Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 07 - Chương 343

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 343: Một đoạn sử viết bằng máu và nước mắt.

Một bước, hai bước, ba bước... đám người Kiếm Quỷ cách chỗ phát nhiệm vụ truy nã đã càng ngày càng xa, nội tâm Thủy Thâm sau một trận thần tiên giao chiến kịch liệt, cuối cùng vẫn không tàn nhẫn hạ lệnh xuất thủ với năm cao thủ này.

Bọn họ chỉ đơn thuần muốn tẩy điểm PK thôi, còn nếu như thật sự có ý đồ, điều này còn chưa kết luận được! Thủy Thâm nói với bản thân như vậy. Tuy gã cũng thấy mình làm việc không đủ quyết đoán, nhưng vì nhiệm vụ mà sử dụng bạo lực với bạn bè, kỳ thực chuyện này gã cũng rất không vui.

Thế là trong sự chú ý của tất cả mọi người, Thủy Thâm không nói lời nào, năm người đi ra thì bốn người đã ở trên đường phố rồi, chỉ có Ngự Thiên Thần Minh còn đang đứng ở giữa chỗ khúc ngoặt, chốc chốc lại bước qua bên trái mấy bước, chốc chốc lại bước về bên phải mấy bước, cầm quyển sổ nhỏ để ghi chép, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, rất là sợ hãi.

Đây là thời khắc đáng thương nhất của Ngự Thiên Thần Minh trong game online, Thủy Thâm nhìn rõ trong mắt thì càng không miễn cưỡng ra tay được. Ánh mắt chuyển về phía tất cả anh em trong công hội đang nhìn về phía gã: "Nhìn cái gì mà nhìn hả, có điểm PK còn không nhanh đi tẩy!"

Sau đó mấy người đều ngơ ngác nhìn nhau, hỏi lẫn nhau mấy vấn đề như "Cậu có chứ?", "Cậu có không?".

Cuối cùng vẫn có mấy người đứng ra, nhưng điểm PK đều rất ít, chỉ có một hai điểm, cho nên bọn hắn không vội đi nhận nhiệm vụ tẩy hết PK, nghĩ rằng không ngủ một đêm, điểm PK tất nhiên sẽ tự hết, cần gì mạo hiểm làm loại nhiệm vụ PK này chứ!

"Chẳng lẽ mấy tên có điểm PK cao đều bị đưa vào tù hết rồi!" Thủy Thâm cuống cuồng nghĩ, vừa đợi, vừa chỉ thị nhân thủ cùng mấy tên có điểm PK cũng không cao lắm đi tẩy trước.

Người chơi sau khi nhận nhiệm vụ chạy ra lập tức nói với Thủy Thâm: "Em thấy bọn chúng chắc chắn đều chưa ghi hộ tịch đâu, trên bảng nhiệm vụ PK người có điểm PK cao không nhiều như tưởng tượng, đáng lẽ điểm PK của bọn chúng cũng không ít người đâu."

Thủy Thâm lại lắc đầu: "Bọn họ lại không khởi xướng tiến công một đợt sóng xô như chúng ta, điểm PK không đến nỗi tập trung lắm, huống chi tổn thất của chúng ta không bằng bọn họ."

Đám anh em thoải mái tiếp thu phán đoán của Thủy Thâm.

"Tối nay chúng ta tổn thất bao nhiêu người? Có ai thống kê chi tiết không?" Thủy Thâm hỏi.

"Chừng hơn 100 người rớt cấp thôi!"

"Hơn 100 người? Ít vậy hả?" Thủy Thâm cực kỳ kinh ngạc.

Vì vậy người chơi nọ cũng rất kinh ngạc nhìn ngược lại Thủy Thâm: "Tất nhiên, điều này còn phải trách cái đám kia còn dẫn theo một đám lớn dong binh đoàn đó, bằng không sao có người rớt cấp được?"

"À! ! !" Thủy Thâm à dài một tiếng, điên cuồng vỗ đầu mình.

