Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 09 - Chương 480

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 480: Ngụy Đồng và các bạn bè của cô ấy.

Bên ngoài tòa thị chính thành Hà Vụ xuất hiện hai tiểu đội thuần một chức nghiệp, một đội là từ sáu gã pháp sư hợp thành, một đội khác là do sáu gã đạo tặc hợp thành. Người chơi dẫn đội, cũng là một nhân vật nổi tiếng trong thành Hà Vụ, pháp sư Ngụy Đồng và đạo tặc Nhan Tiểu Trúc.

Trong quá trình trao đổi cùng Hàn Gia Công Tử biết được cũng là vì nhiệm vụ kia của Cố Phi, hai chị em vốn đã hứng thú với nhiệm vụ của Cố Phi lập tức tỏ vẻ bằng lòng tiếp tục giúp đỡ. Vì vậy Hàn Gia Công Tử cũng vui vẻ thoải mái, giao nhiệm vụ tổ chức tiểu đội cho hai người Ngụy Đồng có mạng giao thiệp tốt hơn xử lý. Kinh phí nhiệm vụ, đương nhiên là Cố Phi ra; thiếu ơn nghĩa, cũng là Cố Phi thiếu; Hàn Gia Công Tử cuối cùng chỉ là người đại lý bày kế chơi chơi thôi.

Về phần bắt chước được không... Điều này chỉ là suy nghĩ một phía bên Cố Phi và Kiếm Quỷ thôi, trên thực tế trong kế sách của Hàn Gia Công Tử từ đầu không có ý muốn bắt chước bọn họ, chỉ đơn thuần muốn tạo rối loạn, phân tán sự chú ý của đối phương mà thôi.

Thông qua Ngụy Đồng giới thiệu thì những pháp sư và đạo tặc tới đây đều không phải người yếu, mỗi người đều có tài năng. Pháp sư ở trong sương mù ném loạn pháp thuật, phóng một pháp thuật rồi đổi chỗ khác; đạo tặc chuyên tìm chức nghiệp chậm chạp, Tiềm Hành tới gầm đâm một đao xong lập tức nhanh chân Tật Hành bỏ chạy, phong cách vô cùng tương tự thích khách ẩn trong sương mù.

Thế nhưng mấy phút sau, người thuộc hai tiểu đội phát hiện, bên ngoài chân tường hình như đã không còn ai rồi.

"Chị, người đâu?" Nhan Tiểu Trúc khó hiểu.

"Hình như đều rút lui vào trong sân hết rồi." Ngụy Đồng nói.

Trong sân không có sương mù, chiến thuật quấy rối không thể nào tiếp tục thực hiện, hai chị em Ngụy Đồng không ngờ lại không còn chuyện để làm nhanh như vậy, cũng không biết đã đạt sứ mệnh của mình chưa, nói chung kể lại tình huống chân thật cho Cố Phi trước cái đã.

"Hả? Sao lại như vậy được..." Cố Phi ngẩn ra, bọn họ nghĩ nếu bên ngoài bị đả kích quấy phá không ngừng, thì sẽ bức đối thủ buộc phải tăng mạnh phòng ngự ngoài kia, từ đó sẽ điều lực lượng phòng thủ trong sân ra, ai biết đối phương lấy lui làm tiến. Quấy nhiễu ngoài kia á? Được, tôi liền rút người bên ngoài vào trong sân, làm bọn bay không thể phá nữa.

Vì vậy Cố Phi và Kiếm Quỷ trơ mắt nhìn tình huống lính canh trong sân không những không ít đi mà cũng không loạn, trái lại có thêm một đống, cười khổ không thôi.

"Hey hey, cách của anh xài không được kìa!" Cố Phi nhắn cho Hàn Gia Công Tử, chuẩn bị tỉ mỉ một giờ, cho hiệu quả thất bại nhanh đến thế, thật không giống chiến lược do Hàn Gia Công Tử thiết kế ra.

"Làm sao?" Hàn Gia Công Tử hỏi.

Cố Phi miêu tả tình huống đơn giản lại.

"Trong sân không có biến hóa?" Hàn Gia Công Tử hỏi.

"Có, trở nên càng nhiều người rồi..." Cố Phi nói.

"Các cậu kiên nhẫn nhìn tiếp đi." Hàn Gia Công Tử nói.

