Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 09 - Chương 457-458

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 457: Kẻ theo dõi.

Cố Phi dịch chuyển tức thời lên thẳng thành tường, bức tường này vừa cao lại vừa dày, Cố Phi đứng trên đó vững vàng vô cùng. Liếc mắt quan sát, sau lưng sương mù dày đặc, phía trước lại một mảnh trời trụ sở rõ rệt. Cố Phi vội vàng cúi thấp người, hắn không muốn bị người ta phát hiện mau đến thế. Theo sau liền nghe thấy sau lưng có tiếng la tức giận của Nhan Tiểu Trúc vẫn còn đang treo mình giữa không trung: "Mau đỡ tôi lên coi."

"Tôi là pháp sư đó! Không có sức." Cố Phi thở dài.

"Kéo một người lên đủ sức mà, tôi lại không nặng." Nhan Tiểu Trúc nghiến răng. Có thể dùng hết điểm thể lực đến con số không trong game, có lẽ chỉ có mình cô ấy là người đầu tiên. Giờ treo mình giữa không trung không bò lên nổi, trượt xuống ư, sao cam lòng được. Còn nghe giọng nói phiêu diêu tự tại của gã dùng Dịch Chuyển Tức Thời lên trên, Nhan Tiểu Trúc rất muốn nhào lên cắn hắn một ngụm. Tại sao là cắn? Nhan Tiểu Trúc lúc này trừ cái miệng ra còn vũ lực khác nào ư?

"Tôi thử xem sao! Cô đừng giãy dụa lung tung." Cố Phi nnói, hai tay đã nắm lấy dây thừng.

Kỳ thực Cố Phi nắm chắc rồi, dù pháp sư sức yếu, nhưng sức để kéo cô nhóc kia lên vẫn có. Lý do dùng Dịch Chuyển Tức Thời bay lên năm mét cuối cùng, chính là vì tiết kiệm thể lực để kéo cô ấy lên. Cố Phi cũng không có dự định đứng nhìn người ta treo giữa không trung, chuyện ác liệt như thế chỉ có Hàn Gia Công Tử mới làm được.

Sau đó hai tay dùng sức, kéo Nhan Tiểu Trúc lên thật. Cô nhóc ấy vừa lên đã nằm chổng vó thẳng cẳng trên đầu tường, há miệng thở dốc, thấy mệt mỏi trong game đến mức này, cũng hiếm gặp.

Cố Phi cũng không tốt hơn cô ấy là bao, thể lực cũng đã trở về số đơn vị rồi. Hắn không nằm ngửa thở dốc bất nhã như Nhan Tiểu Trúc, chỉ là lẳng lặng ngồi xuống, nhưng nhịp thở nặng nề đã đủ làm lộ rõ hắn cũng rất khổ cực.

Nhan Tiểu Trúc thở hổn hển một lúc cũng lên tinh thần lại, quay đầu nhìn về phía Cố Phi đang cẩn thận thu về hai cái móc câu. Nhan Tiểu Trúc chợt tò mò với hai món đồ này, hỏi: "Đạo cụ này ở đâu ra?"

"Tự làm." Cố Phi nói.

"Tự làm? Làm sao cơ?" Nhan Tiểu Trúc hỏi.

Cố Phi liếc nhìn cô ấy. Đưa móc câu giơ trước mặt cô và nói: "Tìm được thứ như thế này, lại tìm một sợi dây thừng dài, sau đó cột lại với nhau. Trên lý thuyết thì sợi dây cột càng chắc, thì càng dễ móc."

"Chốc nữa làm cho tôi một cái." Nhan Tiểu Trúc nói.

"Cô lấy cái này làm chi?"

"Chơi." Nhan Tiểu Trúc trả lời rất không có hàm lượng.

Cố Phi không để ý tới cổ nữa, thu hai bộ dây móc lại, rồi lấy bút từ trong túi ra, theo sau lấy thêm một cuốn sổ nhỏ, mở ra đặt trên đùi. Tay trái mò mò trong túi cả buổi, lấy kính viễn vọng ra, nhìn thời gian, rồi bắt đầu theo dõi.

