Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 06 - Chương 307

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Update: Đổi từ thay thế 'ổi toả lưu' vốn dùng là 'bỉ ổi - play' sang 'phái lầy'. Lý do đổi ở cuối chương.

----------

Chương 307: Thành Bạch Thạch.

"Nhìn thấy chưa?" Hoả Cầu bày dáng cho cho Cố Phi xem.

"......"

"Bất quá phải mặc kiểu áo chùng này mới được, loại ấy trừ kiểu áo khoác cho pháp sư cũng không thấy nhiều đâu!" Hoả Cầu tự hào khoe ra cái gì mới gọi là "Áo chùng khiểu áo khoác", sau cùng vén áo chùng của Cố Phi lên xem, kinh ngạc: "Ồ, thì ra của Tuý ca cũng vậy à!"

"Vậy thì dễ rồi!" Hoả Cầu cởi áo chùng của Cố Phi ra như cậu ta, nhưng lui về sau mấy bước quan sát, cuối cùng tiếc nuối lắc đầu: "Áo chùng của Tuý ca quá phong cách, nhưng trang phục ấy quá rộng mà. Tôi biết một người chơi học may vá, độ thuần thục cũng ổn, hiện tại đã biết làm loại quần áo mặc lót trong. Mấu chốt hơn là bản thân người ta cũng là một thợ may, tay nghề cực tốt. Anh thấy đồ tôi đi." Hoả Cầu vừa nói vừa tiến đến trước mặt Cố Phi, kéo đồ bên trong áo chùng ra biểu diễn với Cố Phi: "Thấy không? Quần áo trong thoải mái! Không biết may vá trong hiện thực, vào trò chơi học kỹ năng may vá cũng không làm được đến trình độ đẹp thế này đâu đó!"

"......"

"Đáng tiếc người ta bây giờ đang ở thành Vân Đoan mất rồi! Nhưng anh không cần gấp, chờ khi nào trở về tôi dẫn anh đi tìm, tôi giới thiệu, người ta đảm bảo sẽ giảm giá ba mươi phần trăm luôn. Anh cứ yên tâm đi, việc này tôi lo cho." Hoả Cầu nói xong liền trở về đoàn đội của mình, để một mình Cố Phi đứng đực ra ven đường, cho đến khi năm người Công Tử tinh anh đoàn tới trước mặt.

"Thế nào, người sói cho phần thưởng gì rồi?" Mấy người họ xông tới hỏi.

Cố Phi cởi Dấu Vết Người Sói trên hông đưa cho năm người xem, tiếp đó mặc lại áo chùng pháp sư, rồi nịt lại đai lưng da trâu vốn dùng.

"Chà chà chà! !" Bên này truyền đến tiếng thán phục Dấu Vết Người Sói liên hồi của đám kia.Hàn Gia Công Tử là người cùng được xem, liếc mắt xong liền ném lại cho Cố Phi: "Nhiệm vụ này rốt cuộc là của Tung Hoành Tứ Hải hay là của cậu hả? Bây giờ mới đi đường được bao nhiêu, mà cậu đã mò được nhiều đồ như thế rồi."

Cố Phi nhún vai, cất đai lưng vào trong túi.

"Cậu không cần?" Mắt Chiến Vô Thương sáng lên, với thái độ hào phóng với trò chơi của Cố Phi, thì muốn có được thứ hắn không cần là đơn giản cực kỳ.

Kết quả ý đồ của Chiến Vô Thương bị những người khác phát hiện cực nhanh, ai cũng khinh bỉ hắn: "Nét mặt của anh thực quá bỉ ổi."

Cố Phi bên này cũng nói thêm: "Đai lưng không tệ, nhưng vẻ ngoài khó coi."

"Không đâu, rất ngầu mà!" Ngự Thiên Thần Minh và Chiến Vô Thương trăm miệng một lời, hai đứa này cơ bản cũng được coi là dân phái lầy [1] đấy. Bất quá Chiến Vô Thương vừa nói xong liền thầm tát miệng mình một cái, thực ngu mà! Khó có được lý do Cố Phi không thích, mình làm gì muốn giúp hắn thích cái đai lưng ấy chứ!

"Tạo hình không thành vấn đề!" Hữu Ca nói với Cố Phi: "Người chơi có kỹ năng may vá cao có thể sửa được tạo hình trang bị, đương nhiên, nếu là người chơi không thật biết làm nó, thì nhất định sẽ càng sửa càng xấu. Cho nên còn phải tìm người hiểu biết thời trang trong cuộc sống thực đến làm mới được. Tôi ở thành Vân Đoan quen một người chơi biết may vá, độ thuần thục kỹ năng không tệ, hơn nữa bản thân là một thợ may, tay nghề tốt cực kì, cậu xem đồ trên người tôi này, chính là nhờ người đó sửa cho. Chờ khi trở về thành Vân Đoan rồi tôi dẫn cậu đi tìm người đó, tôi giới thiệu, kiểu gì cũng sẽ được giảm ba mươi phần trăm, cậu cứ yên tâm đi, việc này tôi lo cho."

