Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 52: Lão bà!

Lý Nam cầm một chai Giang Tân Lão Bạch Kiền tựa vào trên tường đối diện, phất phất tay với chúng ta.

".........."

"Uống rượu không?" Nàng nheo mắt lại.

"..........." Có linh cảm xấu.....

Khụ khụ khụ khụ........

Sặc chết ta!

Tại sao muốn chuốc rượu ta, tại sao a!

"Ngươi điên rồi! Nàng đều đã muốn biến thành cái dạng này, ngươi còn cho nàng uống rượu!" Thanh âm của mỹ nhân tỷ tỷ, "Ta đem nàng tặng cho ngươi còn chưa đủ sao!"

"Ngươi cho là ngươi làm vậy là tốt cho nàng?" Giọng nói của Lý Nam thản nhiên, "Nhưng nàng không thấy ngươi sẽ đau lòng."

".........." Chóng mặt quá.......

Bên kia bỗng nhiên im lặng.

Sau đó mỹ nhân tỷ tỷ mở miệng: "Ngươi nói cái gì?"

.............

Các ngươi trước đừng thảo luận nữa.....

Đầu của ta thật choáng váng........

Ngã xuống đất.

Tinh lại.

Bên tai vang lên tiếng cãi nhau.

"Nàng đã hôn mê hai ngày rồi!"

"Không chết đói được."

"Lần trước hôn mê một ngày, tỉnh lại thì thần kinh rối loạn, lúc này đây ai biết rồi sẽ biến thành bộ dạng gì nữa!"

"Đối với ngươi mà nói kết quả xấu nhất đã muốn ở đằng kia, ngươi còn lo lắng cái gì ?"

"Ngươi là nữ nhân điên, tất nhiên là ta lo lắng cho nàng rồi!"

".........."

Nói ta sao?

"Rốt cuộc thì ngươi cũng nói ra khỏi miệng." Lý Nam cười, quay đầu nhìn ta, "Biết ta là ai không?"

Gật: "Lý Nam."

"Còn nàng?"

"Giai Kỳ?" Hỏi nhiều như vậy làm gì?

Vẻ mặt Giai Kỳ lập tức dại ra.

"A!" Một lão nhân không biết ở đâu chạy vào, "Con yêu quái kia đâu rồi.?"

Giai Kỳ đạp hắn một cước bay ra ngoài.

Ngoài cửa, Tiểu Ngôn xách hắn quay lại.

Vì thế lão nhân kia tiếp tục.

"Ngươi có một tấm lòng hết sức chân thành yêu nước!" Lão nhân lệ nóng chảy ròng quỳ rạp xuống trước giường của ta, "Sợi dây thần kinh trong đầu ngươi cư nhiên tạo thành nút thắt Trung Quốc [1]"

"Khoan đã," Giai Kỳ nhíu mày, "Ta là gì của ngươi?"

"Lão bà" Còn hỏi?

Sắc mặt tối đen của nàng hơi chút dịu đi, sau đó chỉ vào chỉ vào Lý Nam: "Còn nàng?"

"Lão bà." Còn hỏi?

Lý Nam sửng sốt một chút, lắc đầu: "Nàng nói thành quán tính."

Vì thế nàng lại hỏi lần nữa: "Ta là gì của ngươi.?"

"Lão bà a." Vì sao còn muốn hỏi?

"Lão già chết bầm!" Giai Kỳ tới cửa nắm lão nhân dưới sàn lên, "Bây giờ lại làm sao thế này?" 

"Không biết......." Lão nhân rất là kinh sợ, "Có lẽ là do rối tung thành một đoàn, nên đã hoàn toàn hỗn loạn......"

"Được đó." Lý Nam nheo mắt lại, "Ta thích kết quả như vậy."

"..........." Hả?

..............

Hôm nay trời mưa.

Mưa rào có sấm chớp.

Cuối cùng ta cũng trở về nhà. Nhưng mà –

Giai Kỳ ôm tiểu Hiên ra khỏi nhà.

Lúc nàng đi, còn phá hủy một cửa kính, đập vỡ ba cửa sổ, tủ âm tường[2] trong phòng bếp sụp đổ.

Lý Nam ngồi ở trên sô pha, rất là nhàn nhã uống cà phê.

"Lão công ~" Nàng buông cái ly, rất là thân mật kêu ta một tiếng, "Ngươi còn chưa mua nhẫn cho ta."

"..........." Hả?

.............

Ta nghèo như vậy, làm gì có tiền mua nhẫn.

Huống hồ...........

Giai Kỳ........Giai Kỳ, ngươi đừng vứt bỏ ta........

Rơi lệ.

"Không sao." Nàng bổ nhào vào người ta, "Ta vừa mới đặt mua một đôi, lập tức đưa đến đây."

"..........."

"Lão công ~" Lại thân mật gọi ta một tiếng, "Ngươi chưa từng chủ động hôn ta."

".........." Ta nhớ rõ là từng có.......

.............

A nha nha nha nha, ngươi đừng có đến đây, ta muốn đi tìm Giai Kỳ!

"Lão công ~" Tiếp tục cười rất ôn nhu, "Hôm nay, ta ngủ ở đây đi."

"..........."

Còn chưa tìm được Giai Kỳ, đã bị Lý Nam tóm vào trong phòng, sau đó "cạch" một tiếng, đóng cửa.

.............

Lý Nam, nàng muốn làm gì............

Bắt lấy chân: "Ngươi muốn làm gì?"

Lý Nam cười sáng lạn: "Ngươi đẩy ta hay là ta đẩy ngươi?"

"............" Có lựa chọn thứ ba không?

..............

Không đúng, Lý Nam là lão bà của ta..........