"Anh... anh đang làm gì vậy?" Nhan Tiểu Trúc xem không hiểu một loạt cử động của Cố Phi, càng không hiểu vì sao hắn có nhiều đạo cụ ly kỳ quái lạ như thế.

"Tôi đang xem quy luật hoạt động của NPC ở đây." Cố Phi nói.

"NPC? Quy luật hoạt động?" Nhan Tiểu Trúc mê man nhìn xuống dưới, nơi gần một chút thì chẳng cần dùng kính viễn vọng cũng có thể thấy rõ, NPC trong trụ sở chính vụ, chỉ có hai loại: Vệ binh đứng bất động, và vệ binh tuần tra.

"Cô nói một ngày Danor George sẽ ra ngoài nói cho bọn họ tiến độ nhiệm vụ, một ngày ấy, là một ngày trong thực tế hay là ngày trong trò chơi?" Cố Phi hỏi. Hai cái trên là hai khái niệm bất đồng đấy, một ngày hiện thực, là 24 giờ đồng hồ; mà một ngày trong trò chơi nếu coi trời sáng chuyển tối là một ngày, thì chỉ có sáu tiếng thôi.

"Này... tôi cũng không rõ lắm!" Nhan Tiểu Trúc đáp.

"Đừng lo, rất nhanh cũng sẽ biết được." Cố Phi nói.

"Anh tìm Danor George, rốt cuộc là nhiệm vụ gì?" Nhan Tiểu Trúc càng ngày càng thấy không được bình thường.

"Ám sát gã." Cố Phi đáp.

Nhan Tiểu Trúc há hốc mồm, sau hồi lâu mới hỏi: "Anh nhận nhiệm vụ này ở đâu? Phần thưởng là gì?"

Nhiệm vụ bình thường trong trò chơi thường sẽ báo cho phần thưởng là gì trước khi tiếp nhận, cho người chơi được quyền lựa chọn làm hay không. Ví dụ như đạo tặc đương nhiên sẽ không đi làm nhiệm vụ ban thưởng trang bị là pháp trượng vậy.

Cố Phi không nói gì, chỉ lấy cuốn nhật ký Andrew ra, ném cho Nhan Tiểu Trúc.

"Nhật ký của Andrew." Nhan Tiểu Trúc đọc tên món đồ, "Đây là cái gì? Andrew là ai?"

"Là tên của con boss hai ngày nay lên đầu đề diễn đàn." Cố Phi đáp.

"Thích Khách Ẩn Trong Sương Mù!!!" Nhan Tiểu Trúc kinh thán. Thích Khách Ẩn Trong Sương Mù là tin nóng hổi hàng đầu trong hai ngày nay ở cả trò chơi, mà thân làm người chơi thành Hà Vụ, hiển nhiên càng quan tâm đến nó, bởi vì chuyện này phát sinh ở ngay trên đất của họ. Hai người bạn của Nhan Tiểu Trúc cũng là người bị hại dưới tay Thích Khách Ẩn Trong Sương Mù bão nổi ngày hôm qua. Nhan Tiểu Trúc hai người kia miêu tả, bảo là ngay cả bóng ma cũng không thấy, chỉ cảm giác được một trận gió lướt qua, sau đó liền ngủm củ tỏi.

Tự nhiên trong lời kể có phần khoa trương, nhưng đủ để nói lên Thích Khách Ẩn Trong Sương Mù đáng sợ cỡ nào. Cho nên sau khi nhà phát hành tuyên bố sự kiện này là bug xong, vẫn có không ít người quan tâm đến kết cục của Thích Khách Ẩn Trong Sương Mù. Tiếc rằng nhà phát hành không có nói rõ chuyện này, mọi người ồn ào suy đoán sau khi hệ thống phát hiện con boss này là bug liền giết nó đi rồi.

