Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần I - Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Phong Nhân Viện Trường Dao Tang

Biên tập: Lưu Miên

Phần I chương 2

---o0o---

*Edit không thuần việt 100%, xin đừng bắt bẻ...*

---o0o---

"Ca... Huynh xong chưa?"

"Đường Tam...?"

"Huynh làm gì mà lâu thế?"

"Tới liền." Theo tiếng gọi ầm ĩ, có một đứa trẻ tóc đen sải rộng bước chân chạy nhanh tới, làn da của đứa trẻ đó hơi ngâm đen, tóc ngắn lưu loát lay động theo hướng gió khi chạy vội, tuy ăn mặc mộc mạc nhưng lại sạch sẽ tươm tất, "Đệ không cần phải ngày nào thúc giục ta như thế"

"Ai biểu huynh lúc nào cũng dong dong dài dài, nói là luyện công xong rồi liền sẽ về." Dưới chân núi có một đứa bé tóc đen khác vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, tóc của đứa bé này so với đứa trẻ kia dài hơn một chút, sau đầu được thắt một cái bím tóc, ngũ quan cùng với đứa tóc ngắn kia ước chừng có tám, chín phần giống nhau, chỉ là so với đứa trẻ tóc ngắn kia thì đường nét khuôn mặt của đứa bé này thiên về vẻ mềm mại hơn.

Thông qua sự gần gũi và độ quen biết của hai đứa thì chắc hẳn hai người họ là huynh đệ.

"Khụ..., luyện công là chuyện không thể lơ là!" Đường Tam có chút xấu hổ, biểu cảm cứng ngắt nhanh chóng chuyển đề tài: "Vậy, Đường Ngân, công pháp mà ta dạy đệ lần trước đã luyện qua chưa?"

"Ừm, đã tìm được cảm giác mà huynh nói." Đường Ngân gật đầu, chỉ chỉ vào đống củi lớn hơn đống củi của mình khoảng chừng một nửa nói với Đường Tam: "Của huynh"

Đường Tam chịu thương chịu khó cõng bó củi lớn mà người đệ đệ nhỏ của mình đưa, hai người bước cùng bước cùng nhau xuống núi trở về nhà.

"Thật sự đệ không ngờ đến nha." Lời nói này của Đường Ngân mang theo vài phần hâm mộ đối với vị huynh trưởng lớn hơn mình vài chục phút này.

"Hửm?" Đứa bé kế bên hơi nghiêng đầu nhìn đệ đệ nhỏ của mình, ý muốn nói sao đệ lại nói như thế.

"Đệ thật không nghĩ tới, chỉ bằng nội dung được viết lộn xộn không có trật tự trong cuốn sổ mà Kiệt Khắc gia gia đưa cho, ca vậy mà lại có thể học được công pháp bên trong cuốn sổ đó. Đường Ngân lẩm bẩm trong miệng "Huynh là cái dạng thiên tài gì thế không biết!"

Đường Tam gãi đầu vài cái, ánh mắt thoáng qua một cảm xúc phức tạp, bất quá cũng nhanh biến mất.

"Đi thôi, đệ nhớ lúc đi ra khỏi nhà nồi cháo còn đang bắt trên bếp." Nói rồi bước chân Đường Ngân càng nhanh hơn.

"Không sao, lúc ra ngoài ta đã lấy bớt củi ra—— từ từ, đợi ta!" Đường Tam thấy Đường Ngân càng chạy càng nhanh liền vội vàng đuổi theo, nếu có người vô tình nhìn thấy bọn họ sẽ kinh ngạc với tốc độ chạy của hai đứa trẻ này, mấy ổ gà trên mặt đất thế vậy mà lại dễ dàng tránh né, trung bình mỗi bước chân bước ra có khoảng cách hơn ba mét, mặt đất gồ ghề như thế mà hai người này cứ như đang đi trên đường phẳng vậy.

Nhà của hai người họ nằm ở phía Tây của thôn.

Ngôi nhà được xây bằng gạch có thể nói nó là ngôi nhà đơn sơ nhất nơi thôn này.

