Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 09 - Chương 476

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 476: Lo trước tính sau.

Hiện nay Lưu Phong Tam Thán coi trọng Cố Phi cực độ, người này vừa có thực lực, có thủ đoạn, lại có gan, dù là lẻ loi một mình, nhưng cũng là đối thủ vô cùng khó dây dưa. Có điều khi Lưu Phong Tam Thán tuyên bố tin tức ấy ở kênh hội xong, lại nhấc lên một đợt sóng, rất nhiều thành viên công hội đều tỏ vẻ nếu người nọ còn dám quay về thì chắc chắn sẽ xử đẹp hắn.

Thấy loại phản ứng này xong, Lưu Phong Tam Thán thở dài mãi, quả nhiên mọi người chơi game đều muốn náo nhiệt, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện ư? Thái độ sinh hoạt bình yên qua ngày như thế quả nhiên không có lưu hành trong game mà.

"Người kia rất khó xử trí, mọi người đừng vì hắn chỉ có một mình mà coi thường hắn." Lưu Phong Tam Thán nhắc nhở cả hội bình tĩnh, sau cùng bắt đầu bố trí nhân thủ phòng ngự lại. Bởi vì đã chính mắt thấy được tuyệt kỹ Cố Phi leo tường như đi trên đất bằng, nên dưới chân tường cứ ba bước sẽ có một trạm gác, năm bước lại thêm một trạm, canh giữ còn chặt chẽ hơn cả cổng lớn tòa thị chính nữa.

Còn Cố Phi bấy giờ thì sao, sau khi rời khỏi tòa thị chính liền đi tìm Tiễn Đao Thủ, chuẩn bị giao vật phẩm nhiệm vụ cậu ta cần cho cậu ta.

Tiễn Đao Thủ hoàn thành nhiệm vụ đương nhiên biết ơn cực kỳ, tại chỗ tỏ vẻ mình thay Cố Phi đốt nhà phóng hỏa cũng dám.

"Không đến nỗi vậy đâu." Cố Phi vội vàng nói, "Nhưng có chút chuyện nhỏ, không biết cậu có thể giúp một tay không."

"Anh nói đi, cứ nói đi." Tiễn Đao Thủ gấp giọng hỏi.

"Tôi nghe cậu nói chức nghiệp sinh hoạt may vá, đạt đến trình độ nhất định là có thể sửa chữa tạo hình trang bị của người chơi, cậu nhìn này, tôi có một cái thắt lưng..." Cố Phi vừa nói vừa móc ra cái thắt lưng làm hắn cảm thấy vô cùng hèn mọn "Dấu Ấn Người Sói", "Không biết có thể sửa không?"

"Thắt lưng? Cài này rất dễ nha! Anh muốn sửa ra sao?" Tiễn Đao Thủ thật vui vẻ vì có thể giúp được Cố Phi.

"Chủ yếu là muốn bỏ cái đầu sói này đi, có được không vậy? Cậu có cảm giác cái đầu sói này rất hèn mọn không?" Cố Phi nói.

"Ừm... hơi hơi thật." Tiễn Đao Thủ nhìn tạo hình của thắt lưng, từ con mắt chuyên nghiệp của cậu ta lập tức có thể phân tích về cái thắt lưng này: "Vị trí đặt đầu sói so với độ rộng của thắt lưng, và cả màu sắc đều không hợp nhau, chế tác cả sợi dây lưng cũng khá thô ráp, có lẽ có người sẽ nói là làm nổi bật sức dãn dã tính gì đó... Nhưng tôi thấy không phải cố tình làm ra loại hình tượng dã tính này đâu, rõ là người làm nó không đủ trình độ thủ công mỹ nghệ và con mắt nghệ thuật. Không thể làm tạo hình của nó biểu đạt súc tích hơn, mới xuất hiện tình trạng hàm nghĩa không rõ như hiện nay, cục diện giống thật mà như giả, nói theo khái niệm là..."

"Chờ đã." Cố Phi cắt lời Tiễn Đao Thủ, dè dặt hỏi: "Cậu đang nói tiếng Trung à?"