Lời suy đoán ấy mới xuất hiện, Nhan Tiểu Trúc đã thấy đồ của boss, làm sao không khiến cô thấy kinh ngạc cho được. Đồng thời cô cũng không thể nghi ngờ gì, bởi cô đã tiện tay lật ra xem trang thứ nhất, liếc nhìn thấy giới thiệu tự bạch của Thích Khách Ẩn Trong Sương Mù. Thứ này đương nhiên chỉ có thể là kiệt tác từ tay hệ thống. Chẳng lẽ còn có người nào nhàm chán đến nỗi viết ra một thứ như vầy trêu mọi người ư?

"Thứ này, anh lấy từ đâu ra?" Nhan Tiểu Trúc lại phải cảm thấy nghi ngờ điểm này.

"Lúc Thích Khách Ẩn Trong Sương Mù chết rơi ra." Cố Phi đáp.

"Nó chết thế nào?" Nhan Tiểu Trúc hỏi tiếp.

"Bị tôi đánh chết." Cố Phi nói.

"Tôi không tin đâu! Đẳng cấp Thích Khách Ẩn Trong Sương Mù cao như vậy, sao có thể bị anh đánh chết?" Nhan Tiểu Trúc tiếp tục hoài nghi.

"Đương nhiên cũng không chỉ mình tôi, còn có một người bạn liên thủ nữa, mới có thể xử nó được." Cố Phi giải thích.

"Bạn? Ai thế?" Nhan Tiểu Trúc nghĩ tới người đi cùng Cố Phi, hai người một lớn một nhỏ nhìn chẳng mấy nghiêm chỉnh kia. Dù cũng là cao thủ nổi tiếng lắm, nhưng nhìn thấy người thật lại khiến người ta vô cùng thất vọng. Đây là ấn tượng chân thực với Ngự Thiên Thần Minh và Chiến Vô Thương.

"Bách Thế Kinh Luân." Cố Phi chỉ nói ID, không giới thiệu thêm. Bởi vì căn bản không cần thiết, Bách Thế Kinh Luân ở trong Năm Kẻ Mạnh, chỉ có gà mờ mới vào game mới không biết là ai.

Quả nhiên Nhan Tiểu Trúc biết địa vị của nhân vật này, nhìn Cố Phi. Chẳng biết tại sao trong đầu lại xuất hiện câu thơ "Đàm tiếu anh tài, đâu kẻ tầm thường.". Đặt nó trên người Cố Phi, tự nhiên chỉ những nhân vật xung quanh hắn luôn là cao thủ đứng đầu, từ hai người kia, đến Phiêu Lưu, rồi nhắc tới Bách Thế Kinh Luân, rồi đến nhân vật bị hắn đuổi theo chém...

Kiếm Nam Du ngày hôm qua lại rớt một cấp, việc này không biết bị ai tám chuyện đào ra đồn thổi lên. Đã không phải là một trong Năm Kẻ Mạnh nữa. Thậm chí ngay cả đều không phải một trong Thập Đại hay Thất Nhàn, thế mà còn bị theo dõi đưa tin lên như thế, Kiếm Nam Du cũng không biết nên khóc hay nên cười mới phải. Nói chung tin tức gã lại rớt một cấp bị chọc ra cho người chơi khắp cả game biết hết. Quỷ Đồng và Nhan Tiểu Trúc sau khi nghe thấy tin tức này, đều kết luận chắc chắn do Cố Phi làm ra.

Nhan Tiểu Trúc đã biết đủ lai lịch về nhật ký, lập tức hỏi: "Vậy anh cho tôi xem cái này có ý gì cơ?"

"Nhìn đây này." Cố Phi duỗi tay ra lật lật cuốn nhật ký, tới trang ghi Thích Khách Ẩn Trong Sương Mù nhớ lại nhiệm vụ lần thứ 187, cũng là câu có liên quan đến Danor George.

"À!" Nhan Tiểu Trúc bừng tỉnh, "Anh nhận được nhiệm vụ từ đây."

"Phần thưởng gì vậy?" Nhan Tiểu Trúc sau đó hỏi ngay. Đối với người chơi thì mục đích làm nhiệm vụ cuối cùng vẫn là phần thưởng, đó là động lực để họ làm nhiệm vụ.