"Còn cái gì để xem", "Ơ!!!" Cố Phi đang viết tin nhắn cho Hàn Gia Công Tử, đột nhiên phát hiện thành viên Ngắm Hoa Trong Màn Sương trong sân phía dưới thực sự có hành động bất ngờ rồi.

Rất nhiêu người chơi cẩn thận canh phòng ở nhiều nơi trong sân, như là được kêu gọi, lúc này bất ngờ đều xông về hướng sân trước. Bởi vì Cố Phi và Kiếm Quỷ lúc này đang ở hướng sân sau, tầm mắt bị tòa thị chính che chắn đại bộ phận, không biết sân trước đã xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ quấy nhiễu có hiệu quả rồi? Nhưng rõ ràng quấy phá đều bức kẻ địch về trong sân mà. Làm sao bọn họ đột nhiên lại muốn bố trí lại lần nữa vậy?

"Đương nhiên là hiệu quả quấy nhiễu rồi!" Hàn Gia Công Tử nói, "Quấy nhiễu là phải bắt chước cao thủ như hai người các cậu á? Thật bội phục hai người có ý tưởng thiên tài như vậy, các cậu có hiểu rõ người ta đang làm gì không thế?"

"..."

"Nhiệm vụ của bọn họ đang làm, mục đích là giữ gìn bình tĩnh trong sân vớ vẩn kia, không phải ra đuổi giết hai người các cậu. Nếu như các cậu chỉ quấy nhiễu ở bên ngoài, bọn họ vui vẻ còn không kịp nữa là, bị các cậu dẫn dụ sự chú ý mới có quỷ."

"Vậy giờ sao?"

"Bây giờ? Quấy nhiễu cũng là một loại bắt chước, nhưng có lẽ bắt chước không phải là hai người các cậu, mà là các công hội trong thành Hà Vụ!" Hàn Gia Công Tử nói.

"Công hội? Tại sao lại là công hội?"

"Bị cậu náo loạn một trận ngày hôm trước. Ngắm Hoa Trong Màn Sương hiện nay đang ở mức cảnh giới cao độ, loại tình huống này hoàn toàn không phải thời cơ tốt để tới quấy nhiễu nhiệm vụ của họ, cho nên căn bản không công hội nào sẽ bằng lòng ra tay bây giờ, ngay cả cách hợp tung cũng không thể thực hiện được vào lúc này. Thế nhưng, muốn hấp dẫn lực chú ý của đối phương thật, phải khiến bọn họ ảo giác có công hội muốn đánh họ với quy mô lớn." Hàn Gia Công Tử nói.

"Thế thì? Bọn họ đã bị chưa?" Cố Phi ngó xuống các người chơi hối hả chạy ngược chạy xuôi trong sân.

"Tôi làm sao mà biết... các người ở hiện trường mà?"

"Chỉ quấy rối bằng mười hai người?" Cố Phi không dám tin tưởng.

"Đây không phải là mười hai người bình thường." Nụ cười trên mặt Hàn Gia Công Tử lúc này là bọn họ không nhìn thấy được, "Chọn lựa người từ Ngụy Đồng là một trong Năm Kẻ Mạnh, ít nhất đều là người mạnh nổi tiếng ở thành Hà Vụ. Chỉ bằng sương mù, rất khó có thể giấu diếm bề ngoài đánh lén, thân phận thật của mười hai người này, chúng ta không biết, nhưng người thuộc Ngắm Hoa Trong Màn Sương chắc sẽ nhìn ra được ít nhiều. Ở trong game, một cao thủ nổi tiếng, theo nghĩa nào đó đã tượng trưng cho một công hội, hoặc có thể nói, sẽ làm cho người ta ảo giác họ tượng trưng cho một công hội."

Cố Phi bừng tỉnh: "Ý anh là, mười hai người chơi ấy có chút lai lịch, sẽ làm người Ngắm Hoa Trong Màn Sương tưởng lầm là công hội của họ đang áp dụng hành động lớn gì hả?"

"Không sai, đây mới là lý do chính tìm tới Ngụy Đồng..." Hàn Gia Công Tử khẳng định.