Trên mái nhà, có một tấm biển gỗ đơn giản khắc hình chiếc búa được đặt ở giữa chiếc mái, mà họa tiết chiếc búa ở thế giới này là ám chỉ thợ rèn.

Không sai, cha của bọn họ là thợ rèn và còn là thợ rèn duy nhất trong thôn.

Nghề thợ rèn ở thế giới này không được coi là cao quý, nhưng xét về hoàn cảnh sống trong thôn, đáng lẽ ra gia đình họ không nghèo đến như vậy. Tuy nhiên...

Vừa bước vào nhà, mũi Đường Ngân khẽ nhúc nhích, " Ca, tay nghề của huynh thật không tồi, cháo trắng như vậy mà vào tay huynh liền trở nên thật thơm."

Đường Tam cười cười ôm đống củi chất vào trong góc tường, " Đệ khen ta như vậy, lát nữa ta cũng không cho đệ thêm."

"Cái gì sao.... Đệ là loại người như vậy sao!"

"Lần trước đệ dành củ khoai với huynh không có nói như vậy, đệ đi gọi cha ra ngoài đi, huynh đi dọn cơm."

"Đó là huynh nhường cho đệ... Hơn nữa, ngày hôm sau đệ không phải cũng đi đào khoai cùng ca hay sao." Đường Ngân lẩm bẩm hai câu, đi tới trước cửa phòng, giọng hơi lớn gọi: "Cha, ăn cơm thôi."

Một lúc sau, tấm màn cửa được vén lên, một thân ảnh cao lớn đi đứng có chút loạng choạng bước ra.

Đó là một người đàn ông trung niên, nhìn qua khoảng chừng bốn năm chục tuổi nhưng vóc người lại cao lớn vạm vỡ, chỉ là trang phục trên người đàn ông này khiến cho người khác có chút coi thường.

Khoác trên người một tấm áo rách, thậm chí những chỗ bị rách cũng không được vá lại, mơ hồ lộ ra làn da màu cổ đồng, ngũ quan vốn được coi như đoan chính lại bị lưu mờ trước bộ dạng khó có thể khen của người đàn ông, đầu tóc lộn xộn như tổ chim, râu mép không biết bao lâu rồi chưa được sửa lại, ánh mắt đờ đẫn, trên người còn có mùi rượu.

Đây là Đường Hạo, cha của họ.

Đường Ngân nhíu mày nhưng không nói gì, chỉ theo Đường Hạo trở lại bàn ăn.

Cậu thật sự không muốn thừa nhận kẻ say rượu này là cha của mình, từ nhỏ đến bây giờ người đàn ông này chưa bao giờ quan tâm đến hai huynh đệ bọn họ, trước nay vẫn luôn không quan tâm...

Lúc đầu, người này còn làm vài món cho bọn họ ăn nhưng khi cả hai lên bốn, ca ca của hắn chủ động nấu cơm, cũng chính vì lí do đó mà việc nấu ăn trở thành trách nhiệm của hai người họ, với chiều cao của một đứa con nít thì họ buộc phải đứng trên ghế mới có thể với tới bệ bếp cao kia.

Mà cũng kể từ đó, Đường Hạo hoàn toàn không đụng vào việc bếp núc nữa, trong nhà nghèo đến mức một bộ bàn ghế đàng hoàng cũng không có, lí do chính là vì số tiền ít ỏi kiếm được đều bị Đường Hạo cầm đi mua rượu hết.

"Cha, người uống chậm một chút, vẫn còn đây mà." Đường Tam cầm lấy chén từ tay Đường Hạo, múc thêm cho ông một chén nữa, rồi quay sang gọi Đường Ngân: "Đường Ngân, đệ tự lại cầm lấy đi."

"Ồ, đến ngay." Đường Ngân đáp lại, nhanh chóng chạy tới, nhận lấy cái chén cũ bị mẻ một số chỗ từ tay Đường Tam rồi sang một bên uống.

