Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 09 - Chương 482

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 482: Quen, quá quen luôn ấy.

Cố Phi hiểu rất rõ khả năng của Cố Huyền, võ thuật, mặc dù anh ta không luyện, nhưng không thể không nói anh ta không biết. Chỉ là bởi vì hạn chế của cơ thể, tốc độ ra chiêu, uy lực hoàn toàn không nằm trên cùng trục với Cố Phi. Nhưng lúc này đây đang ở trong trò chơi, sức mạnh cơ thể đã hóa thành thuộc tính trò chơi, vì vậy, người bị hạn chế lại thành Cố Phi thân làm pháp sư cơ.

Cố Phi rất rõ ràng điểm này, thoạt nhìn Cố Huyền cũng biết, nếu không thì với thể chất lười nhác không muốn đi xa của anh ta ở trong hiện thực, Cố Phi có thể dùng một cái tát chụp bay anh ta nằm ba ngày, đập trúng chỗ yếu có khi có thể đập chết luôn nữa kìa. Nếu không thì vì sao những năm gần đây Cố Huyền càng ngày càng ít tìm chọc Cố Phi chứ? Nhưng ở trong game, mọi chuyện còn khó nói.

"Anh nói chú này, chú trúng gió gì hả, sao lại chọn pháp sư?" Cố Huyền hỏi.

"Không cẩn thận, không thể nào thay đổi." Cố Phi nói.

"Ngu!" Cố Huyền mắng.

Bấy giờ Kiếm Quỷ bên kia đã vô cùng vui vẻ lục soát người thích khách đang ngủ xong, về xòe lòng bàn tay nắm một thứ chìa đến trước mắt Cố Phi: "Mò ra một chiếc chìa khóa."

"Có đồ thật sao!" Cố Phi kinh ngạc, "Không biết có phải để mở cửa phòng củi không nhỉ?"

"Đi thử xem." Kiếm Quỷ đề nghị, Cố Phi lại nhìn về Cố Huyền.

"Hai người đang làm gì?" Cố Huyền ngoáy ngoáy lỗ tai mà hỏi.

"Một nhiệm vụ, qua phòng củi bên kia." Cố Phi chỉ chỉ phương hướng đằng kia rồi mở miệng đáp.

"Xa vậy á!" Cố Huyền kinh hãi.

Kiếm Quỷ còn thấy bị dọa hết hồn hơn cả anh ta nữa, giật mình đến độ muốn con mắt suýt rơi ra ngoài, từ đây đến phòng chứa củi chỉ khoảng chừng trăm mét thôi, nghe giọng điệu của anh ta giống như muốn hắn đi bộ lên mặt trăng vậy.

Cố Phi sớm biết anh ta sẽ như thế, không nói gì.

Cố Huyền hết sức thống khổ dời mấy bước chân rồi nói: "Xem chú có qua cửa anh mày không đã!"

Cố Phi lập tức tập trung chuẩn bị tiếp chiến.

Kiếm Quỷ nhìn không hiểu lắm. Sau khi Cố Phi qua đây, so sánh hai người một phen, Kiếm Quỷ đã biết vì sao mình thấy võ gia này hơi quen mắt, bởi vì chân mày của hai người họ có vài phần tương tự, sau đó Cố Phi cũng đã nói họ thực sự là người một nhà. Tình thân tự nhiên có thể coi là một loại tình cảm rất bền chặt. Kiếm Quỷ đã viết tên võ gia này về cùng nhóm mình, ai ngờ người ta lại muốn động thủ với họ chứ, hơn nữa thoạt nhìn Cố Phi không hề thấy ngoài ý muốn, lập tức chuẩn bị nghênh chiến ngay.

"Xem mấy năm nay chú có tiến bộ gì không." Cố Huyền treo dáng vẻ muốn dạy dỗ em trai, đột ngột quơ nắm đấm về phía Cố Phi.

Quen, quá quen luôn ấy.