Quả nhiên là thế! Cố Phi cảm khái. Đây mới là điển hình cho cách Hàn Gia Công Tử hoạch định chiến lược, quân bên mình trong cuộc cũng không nhìn ra ý nghĩa thật sự đằng sau, chỉ mặc cho bị định đoạt, bị gài còn giúp người ta kiếm lời. Tội nghiệp Ngụy Đồng và các bạn bè của cô ấy... lúc này Cố Phi chỉ hi vọng bọn họ sẽ không phải chịu tổn thất gì vì chuyện này.

Hàn Gia Công Tử nói tiếp, "Bọn họ xuất hiện hiểu lầm, cho nên sẽ điều động sức người với quy mô lớn về tập trung phòng thủ cửa chính lúc này, ảo giác ấy sẽ không kéo dài quá lâu, các cậu tranh thủ thời gian đi làm chuyện của mình đi!"

"Ừm!" Cố Phi và Kiếm Quỷ đáp.

"Tình huống bên cậu thế nào?" Cố Phi hỏi Kiếm Quỷ.

"Bên cạnh thích khách đang ngủ có một người, tôi phải giết chết gã." Kiếm Quỷ nói.

"Tiềm Hành không được hả?"

"Trạng thái Tiềm Hành vẫn sẽ bị bại lộ khi tra xét thích khách kia." Kiếm Quỷ đáp.

"À, vậy thì cậu nhanh tay chút, xong rồi liền trốn lên trên bờ tường đi." Cố Phi nói.

"Chờ chút, hiện giờ còn chưa biết thích khách ấy có đồ thì liên quan đến phòng chứa củi không, chi bằng tôi xuống trước, cậu chờ tin tức của tôi, nếu không có gì liên quan. Tôi trốn rồi cậu hãy đi, nếu có đồ liên quan, cậu cũng có thể nắm giữ tình báo bên tôi rồi hành động tiếp mà!" Kiếm Quỷ nói.

"Có lý." Cố Phi tỏ vẻ đồng ý kiến.

"Chờ tôi!" Kiếm Quỷ cũng không nói thêm nữa, giành giật thời gian, ném đầu sợi dây móc ra, "vù" một tiếng đã trượt xuống. Sau khi tiếp đất thì quay người lại, chỉ thấy người nọ đã ngó chừng về phía hắn. Đối phương vốn chú ý phương hướng các bức tường, gần như vừa khi Kiếm Quỷ vung dây thừng xuống đã phát hiện ra.

Kiếm Quỷ rơi xuống đất. Xoay người, không nói hai lời lập tức dùng Bóng Mờ Tập Kích, hắn ở trên bờ tường đã sớm chọn vị trí tốt, điểm dừng chân vừa đúng vị trí người nọ trong phạm vi lao tới của Bóng Mờ Tập Kích.

"Thật nhanh!" Người nọ kinh ngạc nói một câu.

Kiếm Quỷ cũng chăm chú nhìn đối phương. Võ gia ư... Kiếm Quỷ thầm nghĩ, thật sự xin lỗi rồi. Lượng máu của võ gia không cao cũng không thấp, thuộc về giai cấp trung lưu, tuyệt đối không chống đỡ được kỹ năng vượt cấp giết chắc của Kiếm Quỷ. Hắn chỉ có thể tiếc nuối giết người ta ngay thôi.

Có điều Kiếm Quỷ từ trước đến nay nghiêm túc, cho tới giờ đều không lơ là khinh địch. Dù chỉ dựa vào tốc độ cao của Bóng Mờ Tập Kích đã đủ rất nhiều người trở tay không kịp, nhưng Kiếm Quỷ vẫn như cũ đều sẽ nghiêm túc thi triển ra hiệu quả "biến mất hai giây" mỗi lần. Lần này cũng không ngoại lệ, sau khi nhìn chuẩn khoảng cách hai phe, Kiếm Quỷ mở đặc hiệu của kỹ năng, trong nháy mắt đã biến mất.

Ngay cả Cố Phi cũng đã bảo hiệu quả đặc biệt này cực kỳ khó chơi, nên không thể không làm Kiếm Quỷ tràn ngập tự tin với một chiêu này, Cố Phi đã là nhân vật trâu bò nhất trong mắt hắn rồi.

Nhưng mà...

