Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25: Gục (2)

Trên mặt Giai Kỳ tức giận ngày càng nặng, trước mắt đã thấy sắp bùng nổ.

Ta cúi đầu, hôn lên đôi môi sắp mở ra kia, đầu lưỡi nhân cơ hội trượt đi vào.

Ánh mắt của nàng trợn to, trong ánh mắt đầy vẻ khó thể tin.

"......." không cần nhìn ta như vậy!

Ta không thể để cho ánh mắt kia nhìn ra được gì, đôi môi di chuyển từ cằm xuống cổ của nàng.

Cổ của Giai Kỳ thon dài thật đẹp, tinh tế mà trắng nõn, xinh đẹp giống như ngọc mài.

Nàng luyện yoga cho nên hình thể hoàn mỹ không thể phản đối. Tuy rằng hạ sinh tiểu Hiên mới được một tháng nhưng dáng người đã muốn hoàn toàn khôi phục.

Một nữ nhân như vậy........

Răng của ta nhẹ nhàng cắn xương quai xanh của nàng, sau đó từ từ cởi áo ngủ của nàng ra.

Vì vừa mới tắm rửa nên thân thể tản ra mùi hương trầm dịu, da thịt mềm trơn bóng, làn da mịn màng giống như da trẻ con. Tay của ta chậm rãi đưa đến bên hông nàng, đầu ngón tay lướt qua phần bụng bằng phẳng của nàng, lướt qua rốn rồi xuống phía dưới.

Hô hấp của nàng bắt đầu có chút nóng rực, nhưng thân thể lại không có một chút kháng cự. Giống như ngây dại, cũng giống như không muốn phản kháng.

Ta chỉ muốn nói, một Giai Kỳmặc cho người ta bài bố(khống chế) như vậy thật có hương vị nữ nhân. Hương vị kia hiện tại đang ở bên miệng của ta, ở ngực của nàng, ở nhũ câu của nàng và ở trong hơi thở dốc của nàng.

Tràn ngập, tỏa ra.

........

Thật sự nghĩ muốn một ngụm đem nữ nhân này nuốt hết.

Như vậy liền nuốt điệu đi.

Một đêm dài mà kỳ quái.

Sáng sớm tỉnh dậy Giai Kỳ đã không còn ở bên người.

Nghĩ đến sắp sửa phải nghênh đón mưa rền gió dữ, trong lòng vẫn thật không yên tâm.

Nàng sẽ nói cái gì đây? Sẽ làm cái gì? Lấy đao chém chắc là không, nhưng còn cái khác thì sao?

Mở cửa.

Triệu Ngạn ngồi trên ghế sô pha ăn bữa sáng, nghe được âm thanh mở cửa nên hướng tới bên này nhìn thoáng qua, cười vẫy tay với ta:"Điện hạ, đây là thái tử phi dậy sớm tự mình làm đấy ạ, ăn rất ngon."

"......." Ta nhanh chóng bảo hắn không cần ra tiếng.

Hứa Giai Kỳ bưng bàn tử ngồi vào một bên, thản nhiên nói:"Còn không mau ra? Đợi lát nữa thức ăn sẽ nguội mất."

"Hả?" Yên tỉnh trước con bão?

Nàng ngẩng đầu nhìn ta liếc mắt một cái, cau mày:"Ta kêu ngươi đi ra."

"Ừ."

Bộ dáng không giống như đang tức giận.

Í, chẳng lẽ nàng đã chấp nhận ta? Hay quá hay quá hay quá...............

Ngây ngô cười........Cảnh xuân sáng lạn............

"Cánh của điện hạ biến mất?" Triệu ngạn thấy thế mới chú ý đến, sau đó kinh ngạc nhìn Hứa Giai Kỳ"Thái tử phi đại nhân....."

Sắc mặt Hứa Giai Kỳ hơi hồng:"Nói thêm câu nào nữa là ta ném ngươi ra ngoài ngay."