Đường Tam cười, cũng tự múc cho mình một chén, chậm rãi uống từng ngụm.

Rất mau, hơn sáu bảy phần cháo đều vào bụng Đường Hạo - mặc dù gọi là cháo, nhưng thật ra chỉ là cháo loãng, không có chút cảm giác sền sệt nào.

"Nếu có việc làm thì hai con cứ làm trước, buổi chiều ta đi làm, giờ thì ta đi ngủ một lát."

"Vâng thưa cha." Đường Tam ngoan ngoãn gật đầu nhìn Đường Hạo trở về phòng rồi tiếp tục uống cháo.

"Đệ định buổi chiều tiếp tục đi hái rau dại, huynh đi không?" Đường Ngân giương mắt nhìn Đường Tam.

Đường Tam lắc đầu: "Hôm nay huynh sẽ ở nhà giữ nhà."

Đường Ngân rất muốn nói nhà này nghèo như thế đến chuột còn phải khóc, huynh giữ cái gì, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu: "Vậy đệ sẽ không đi xa đâu."

"Đi sớm về sớm." tâm trạng của Đường Tam có vẻ khá tốt. "Nhớ để ý mấy cái bẫy, biết đâu tối nay lại có thêm đồ ăn."

"Được." Đường Ngân leo lên ghế, múc thêm một giá cháo, ừng ực uống rồi lau miệng, đặt chồng lên cái chén rỗng của Đường Hạo. "Đệ chính là một thợ săn giỏi, huynh xem xem đệ có lần nào lên núi mà về tay không hay chưa."

"Nghèo thì thôi vậy." Đường Tam vừa cười vừa lắc đầu, không cho ý kiến.

"Đệ đi ngay đây." Đường Ngân cầm lấy cái giỏ hỏng xin được từ một người trong thôn mà bản thân mang về sửa lại, một tay hướng Đường Tam vẫy vẫy vài cái, sau đó quay lưng rời đi.

Đường Tam đứng nhìn cửa một lúc, khẽ thở dài, ánh mắt lại hướng đến khối sắt đen bóng đặt ở góc phòng, lẩm bẩm: "Nếu có thứ này...."

----

Sau khi chạy ra khỏi thôn, Đường Ngân mới từ từ thả chậm bước chân, thở dài một hơi, miệng liên hồi lải nhải: "Giả làm con nít khó quá. May mà nhà không mấy khá giả nên đứa nhỏ mới trưởng thành sớm, nếu không một hai phải ở nhà mỗi ngày thì có lẽ sẽ sớm bức điên mình mất. Ai da ——đường đường là một ông chú hơn ba mươi cái xuân mà lại phải đi giả làm trẻ con gọi ma men kia là cha. Đáng giận nhất là mình không phải là con lớn trong hai đứa trẻ. "

Đường Ngân tiếp tục nói, vừa thở dài vừa bước chậm về phía trước: "Uổng danh Ân Đường một đời của mình..... Dù sao nhóc Đường Tam đúng thật là đáng thương, vừa ngoan vừa biết tự lập như vậy, lại còn có thể chăm sóc đệ đệ....

Chỉ là, khả năng tiếp thu và thiên phú của nó quả thật đáng sợ, chỉ bằng một quyển cổ tịch thì làm sao lại có thể biết nhiều như vậy? Chẳng lẽ 'bàn tay vàng' của mình chính là xuyên qua làm em trai của nhân chính để ôm đùi sao? Nhưng với cách gia đình này nuôi dạy thì sao có thể làm nhân vật chính được chứ, chắc chắn là boss phản diện hắc hóa rồi đi?"

"Nhóc con Đường Ngân, cháu đang đi đâu đấy?"

"Chào Kiệt Khắc gia gia, con đang tính đi hái rau dại." Đường Ngân dừng bước chân, lễ phép chào hỏi.

