Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Ngươi hiểu lầm

Đương nhiên Hứa Giai Kỳ

 vẫn chưa tới cứu ta, còn ma vương trước sau như một áp bức ta, chỉ cần ta làm việc thì sẽ không gây sự, cho dù ta rửa chén làm hao phí đại khái là hơn mười tấn nước nhưng cuối cùng thì chén bát cũng sạch sẽ. Qua ngày hôm sau, hình như nàng có việc gì phải ra ngoài, sau đó còn nhắc nhở ta một tiếng: "Nhớ rõ đem quần áo đêm qua của ta đi giặt."

"....."

Nàng hoàn toàn không thèm nhìn biểu tình thống khổ của ta mà xoay người ra cửa.

Không thể chịu nổi nữa...Vì thế, ta quyết định tiếp tục chạy trốn.

Đang chuẩn bị ra mở cửa thì bỗng nhiên cửa tự động mở, ma vương hé ra khuôn mặt tươi cười: "Vì phòng ngừa ngươi chạy trốn, ta sẽ đem cửa khóa trái lại. Nếu ngươi có tinh thần mạo hiểm thì không cần lo lắng, cứ từ chỗ cửa sổ này mà đi xuống." Sau đó cười, đóng cửa.

"...."

........

Hứa Giai Kỳ cứu mạng a!!!

Hu hu hu..số mệnh của ta thật là khổ..

Vừa khóc vừa đem quần áo ném vào máy giặt rồi đổ vào một ít bột giặt, sau đó xách cái ghế nhỏ ngồi ở một bên, nhìn quần áo bên trong máy giặt xoay tròn, xoay tròn...

Đầu choáng váng...Ngã xuống.

Khi ma vương trở về, ta vẫn còn nằm ngủ bên cạnh máy giặt. Cuối cùng vì thấy lâu quá nên ma vương đạp ta một cước làm cho ta tỉnh lại.

"Chỗ này mà ngươi cũng ngủ được sao?" Nàng rốt cục gặp khó cũng phải lui, "Ta phục ngươi rồi, ngươi ra ngoài trước đi, nơi này cứ để cho ta."

A, ta thích những lời này.

Ta ngồi trên sô fa, uống một ngụm nước ngọt, nhìn ma vương phơi quần áo, sau đó nhớ tới: "Đúng rồi, ngươi tên gì?"

"Ngươi nói trước đi!"

"Ngô Triết Hàm" Ta cũng không nhớ rõ sao lại có tên này.

"Lí Nam"

"Lí Nam à...." Tên này nghe cũng rất dịu dàng...Lại thêm một cái tên không hợp với người...

"Nhìn ngươi đần độn, thật sự rất thoải mái" Nàng quay đầu nhìn ta,

"Đây gọi là người ngốc có ngốc phúc sao?"

"Không sai biệt lắm!"

"Hi" Nàng buông giá phơi áo ra, đi tới, ngồi xuống sô fa "Ta mắng ngươi ngốc ngươi cũng không có phản ứng là sao?"

"Phải phản ứng ra sao? Ta thực sự ngốc mà" Kì thật, chính xác là bị trì độn nhưng nó cũng cùng loại với ngốc.

"Thật là hâm mộ ngươi" Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, "Ta tình nguyện làm người ngốc, mỗi ngày đều vui vẻ..."

"...." Tỷ tỷ ta không vui....Bị các ngươi áp bức, ta chẳng có ngày nào vui vẻ cả...

"Đúng rồi!" Nàng bỗng nhiên mở mắt ra, "Ngươi đúng thật là yêu tinh?"

"Chắc là vậy..." Ta cũng thực nghi hoặc."Nhưng ta cũng không nhớ rõ mình là yêu tinh gì?"

"Trừ bỏ năng lực hồi phục hơn người bình thường thì ngươi còn có khả năng gì?"

"Máu của ta có thể trị được bách bệnh!" Lợi hại!

"Trị bách bệnh?" Ánh mắt của nàng tự dưng sáng ngời, "Có thể đến trình độ nào?"

"Trên cơ bản mà nói, chỉ cần người đó còn chưa chết và cần có đủ máu là có thể làm cho tổ chức tế bào toàn thân của người đó hoàn toàn được đổi mới. Theo lí thuyết, cải tử hồi sinh cũng không có vấn đề gì...."