Được lắm....

Ta tiếp tục ngây ngô cười..........

"Còn đứa ngốc đang cười kia!" Nàng nhíu mi,"Tiếp tục cười nữa là chủ tớ hai người ra đường cái mà ngủ."

A, có chút không đúng.............Sao có cảm giác giống như Giai Kỳ biết chuyện tối hôm qua là do ta?

A! Đúng rồi! Miệng của ta không có mùi rượu!

Trời ạ!

Ta vụng trộm nhìn Giai Kỳ một cái.

Ahhhh, quả thật là không có giận mà......

......

Ta cứ tiếp tục ngây ngô cười đi.....

"Trong các vị hoàng tử thì chỉ có mình điện hạ là giống bệ hạ nhất." Triệu ngạn nhìn ta trong chốc lát, phát biểu bình luận.

"Cái gì?"

"Cũng chỉ có điện hạ cười rộ lên mới giống bệ hạ, những vị khác đều giống nương nương nhiều hơn, thoạt nhìn rất âm trầm."

HứaGiai Kỳlạnh lùng nghiêm mặt:"Ngươi nói ta sao?"

"Không phải!" Triệu ngạn mau chóng xua tay,"Là hoàng hậu nương nương, không phải thái tử phi nương nương."

HứaGiai Kỳ làm như không có việc gì uống một ngụm sữa:"Bất quá xem ra sở thích của ngươi với cha ngươi đều giống như nhau."

"......." Chắc ngươi đang nói là chính ngươi cười đến âm trầm khủng bố..........

"Đúng rồi, Tiểu Hiên đâu?" Hứa Giai Kỳ bỗng nhiên nhớ ra.

"Ngủ rồi." Triệu ngạn nhanh chóng nói:"Đại hoàng tôn điện hạ thật nhu thuận, hình như cũng không quậy phá."

"Đương nhiên rồi." HứaGiai Kỳnhíu mày,"Ngươi đừng quên là con của ai."

Hắc, của ta!

Đắc ý đắc ý, thật là mùa xuân muôn hoa nở khắp nơi..........Chẳng lẽ cuộc sống của ta sắp có mùa xuân?

Hoan hô !

[T/g : ==, người ta không phải nói ngươi......]

Ăn sáng xong, Giai Kỳ ôm Tiểu Hiên đi ra ngoài phơi nắng. Rốt cuộc ta đã có thể cùng đi ra ngoài, tâm tình có chút kích động nha.

Tuy rằng.........

Vẫn phải cách xa vụng trộm đi theo......

Tiểu Hiên đang ngủ, ở khuỷu tay Giai Kỳ ngủ thật say, con nít thực hạnh phúc, mỗi ngày đều có thể nhàn nhã như vậy. Ăn xong thì ngủ, ngủ xong thì ăn, mất hứng thì khóc hai tiếng, sau đó chờ mẹ dỗ.

..........

Ta cũng muốn............

Tiểu Hiên chậm rãi mở mắt.

"......" Trốn không được rầu........

Nàng trừng một đôi mắt to ngập nước nhìn ta hồi lâu, sau đó nhếch môi........

"......" Đừng khóc mà, mẹ của ngươi sẽ giết ta mất !

Kết quả nàng cư nhiên nở nụ cười, chẳng những nở nụ cười lại còn hướng ta vươn tay, muốn ôm một cái.

........

Ai cũng không được cản ta rơi lệ! Trung lục hợp* còn chưa khiến cho người ta cao hứng như vậy! Nhà chúng ta tiểu Hiên hướng về ta nở nụ cười a nàng nở nụ cười đó!

Ô ô ô..........

HứaGiai Kỳ mạc danh kỳ diệu (không biết tại sao Vc: để tiếng hán việt nghe hay hơn):"Ngươi khóc cái gì?"

Gạt lệ:"Tiểu Hiên hướng ta nở nụ cười....."