Trong nhiệm vụ song hướng, hai bên công hội giết nhau đều không dính điểm PK, chết đi thì chỉ tổn thất 20% thanh kinh nghiệm, đây là quy tắc của hệ thống. Lúc bắt đầu nhận nhiệm vụ này, toàn công hội tất nhiên cũng không biết đây là nhiệm vụ song hướng, đợi sau khi gặp được đối thủ mới biết. Lúc đó đám Thủy Thâm hiển nhiên sẽ nghĩ đến quy tắc của nhiệm vụ song hướng, nhưng không biết tại sao về sau bản thân gã lại quên mất, có một nguyên nhân quan trọng đó chính là: Thủy Thâm là tên đầu tiên hy sinh bên phía bọn hắn, hơn nữa còn rớt cấp. Tổn thất kinh nghiệm khi rớt cấp là siêu siêu nhiều.

Sau khi nghĩ đến điều này, chỉ nháy mắt Thủy Thâm lệ rơi đầy mặt.

Gã hận đầu của mình nhất định bị chập mạch rồi, thế mà lúc đó còn rất cảm kích Cố Phi vì đã sạch sẽ dứt khoát giết mình ngay cơ. Nghĩ tới Vô Thệ Chi Kiếm lúc đó bị gã khiêu khích như sắp phun lửa, muốn giết mình chắc chắn nhiều lắm chỉ giày vò làm nhục chút xíu. Mà tên pháp sư kia giành trước cho gã một kiếm sảng khoái, gã còn rất cảm động. Nhưng giờ nghĩ lại...

"Trời moá, tổ sư nhà mày! ! ! !" Thủy Thâm đứng ở cửa chỗ phát nhiệm vụ truy nã đấm ngực giậm chân. Gã thà bị Vô Thệ Chi Kiếm giày vò chết cơ, vậy thì chỉ rớt có 20% kinh nghiệm, nhưng giờ thì sao? Kinh nghiệm bị rơi chừng 195%, làm tròn lại thì xấp xỉ gấp 10 lần.

Sao mình lại ngu vậy được chứ, Thủy Thâm đau khổ không tự thoát khỏi được, bản thân mình quên đi quy tắc này, chẳng lẽ tên kia cũng trùng hợp quên mất? Vừa nghĩ tới tình cảnh lúc đó, Thủy Thâm cảm thấy hình như đã tìm được đáp án. Đúng lúc ở góc cua con đường đằng trước, Vô Thệ Chi Kiếm và tổ đoàn trưởng dong binh đoàn còn sống cùng đi về phía bên này, lúc nhìn thấy Thủy Thâm đang đứng với một đám người ở nơi đó thì cũng sửng sốt.

Thủy Thâm chẳng thèm nghĩ ngợi đã vọt qua, đám anh em theo sát phía sau.

Vô Thệ Chi Kiếm đi tuốt ở đằng trước, tất nhiên cực kỳ hoảng sợ, đối phương có nhiều người như vậy, mà phe mình tuy đều là các lãnh đạo, nhưng lãnh đạo không có anh em thì không phải lãnh đạo chân chính... huống chi mình là một chiến sĩ, muốn trốn cũng không có cơ hội đó!

Đáng lẽ với cục diện trước mắt đối phương sẽ không ra tay chứ! ! ! Đây là kết luận bọn họ vừa mới cho ra được trong cuộc họp ngắn ngủi vừa nãy.

Phân tích có sai lầm? Hoặc là, đối phương ngốc đến mức còn chưa nhận ra được điều này?

Nghĩ đến đây, Vô Thệ Chi Kiếm vội vàng nhắc nhở đối phương: "Dám động đến tụi này? Không muốn tụi này lĩnh nhân vật mục tiêu của mấy người ra khỏi tù phải không?"

Kết quả Thủy Thâm chẳng thèm nhìn gã, chỉ hất tay với nói gã: "Không tìm anh, đi qua một bên hóng mát đi!"

Vô Thệ Chi Kiếm tức điên lên được! Nhưng gã lại có thể nói gì? Đối phương dẫn theo trăm người lẫn đó! Chỉ trách lúc này mình không dẫn theo đám anh em, sai sót, sai sót mà.