Nàng là lão bà của ta............

Nàng là lão bà của ta.............

( Âm thanh vọng lại........)

Nàng là lão bà của ta.............

Nàng là lão bà của ta..............

Khóc: Sau đó, ta nên làm cái gì?

Chẳng lẽ xuất ra chút dáng vẻ lão công sao?

..............

A................

Hương vị hoa quế............

Thật ngọt.

"Hương vị bạc hà ~" Nàng buông ta a, "Giai Kỳ cũng không có nói qua...."

Sau đó một phen đem ta bổ nhào xuống giường, bắt đầu xoa mặt ta: "Ngươi thật đáng yêu ~"

..............

Rơi lệ: Có lầm hay không! Ta là lão công ngươi! Sao ngươi có thể khi dễ ta như vậy!

"A, thịt ít sờ tới cũng không thoải mái." Nàng nhíu mày, "Lão công, để ta nuôi ngươi béo một chút."

"............" Trứng sốt cà chua của ngươi có hạt tiêu........khẳng định là ta ăn sẽ không mập nổi....

.............

Lý Nam rất là vui vẻ xuống bếp, sau đó bưng đến trước mặt ta.

..............

Trứng sốt cà chua........

Vẻ mặt hắc tuyến: Chắc ngươi chỉ biết làm trứng sốt cà chua........

"Ăn đi." Nàng nheo mắt lại, "Thật sự không có bỏ thêm hạt tiêu."

Lắc đầu.

Lý Nam vẫn cười sáng lạn giống như ánh mặt trời: "Ôi, còn làm nũng, hay muốn ta đúc ngươi?"

"..........."

.............

Không phải! Không phải!

"Vậy là tại sao?"

Khóc: "Giai Kỳ có nói, ta không được ăn cơm người khác nấu..."

Giai Kỳ......Ta muốn ăn cơm ngươi nấu......Ngươi nói, ta không được ăn cơm người khác nấu.....Ngươi không trở lại, ta sẽ chết đói.......

Hu hu hu..........

"Lại là Giai Kỳ......" Biểu tình Lý Nam dừng một chút, sau đó cười, "Không cho phép ăn, vậy chúng ta uống đi."

"............" Uống.....

A, có lý! Không được ăn vậy uống là được!

Lý Nam cười híp mắt: "Ta đi làm súp trứng cà chua cho ngươi."

"............" Quả nhiên ngươi chỉ biết làm trứng sốt cà chua........

Uống súp.......

A............

Mùi vị cũng không tệ.

..............

Nhưng là không có ngon bằng Giai Kỳ làm.

Miệng uống đầy súp, Lý Nam rút tờ giấy ăn, lau miệng giúp ta.

.............

Ta muốn Giai Kỳ........

"Các ngươi đúng là đôi dâm phu dâm phụ." Bỗng nhiên có thanh âm lạnh lẽo truyền lại đây.

"..........." Không có! Lý Nam là lão bà của ta!

Khóc: Nhưng mà hình như có chỗ nào đó không đúng...........

Lý Nam cười, ôm eo của ta: "Tại sao lại trở về?"

"Đây là nhà của ta." Giai Kỳ ném hành lý, tiểu Hiên ở phía sau cửa lắc lư nhìn ta, rất là tò mò.

"Phải đi là các ngươi mới đúng." Nàng ngồi xuống sô pha, bàn tay mềm mại chỉ về phía cửa kính bị đập bể, "Các ngươi cút ra ngoài cho ta."

Lý Nam liền kéo ta ra ngoài.

Giai Kỳ bắt chéo hai chân, vươn tay qua ôm tiểu Hiên, buồn bả nói: "Ngoại trừ ta, không được phép động vào bất kì chỗ nào của bất cứ nữ nhân nào."

"..........." Tay của Lý Nam......

"Không được ăn thứ gì của bất kì ai đưa cho."

"..........." Không phải ăn, là uống!

"Khi không có ta, mỗi một phút phải nhìn ảnh trong di động một lần."

"..........."

"Ta đi nửa tiếng, hẳn là ngươi phải nhìn ảnh chụp ba mươi lần." Nàng quay đầu đi đến nhìn ta, âm trầm hỏi, "Nửa tiếng này, ngươi đang làm cái gì?"

Rơi lệ: Điện thoại di động của ta đã rơi xuống biển rồi còn đâu! Cái này là ngươi không đúng!

"Điều thứ mười." Giai Kỳ thản nhiên nói: "Chỉ yêu một mình ta."

"..........." Ta chỉ yêu một mình ngươi a.......

"Điều thứ mười một," Nàng nhìn ánh mắt của ta, "Chỉ sủng một mình ta."

"..........." Sủng ngươi........A.......Sủng một mình ngươi.....

"Điều thứ mười hai." Nàng nhìn Lý Nam, "Sau này, cho dù dây thần kinh của ngươi có bị xoắn lại rồi đứt gẫy, thì trong tim cũng chỉ có một mình ta."

"..........." Dây thần kinh của ta tuy rằng bị xoắn nhưng không có đứt gẫy!

"A........." Tiểu Hiên chậm rãi bò xuống người Giai Kỳ, chậm rãi bò tới chỗ Lý Nam.

.............

Ánh mắt mọi người lập tức chuyển qua dừng lại trên người một đứa nhỏ mới nửa tháng, im lặng.

"Hắc xì!" Tiểu Hiên hắt hơi một cái, sau đó nắm ống quần Lý Nam xoa xoa.

..............

Bên ngoài một tia sét lớn đánh xuống, chiếu sáng khuôn mặt dị thường khủng bố của Giai Kỳ.

..............

Mùa đông sắp đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top