Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 09 - Chương 468

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 468: Kế hoạch nham hiểm.

Người nọ hiển nhiên là một người chơi, vào tòa thị chính vừa không hoảng loạn lại không tò mò, đi lại thong dong như cũ. Cố Phi nấp sau cửa rình coi, hy vọng người nọ xoay đầu quay đây, nhưng mãi không được như ý, trơ mắt nhìn người đó đi hết con lối nhỏ ngắn ngủi rồi biến mất sau ngoặt rẽ.

Cố Phi đang tiếc nuối, chợt nghe thấy số 2 bên cạnh nhỏ giọng nói: "Là số 3!"

Cố Phi quay đầu nhìn, số 2 cũng thò đầu rình coi từ khe cửa nửa buổi trời.

"Làm sao anh biết?" Cố Phi hỏi.

"Cái đó... Là do bệnh nghề nghiệp, khá mẫn cảm với hình thể." Số 2 trả lời.

"À..." Cố Phi tỉnh ngộ, áo khoác nhìn tưởng chừng đơn giản, hóa ra từ tay của nhà chuyên môn nha!

"Vì sao số 3 cũng tiến vào rồi? Nhiệm vụ của gã chẳng phải là ở trong sân ư?" Số 2 hỏi.

Cố Phi nhìn hành lang đã trống tuếch mà nói: "Chắc là ngay từ đầu gã đã kế hoạch lên vụ này."

"Gì cơ?"

"Gom góp một nhóm người, gây ra hỗn loạn trong sân, để gã nhân lúc loạn mà trà trộn vào trong tòa thị chính." Cố Phi nói.

"Hả?" Số 2 mờ mịt.

"Che mặt, đây là ý kiến mà gã nêu ra đúng không?" Cố Phi hỏi.

"Ừm... đúng vậy!" Số 2 đáp.

"Là vì tạo thuận lợi cho kế hoạch của gã. Thời điểm hỗn chiến, che mặt là dấu hiệu chủ yếu của nhóm chúng ta, nếu như tháo khăn che mặt đi, đổi trang bị khác, xen lẫn trong đám thành viên Ngắm Hoa Trong Màn Sương... Thành viên công hội phân biệt dựa vào kí hiệu, không phải mặt, nhưng vào lúc này, dưới tình huống có mục tiêu rất rõ ràng, có thể sẽ quên cẩn thận xem xét, gã dễ trộn lẫn hơn." Cố Phi nói.

"Ý anh là..." Số 2 cảm thấy mình hơi ớn lạnh rồi.

"Từ vừa mới bắt đầu, gã kiếm nhiều người tụ lại với nhau không có ý tốt gì, chỉ hy vọng những người đó trở thành vật hi sinh để gây sự hỗn loạn, để gã mượn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ của mình... Gã rõ ràng cần đi vào trong tòa thị chính, lại nói thành ở trong sân. Mục đích vì không thu hút nhiều sự chú ý. Kẻ muốn tiến vào trong tòa thị chính, ắt hẳn sẽ trở thành mục tiêu chủ yếu Ngắm Hoa Trong Màn Sương muốn đánh đuổi, điểm này gã đã sớm nghĩ đến." Cố Phi thuyết minh.

"Gã... quá ác rồi!" Số 2 kinh hãi, ban đầu cậu ta chỉ nghĩ trong nhóm đều có chút ích kỷ, giờ xem ra cái suy nghĩ của mình cũng quá ngây thơ, trong nhóm người này, ích kỷ chưa phải là đáng sợ nhất đâu.

"Có điều gã sẽ không vui vẻ sớm được." Cố Phi cười nhạt, "Chúng ta thế mà có thể thành công xông vào tòa thị chính thật, gã nhất định không ngờ tới; gã càng không nghĩ tới có hai người chúng ta đang núp ở đằng sau nhìn thấy gã; đương nhiên là, gã càng không ngờ được cậu có thể nhận ra gã chỉ bằng hình thể."

"Anh muốn làm thế nào?" Số 2 hỏi.

"Đương nhiên phải dạy gã một trận, ấn tượng càng sâu sắc càng tốt." Cố Phi nói.

"Anh có kế hoạch gì không?" Số 2 càng ngày càng sùng bái Cố Phi.