Cố Phi dở khóc dở cười nhìn Hữu Ca: "Hữu Ca, anh quen Hoả Cầu à?"

Vừa nói Cố Phi vừa vung kiếm chém đôi hoả cầu bị gọi ra. Pháp sư không tốt chính ở điểm này, trong lúc nói chuyện chỉ cần có nhắc tới tên gọi của pháp thuật giữa các hàng chữ, ngay lập tức sẽ gọi pháp thuật ấy ra. Mỗi khi hai pháp sư trao đổi kỹ thuật tâm đắc, tình cảnh lúc ấy đều khí thế ngất trời. Xung quanh thân mình có đủ hoả cầu, trên đỉnh đầu lẩn quẩn vòng lửa, dưới chân đạp trên sóng nhiệt, Hoả Cầu, Liên Châu Hoả Cầu đều lập loè trên người hết. Lộng lấy hết sức.

Hữu Ca không biết Hoả Cầu là một người chơi, không quá hiểu rõ lời Cố Phi nói, nhìn Cố Phi đã đi xa, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn lấy bốn người khác: "Chẳng nhẽ cậu ta đang đe doạ tôi ư?"

Chiến Vô Thương cố tỏ vẻ thương xót vỗ vỗ vai hắn: "Bảo trọng."

Chân Hữu Ca nhất thời mềm nhũn.

Đoàn người tiếp tục xuất phát, con đường sau đó đều là đường lớn bằng phẳng, phạm vi xung quanh cũng rộng mở, không giống như sẽ bị phục kích. Chỉ chạy đi như thế này khẳng định là dễ chán nhất. Sau khi đi bộ ba giờ, rốt cuộc một toà chủ thành đã xuất hiện mơ hồ trong tầm mắt của người chơi.

Vô Thệ Chi Kiếm cầm bản đồ được hệ thống phát cho nhiệm vụ của bọn họ, xác nhận phương hướng và vị trí, gật đầu nói: "Chính là nơi đây, thành Bạch Thạch."

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Đoạn đường này trừ người sói lúc rời khỏi thành Nguyệt Dạ, cư nhiên chưa gặp phải tình huống nguy hiểm gì hết. Hơn nữa người sói cũng chỉ tồn tại trong cuộc nói chuyện của mọi người thôi, thực sự nhìn thấy người sói chưa tới vài kẻ, tiếp đó nhiệm vụ đã được Công Tử tinh anh đoàn giải quyết. Đối với các người chơi khác, đoạn đường từ thành Nguyệt Dạ đến thành Bạch Thạch có thể nói là bằng phẳng không gì sánh được.

Các người chơi nhìn bốn phía, trong tầm mắt đã có thể thấy được muôn hình muôn vẻ bóng hình người chơi bên thành Bạch Thạch rồi. Bất quá đem ra so sánh, thì quân đoàn gần ngàn người của bọn họ càng khiến người ta chú ý hơn. Không ít người chơi đều bỏ việc đang dang dở, mà quăng ánh mắt quan tâm dò xét với đám người chơi thành Vân Đoan.

"Chú ý, khiêm tốn!" Một vài người chơi chịu thiệt chút đỉnh ở thành Nguyệt Dạ căn dặn bạn của mình như thế. Chiến đấu vốn là niềm vui thú chính trong game. Cho nên phong cách cuồng dã như thành Nguyệt Dạ rất dễ tạo thành đó, những người này lo lắng người chơi thành Bạch Thạch cũng không khác gì.

Ngược lại Vô Thệ Chi Kiếm dẫn đầu đám Tung Hoành Tứ Hải lại tương đối tuỳ ý. Bọn họ chân chính có chuẩn bị mới đến, trước đó đã đi xem tình huống của thành Bạch Thạch trên diễn đàn thế nào. Đây chính là một thành bình thường yên tĩnh, không có phất riêng một lá cờ tinh thần như thành Nguyệt Dạ.

Đoàn người sau khi bình ổn vào thành, liền mất đi cảnh giác. Các người chơi thuộc dong binh đoàn ồn áo đi đăng ký toạ độ điểm phục sinh, còn thành viên Tung Hoành Tứ Hải theo Vô Thệ Chi Kiếm áp giải Tod giam tạm vào nhà tù, sau đó đa số mọi người đều logout.