"Mất nhiều máu như vậy, ngươi sẽ làm sao?"

"Để xem..." Kì quái, hỏi nhiều như vậy làm gì? "Nếu mất nhiều máu như vậy thì ta sẽ chết..."

"Sẽ chết..." Nàng sững sốt một chút,

"Nói thẳng ra là một mạng đổi lấy một mạng phải không?"

"Ừ!"

"Ngươi có thích ta không?"

"A?" Gì vậy trời?

"Nếu ta muốn ngươi giúp ta cứu một người, ngươi nguyện ý chứ?"

"Nếu đủ khả năng thì không thành vấn đề,...Không liên quan đến việc ta có thích ngươi hay không?"

"Nếu ngươi có thể giúp, cả người ta đều cho ngươi, ngươi hãy cứu nàng được không?"

Đây là..... tình huống gì vậy?

"Cầu ngươi." Nàng lôi kéo tay của ta, trong ánh mắt tràn đầy cầu xin,

"Ngươi giúp ta đi, được không?"

"Có khả năng sẽ làm ta chết đúng không?"

Nàng nhắm mắt lại, gật đầu.

Muốn ta chết....

Hình như có gì đó lạnh lẽo rơi xuống đây tay ta?

Nàng.....khóc?

"Khụ!" Ta dừng một chút, "Nàng chết rồi sao?"

"Còn chưa....nhưng cũng sắp rồi"

"Đưa ta đi xem thử." Ô ô ô, đối với nước mắt của mỹ nhân ta không có sức chống cự, ngay cả mạng cũng không cần....Đúng là ngốc mà....

"Cám ơn ngươi"

"A..." Đỏ mặt, "Không cần"

Ngày hôm sau, Lí Nam đưa ta đến một phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện. Nằm bên trong là một nữ nhân, nhưng có thể thấy toàn thân nàng đều bị heo hút rõ ràng, màu da hơi đen, rõ ràng là bị trúng độc.

Độc gì mà lợi hại như vậy? Đến cả y học hiện đại cũng không có biện pháp chữa?

"Là độc dược mãn tính, đã muốn ngấm vào toàn thân, không lấy ra được" Trong ánh mắt Lí Nam tràn đầy hi vọng "Có thể chữa được không?"

Ta nắm chặt tay, rồi lại buông lỏng ra: "Để ta thử.."

Toàn bộ độc trên người nàng phải được lấy ra hết trong một lần, nếu không sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nhưng độc tố mạng như vậy phải cần bao nhiêu máu mới đủ? Ta hoàn toàn không biết!

Nói cách khác, khả năng ta sẽ chết là rất cao.

Vì nữ nhân trước mắt mà vứt bỏ tánh mạng sao? Ta thật sự là người ngu ngốc nhất thế giới.

Máu từ cánh tay ta chảy ra truyền vào trong thân thể nữ nhân kia. Từng giọt, từng giọt chậm rãi đi vào. Thời gian từ từ trôi qua, đến khi ta nhìn thấy sắc mặt của nàng đã muốn dần dần khôi phục bình thường, cơ thể cũng bắt đầu khôi phục sức sống.

Ý thức của ta cũng bắt đầu thoát ly, tình cảnh trước mắt càng ngày càng mơ hồ, rốt cục trở thành một mảnh tối đen, cái gì cũng không biết.

Khi ta mơ mơ màng màng tỉnh lại, Lí Nam đã ngồi ở bên cạnh, thấy ta mở mắt ra trên mặt nàng lo lắng rốt cục cũng biết mất.

"Rốt cục ngươi cũng tỉnh" Nàng thở phào nhẹ nhõm, "Ta cứ sợ ngươi sẽ không tỉnh lại nữa!"

A, thật đúng là cửu cửu nhất sinh a...

"Một tháng rồi," Nàng cảm thán, "Thật đúng là kì tích!"

Ngủ suốt một tháng sao? A, chả trách đầu lại đau như vậy.

"Có thể cử động được không?" Nàng vỗ tay ta, muốn cho ta ngồi xuống.

"Không thành vấn đề!" Vén tay áo, gồng cánh tay lên, "Xem đi, rất khoẻ mạnh!"

