành, NPC sẽ đổi một thái độ khác biệt đối với bạn. Còn về phần giống như trước, vậy thì khẳng định là nhiệm vụ đã thất bại, bạn làm lại lần nữa đi...

"Thôn trưởng." Cố Phi sau khi chào hỏi, liền chọn vài cái tên trên cuốn sổ nhỏ của Lục Nguyệt Vũ nói ra, hỏi tung tích của họ.

"À, ra là họ, ngày hôm nay trời đẹp, bọn họ đã đi săn." Thôn trưởng trả lời.

"Đi săn, đi đâu săn cơ?" Cố Phi hỏi dồn.

"Trong rừng cây? Phương bắc của thôn? Hoặc là trên núi? Tôi cũng không thể biết rõ." Thôn trưởng đáp.

"Bình thường họ cũng đi săn ư?" Cố Phi hỏi lại.

Thôn trưởng lắc đầu.

"Thấy chưa, rất không bình thường." Cố Phi nói với Hữu Ca.

"Phương bắc của thôn, đó chính là phương hướng chúng ta đang đi tới." Hữu Ca có chút rung động, "Mau đuổi theo mọi người, việc này quá nghiêm trọng, quái cấp 70 đó!"

"Gửi tin xấu đi!" Cố Phi vừa cùng ra ngoài vừa nói.

Ba người rời khỏi nhà thôn trưởng đi ra đường lớn tiến thẳng về hướng bắc, không lâu sau đã thấy đội ngũ dừng chân phía trước. Đại đa số người chơi đều nghi ngờ lung tung nghị luận ầm ĩ, không biết lại có chuyện gì xảy ra.

Ba nhân vật lớn của Tung Hoành Tứ Hải là Vô Thệ Chi Kiếm, Đảo Ảnh Niên Hoa, Phong Hành sớm đã ở đây chờ ba người tới rồi. Vừa thấy người đến, lập tức nghênh đón, chủ yếu đón Hữu Ca: "Hữu Ca, anh nói bên này có người sói, là thế nào?"

Hữu Ca truyền tin cho Hàn Gia Công Tử, sau đó Hàn Gia Công Tử lại đem tin tức nói cho Đảo Ảnh Niên Hoa trong kênh đội chung với đám đoàn trưởng. Tin tức khuếch tán, bây giờ mọi người đang nghị luận.

"Anh hỏi cậu ấy đi!" Hữu Ca đẩy Cố Phi tới.

Sắc mặt Đảo Ảnh Niên Hoa xụ xuống, hắn thật sự không muốn giao tiếp với Cố Phi; Phong Hành ở bên cạnh cũng có chút nhăn nhăn nhó nhó, không biết lấy thái độ nào đối đãi với Cố Phi, cuối cùng chỉ có thể là Vô Thệ Chi Kiếm cất lời: "Người anh em Thiên Lý, người sói mà các cậu nói, là chuyện gì?"

"Từ lâu trước kia tôi từng làm một nhiệm vụ ở gần đây." Cố Phi nói, "Thôn Dạ Quang này, có phân nửa thôn dân là người sói đấy, bọn họ sinh hoạt chung với nhân loại, cũng không muốn bại lộ thân phận của mình. Thế nhưng lần này khi tới đây, tôi phát hiện những thôn dân là người sói nọ không thấy đâu hết cả. Vừa rồi chúng tôi đã đi dò hỏi, không phải biến mất quá lâu, chỉ mỗi hôm nay thôi. Thôn trưởng nói bọn họ đi săn rồi. Đây là chuyện chưa từng có. Nơi họ đi săn, có thể chính là phía bắc thôn này."

"Phía bắc, đó chính là hướng chúng ta đi tới." Vô Thệ Chi Kiếm và hai người khác nhìn nhau.

"Ý của các cậu là, người sói có thể muốn công kích chúng ta?" Đảo Ảnh Niên Hoa làm quân sư quạt mo của Tung Hoành Tứ Hải, chung quy vẫn phải nói chuyện.

"Đoán là thế thôi." Cố Phi nhận ra Đảo Ảnh Niên Hoa không có sắc mặt tốt với mình cực kì, trong bụng cũng thầm khinh bỉ người này bụng dạ hẹp hòi. Không phải thua một trận thi đấu thôi ư! Bao nhiêu người thua bởi Công Tử tinh anh đoàn, cũng không thấy có người nào giống gã cả. Cố Phi cho là như thế.

Ánh mắt Đảo Ảnh Niên Hoa rất thâm thúy nhìn về thôn Dạ Quang đã ở đằng sau bọn họ: "Thôn này không lớn, nếu như có một nửa dân là người sói, thì chừng trăm người. Tuy rằng người sói là quái cấp 70, nhưng mà, chúng ta đây có mấy ngàn người chơi lận, mười đánh một, không đến mức có nguy hiểm lớn lao gì đi?"

"Dựa vào nhiều người mài chết, quái khác có thể, e người sói không được." Cố Phi nói.

"Hả?" Đảo Ảnh Niên Hoa liếc mắt nhìn hắn.

"Tốc độ của người sói rất nhanh, hơn nữa sẽ tự khôi phục." Cố Phi nói.

Không cần phải nói quá tỉ mỉ, ở đây đều là cao thủ, hai điều đó có ý nghĩa thế nào mọi người chỉ nghe đã biết rõ. Tốc độ nhanh, tức người chơi chưa chắc đã có thể công kích được đối phương; mà tự khôi phục, ý nghĩa công kích không đủ cao, lại không có tính liên tục, vậy đồng nghĩa với chưa công kích tí nào.