Mà Cố Phi lại khác, hắn chạy tới đây làm nhiệm vụ này, lại bởi vì bản thân hứng thú với nhiệm vụ.

"Gì? Không có phần thưởng? Nhiệm vụ này cũng không xuất hiện trong thanh nhiệm vụ?" Quả nhiên Nhan Tiểu Trúc sau khi nghe được tình huống thật kinh ngạc vô cùng: "Vậy anh còn làm nữa. Vì sao chứ?"

Cố Phi suy ngẫm một lát, rồi trả lời: "Chơi."

Nhan Tiểu Trúc cạn lời, thật là một câu trả lời vô lực đánh trả.

"Vậy anh bây giờ..." Nhan Tiểu Trúc hơi hiểu được hành động của Cố Phi lúc này, "Anh muốn hiểu rõ hành động của các NPC ở dưới, sau đó tìm ra cơ hội đánh chết Danor George à?"

"Ừ!" Cố Phi gật đầu, "Hành vi của NPC mà, đều tuần hoàn, có thể tìm ra quy luật, rất đơn giản."

"Nói thì nói vậy, nhưng dù tìm ra thật, muốn làm được cũng không thể phạm sai lầm một tí nào, dù sai một giây cũng sẽ dẫn tới thất bại đó!" Nhan Tiểu Trúc nói.

Cố Phi nghe xong cũng cả kinh, bởi vì lời tương tự hắn mới vừa nghe qua cách đây không lâu, ở trong nhật ký của Andrew. Có một câu gã cảm khái thế này: Nhớ sai từng giây từng phút có thể thành trí mạng với thích khách.

Lời nói đó rất tương tự với tình huống lúc này của mình, chẳng lẽ là, những dòng hồi tưởng trong nhật ký còn có ẩn giấu vài ám chỉ cho nhiệm vụ của mình sao?

"Có cần không rõ ràng đến mức này ư..." Cố Phi thầm mắng, hắn vừa mới xem xong nhật kí không lâu, ký ức vẫn còn mới mẻ. Trừ một câu trên ra, Cố Phi nhất thời không nghĩ ra còn chỗ nào là ám chỉ nữa. Có phải ở đoạn sau hay không? Cố Phi nghĩ. Nhật ký còn chút nội dung sau đó nữa, Cố Phi còn chưa có xem.

"Vẫn hoàn thành công việc trước mắt cái đã!" Cố Phi không thả bay suy nghĩ nữa, tiếp tục chuyện quan sát của mình. Giữa sân ngay dưới đầu tường, hắn đều cẩn thận ghi nhớ địa điểm NPC vệ binh, mà phạm vi, tốc độ mỗi đội vệ binh tuần tra, hắn càng ghi chép thêm tỉ mỉ ở trên sổ.

Những thứ này đều chỉ là công việc chuẩn bị, ngoại trừ ghi chép, Cố Phi không phân tích ra gì cả. Bởi vì hắn phải biết thời gian Danor George xuất hiện, mới có thể kết hợp tình huống vệ binh xuất hiện lúc đó có thể có cơ hội đánh lên không. Cho nên hắn vẫn quan tâm nhất đến cửa chính tòa thị chính, Danor George ắt sẽ xuất hiện từ đó. Thời gian ông ta xuất hiện, con đường ông ta đi, vị trí quy luật của NPC khác khi gã đi lại, đây mới là chân chính tình báo mà Cố Phi muốn nắm giữ. Thu thập lúc này, chỉ là những thứ cơ bản.

"Hey!" Nhan Tiểu Trúc lại nhạy bén nhận ra một điều: "Chúng ta chẳng lẽ cần ngồi ở đây những sáu giờ hả?"

"Xem tình huống, sáu giờ chưa chắc đủ đâu." Nói xong Cố Phi cũng rất khổ não, hôm nay là ngày nghỉ còn đỡ, nhưng e là không nhanh hoàn thành nhiệm vụ này được, mình có nhiều thời gian chơi game như vậy ư?

Câu thơ dịch nghĩa của Đặng Thế Kiệt trích trong bài Lậu Thất Minh 陋室銘 của Lưu Vũ Tích 劉禹錫.