Mỹ nhân nhoẻn miệng cười, gật đầu "Ừ."

"...." Thì ra không chỉ đối với nước mắt mỹ nhân không có sức kháng cự mà đối với nụ cười của mỹ nhân cũng không luôn....

"Muốn ăn cái gì không?"

"Cơm xào cà chua!" nói xong lại nghĩ tới chuyện trước kia, nhang chóng bổ sung thêm một câu, "Đừng bỏ hạt tiêu!"

Mỹ nhân bật cười: "Được rồi, không cần thêm hạt tiêu!"

Hắc.....Xem ra gặp họa mà được phúc...không sai, không sai.....

Ta bởi vì vậy mà không ngừng có được phúc, chẳng qua là sau này cái phúc kia hơi lớn một chút.......

Ăn cơm xong rồi nghỉ ngơi một ngày, đến ngày hôm sau đã là thần thanh khí sảng, chỉ thiếu chạy vài vòng quanh phòng nữa là được. Đang chuẩn bị chạy thì Lí Nam từ trong phòng tắm đi ra, khoác khăn tắm, một thân đường cong lung linh hiện ra, mái tóc dài ướt sũng rối tung ở sau đầu, từng gọt nước chảy xuống...

Mỹ nhân mới tắm xong a.....Mê người quá đi.....Nga, ha ha ha a.....Ta nên ngoan một chút, ta không dám lại phạm sai lầm...

Kết quả nàng cư nhiên đem khăn tắm cởi xuống trước mặt ta.

"....." Phun máu mũi!

"Không liên quan đến ta, là nó tự rơi xuống!" Nhanh chónh xoay người sang chỗ khác, "Ta không thấy gì hết, cái gì cũng không thấy!"

Nhưng nàng đã muốn từ phía sau ôm lấy ta.

"Đây là ta đáp ứng điều kiện của ngươi" Tay nàng xuyên qua nách của ta, ôm lấy vai ta, mặt gắt gao dán vào lưng ta, "Ngươi không cần sao?"

Ngốc: "Có sao? Khi nào thì ta trở nên bỉ ổi như vậy?"

"Không phải bỉ ổi" Nàng thản nhiên nói, "Là do ta tự đề nghị"

"Nhưng ta không có đáp ứng"

"Tại sao?"

"Bởi vì...."

Phía sao đột nhiên "chi nha" một tiếng, hình như có người bước vào.

"Tiểu Nam...." Sau đó dừng một chút,
"Thực xin lỗi, ta đi ra ngoài trước...."

Lí Nam nhặt khăn tắm lên, chạy vào phòng nàng, ta cũng lập tức chạy vào phòng của mình.

Sao bỗng dưng lại có người đi vào, cái này mà có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch....

Ủa.....mà giọng nói vừa rồi nghe có chút quen tai.

Mở cửa ra lần nữa, Lí Nam đã mặc xong quần áo ngồi chỗ kia, lưng người ngồi bên cạnh đối diện với ta, nhưng bóng dáng kia càng nhìn càng thấy quen thuộc....

Quên đi, ta không muốn đi ra. Nghe lén là đủ rồi.

"Lúc trước, ngươi không nên đưa chìa khóa cho ta...." Người kia nở nụ cười trêu tức, "Ngươi xem, tự nhiên gặp phải tình huống này."
Lí Nam không nói gì.

"Người kia đâu rồi? Bây giờ ngươi tính làm gì?"

"Không biết nữa," Lí Nam thản nhiên nói, "Về sau cuộc sống của ta cùng nàng không có vấn đề gì?"

"Được vậy thì tốt!" Người kia giống như đang thả lỏng rồi sau đó đè nén ngữ khí, "Ngươi thì tốt rồi, còn ta lại gặp một đống xui xẻo."

A, ngữ khí hung tợn này nghe rất quen. Đặc biệt là hai chữ "Xui xẻo" vô cùng quen tai.

"Lại làm sao vậy? Phế Sài yêu tinh nhà ngươi đi rồi, ngươi nên cao hứng mới phải?"

"....." OMG!....Người này...

"Ngươi nhắc đến nàng làm gì?" Ta nghe được tiếng đập bàn, âm thanh rất lớn, "Ta quả thật đã muốn giết nàng!"