"Thật là! Cái tên Đường Hạo đó! Đây là muốn ép đứa nhỏ thành cái dạng gì!" Ông lão có gương mặt hiền hậu nện mạnh gậy chống xuống đất, "Đi, theo ta vào nhà lấy chúng. Con còn nhỏ thế này mà một mình đi vào rừng thì nguy hiểm lắm."

"Không cần đâu, Kiệt Khắc gia gia. Cháu và ca ca đã đặt bẫy ở trong đó trước rồi, cháu sẽ không có đi sâu vào trong đâu." Đường Ngân rất có thiện cảm với ông lão trước mặt này, đơn giản vì lúc mà Đường Hạo không để tâm đến hai huynh đệ, chính vị trưởng thôn này thấy bọn họ tội nghiệp quá nên ra sức thuyết phục người trong làng giúp đỡ bằng ít rau hoặc gạo. Đồng thời cũng cho Đường Ngân thời gian để chăm chỉ làm việc, tìm cách nuôi sống gia đình của mình.

"Không đi sâu vô rừng à?"

"Dạ, Kiệt Khắc gia gia biết mà, gan của con bé lắm, không có huynh trưởng đi cùng thì có trăm lá gan con cũng không dám đi xa đâu." Đường Ngân dường như đã hoàn toàn quên mất bản thân khi nãy còn đang than thở về việc giả làm con nít không hề dễ dàng mà bây giờ lại tỏ ra dễ thương vô cùng.

"Nhớ về trước khi mặt trời lặn nhé, tránh xa mấy bụi cỏ cao nữa...." Lão Kiệt Khắc dặn dò một lúc, sợ bản thân làm trễ nãi thời gian nên mới đành lòng thả cậu đi.

Sau khi tạm biệt ông lão, cậu nhanh chóng chạy nhanh về phía khu rừng. Gặp được lão Kiệt Khắc còn tốt, lớn tuổi rồi thính giác không còn thính như trước, chứ nếu bị mấy người trong thôn nghe được không khéo bị xem thành yêu ma quỷ quái nào đó rồi mang ra thiêu sống để diệt họa.

Đến lúc đó mất còn nhiều hơn được.

Khi vào rừng, Đường Ngân đi thẳng đến chỗ mấy cái bẫy được đặt, dọc đường còn tiện tay hái vài loại rau dại có thể ăn và dược liệu mà bản thân biết. Tất cả đều được ném vào cái giỏ sau lưng, chờ khi về nhà mới phân loại kĩ. Đến nơi, cái giỏ sau lưng cậu đã đầy một phần ba.

Phát hiện bẫy đã được kích hoạt, trong lòng Đường Ngân khẽ động, liền đặt cái giỏ xuống đất, hạ thấp người nhìn xuống cái bẫy, thấy bên trong trống không thì chỉ thở dài một hơi, đứng dậy khôi phục cái bẫy lại như cũ, vỗ nhẹ xuống đất rồi đi đến cái bẫy tiếp theo, không biết mấy loài động vật ở đây vì sao tinh ranh đến thế, thường xuyên ăn sạch mồi nhữ và phá bẫy trước khi chạy mất rồi.

Đặt cái giỏ xuống một lần nữa, dựa theo trí nhớ của mình tiến về phía cái bẫy thứ hai. Vừa đến gần, có tiếng vỗ cánh phát ra từ trong bẫy truyền vào tai cậu. Cảm giác vui mừng khôn xiết dâng lên trong lòng, chuyển tầm mắt nhìn xuống. Đó là một con gà lôi bị gãy cánh.

Thành thạo nhảy xuống hố, Đường Ngân nắm lấy cổ con gà, trèo ra ngoài rồi dùng dây leo buộc chặt cánh và chân nó lại, sau đó cột con gà vào cái giỏ phía sau lưng. Vừa đi, cậu vừa ngân nga một giai điệu vui vẻ.

Vậy là có thể làm thêm món cho nhóc Đường Tam rồi.

~~~Tác giả có lời muốn nói~~~

Có lẽ là do gần đây tôi đọc nhiều truyện điền văn quá, trong vô thức mang theo phong cách làm ruộng rồi... (:з" ∠)"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top