Thủy Thâm đi lên phía trước, lập tức tóm chặt Hàn Gia Công Tử kéo qua một bên, quay đầu nhìn lại, đám anh em nhà mình vẫn đang đi sát theo phía sau, vội vàng nói: "Còn đi theo tôi làm gì? Có điểm PK thì nhanh đi tẩy đi."

Mọi người cũng sửng sốt, một người ngơ ngác hỏi: "Không cần giải quyết à?" Gã chỉ chỉ mấy đoàn trưởng và Vô Thệ Chi Kiếm bên kia, đã bị bọn hắn bao vây.

"Giải quyết cái rắm, nội dung nhiệm vụ là gì? Bây giờ giải quyết bọn chúng có tác dụng gì, đi làm chính sự đi." Thủy Thâm đuổi tất cả mọi người đi. Lúc này mới tóm Hàn Gia Công Tử mắng to: "Thằng khốn nhà cậu."

Hàn Gia Công Tử đảo cặp mắt trắng dã, thấy tổ lãnh đạo thành Vân Đoan bên kia đang trợn mắt há mồm nhìn hai người bọn họ thì nói: "Mấy anh đi trước đi, chốc nữa tôi sẽ đến, có vài lời cần nói với tên điên này."

Tuy mọi người đều rất tò mò, nhưng cứ đứng xem thế này thì lại ngại, đành phải bất đắc dĩ rời đi.

"Là tên khốn nạn nhà cậu thầm gợi ý đúng không?" Người vừa đi thì Thủy Thâm lập tức chuẩn bị tính sổ với Hàn Gia Công Tử.

"Gợi ý gì chứ?" Hàn Gia Công Tử bày vẻ vô tội.

"Còn giả bộ?"

Hàn Gia Công Tử tiếp tục buông tay bày vẻ mặt vô tội.

Thế là Thủy Thâm dùng giọng điệu căm thù đến tận xương tủy kể lại đoạn lịch sử máu và nước mắt của gã, cuối cùng tổng kết nói: "Hành vi hèn hạ thế này, không thể nào không có sự xúi giục của cậu được."

"Ha ha ha ha, thì ra nói chuyện này." Nụ cười của Hàn Gia Công Tử cực kỳ ấm áp.

"Cười cái lông!!" Thủy Thâm nổi đoá.

"Nói thẳng thì, chuyện này không liên quan tới tôi, vả lại cậu ta cũng có lòng tốt bụng đấy. Tôi dám khẳng định, cậu ta có khi chẳng hề hay biết quy tắc đó đâu, cho dù có biết, tôi khẳng định lúc đó cậu ta cũng không nhớ được. Cậu ta là chỉ là một tên gà mờ về game." Hàn Gia Công Tử nói.

"Chơi game gà mờ? Đừng có giỡn chứ!" Thủy Thâm sao có thể tin được! Gà mờ mà bắt sống gã, gà mờ mà đảo loạn được kế hoạch tập kích trên đường phố mà bọn hắn đã bố trí ổn thỏa, việc này nói ra thì còn mặt mà lăn lộn nữa không?

"Là gà, chẳng qua hình thức trò chơi hiện nay rất hợp với cậu ta." Hàn Gia Công Tử nói.

"Có ý gì chứ?" Thủy Thâm hỏi.

"Cậu ta tự xưng tinh thông võ công." Hàn Gia Công Tử nói.

"Võ công? Bây giờ vẫn còn kẻ biết chơi trò này?" Thủy Thâm nghi ngờ.

Hàn Gia Công Tử lại nhún vai: "Không biết, nhưng thân thủ của cậu ta đúng là biến thái, ngoài ra thì gần như không biết gì về trò chơi cả."

"Từ đâu ra một tên kẻ quái đản thế này vậy!" Thủy Thâm lẩm bẩm, trong lúc vô tình đã thả Hàn Gia Công Tử ra.

"Hôm nay thật sự xin lỗi!" Hàn Gia Công Tử sửa sang lại quần áo xong thì nói.