Nguyên văn: 谈笑有鸿儒, 往来无白丁 – Đàm tiếu hữu hồng nho, vãng lai vô bạch đinh.

Tìm hiểu thêm tại: https://hihanhquan.wordpress.com/2017/07/06/lau-that-minh-luu-vu-tich/

------------

Chương 458: Danor George đi ra.

Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, đảo mắt hai người đã ngồi trên bờ tường hơn một giờ. Nhưng không hề ảnh hưởng đến độ tập trung của Cố Phi, hắn vẫn cầm kính viễn vọng trên một tay, một tay kia cầm bút, cẩn thận ghi chép trên cuốn sổ nhỏ. Mà Nhan Tiểu Trúc ở bên cạnh chán đến chết, chỉ có thể dùng nhật ký đọc giết thời gian. Nhưng hiển nhiên cô là một người chơi hết sức bình thường, chuyện này với cô chẳng có ý nghĩa gì cả. Nếu như muốn đọc tiểu thuyết, nằm ở trên giường nhà mình đọc đương nhiên thoải mái hơn trên bờ tường này rồi.

"Hey hey, chả lẽ phải ngồi đây những sáu tiếng ư?" Ánh mắt Nhan Tiểu Trúc nhìn Cố Phi đã dần dần chuyển sang sợ hãi, người này thật đáng sợ, bất kể về thân thủ hay về tinh thần. Cùng hắn ở tại một nơi hơn một tiếng đồng hồ, hắn lại chẳng hề hé răng một câu, đây là chuyện làm Nhan Tiểu Trúc trước kia không dám tưởng tượng. Nhưng chuyện như thế quả thực đã xảy ra vào ngày hôm nay, Nhan Tiểu Trúc có mấy lần muốn nói chuyện với Cố Phi, nhưng cuối cùng đều nhịn xuống. Cố Phi tập trung thế kia, làm cô cảm giác nếu mình mở miệng nói giống như một hành vi phá hư bầu không khí này vậy. Thế nhưng, một giờ đã trôi qua rồi, Nhan Tiểu Trúc thật sự không nhịn nổi, còn không phá hỏng nó thì cô thấy mình điên lên mất.

"Tôi nói chưa chắc chỉ có sáu giờ." Cố Phi chưa từng liếc nhìn lại cổ, chỉ lo nhìn chằm chằm nhóm NPC trong sân, xác định vị trị NPC còn dễ, chủ yếu là hoạt động của họ, Cố Phi có mấy đội chưa tìm ra được quy luật. Dù sao sân rất rộng, phạm vi ống nhòm nhìn được tương đối hữu hạn, cho nên không mau chóng nắm giữ hết được.

"Tôi cũng phải ở đây lâu như thế sao?" Nhan Tiểu Trúc hỏi.

Cuối cùng Cố Phi cũng quay ra liếc cô ấy: "Hình như đâu có ai bảo cô tới, là do tự cô theo đến đấy."

Nhan Tiểu Trúc nghẹn lời, cô vô cùng hối hận, lòng tò mò quả nhiên có thể hại chết người, nhưng sao cô biết được chuyện kế tiếp sẽ nhàm chán đến mức này chứ, chán đến chết.

"Thật uể oải quá!" Nhan Tiểu Trúc đứng dậy muốn duỗi người một cái, mới vừa đứng lên một nửa đã bị Cố Phi quát ngưng lại: "Đừng lộn xộn, ngồi xổm xuống!"

Nhan Tiểu Trúc khóc, duỗi người thôi cũng không được luôn!

"Cô có thể đi trước mà!" Cố Phi lấy ra đoạn dây thừng có móc câu đưa cho Nhan Tiểu Trúc, "Móc vào, sau đó tuột xuống."

Nhan Tiểu Trúc không nhận lấy, cô không phải không nghĩ tới rời đi. Suy cho cùng thì sự tò mò của cô quá lớn, muốn nhìn đến kẻ lập dị Cố Phi sẽ làm ra chuyện gì.