"Hả?"

"Tôi... nghe không hiểu, cậu trực tiếp nói cho tôi biết có thể sửa không thôi!" Cố Phi nói.

"Có thể là có thể, thế nhưng chỉ dựa vào mình tôi e là không được..." Tiễn Đao Thủ đáp.

"Vì sao?" Cố Phi khó hiểu.

"Cái thắt lưng này không phải chỉ là kết quả của chức nghiệp may vá, cái khoen đầu sói này là bộ phận cốt lõi nhất của cả sợi. Thế nhưng nó thuộc về phạm trù chức nghiệp thợ rèn rồi. Cho nên muốn sửa triệt để tạo hình cái thắt lưng này, ít nhất cần một người chơi thợ rèn cao cấp cùng làm." Tiễn Đao Thủ nói.

Cố Phi lập tức mở ra kênh dong binh: "Các cao thủ, có ai có kỹ năng chức nghiệp thợ rèn cao không?"

Không ai trả lời. Vì vậy Cố Phi hỏi lại một lần, Hàn Gia Công Tử rốt cục buông lời: "Câu hỏi của cậu rất thiếu não đó biết không? Kỹ năng sinh hoạt ở Thế giới Song Song dù không nhiều loại lắm, nhưng nội dung rất khổng lồ, muốn nâng cấp lên cũng khá trắc trở, người chơi có tâm trí ở mặt này, căn bản không có khả năng đạt được đẳng cấp ngang với chúng ta bây giờ. Muốn tìm thợ rèn cao cấp, đi thị trường đám gà mờ, đừng tới tìm đoàn đội tinh anh của ông đây."

"Vậy á?" Cố Phi nghi hoặc, lập tức hỏi Tiễn Đao Thủ: "Cậu cấp bao nhiêu?"

"Hửm? Cấp 32."

"Khụ, thăng cấp kỹ năng sinh hoạt không dễ dàng ha!"

"Đúng vậy... vì tập tranh này, lại góp một cấp vào." Tiễn Đao Thủ nói.

Cố Phi vỗ vai cậu ta an ủi, sau đó hỏi: "Thợ rèn cao cấp, cần tìm ở đâu, cậu có biết không?"

"Có quen một người. Nhưng bây giờ anh ta không có online." Tiễn Đao Thủ tiếc nuối trả lời.

"Ồ, có quen là được, tôi cũng không gấp. Giờ tôi cũng định offline, cậu cầm thắt lưng trước đi, ngày mai tôi tới tìm cậu đòi sau, sửa chữa không cần nhiều thời gian đi?" Cố Phi nói.

"À... chỉ cần người ta online, có thể sữa chữa xong nhanh lắm." Tiễn Đao Thủ giật mình nhìn thắt lưng đã bị Cố Phi nhét vào trong tay mình, bây giờ hắn có thể xem rõ ràng thuộc tính của thắt lưng này rồi. Không nói tới thuộc tính, chỉ nhìn vầng sáng của chữ trang bị màu tím, mà có thể thuận tay đưa loại trang bị này vào tay người khác, đây là cần khí phách cỡ nào?

Tiễn Đao Thủ kinh ngạc nhìn nhìn Cố Phi, liền thấy Cố Phi đang nói với cậu ta: "Vậy mai tôi tìm cậu nhé" nói xong liền đi mất.

Cố Phi rất nhanh đi tới điểm phục sinh logout. Đây thật ra là một tin tức rất mất hứng với đám người chơi Ngắm Hoa Trong Màn Sương. Thời điểm này ở hiện thức là đang dần về đêm, trong công hội có rất nhiều cao thủ thức cả đêm chơi đang lần lượt login hiện thân, nghe nói chuyện thị phi ban ngày, đang chuẩn bị xoa tay đánh một trận với cao thủ trâu bò kia, lại truyền tới tin tức đối phương đã logout mất. Đêm dài đằng đẵng, càng làm mọi người khó lòng đi ngủ mà!