Cố Phi nghiên cứu sâu võ học nhà họ Cố hơn hai mươi năm, mỗi một chiêu võ thuật trong nhà minh đều nghe nhiều nên thuộc. Cố Huyền vừa vung nắm đấm ra, mình đương nhiên cũng sẽ dùng võ thuật nhà họ Cố, sau đó cản thế nào, đánh lại ra sao, đối phương sẽ ứng phó thế nào, chỉ trong giây lát đã xuất hiện bốn hướng xử lý bất đồng trong đầu Cố Phi, giống như khi chơi cờ sẽ từ bố cục đoán được đối phương sẽ có thể đi những nước nào kế tiếp vậy.

"Được, để tôi nhìn xem ở trong trò chơi không cần rèn luyện thân thể, võ công của anh sẽ ra trò trống gì!" Cố Phi nghĩ vậy, lựa chọn một trong bốn cách có thể tiến vào loạn chiến, vào trong biến hóa hướng đi phức tạp, phất tay vỗ một chưởng tới.

Kết quả Cố Huyền vừa thấy chiêu Cố Phi chọn ứng phó, quyền vung ra lập tức có biến hóa. Cố Phi vừa thấy, biến hóa của anh ta lại là muốn bẻ tiến triển về hướng đơn giản, quả nhiên đã nhìn ra ý đồ của Cố Phi rồi. Thế nhưng, nếu gọi là biến chiêu, đương nhiên vĩnh viễn không thể nào chỉ có một đường đi, Cố Huyền lựa chọn vẫn như cũ có thể đi về hướng phức tạp, Cố Phi sao lại không phát hiện được. Trong nháy mắt lần nữa biến chiêu dẫn đường.

"Lúc này đây, anh muốn thay đổi đã không còn kịp rồi!" Trong lòng Cố Phi thầm nghĩ, lại không ngờ tới Cố Huyền đã biến chiêu đồng thời với lúc hắn biến chiêu luôn, đã thế còn dùng chiêu giống Cố Phi như đúc.

"Móa!!" Cố Phi lập tức ý thức được không ổn. Nhưng đúng như hắn đã nói trước, lúc này không kịp biến chiêu nữa rồi, chiêu thức giống y hệt của hai người đụng vào nhau. Vì vậy, sức ai yếu kẻ đó chịu thiệt. Cố Phi bị đấm lùi mấy bước mới đứng vững được.

"Chậc chậc chậc!" Cố Huyền treo biểu cảm đùa cợt lắc đầu tặc lưỡi.

Mẹ kiếp! Quen quá mà... Cố Phi thầm giận, hắn chỉ chú trọng chiêu thức võ công quen thuộc, mà Cố Huyền lại nắm chắc tính cách của hắn. Từ bắt đầu ra quyền đầu tiên, đã âm mưu dẫn Cố Phi lên cục diện đụng chiêu giống nhau rồi. Mà Cố Phi lại quên sạch sẽ tính của Cố Huyền, gã này lười như thế, sao có thể bằng lòng chơi biến chiêu phức tạp gì với Cố Phi chứ? Nghĩ đến đây, đương nhiên phát hiện anh ta chơi tâm cơ, tự nhiên sẽ đè phòng hơn. Đáng tiếc giờ hối hận cũng đã chậm. Hiệp này Cố Phi đã thua một bậc.

"Lại tới, lại tới!" Cố Huyền ngoắc tay với Cố Phi, ý bảo hắn ra chiêu trước.

"Xem kiếm!" Cố Phi thu dọn tâm tình bản thân rồi bất ngờ đâm một kiếm ra, Cố Huyền thấy rõ, liền kêu to: "Chà, ra đại chiêu rồi!"

Ánh kiếm vút bay. Chính là chiêu kiếm 'Xuân Sinh Hạ Trường, Thu Thâu Đông Tàng' được Cố Phi dùng đánh Bách Thế Kinh Luân rầu não. Nói dễ hiểu về chiêu này chính là một tổ hợp kỹ năng, bao gồm bốn phần, hoặc dùng hai, dùng ba hoặc dùng cả bốn, có thể dùng một phần cũng được, cho nên chiêu thức biến hóa phức tạp, cho dù người họ Cố quen thuộc chiêu này cũng không thể nào hiểu rõ ý đồ thật sự của người sử dụng chiêu này.