"Kế hoạch? Khụ, tạm thời còn chưa có..." Cố Phi thở dài, "Bất kể thế nào, phải chờ giảm điểm PK, nếu không tôi không thể hành động được trong này, khắp nơi đều là vệ binh hết."

"Vậy còn cần chờ bao lâu nữa?" Số 2 hỏi.

Cố Phi lại thở dài: "Hơn một giờ lận... kỳ thực từ khi vào trong đây, chưa qua mấy phút đi?"

"Đúng là không bao lâu..." Số 2 nói. "Nhưng hơn một tiếng, không biết nhiệm vụ của số 3 là gì, nhưng một giờ đã đủ để gã hoàn thành rồi chứ?"

"Hoàn thành được." Cố Phi gật đầu, "Có điều, gã quên một vấn đề nhỏ."

"Cái gì?" Số 2 hỏi.

"Tình hình bây giờ hoàn toàn khác trong kế hoạch của gã. Chúng ta nhiều người chưa chết trong tay Ngắm Hoa Trong Màn Sương thế này. Mà đều xông vào tòa thị chính, cậu nghĩ xem, Ngắm Hoa Trong Màn Sương sẽ tốt bụng vui vẻ đưa tiễn chúng ra rời đi an lành ư? Tôi đoán cả cửa trước lẫn cửa sau bây giờ đều bố trí tầng tầng lớp lớp quân số chờ chúng ta ra rồi xử đẹp đấy." Cố Phi nói.

"Nó... nó không phải vấn đề nhỏ mà!?" Số 2 nghe xong hoảng sợ tái mặt, hiển nhiên việc này không chỉ liên quan tới số 3, mà bản thân cậu ta đang ở trong tòa thị chính cũng gặp phiền phức này.

"Người anh em kia xem ra sốt ruột làm nhiệm vụ, nên quên vụ này rồi, gã có mạng tiến vào, nhưng có mạng ra ngoài nổi sao?" Cố Phi cười rất vui vẻ.

Sắc mặt của số 2 lại chẳng hề vui vẻ nổi, nhưng vẫn rất mong đợi nhìn Cố Phi: "Gặp tình huống này, anh chắc đã có đoán trước đi?"

"Đương nhiên." Cố Phi đáp.

Số 2 lên tinh thần: "Vậy thì làm sao ra ngoài anh cũng có kế hoạch hả?"

"Đương nhiên." Cố Phi vẫn trả lời y chang cũ.

"Làm sao ra ngoài?" Số 2 hỏi.

"Vào bằng cách nào, liền ra bằng cách đó!" Cố Phi dõng dạc.

"Ý của anh là..."

Cố Phi giơ nắm đấm lên: "Giết ra..."

"..."

"Sao cậu không nói nữa?"

"Đầu tôi hơi choáng, anh để kệ tôi ngồi bình tĩnh lại cái đã..." Số 2 vùi mặt vào hai đầu gối, ngồi chui vào một góc u ám sau cửa.

"Ừm!" Cố Phi gật đầu. "Ra ngoài lại tốn công một phen, cậu tốt nhất nên dưỡng tinh thần đi, tôi cũng phải khôi phục." Cố Phi nói xong móc quả táo ra gặm.

Số 2 ngẩng đầu liếc mắt đầy vô lực nhìn Cố Phi, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng vẫn nghẹn lại. Lúc này cậu ta chỉ thầm muốn khóc: Anh hai ơi, đây là chuyện có thể hoàn thành khi dưỡng tinh thần ư? Giờ đây số 2 mới cảm nhận được lên phải thuyền giặc là cảm giác thế nào.

Tâm trạng Cố Phi nấp sau cửa rất chi bình thản, chỉ là hơi hơi buồn chán, không gian chỗ này thực sự có hạn, cũng không thể đánh võ cho qua giờ. Số 2 bên cạnh nhìn có vẻ chợt sa sút đi hẳn. Cố Phi cũng không kéo cậu ta nói chuyện tiếp với mình. Thời gian cứ thế từng giây từng phút trôi qua.