"Há, tôi không nghe lầm đó chứ? Tên như cậu sao có thể nói ra lời xin lỗi?" Thủy Thâm như là nhìn thấy chuyện khủng bố nhất trên thế giới này.

"Xin lỗi là cho lần đắc tội sau thôi." Hàn Gia Công Tử trấn định nói.

Thủy Thâm lập tức trở nên cảnh giác: "Thằng khốn nhà cậu đã thiết kế âm mưu gì để đối phó với bọn tôi?"

"Cậu đoán." Hàn Gia Công Tử cười dịu dàng đáp.

"Tôi quyết định giết cậu diệt khẩu." Đột nhiên Thủy Thâm nói.

"Đó không phải phong cách của cậu." Hàn Gia Công Tử vỗ vỗ gã, "Tôi đi đây, cậu chờ chết đi!"

Thủy Thâm lại lần nữa dùng sức siết chặt nắm tay đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Đối mặt với tên xấu xa này, mình quả thực không nên có lòng nhân từ mà! Bây giờ ở góc độ này, trước bắn một cái Nhị Liên Tiễn, lại bồi thêm một mũi Thư Kích, một mũi Cường Lực Bạo Kích, lại tới bắn một mũi Truy Tung Tiễn, chơi chết tên khốn khiếp này, Thủy Thâm dưới đáy lòng tưởng tưởng sảng khoái vô cùng, đột nhiên bước nhanh xông qua.

Hàn Gia Công Tử nghe được tiếng bước chân dồn dập sau lưng, quay đầu lại nhìn, thấy Thủy Thâm xông lên với khí thế hung hãn, rất kinh ngạc: "Cậu đây là..."

"Có đạo tặc!" Thủy Thâm lời ít ý nhiều, trong lúc xông về phía Hàn Gia Công Tử, đồng thời đã phất tay ném ra một nắm bột đá vôi về phía bên phải Hàn Gia Công Tử.

Một nắm vôi này rất thực dụng, hai tên đạo tặc bị lộ ra không nói, còn đang lớn tiếng ho khan.

"Tránh mau!" Lúc Thủy Thâm gào lên thì Hàn Gia Công Tử đã dời bước qua bên cạnh, vừa chú ý hai tên đạo tặc hiện thân này.

"Không phải người của cậu à?" Hàn Gia Công Tử không nghĩ ra ở nơi xa lạ này ngoại trừ đám người Thủy Thâm giao đấu với bọn họ ra, thì còn có người nào có ý đồ ra tay với hắn.

"Nói nhảm." Thủy Thâm nói.

Hai tên đạo tặc kia hình như không xa lạ với bột đá vôi cả, hất tay nhanh chóng đánh tan, sau đó nắm chặt chuỷ thuỷ muốn Tật Hành xông lên.

"Vào rừng cây!" Thủy Thâm vừa hét lên với Hàn Gia Công Tử vừa nắm cung bắn một mũi tên. Nhưng khác với cung tiễn thủ bình thường là gã không bắn đến chính diện của đối phương, mà là bắn về phía dưới lòng bàn chân của đối phương.

Sau khi mũi tên bay đến liền nghe một tiếng "lách cách" nhẹ vang lên, trên đất đột nhiên nhảy ra một cái bẫy kẹp lấy cổ chân của tên kia.

"Tên Bẫy, chưa từng thấy đúng không?" Thủy Thâm nghênh đón ánh mắt của đối phương mỉm cười giải thích, trở tay lại bắn tên về phía người còn lại, người này phản ứng coi như nhanh, vừa thấy tên hướng về phía gã, lập tức dừng bước. Kết quả thấy một cái mũi tên rất phổ thông cắm vào trước chân của gã. Người đó bị dọa đến nhảy qua bên cạnh, rất sợ mũi tên này đột nhiên biến thành cạm bẫy kẹp gã lại.

Lúc này Thủy Thâm cũng đã trốn xa mười mấy mét, quay đầu nhìn thấy bộ dáng kinh hoàng của tên kia, bật cười hì hì.

-----------

Akiko: Tối nay thêm 2c nữa nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top