"Trình độ điêu luyện đấy..." Cố Huyền đã bị ánh kiếm của Cố Phi đong đưa thấy hơi hoa mắt rồi. Sức quan sát của người tập võ phải qua thời gian dài luyện tập mới có, tuy Cố Huyền có thiên phú thật, nhưng chỉ khởi điểm cao hơn người bình thường mà thôi, về sau không kiên trì luyện tập hiển nhiên không có tiến bộ gì, hiện giờ trong trò chơi không có thuộc tính nào trợ giúp phương diện này hết, đối mặt động tác võ thuật đẹp mắt đến nhường này của Cố Phi vẫn cảm thấy cố hết sức giống người thường.

Thế nhưng, ưu thế của Cố Huyền ở chỗ anh ta hiểu rõ chiêu thức, dù mắt không nhìn rõ, nhưng cộng thêm kí ức cũng chắc được tám mươi chín mươi phần trăm, vừa lùi bước vừa vung chưởng, khó khăn lắm ngản cản được chiêu 'Xuân Sinh' từ Cố Phi.

Đang tiện tay ngăn cản, đột nhiên ánh kiếm tụ tập, trong giây lát liền tụ thành bó.

"Ối!!" Cố Huyền lớn tiếng kêu la, gấp gáp ngã lật ra sau, một ánh kiếm xẹt thẳng ngang qua mũi anh ta. Tay phải Cố Huyền sớm mai phục tốt lúc này chụp ra, cầm chắc thân kiếm.

"Khà khà, xem ra thuộc tính của chú bây giờ không thể hoàn toàn phát huy uy lực của 'Hạ Trường' nha!" Cố Huyền cười.

Cố Phi cũng nhếch miệng cười mỉm, mở miệng nói: "Song Viêm Thiểm, Thiểm!"

"Móa nó!!!" Lúc này đến phiên Cố Huyền la ó, tay cầm kiếm vội buông ra, thân thể rơi tự do ngã bẹp trên mặt đất. Khó khăn lắm mới tránh khỏi ánh lửa lượn lờ trên thân kiếm Ám Dạ Lưu Quang. Mà Cố Phi cũng không thuận thế cầm kiếm truy đánh, Cố Huyền nhìn kiếm Ám Dạ Lưu Quang lơ lửng giữa trời dần dần dập tắt ánh lửa, mau chóng hiểu được suy nghĩ trong lòng Cố Phi, cười nhạt mà bảo: "Nếu như trong chiêu 'Xuân Sinh Hạ Trường, Thu Thâu Đông Tàng' có biến hóa như vầy thật, chiêu này càng trâu hơn."

Cố Phi rút trường kiếm về nhìn anh ta, Cố Huyền nằm dưới đất đột nhiên cảm thấy mình có chút cụt hứng. Cố Phi có sự cố chấp và tôn trọng dành cho võ thuật mà anh ta không có, cho nên mới không dựa vào lẫn Song Viêm Thiểm trong chiêu kiếm để tiếp tục truy đánh. Trong lòng Cố Phi, này chẳng qua chỉ là trò đùa dai để làm anh ta giật mình thôi. So đấu giữa người tập võ, chung quy người này vẫn muốn chỉ dùng chiêu võ thuật đơn thuần so đấu.

"Chán quá đi..." Cố Huyền lẩm bẩm, nhìn bầu trời trong xanh nắng gắt khó gặp ở thành Hà Vụ.

"Hai người đi đi, anh mày muốn ngủ một lúc..." Cố Huyền nằm trên mặt đất không muốn đứng dậy nữa.

"Anh tên gì? Để em thêm bạn." Cố Phi nói.

"Phong Huyền." Cố Huyền đáp.

"Hửm? Thiên Lý Nhất Túy..." Hiển nhiên Cố Huyền đang nhìn thông báo từ hệ thống, "Cái tên quỷ gì thế? Tự chú mày đặt đấy à? Ha ha ha..." Cố Huyền cười đau cả bụng gần như là lăn lộn trên mặt đất.