Không dám đứng dậy, Nhan Tiểu Trúc cơ hồ là bò tới bên cạnh Cố Phi, nghiêng đầu nhìn cuốn sổ hắn ghi chép, chợt nói: "Xác thực có thể tìm ra quy luật cố định của NPC, có điều người chơi Ngắm Hoa Trong Màn Sương thì làm sao? Bọn họ cũng là không gián đoạn để người ở trong trụ sở suốt 24 giờ, người chơi không có quy luật không sai lầm tí nào được." So với im lặng không nói gì ngồi xem, không bằng tham gia vào, Nhan Tiểu Trúc nghĩ, cuối cùng cũng đưa ý kiến tương đối giàu nhân ái.

"Chẳng phải là đang quan sát ư?" Cố Phi nói.

"Danor George xuất hiện chưa?" Nhan Tiểu Trúc hỏi.

"Chưa thấy." Cố Phi nhìn trời, thời gian trong game lúc này đã tiếp cận hoàng hồn, khí trời bắt đầu hơi tối. Tuy nhiên sẽ không tối sầm hẳn xuống, nhưng sẽ có ảnh hưởng rõ ràng đến phạm vi nhìn. Ra tay trong đêm tối có lẽ có ưu thế hơn chút. Song, cũng cần nhìn hoạt động của những NPC kia có giống hiện tại không nữa.

"Kỳ thực Danor George xuất hiện khi nào, tôi có thể dò la được." Nhan Tiểu Trúc nói.

"Vẫn thôi đi. Đằng nào cũng thấy." Cố Phi nói. Chuyện có thể tự làm được dễ dàng, hắn không muốn gây nghi ngờ không cần thiết.

"Ồ, ra kìa. Hình như chính là gã!" Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến, đang bàn đến Danor George, thì thấy cửa tòa thị chính được canh phòng nghiêm mật có một người đi ra ngoài.

"Thấy rồi." Cố Phi đáp. Hắn lựa chọn địa điểm này chính là vì dù không cần kính viễn vọng vẫn có thể quan sát rõ ràng cửa lớn tòa thị chính. Trong lúc quan sát ghi lại thông tin về các NPC khác, hắn vẫn luôn không buông lỏng độ chú ý với nơi này. Người vừa ra cửa hắn đã sớm thấy được, còn cần Nhan Tiểu Trúc nhắc nhở ư?

"Kia là Danor George à?" Cố Phi chỉ là không xác nhận được thân phận.

"Hình như vậy." Nhan Tiểu Trúc cũng không dám khẳng định chắc chắn, lúc đó cô ở trong đám đông tùy tiện liếc mắt nhìn qua NPC này thôi.

Cố Phi dời kính viễn vọng tới trên người hư hư thực thực là Danor George, nếu như đây là mục tiêu hắn ám sát, tốt xấu cũng phải nhớ kỹ dáng vẻ người ta ra sao mà.

Người đó ra khỏi tòa thị chính, chậm rãi xuống từng bậc thang. Mà các người chơi Ngắm Hoa Trong Màn Sương vốn nhìn như quá nhàn rỗi chẳng làm gì lúc này đều có hoạt động. Xem ra có thể xác nhận chắc chắn thân phận. Cố Phi nghĩ, nhớ cho kĩ vẻ ngoài của Danor George. Một NPC nam tính thành thục có để râu ngắn, thoạt nhìn khá khí thế. Bên hông đeo một thanh kiếm dài, tay trái giữ chuôi kiếm, bước đi chậm chạp lại mạnh mẽ.

Trong lòng Cố Phi bấy giờ hơi lo lắng. Nếu người chơi Ngắm Hoa Trong Màn Sương lúc này chủ động lên hỏi tiến độ nhiệm vụ gì gì với Danor George, thế thì Danor George hoàn thành một khâu trong nhiệm vụ này xong, có trực tiếp trở về tòa thị chính hay không? Từ đáy lòng Cố Phi mong mỏi Danor George là một NPC khí khái, làm việc theo trình tự, không bị ảnh hưởng bởi người chơi.