"Không biết tên vào đây tiến hành nhiệm vụ đến đâu..." Cố Phi chợt nghĩ, nhìn đồng hồ. Lúc này đã trôi qua nửa tiếng rồi, lẽ nào chưa xong? Khụ, chuyện đó cũng có thể mà, dù sao đều lần đầu tiên vào đây, cái tòa thị chính như khu đô thị cao cấp này, chắc sẽ phải luẩn quẩn một lúc lâu. Nhất là việc phải tìm gì đó, có khi hỏi NPC cũng không được gì. Cố Phi nghĩ tới đây cũng thấy da đầu mình tê dại, hắn chợt nhớ tới chuyện bản thân cũng tìm đồ ăn mệt nghỉ, đã thế còn không nhận ra đồ đã bị người ta 'trộm' mất, vụ này chắc phiền toái hơn nhỉ!?

Cứ suy nghĩ miên man như thế, một giờ rốt cuộc cũng đến. Nhưng lúc này số 2 chủ động phá vỡ yên lặng: "Khụ, hình như một giờ đã qua."

"Ừm!" Cố Phi ngồi dưới đất gật đầu.

"Sao mà không có tin tức của ai hết?" Số 2 nói.

"Cậu có kết bạn với bọn họ à?" Cố Phi hỏi.

Số 2 lắc đầu.

"Vậy làm sao cậu biết không có tin tức gì?" Cố Phi nói.

Số 2 không biết, nhưng không biết hình như cũng có nghĩa là không có tin tức. Huống hồ lòng cậu ta hiện giờ hơi thấp thỏm. Bị nhốt ở trong tòa thị chính này càng nhiều người, cậu ta sẽ cảm thấy kiên cường hơn. Cậu ta thực sự không thể hiểu được Cố Phi làm cách nào có thể bình tĩnh như thế. Lẽ nào hắn thật sự có thể giết ra như lúc giết vào à? Nhưng tình huống hai lần hoàn toàn khác nhau, lần trước có thể tính là đánh lén, lần này thế mà phải đối mặt lô cốt đấy.

"Ài, cùng lắm thì chết thôi, có sao đâu..." Số 2 chỉ có thể an ủi bản thân như vậy, cách an ủi kém cỏi nhất trong game rồi.

"Được rồi!!" Lại không biết nhẫn nại thêm bao lâu, Cố Phi rốt cuộc xoay người đứng lên, tinh thần phấn chấn nói.

"Tôi đi tìm thử đám kia, cậu cứ ngồi đây chờ đừng cử động." Cố Phi nói.

Số 2 gật đầu.

Cố Phi mới đi hai bước, bỗng quay đầu lại nói: "Nếu tin tôi, thì kết bạn đi, thuận tiện liên lạc."

"Đương nhiên, tôi tên Tiễn Đao Thủ." Số 2 nói.

"Ồ, tôi tên Thiên Lý Nhất Túy." Cố Phi nói xong liền thêm bạn Tiễn Đao Thủ, vẫy tay với cậu ta xong liền từ sau cánh cửa ra ngoài.

"Thiên Lý Nhất Túy? Thiên Lý Nhất Túy... tên này thật quen tai..." Tiễn Đao Thủ sau cánh cửa nhăn mặt cố đào kí ức của mình, bất thình lình trắng bệch cả mặt: "Con bà nó... mình thế mà ngồi cùng tên cuồng PK số một trong game đáng sợ hơn cả Bình Quả Thố lâu như thế, mình còn sống sao?" Tiễn Đao Thủ thử nhìn tay chân của mình, xem bọn chúng còn ở không. Sau lại nhìn lén ra ngoài thông qua khe cửa, bóng dáng Cố Phi sớm đã đi mất.

Cố Phi đeo 19 điểm PK đi giữa hai hàng vệ binh bên đường, cảm giác mình giống như đi dạo trên mũi đao vậy, thấy kích thích kì lạ. Lúc này đang tính phải tìm mục tiêu. Ngoại trừ số 3 không biết vị trí đáng ghét nhất, còn có số 4 đến tìm người, số 5 đưa đồ, số 6 lấy đồ gì đó...

"Móa, nhiệm vụ của mỗi người đều thuyết minh chẳng rõ gì cả..." Cố Phi thầm mắng trong lòng. Sau khi suy nghĩ một lát, hắn lần nữa lấy khăn che mặt, rồi khoác áo số chín của mình hẳn hoi, để lộ số 9 ở vị trí nổi bật, giơ tay đẩy cánh cửa trước mặt ra.