Tuy bọn họ không có xuất hiện xung đột gì với người chơi khác lúc ở thành Nguyệt Dạ, nhưng trong quá trình luyện cấp và làm nhiệm vụ, đã có ba người chơi vì chưa quen thuộc địa phương, độ khó nhiệm vụ và sự phân bổ đổi mới quái vật, bất hạnh lừng lẫy hi sinh. Chết trở về thành Vân Đoan còn chưa tính, nhiệm vụ còn từ đó biến mất trong danh sách, hiển nhiên là đã tuyên bố thất bại.

Đối với thành viên Tung Hoành Tứ Hải, thì nhiệm vụ công hội lần này chỉ có một mạng. Cho nên khi đã đến thành Bạch Thạch, rất nhiều người không dám khinh thường nữa, cảm thấy vẫn nên logout mới an toàn.

Sáu người Công Tử tinh anh đoàn lúc này tương đối lén lút, sớm vào thời điểm gần thời thành Bạch Thạch, bọn họ đã đang tìm kiếm người nào đó trrong đoàn người chơi – Ngân Nguyệt.

Theo kế hoạch của Vân Trung Mộ bày ra ở thành Nguyệt Dạ, chờ khi Ngân Nguyệt khai báo tạm trú bên thành Bạch Thạch này, bọn họ sẽ ra tay và chặn giết nhiều lần. Vân Trung Mộ tuy không nhờ vả bọn họ giúp, nhưng sáu người không ngại xem náo nhiệt với cái kẻ khiến họ chán ghét đâu.

Ngân Nguyệt tự nhiên đi cùng đám bạn cùng dong binh đoàn Ngân Nguyệt. Đám Cố Phi theo ở phía sau từ xa xa, vừa tìm vị trí nhóm người Vân Trung Mộ.

Bởi người chơi thành Vân Đoan ngày hôm qua trì hoãn một ngày ở thành Nguyệt Dạ, Vân Trung Mộ trước tiên dẫn một đám sát thủ đã đi tới thành Bạch Thạch rồi. Chủ thành lân cận thường sẽ có một chút nhiệm vụ chạy qua chạy lại, giống như Lục Nguyệt Vũ nhận được nhiệm vụ ở thành Vân Đoan chạy đi thành Nguyệt Dạ vậy. Tuy rằng người bình thường lười làm loại nhiệm vụ này, bất quá người chơi thành Nguyệt Dạ lại đều từng nhận biết con đường đi tới thành Bạch Thạch hết.

Đám Cố Phi tận mắt thấy nhóm của Ngân Nguyệt đi qua con phố đầu đường, không ngừng có người tiến xuất, như là kẻ theo dõi thầm như đám Cố Phi vậy, trong lòng họ đều cười thầm vui vẻ. Xem ra vtm đã bố trí đâu vào đấy, e là điểm phục sinh của Ngân Nguyệt là chỗ Doanh trại Kỵ Sĩ cũng đã giấu các anh em mai phục rồi. Lúc này chẳng qua mới theo dõi chưa ra tay, tự nhiên là do đang chờ Ngân Nguyệt đăng kí tạm trú thành chủ rồi lên.

Một nhóm ba mươi người của Ngân Nguyệt cũng là lần đầu tiên tới thành Bạch Thạch, sau khi hỏi thăm dọc đường đi tới điểm phục sinh Công hội Đạo Tặc gần nhất, đối thoại đơn giản với NPC quản lý hộ tịch là có thể hoàn thành công việc chuyển dời hộ tịch về đây. Đương nhiên, phí dụng là thứ không thiếu được, NPC trong thế giới Song Song là một đám người máy chuyên vơ vét của cải, bị người chơi chán ghét cùng cực.

Đám Ngân Nguyệt sau khi chuyển hộ tịch cũng không vội logout ngay, lại vòng ra khỏi điểm phục sinh. Vừa quay đầu lại tự nhiên thấy được sáu người Cố Phi cũng đi theo họ vào trong Công hội Đạo Tặc. Điều này cũng chẳng có gì kì lạ, người chơi thuộc dong binh đoàn đến từ thành Vân Đoan đều cần hỏi thăm điểm phục sinh cả, cơ bản đều là tới Công hội Đạo Tặc hết, mấy trăm người có kẻ nhanh có người chậm, nối liền không dứt tiến vào trong.