Tình huống phát triển khá phù hợp sự mong đợi của Cố Phi, Danor George xuất hiện, người chơi Ngắm Hoa Trong Màn Sương cũng có động tĩnh theo. Nhưng không ai tiến lên cả. Ánh mắt của bọn họ chỉ nhìn theo Danor George, nhìn hắn từng bước từng bước chuyển động trong sân.

Ánh mắt Cố Phi dõi theo, trên tay không ngừng ghi chép thật nhanh. Mà hết thảy hành vi của NPC trong sân, đều bởi Danor George xuất hiện mà có một chút biến hóa, Cố Phi âm thầm kêu khổ. Nó có nghĩa các thông tin trước đó ghi lại rất có thể đều uổng phí. Bởi vì Danor George có mặt và không ở đây hoàn toàn là bất đồng tình huống, mà hắn cần nắm giữ hoàn cảnh khi Danor George xuất hiện lần nữa. Như vậy liền tốn thêm nhiều thời gian rồi...

Người chơi không ảnh hưởng đến hành động của Danor George, đây là tin tức tốt duy nhất. Cố Phi quét mắt nhìn toàn sân, phát hiện trong đám Ngắm Hoa Trong Màn Sương có mấy người cất bước đi tới nơi nào đó trong trụ sở. Cố Phi chợt có chủ ý, đảo kính viễn vọng qua mấy người họ, thấy là đám người hội trưởng Lưu Phong Tam Thán, Phiêu Lưu cũng có ở đó.

"Tên này, đi tới đâu liền chui vào đoàn nào đó chơi một phen hả?" Cố Phi nhớ tới vụ Phiêu Lưu ở thành Vân Đoan gia nhập dong binh đoàn Hắc Thủ. Cao thủ như gã, tự nhiên muốn vào dong binh đoàn nào mà chẳng được, một đống người muốn cướp mời. Hóa ra tên này là vua ăn máng khác nha! Cố Phi nghĩ.

Vị trí đám Lưu Phong Tam Thán đúng như Cố Phi dự đoán, là nơi Danor George đi. Trong quá trình Danor George đi dạo chậm rãi, từng có hai lần dừng chân, theo thứ tự là hỗ động với NPC khác. Mà vị trí hiện tại là lần thứ ba dừng chân, tiến hành hỗ động trao đổi nhiệm vụ với người chơi, đại khái chính là giống kiểu tuyên bố tiến độ nhiệm vụ kia.

Sau đó, người chơi rời khỏi, Danor George tiếp tục đi tiếp, rồi lại nghỉ chân lần thứ tư, vẫn là nói chuyện với NPC khác.

Hết lần ấy, Danor George xoay người trực tiếp trở về tòa thị chính.

"Này... sao có cơ hội ra tay được?" Nhan Tiểu Trúc cũng thấy rõ toàn cảnh, Danor George đi một vòng ở trước mắt bao người, đây thì có cơ hội ám sát gì chứ.

"Nói ngay là không có cơ hội vẫn còn sớm." Cố Phi nói. Từ vừa rồi quan sát sơ qua, con đường Danor George đi qua cũng không có địa phương ẩn núp nào. Muốn hoàn thành vụ ám sát thần không biết quỷ không hay có lẽ không có khả năng.

Nhưng không có nghĩa là không có! Chỉ là mình chưa tìm ra. Cố Phi nghĩ như vậy, hạ quyết tâm hồi sau trở về quan sát kĩ thêm. Rồi bắt đầu cất từng thứ một vào túi, Nhan Tiểu Trúc vui mừng dị thường: "Muốn rời đi hả?"

"Ừm... Chờ lần sau hắn xuất hiện lại trở về quan sát thêm, giờ quan sát cũng không có ý nghĩa gì." Cố Phi nói.

Nói xong lấy ra dây thừng, cài chắc móc câu trên đầu tường: "Trượt xuống thôi!"

"Anh trước đi!" Nhan Tiểu Trúc vẫn hy vọng được làm mẫu.

Vì vậy liền thấy Cố Phi thả người nhảy xuống.