Người sói đích thực là một vấn đề đáng giá coi trọng ở mức độ cao, đáng tiếc Đảo Ảnh Niên Hoa bên kia vừa mới nói chuyện bằng giọng điệu kì quái với Cố Phi, chốc lát cũng không tiện sửa thái độ lập tức, sau khi hừ lạnh một tiếng, Vô Thệ Chi Kiếm lại đứng ra diễn rồi: "Người anh em Thiên Lý, theo cậu thấy thì nên làm thế nào?"

"Ý của tôi? Tôi không có ý gì cả, tôi chỉ là nói cho các người biết phía trước có người sói thôi, làm sao thì các người quyết định đi!" Cố Phi nói.

Vô Thệ Chi Kiếm cười ha hả, vội vàng nói: "Cậu Thiên Lý đừng để ý thái độ của người anh em bên tôi mà, hắn đối với ai cũng như thế cả đấy."

Cố Phi dở khóc dở cười: "Tôi không để bụng, đích thực tôi không có ý tưởng gì, chính là ngẫu nhiên phát hiện người sói biến đâu mất, cảm thấy có liên quan đến nhiệm vụ của các người, cho nên gọi lại thông báo, để các người chuẩn bị trước thôi."

"Thế thôi?" Vô Thệ Chi Kiếm sợ run nói.
"Còn có thể thế nào?" Cố Phi nhún vai.


"Khụ, cậu Thiên Lý cứ nghỉ ngơi đi, chúng tôi thương lượng chút." Vô Thệ Chi Kiếm nói.

"Đi đi, đi đi!" Cố Phi xua tay, dáng vẻ cứ như hắn mới là lão đại, mà Vô Thệ Chi Kiếm chính là một đàn em.

Đội ngũ dừng lại bên đường nghỉ, tin tức khả năng phía trước có hơn trăm người sói cướp đường đã báo đến tai mỗi người. Mà đặc điểm tốc độ người sói nhanh, tự động khôi phục, nếu liều mạng có thể thông qua đấy, nhưng thương vong nhất định rất thê thảm, phải nghĩ ra cách xử lý thích đáng hơn. Đầu não của Tung Hoành Tứ Hải và mỗi đoàn trưởng của dong binh đoàn cùng nhau ngồi trên một mảnh đất trống trong rừng cây ven đường tiến hành hội nghị.

Ngoại trừ vấn đề người sói, còn có một tin vỉa hè lưu truyền trong đội ngũ nữa: "Biết gì chưa? Thiên Lý Nhất Túy nọ hoá ra xuất thân từ thành Nguyệt Dạ, trước đây thật lâu đã từng làm nhiệm vụ ở thôn Dạ Quang kia!"

"Ố ồ... thảo nào chém người không nháy mắt, thành Nguyệt Dạ đi ra mà!"

"Nghe nói ngày hôm qua lại bị người ta đuổi chém ở thành Nguyệt Dạ đó!"

"Há, ở đó đắc tội người ta, không sống được đi!"

"Chắc thế rồi..."

...

Hội nghị tiến hành đã mười lăm phút đồng hồ, còn chưa bàn bạc cho ra được một kết quả. Người chơi không phụ trách việc quản lý đã đứng ngồi không yên, cùng kêu lên ồn ào: "Các vị lão đại, phải bàn chuyện như thế thì tôi có thể về thành trước không, sau khi có biện pháp rồi, ngày mai lên đường chứ nhỉ?"

Đoàn trưởng dự họp nào đó nghe thấy giọng này, lập tức được gợi ý: "Ôi chao, đây đúng là một biện pháp đó! Chúng ta về thành trước, chờ khi người thôn này đều về, vậy đã nói rõ người sói đều ở trong thôn, rồi mình lại lên đường, như thế nào?"

"Sao anh không nói chúng ta trực tiếp đi vòng luôn đi?"

"Ai biết người sói ở đâu chứ? Đi vòng cỡ nào mới có thể chắc chắn tránh khỏi?"

"Đúng vậy, người sói đến cùng đang ở đâu?"

"Anh có thấy lỡ may người sói chỉ tuỳ tiện ra ngoài đi săn cho vui, mình thế này có phải thần hồn nát thần tính quá rồi không?"

Mọi người nói, ánh mắt đồng loạt chỉ về hướng Vô Thệ Chi Kiếm.

"Cái này..." Vô Thệ Chi Kiếm ậm ừ, nhìn sang Hàn Gia Công Tử: "Đoàn trưởng Hàn!" Hắn gọi Hàn Gia Công Tử như thế: "Tình báo về người sói, là đoàn tinh anh của các anh cung cấp đấy, anh xem có phải nên lại phiền các anh đi phụ trách thăm dò phía trước không, xác định vị trí và ý đồ của người sói?"

Khoé miệng Hàn Gia Công Tử co quắp, nói thăm dò vị trí người sói thì thôi, còn hỏi ý đồ của người sói, đây mẹ nó là một đám NPC chiến đấu đấy, chưa nghe qua có thể trao đổi cùng loại NPC này.

Bất quá Vô Thệ Chi Kiếm đã nói những lời ấy, Hàn Gia Công Tử thật cũng không lùi bước, gật đầu nói: "Tiền đặt cọc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top