"Thời gian cậu ta online tương đối ổn định, thường đều là sau thời gian bữa cơm chiều đến mười giờ. Không có dịp đặc biệt thì sẽ không chơi hơn ba giờ." Phiêu Lưu tiếp tục giới thiệu tình huống Cố Phi mà gã biết cho Lưu Phong Tam Thán.

"Giờ hoạt động như thế, hình như là dân đi làm hành chính mà... Thế cũng ra cao thủ hả?" Lưu Phong Tam Thán vô cùng kinh ngạc. Cao thủ hầu như đều dùng hết thời gian cho game, tên chơi chỉ ba tiếng một ngày, rất khó tưởng tượng đẳng cấp, kỹ thuật, trang bị đều là hàng đầu trong trò chơi.

"Đại khái là thế này..." Phiêu Lưu lại giới thiệu sơ lược qua chuyện Cố Phi biết võ thuật. Trong nhóm người cùng Tung Hoành Tứ Hải đi làm nhiệm vụ đến thành Lạc Nhật không ai không biết bí mật này, mọi người đều biết Cố Phi mạnh mẽ như thế là bởi vì biết võ.

"Võ thuật..." Lưu Phong Tam Thán cư nhiên không thấy kinh ngạc như người thường, có vẻ không xa lạ với vụ này.

"Hội trưởng Lưu Phong... có nghe qua cái này à?" Phiêu Lưu đã nhận ra khác thường trong giọng của Lưu Phong Tam Thán.

"Ừm..." Lưu Phong Tam Thán gật đầu, "Ở thành chúng ta cũng có một người chơi nói mình biết võ thuật, Phong Huyền, một trong mười võ gia đứng đầu, không có bất cứ bối cảnh dong binh đoàn hay công hội, luôn hành động một mình, lấy giúp người làm niềm vui. Rất nổi danh ở chủ thành chúng ta, danh tiếng cũng rất tốt."

"Võ gia... đứng số một bảng võ gia, Bách Thế Kinh Luân một trong Năm Kẻ Mạnh, cũng là kẻ biết võ, đã thế có một cái dong binh đoàn ở thành Lạc Nhật, trong đoàn tụ tập một nhóm người cũng giống vậy, cũng lấy võ gia chiếm đa số." Phiêu Lưu nói.

"Ừ, chức nghiệp võ gia này, hình như khá tương đồng với võ thuật, cho nên loại người như thế thích chọn chức nghiệp này đi..." Lưu Phong Tam Thán nói.

"Vậy còn Thiên Lý thì sao... Sao hắn lại chọn pháp sư? Pháp sư và võ gia, rõ ràng không có điểm nào giống mà!" Phiêu Lưu nói.

"Khiêu chiến bản thân? Siêu việt cực hạn?" Lưu Phong Tam Thán một lời đẩy cảnh giới tư tưởng của Cố Phi lên cao ngất rồi.

Phiêu Lưu chưa phản bác, chỉ nói: "Theo quan sát của tôi, người chơi bình thường hoàn toàn không có năng lực chống lại loại người như thế, Thiên Lý có thể lui tới tự nhiên trong nhiều người chúng ta như vậy, anh cũng đã thấy tận mắt rồi. Tôi nghĩ, nếu muốn đối phó hắn, tốt nhất vẫn nên mời người tên Phong Huyền kia."

"Ờ... là có thể thử xem sao, có điều người nọ có vẻ không ưa lắm công hội, dong binh đoàn, không biết nhờ được không." Lưu Phong Tam Thán nói.

"Thử xem đã nào." Phiêu Lưu đề nghị.

Lưu Phong Tam Thán gật đầu, lập tức bắt tay tìm cách liên lạc với võ gia Phong Huyền nọ.

Mặt khác, Kiếm Quỷ đã liên lạc với Bách Thế Kinh Luân login buổi chiều. Hai người cũng đã hoàn thành giao dịch. Thu nhập hơn ngàn đồng vàng khiến Bách Thế Kinh Luân vui vẻ cười toét miệng, hai bên có từng nhắn cho Cố Phi biết, lại đúng lúc Cố Phi đang ngủ ngon trên ghế sa lon trong phòng Danor George, nên không có trả lời.