"Ấy! Anh..." Nhan Tiểu Trúc giật mình hô lên. Trong trò chơi là có vụ ngã chết đó, mà tính kháng va chạm sẽ khác biệt bởi chức nghiệp lẫn cách thêm điểm, nói chung thì pháp sư hiện giờ không phải là một nhân vật chịu té không chết được, độ cao mười mấy mét đủ chết chắc. Nhan Tiểu Trúc duỗi đầu muốn xem thảm kịch, kết quả thấy Cố Phi trước khi sắp rơi xuống đất chỉ một ngón tay, người lóe sáng, biến mất từ giữa không trung, vững vàng đứng trên mặt đất, quay đầu ngước nhìn Nhan Tiểu Trúc: "Tôi gì cơ?"

Nhan Tiểu Trúc cạn lời. Tính kháng va chạm của pháp sư có người đồn cần xem thể hiện từ pháp thuật nữa, ví dụ như thi triển pháp thuật khiến thân mình chợt nhẹ như lông vũ rơi xuống từ từ. Dịch Chuyển Tức Thời giữa không trung, cũng coi như là một biện pháp hay đấy!

Nhan Tiểu Trúc không dám nhảy từ hơn mười mét, nắm chặt dây thừng rồi từng li từng tí tuột xuống, cuối cùng không có xảy ra tai vạ gì.

Cố Phi thu dây lại, Nhan Tiểu Trúc ở bên hỏi: "Kế đến làm gì?"

"Lần sau trở về quan sát." Cố Phi trả lời.

"Giống như hôm nay à?" Nhan Tiểu Trúc hỏi.

"Ừ!" Cố Phi đáp.

"Còn có cách gì khác không." Nhan Tiểu Trúc nói.

"Thì không thiếu được thu thập thêm tình báo." Cố Phi đáp lại.

"Cần tôi giúp anh hỏi thăm gì không?" Nhan Tiểu Trúc hỏi.

"Tạm thời chưa cần... Nghĩ ra thì tôi sẽ nói với cô." Cố Phi nói.

"Có lẽ nên tìm chị tôi tới giúp. Cô ấy biết nhiều thứ hơn tôi nhiều." Nhan Tiểu Trúc nói.

Cố Phi nghĩ đến phân tích của Quỷ Đồng với mình trước kia, hiển nhiên cô ấy là một người thông minh, vả lại so với kẻ di dân như Nhan Tiểu Trúc, thì cô ấy hẳn là hiểu biết thành Hạ Vụ hơn, có thể giúp gì đó thật.

"Hmm, vậy nếu có chuyện, tôi tìm hai chị em cô nữa vậy!" Cố Phi nói.

Hai người tạm biệt tại chỗ. Cố Phi đang hồi ức về hành động của Danor George, hy vọng từ đó có thể tìm ra sơ hở, lúc này Hữu Ca chợt gửi tin nhắn cho hắn: "Tra được chút đầu mối!"

"Gì thế?" Cố Phi nhắn lại.

"Rừng cây Sồi, quanh thân rất nhiều chủ thành đều có. Thế nhưng, từ nhật ký thì biết được trước khi gã nhận nhiệm vụ đến thành Hà Vụ từng ghé qua thành Lâm Thủy, vậy thì chủ thành nhắc tới chỉ có một." Hữu Ca nói.

"Thành Lâm Ấm đúng không?" Cố Phi hỏi.

"Làm sao cậu biết?" Hữu Ca kinh hãi.

"Bởi vì chỗ ấy nhiều cây." Cố Phi đáp.

"Cách suy đoán như cậu quá thô ráp, phải biết rằng..." (cắt bớt mấy trăm chữ)

Cố Phi trực tiếp bỏ qua tin nhắn ấy của Hữu Ca, lần nữa nhắn tới: "Tôi cũng có chút manh mối."

"Là cái gì?"

Cố Phi nói thế, Hữu Ca hỏi trước: "Không có nhiệm vụ trong danh sách đi?"

"Ừ!"

"Xùy!" Hữu Ca cũng theo tư duy người chơi thông thường...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top