Cố Phi không thèm để ý tới anh ta, kéo Kiếm Quỷ chuẩn bị tới phòng chứa củi.

"Kia... rốt cuộc là ai?" Ánh mắt Kiếm Quỷ nhìn Cố Huyền giống như đang nhìn sinh vật lạ.

"Anh họ... của tôi..." Cố Phi rất không tình nguyện trả lời, con mẹ nó, thế mà thua ở chiêu kia. Hơn nữa còn là thua không có cơ hội lấy lại danh dự nữa chứ.

"Cũng rất mạnh ha!" Kiếm Quỷ cảm khái, nói thật, hắn không hiểu được ai thắng thua, cảm giác hai người hình như ngang tay.

"Cậu có thể đối phó được anh ta." Cố Phi nói.

"Làm sao được?" Kiếm Quỷ vẫn là tự biết mình.

"Tiềm Hành, Bối Thứ." Cố Phi dạy hắn.

"Tiền Hành có tác dụng?" Kiếm Quỷ kinh ngạc.

"Đương nhiên có. Sao anh ta có thể cảm nhận được sát khí." Cố Phi nói. Loại kỳ tích xảy ra từ một đống thứ phức tạp như phản ứng thân thể một cách tự nhiên, ý thức, trực giác, bầu không khí vân vân. Cố Huyền là kẻ không luyện tập, nhiều lắm động não dùng ý thức thì tuyệt đối không có được, Cố Phi khẳng định chắc chắn.

"Vậy sao..." Kiếm Quỷ mới đáp lời quay đầu liếc mắt nhìn hướng Cố Huyền, đột nhiên kêu lên: "Có người đến."

Cố Phi vội vàng nhìn lại, bên hông tòa nhà đã đang đi tới một đội người, chính là thành viên Ngắm Hoa Trong Màn Sương. Đúng như Hàn Gia Công Tử đã nói, bọn họ nhất định phải hành động nhanh, bởi vì Ngắm Hoa Trong Màn Sương rất dễ dàng có thể nhận thấy được có công hội tấn công chỉ là một hiểu lầm. Có lẽ khi bọn họ chưa góp đủ người đã nhận ra rồi, lúc này xem ra, phán đoán của Hàn Gia Công Tử quả thật không sai.

"Đi mau!" Cố Phi lôi Kiếm Quỷ chạy về hướng phòng chứa củi. Hai bên tòa thị chính, đều đã có rất nhiều người đang chạy tới, nhưng Cố Phi nhìn khoảng cách này, cảm thấy với tốc độ của hắn và Kiếm Quỷ vẫn có thể kịp vọt vào trong phòng chứa củi.

"Còn anh họ cậu thì sao?" Thời điểm mấu chốt liền có thể thấy được lòng nghĩa khí của Kiếm Quỷ, chỉ gặp mặt một lần, nhưng bởi vì là bạn của bạn mình, hắn cũng đã coi thành anh em nhà mình rồi.

"Khỏi cần quan tâm anh ta, anh ta nhất định có cách." Cố Phi thúc giục Kiếm Quỷ.

Bên phía Cố Huyền, đội ngũ Ngắm Hoa Trong Màn Sương đã đến ngay trước mặt. Người dẫn đầu là một trong các nhân vật quan trọng trong công hội Ngắm Hoa Trong Màn Sương, mắt thấy hai người Cố Phi và Kiếm Quỷ chạy trốn, mà Phong Huyền lại nằm thoải mái ở đây, giận tím mặt quát: "Phong Huyền! Anh chẳng phải đã nói bên này giao cho anh giải quyết à! Sao lại cứ để cho họ chạy hả!!!"

Cố Huyền nằm không nhúc nhích, chỉ ngước mắt lên nhìn đám người: "Hết cách rồi, tôi qua đây mới phát hiện, hóa ra cậu ta là người thân của mình."

Cả đám ngẩn ngơ, nhất thời không tìm ra lời phản bác được.

"Fuck!" Bên người nọ có một anh bạn nóng tính, quơ đao muốn chém về phía Cố Huyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top