Kiếm Quỷ cho rằng Cố Phi chưa kịp trả lời vì đang khí thế hừng hực giết chóc vì nhiệm vụ, cũng không dám nhắn lại quấy rầy. Bách Thế Kinh Luân thì đắm chìm vào niềm vui túi tiền nặng trĩu kêu leng keng, không hề để ý nhiều tới bất cứ chuyện gì khác. Nhắn cho Cố Phi không thấy trả lời, lại nhắn thêm một tin không thấy trả lời nữa, vì vậy cũng cho rằng Cố Phi đang bận rộn nên không quấy rầy thêm.

Mà một nhóm ba người bên Hữu Ca đi xa tới thành Lâm Ấm, hành trình xem như khá thuận lợi. Chỉ khi hỏi thăm căn nhà gỗ nhỏ ở rừng cây Sồi gặp phải chút phiền phức. Tìm người qua đường hỏi rừng cây sồi, người ta thuận tay chỉ một cái, liền thấy một mảnh rừng, cây sồi ở thành Lâm Ấm không phải là loại cây hiếm gì.

Hết cách. Lại tính mời lão đại Thủy Thâm ở vùng đất này giúp một phen. Nhưng không biết vì sao, tâm trạng của Thủy Thâm lúc này hình như rất tệ đấy, từ chối mọi khách hỏi thăm, ba người họ bất đắc dĩ chỉ buộc phải đi lòng vòng trong những rừng cây ở thành Lâm Ấm, gặp ai liền hỏi xung quanh có rừng cây sồi không, trong rừng có cái nhà gỗ nhỏ không, trong nhà gỗ nhỏ ấy có một NPC không vậy...

Cố gắng như thế cuối cùng cũng không uổng công, lúc ba giờ bảy phút sáng. Ba người thật sư tìm được một gian nhà gỗ nhỏ trong mảnh rừng rậm cây sồi ở thành Lâm Ấm. Cũng gặp được một NPC tên là Gru trong nhà.

"Chính là chỗ này!" Hữu Ca vui vẻ kêu to.

Gru là một thanh thiếu niên tóc vàng, gương mặt điềm tĩnh. Hữu Ca phô bày tất cả kỹ xảo làm nhiệm vụ của mình ra cho gã. Kết quả đều công cốc. Dù đề cập tới thích khách ẩn trong sương mù Andrew, hay là Liên Minh Thích Khách, rồi đến nhiệm vụ ám sát Danor George, Gru đều mỉm cười lắc đầu đáp lại.

"Hết cách rồi, xem ra phải cần nhật ký làm đạo cụ." Hữu Ca thở dài.

"Nhưng mà bây giờ Thiên Lý không có online nha!" Ngự Thiên Thần Minh nói.

"Cậu ta tối mai mới login đấy..." Chiến Vô Thương nói.

"Tôi muốn chết quá..." Hữu Ca bất lực gào.

Đêm dài đằng đẵng cuối cùng cũng trôi qua, với Cố Phi thì đây chỉ là một đêm bình thường trong cuộc sống hằng ngày, trong trò chơi lại có một đống vì hắn mà huyên náo gà bay chó sủa. Chỉ riêng bên công hội Ngắm Hoa Trong Màn Sương thôi, thảo luận ngày mai đối phó hắn ra sao mà đã mở hội nghị không dưới mười lần rồi.

Tình báo trong tay Phiêu Lưu cơ bản đều chuyển cho bọn họ.

Bọn họ không chỉ đã biết Cố Phi đáng sợ cỡ nào, còn biết hắn còn có một đám bạn đáng sợ nữa. Một người là Hàn Gia Công Tử tổ chức Công Tử tinh anh đoàn, tụ tập những kẻ không ai trong giới game online là không biết, ở trên cuộc thi PK của dong binh đoàn, sáu người tiêu diệt hết tám mươi người!

-------

ps: Mấy ngày nay sức khỏe không được tốt lắm, đang tính hôm nay dịch 2c, nhưng cuối cùng ngủ như chưa từng được ngủ luôn. Quên cả giờ đi học T.T nên mai bù tiếp chương 477 nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top