"...." Sao lại là ngươi? Ông trời ơi,....

Lúc ta gọi, ngươi không xuất hiện, hôm nay lại gặp phải tình huống này...Thế là xong,......

Không đúng, ta sao có thể xong dễ như vậy được ?

A, bạc tình bội nghĩa, nàng xác định sẽ nói ta bạc tình bội nghĩa! Sau đó kéo ta vào phòng tắm, dùng dao phây đem ta chặt thành 8 khúc !

"Nàng lại đắc tội ngươi?"

"Nàng...." dừng một chút, không nói gì nữa, sau đó chuyển đề tài, "Sao ngươi biết nàng không còn ở chỗ ta?"

"....." Tỷ tỷ ngươi nói làm lộ hết rồi...

"Là Tiểu Ngôn nói ta biết, hôm đó nàng ở trên đường....."

Tốt lắm tỷ tỷ, cứ tiếp tục phát huy.

"Nam" Thanh âm của nàng lạnh như băng "Vừa rồi người kia là ai?"
Rùng mình.

"Ngươi không biết đâu...." Tốt lắm, tỷ tỷ cố gắng ngươi sẽ thắng!

Thanh âm càng lúc càng lạnh: "Vậy ngươi giới thiệu nàng với ta đi!"

"Nàng không thích tiếp xúc với người lạ...." Đúng rồi, cứ tiếp tục chống đỡ!

"Phế Sài!!" Thanh âm lạnh lẽo như con dao "Ngươi đi ra cho ta!!"

"Còn muốn ta đích thân mời ngươi ra sao?"

"....." Ô ô ô ô ô, ta mà ra ngoài thì vẫn có thể sống sót sao? Ta vừa mớt vượt qua cửu tử nhất sinh, không muốn nhanh như vậy lại chết thêm lần thứ hai....

Aaaaaaaa, sao lại thế này!!!! Ta vừa đi ra sẽ không chết mới lạ.

Lí Nam nhanh chóng khuyên nhủ: "Hứa Giai Kỳ, ngươi hiểu lầm..."

Gầm lên giận dữ: "NGƯƠI MAU LĂN RA ĐÂY!!!"

"....." Hu hu hu.... Thôi thì, ta mở cửa chịu chết vậy.....

Chậm rãi đi đến trước mặt hai người, cúi đầu: "Hứa Giai Kỳ....."

"Ai cho ngươi gọi tên ta hả?"

"Chuyện lúc nãy....." Không có.....

"Chuyện này nên trách ta" Lí Nam khẽ thở dài một cái, "Ta nghĩ ngươi không thích nàng nên mới muốn đoạt lấy nàng. Nhưng thoạt nhìn hình như ngươi cũng rất thích nàng...."

"Đây không phải là vấn đề thích hay không thích " Hứa Giai Kỳ lạnh lùng nhìn ta, liếc mắt một cái, "Nàng từ chỗ của ta đi ra, là tài sản của ta. Ta không thích người khác đụng vào đồ của ta, điều này ngươi cũng biết mà."

Lí Nam thu hồi nụ cười, nhíu mi trước lại nhìn Hứa Giai Kỳ.

Nhất thời ta giống như nghe được mùi thuốc súng.

Sau đó, Lí Nam thỏa hiệp: "Là của ngươi thì của ngươi..Ngươi mang nàng đi là được."

A? Tỷ tỷ, ngươi cứ như vậy mà đem ta bán đứng? Đừng như vậy mà tỷ tỷ!

Ta cầm tay áo của Lí Nam không chịu buông, cứu mạng a, cứu mạng.....

"Đừng sợ, cứ về trước đi!" Nàng vỗ tay ta. "Ta sẽ đến thăm ngươi."

Khóc: Nhưng khẳng định đến khi đó ta chỉ còn lại bộ xương khô thôi......

Hứa Giai Kỳ chộp lấy tay ta: "Chúng ta đi."

"......" Không cần......

"Hôm nay ngươi nói chuyện thật đả thương người," Lí Nam buồn bả nói: "Ngươi biết không?"

Hứa Giai Kỳ dừng một chút, rồi tiếp tục hướng về phía cửa đi tới.

"....."Chết chắc rồi.......Khóc trước cái đã.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top