Ánh mắt hai bên tiếp xúc ngắn ngủi, Ngân Nguyệt vẫn treo lên nụ cười tươi rói với họ. Dưới tình huống đã sớm vạch mặt giữa song phương rồi mà gã vẫn cố giữ vẻ mặt dối trá đó. So sánh với gã, Công Tử tinh anh đoàn bên này khi nhìn đến nụ cười của gã, thì Hàn Gia Công Tử cũng mỉm cười đón chào, Cố Phi và Kiếm Quỷ không hề thay đổi nét mặt, khuôn mặt Hữu Ca có vẻ buồn rầu, còn hai vị Chiến Vô Thương và Ngự Thiên Thần Minh thì khi đi sượt qua người đối phương, lập tức cười rộ lên. Chạy thật mau đi tìm NPC định hộ tịch, rồi vội vã quay người đuổi theo xem náo nhiệt rồi.

"Bọn họ sắp đi ra ngoài! ! !" Hai người hưng phấn không gì sánh được. Vân Trung Mộ nhất định đã bày nguyên trận hình to bự trước cửa, đám người họ vừa ra tuyệt đối sẽ là đả kích trí mạng vô cùng đấy. Không thể nào trốn thoát khỏi cái chết. Cũng không biết đám Vân Trung Mộ đến đây bao nhiêu người. Có phải hơn bốn ngàn người đều tới luôn không ta? Hơn bốn ngàn người đồng thời phát động thế công, đó là tràng diện hoành tráng cỡ nào mà! Người chơi thành Vân Đoan không biết phải chờ đến đời nào mới có cơ hội nhìn thấy.

Dưới hi vọng nôn nóng của hai người, nhóm người Ngân Nguyệt rốt cuộc cũng bước ra khỏi bước cuối cùng để rời khỏi điểm phục sinh. Ngự Thiên Thần Minh kích động giơ nắm đấm:

"Tới! ! !"

Kết quả... cửa Công hội Đạo Tặc vẫn là cửa lớn như cũ, hoàn toàn không có biến hoá thành chiến trường, người chơi tiếp tục ra ra vào vào, không hề có chuyện gì xảy ra cả.

"Ơ, sao lại thế, đám lão Vân còn chưa tới sao?" Hai người khó hiểu. Bốn người bên Cố Phi lúc này cũng đã hoàn thành việc định hộ tịch, cũng có chút không giải thích được trước việc đang diễn ra.

----------

Chú thích:

[*] 猥琐流- ổi toả lưu:

- Ổi toả có nghĩa là bỉ ổi, hèn mọn, dung tục - vốn là chỉ dung mạo, cử chỉ tục tằng không hào phóng, dáng người thực ngắn nhỏ. Rồi sau đó mọi người trên mạng tương đối quen dùng từ ngữ ấy để hình dung "Hạ lưu tới rồi cực điểm, làm người thấy rất khó chịu cái loại này". Dùng với nghĩa xấu là hành vi biến thái.

- Ở PK trong game online dùng phương thức và sách lược khác với lẽ thường, chủ yếu thể hiện ở quá trình làm đối thủ rất khó tiếp thu hiệu quả, hình ảnh chiến đấu và công kích đặc biệt bạo lực, hoa lệ, hoặc là đặc biệt xinh đẹp, đặc biệt xấu, tốn thời gian đặc biệt dài, tạo áp lực tâm lý cho đối thủ phi thường lớn, đồng thời hình ảnh cùng thanh âm đạt tới một loại hiệu quả đối lập thị giác và thính giác mãnh liệt. Cơ hồ làm đối thủ sờ không tới chính mình, hoặc là làm đối thủ đánh bất động chính mình HP giá trị, càng có cực, làm đối thủ cơ hồ phát không ra kỹ năng, hoặc là làm buông tay rất nhiều kỹ năng toàn không đạt được phóng thích điều kiện. Bởi vì quá trình chiến đấu là khác thường quy, làm đối thủ không biết theo ai. Hiệu quả thị giác thực chấn động, làm đối phương khá khó tiếp thu. Cuối cùng lấy thắng lợi mang tính áp đảo, càng có đối thủ chịu không nổi phương thức này mà mắng to "Vô sỉ, hạ lưu." Cách chơi này được bên trung gọi là 'ổi toả lưu', xuất hiện trong Warcraft 3. 

- Ở Việt Nam, các player khi chơi game gặp trường hợp trên sẽ buột miệng mắng 'chơi chó'/'chơi bẩn',.... Lầy có nghĩa đen là một tính từ dùng để miêu tả một loại đất (như bùn, đất sét) có chất dính và nhão nhẹt; nhưng khi dùng theo nghĩa bóng trên mạng xã hội, hiện nay giới trẻ thường dùng từ 'lầy' để miêu tả việc chơi bẩn/chơi xấu theo một cách dai dẳng và lì lợm, khiến một số người không thích nhưng không thấy phản cảm thái quá. 

Vì vậy 'ổi toả lưu' được dịch thành phái lầy. (Ý là: Một trường phái/ lưu phái tụ họp tất cả những ai chơi lầy).

------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top