Sảnh phòng khách rộng rãi, hai bên trái phải là cầu thang cong. Mảnh đất đối diện phía trước chính là cửa chính tòa thị chính. Cố Phi đoán đám người kia hẳn đều đã làm xong nhiệm vụ bây giờ rồi, hoặc là bản thân muốn rời khỏi tòa thị chính, lại bị Ngắm Hoa Trong Màn Sương ngoài cửa giết tan thành mây khói; hoặc có thể vừa ra khỏi cửa liền biết không ra được, chỉ loanh quanh tới lui trong sảnh phòng khách này thôi nhỉ?

Kết quả vừa vào phòng khách ngó trái ngó phải xem thử, kiểm tra toàn bộ cửa phòng có thể đẩy ra, không phát hiện lấy một gã.

"Đám đực rựa này! Đều chết hết hả?" Cố Phi cảm thấy tới tận giờ còn chưa làm xong nhiệm vụ không có khả năng cao.

Đang chuẩn bị lên lầu nhìn xem, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, Cố Phi đã lên mấy bậc thang vội vàng chống lên tay vịn của cầu thang bay xuống dưới, nấp mình đằng sau một cây cột lớn gần đó.

Tiếng bước chân lạch bạch vang trên cầu thang, chợt dừng lại không còn tiếng gì nữa, Cố Phi đang chuẩn bị thò đầu ra quan sát. Lại cảm giác được một luồng gió lùa mạnh qua, nối liền có một tiếng vang thật lớn, người nọ đã rơi xuống cách Cố Phi không xa. Cố Phi thấy mặt đất cũng rung lắc theo, nhìn dáng vẻ không hề nhẹ nhàng này, khẳng định người nọ là một chiến sĩ.

Cố Phi duỗi cổ liếc bên ngoài một cái, quả nhiên là một chiến sĩ mặc giáp nặng, hai tay đang cầm thanh kiếm lớn, căng thẳng ngẩng đầu nhìn lên cầu thang, còn ngó trái ngó phải, hình như cũng muốn tìm chỗ nấp.

Không che mặt, không mặc áo khoác... Anh hai ơi, anh không lộ lấy một đặc điểm đặc thù nào, anh coi tôi là số 2 hả, xem hình thể liền biết anh là ai... Cố Phi thầm thấy mình thực bi kịch, trang phục bình thường của người nọ, làm hắn không chắc gã có phải là một trong chín người bọn họ không. Trách thì trách mình quá trung thực, mọi người bảo phải che giấu tung tích, hắn liền không ném một cái Thuật Giám Định lên bất kì ai.

Người nọ là chiến sĩ... Khoan! Gã không phải là số 6! Cố Phi có kết luận rồi, số 6 là người dẫn hắn tới khu phế tích hoang vắng kia, tốc độ rất nhanh, tuyệt đối không phải chiến sĩ.

Chỉ là, ai đuổi theo gã ta vậy? Cố Phi khó nhịn được lòng tò mò mà ngóng lên cầu thang xem.

-------------

ps: Dịch lại Pháp sư cận chiến rồi đây cả nhà~ Tết mà dịch covid19 đóng cửa hết trơn, nên ngoại trừ dọn dẹp nhà cửa phụ mẹ ra thì tối đến dịch truyện cho mọi người đọc~

Từ giờ tới hết tuần sau thì Akiko ráng mỗi ngày đều dịch 1 chương PSCC (mùng 1 Tết không có nha), theo lịch thì 21.2 Akiko vốn đi học lại, mà giờ dịch thế này thì chưa biết được. Nhưng khi đi học lại thì mình ít thời gian dịch lắm, TCKT còn dễ edit dựa theo bản convert nên cầm điện thoại dịch được khi trên đường đi học nha, chứ PSCC là phải mở máy đọc bản gốc để dịch mới được. Ài... đến đó Akiko thông báo lịch có chương mới sau vậy (sẽ ráng mỗi tuần ít cũng 1c) ✪ω✪

Tâm sự cuối: Akiko học đại học ngành CNTT năm 3 nè, ngoài ra đang học một khóa họa viên kiến trúc, cộng thêm việc đang tự học bài bản theo chương trình đh ngành Tâm lý học, cuối cùng là học tiếng anh. Tính ra học những 4 lĩnh vực (IT, kiến trúc, tâm lý, ngoại ngữ) lận (tự thấy mình thật pro :v), hỏi sao toàn bận quá không có thời gian dịch truyện ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top