"Thật không?" Nàng ôm tiểu Hiên nhìn thoáng qua, phát hiện Tiểu Hiên thật sự hướng người ta núm tay muốn ôm, cư nhiên một phen kéo trở về, ôm vào trong ngực,"Không được, tay của ngươi rất bẩn. Ta không cho ôm."

"......" Ta tiếp tục rơi lệ! Sao có thể như vậy chứ!

"Chắc là do đã không còn cánh?" Nàng cau mày đánh giá ta từ trên xuống dưới, "Xem ra, hình tượng điểu nhân của ngươi quá xấu làm cho đứa nhỏ sợ."

"......" ta muốn Tiểu Hiên......

"Hôn lễ của Lâm phong ngươi muốn đi không?" Nàng đột nhiên hỏi.

"Hở?" Lâm Phong? tỷ tỷ dịu dàng?

"Nếu ngươi không đi ta cũng không đi," Nàng đùa với tiểu Hiên,"Đến lúc đó còn muốn xem sắc mặt của ngươi, trong lòng thấy phiền."

Ừ......

Ta nghĩ trong chốc lát, vẫn là gật đầu:"Đi"

Nàng kinh ngạc nhìn ta:"Tại sao?"

"......." lần đầu tiên hỏi ta vì sao.........Có chút cảm giác thánh tựu...........bất quá gần đây ta càng ngày càng có cảm giác thành tựu.......

Nhưng mà..........

"Không biết..." Thật sự không biết,"Chỉ cảm thấy là có lẽ nên đi."

Nàng xem thường nhìn ta:"Tài lanh"

"......."

A, Tiểu Hiên của ta!

Giai Kỳđi đến một cái ghế dài ngồi xuống, sau đó nhìn ta liếc mắt một cái:"Lại đây."

"Ừm." Đi qua ngồi xuống.

HứaGiai Kỳ đem Tiểu Hiên đặt trên ghế dài, cẩn thận làm cho nàng đứng lên. Nhưng tiểu Hiên vẫn còn quá nhỏ nên lảo đảo ngã xuống bên cạnh.

Ta nhanh chóng vươn tay đỡ lấy nàng.

"Hì " Tiểu Hiên nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng nhỏ, sau đó vỗ tay lại đây định ôm ta.

Rơi lệ! Rất dễ thương, đáng yêu muốn chết luôn!

"Vậy thì đi thôi." Nàng đem tiểu Hiên giao trên tay ta, "Buổi chiều theo ta đi ra ngoài một chuyến, ta mua cho ngươi vài bộ quần áo."

Tiểu Hiên!

Ôm tiểu Hiên thân a thân a:"Bộ đồ lần trước là được rồi." Lí nam cũng đã trả lại cà vạt rồi, vừa đúng lúc.

"Không cần bộ kia." Nàng thản nhiên nói, "Đó là ta chuẩn bị tặng cho Lâm Phong, hiện tại đã muốn ném đi."

Ta sững sốt một chút.

Sau đó đi qua ôm Giai Kỳ khóc: "Giai Kỳ......."

Ngươi rốt cục đã chấp nhận ta........

"Ép đến Tiểu Hiên kìa!" Nàng một phen đẩy ta ra, đem Tiểu Hiên đang bị giáp ở chính giữa lấy ra,"Quả nhiên không thể giao cho ngươi! Ta khẳng định ngươi và lão cha ngu ngốc giống nhau, giao cho ngươi, ngươi có thể cũng để mất nàng. Ngu ngốc !"

"......."

Thực xin lỗi, tại ta quá kích động thôi......

Giai Kỳ trừng mắt nhìn ta liếc một cái, ôm Tiểu Hiên rời đi.

"......"

Quả nhiên con đường của ta còn rất dài.......

*Trung Lục Hợp: có nghĩa là Khu lục hợp của Trung Quốc, là một quận của thành phố Nam Kinh, tỉnh Giang Tô, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top