Ngay khi chủy thủ của Kiếm Quỷ sắp đâm tới, người nọ đột nhiên ra tay. Chỉ thấy gã hạ thấp thân mình, bàn tay xòe ra nâng từ dưới lên trên, Kiếm Quỷ giật thót tim, tránh không kịp, mắt thấy tay trái đối phương cầm tới chủy thủ của mình.

Trạng thái Biến Mất lập tức bị cắt đứt, vẻ mặt Kiếm Quỷ kinh ngạc, nhưng hắn cũng nhìn thấy nét kinh ngạc tương tự trên mặt đối phương, hắn có vẻ nghe được đối phương lầm bầm nói một câu: "Nhanh quá ư?"

Bị đối phương nắm chủy thủ. Trạng thái Biến Mất chấm dứt, nhưng kỹ năng cũng không bị cắt đứt hoàn toàn. Kiếm Quỷ nắm thời cơ rất nhanh, căn bản không đờ ra tại chỗ mà do do dự dự, tiếp tục dồn sức đâm chủy thủ tới. Nhưng mà đối phương cũng phản ứng không chậm tí nào, cũng máu chóng phát hiện lực đánh sâu vào không có ngừng lại, lập tức vươn tiếp tay phải giữ lại cánh tay trái, hai tay cùng duỗi thẳng, kìm Kiếm Quỷ cách xa người mình gắt gao.

Kiếm Quỷ rất rầu rĩ. Đổi thành bất kỳ chức nghiệp nào khác, thì tình huống lúc này nhất định đã bị thương nặng rồi. Tay cũng là một phần thân thể mà, cứ chăm chăm cầm chủy thủ chống lại lực đánh sâu của kỹ năng. Thanh máu sẽ rơi xuống vù vù. Nhưng ai bảo người trước mắt lại là võ gia, vũ khí của võ gia là nắm đấm, cho nên hai tay của họ chẳng khác gì là vũ khí, cầm chủy thủ, tương đương với người chơi bình thường dùng vũ khí chắn chủy thủ của Kiếm Quỷ lại vậy, phần lớn sát thương đều bị giảm hết.

Giảm sát thương, nhưng lực đánh sâu vào không giảm, Bóng Mờ Tập Kích của Kiếm Quỷ thực sự rất hung hãn, cư nhiên thúc người nọ chạy lùi về một đoạn.

Nhưng vào giây phút kỹ năng kết thúc, Kiếm Quỷ lại rơi vào cảnh lúng túng. Chủy thủ của hắn vẫn còn bị người ta nắm chặt, còn bảo hắn làm sao tiếp tục phát động công kích chứ, buông chủy thủ lại á? Vậy càng tiếc hơn.

Rơi vào đường cùng, Kiếm Quỷ chỉ có thể đá ra một cước, loại công kích này không có sát thương cao, Kiếm Quỷ chỉ hi vọng có thể khiến đối thủ lui bước, bỏ tay khỏi chủy thủ của hắn.

Vậy mà đối phương xoay mình 180 độ liền tránh được cú đá từ Kiếm Quỷ, cùng lúc đó cũng lùi lại một bước, sau lưng đụng trước ngực Kiếm Quỷ, rồi tay phải buông chủy thủ ra nâng tới dưới nách của hắn, quay người vừa nhấc, cánh tay vung mạnh, Kiếm Quỷ liền thấy long trời lở đất, hắn đã bị đối phương ném qua vai quật ngã ra đất.

"Nguy rồi..." Động tác của đối phương lưu loát liền mạch, khiến Kiếm Quỷ cảm thấy rất không ổn, chẳng lẽ người nọ cũng giống như Thiên Lý với cả Bách Thế đều là người tập võ sao? Người như thế, chỉ sợ mình không phải đối thủ mà...

Kiếm Quỷ té xuống đất ngửa đầu nhìn qua, đang mặt đối mặt với kẻ làm hắn té nhào.

"Tên này, hình như hơi quen mặt nhỉ?" Kiếm Quỷ bỗng có suy nghĩ như vậy.

---------------------------

ps: vì bị bệnh cũ lại hành cho nên tạm khất 2 chương đã hứa. Thứ 3 tuần sau mình sẽ dịch bù. Những ngày còn lại trong tuần sau không có chương mới.

Tựa đề 2 chương nợ: [có spoil]

481. Con cháu nhà họ Cố.

482. Quen, quá quen luôn ấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top