Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16 - Ngu Thư Hân

"A Sinh nói lần đầu tiên hắn thấy Triệu công tử là ở chợ, Triệu công tử đang mua đồ. Bọn trẻ khi đó mặt trời lặn rồi mà vẫn không kiếm được đồ ăn, rất nhiều đứa nhỏ đói bụng đến mức chịu không nổi, Thanh nhi tuổi nhỏ nhất thậm chí còn bị bệnh. A Sinh biết ăn trộm tiền sẽ bị đưa vào quan phủ, sẽ bị đánh gãy tay chân, nhưng trong nhà nhiều đứa nhỏ như vậy cũng không còn cách nào khác. Hắn thừa dịp Triệu công tử không chú ý, trộm túi tiền của hắn, mua thức ăn và thuốc vội vàng chạy về ngoại ô."

"A Sinh mới buông túi đồ xuống, sau lưng đã có người vỗ vai hắn, đó là Triệu công tử. Hắn hoảng sợ, cuống quít quỳ xuống đất, khóc cầu Triệu công tử khai ân tha thứ, nhưng Triệu công tử lại đỡ hắn dậy, phủi phủi bụi trên người hắn, thực nghiêm túc nói: Ta đi theo ngươi suốt đường về, muốn biết ngươi lấy tiền của ta để làm gì. Ngươi thoạt nhìn không giống một đứa nhỏ hư hỏng, nhất định là vì gặp khó khăn rất lớn, bất đắc dĩ mới làm như vậy. Từ nay về sau ta sẽ thường lui tới nơi này thăm các ngươi, sau này có chuyện gì khó xử cũng có thể nói với ta, không được đi trộm tiền của người khác nữa."

"A Sinh nói Triệu công tử là người tốt, không những không trách hắn, còn lập tức tìm thầy lang đến giúp Thanh nhi chữa bệnh, cũng thường xuyên mua đồ cho bọn trẻ ăn, thậm chí hắn nói chờ bọn trẻ lớn một chút sẽ cho chúng đi học."

"Hắn giúp tam hợp viện đã bao lâu rồi?"

"Hơn nửa năm. Thuộc hạ còn tra được Triệu công tử mấy tháng trước có mua một khoảnh đất yên tĩnh trong thành cho xây dựng rầm rộ một tứ hợp viện hai tầng lầu, hắn yêu cầu công nhân thi công ngoại trừ chính sảnh ở lầu một và phòng bếp ra thì nơi khác hãy xây thành một căn phòng chung thật lớn, lầu một phòng lớn hơn một chút, thuộc hạ đoán đây là dùng cho những lão phu nhân và trẻ nhỏ trong tam hợp viện."

Thì ra là thế, nhìn hành vi cử chỉ thường ngày của hắn còn tưởng hắn chỉ là một đứa nhỏ lớn đầu hồ đồ, thật nhìn không ra hắn có tâm như vậy. Tư liệu và cả diện mạo của hắn thật khác xa những việc hắn đã làm cho tam hợp viện.

Ta lại càng hứng thú hơn với Triệu Tiểu Đường, người này thật thú vị, ta quyết định tự mình điều tra những dấu vết hắn để lại.
Ban đêm ở trong tối thăm dò sẽ thuận lợi hơn, ta mang theo vài ám vệ mặc quần áo dạ hành lẻn vào Triệu phủ, đi thẳng đến phòng của Triệu Tiểu Đường. Khi tiếp cận cửa sổ phòng của hắn, có hai nữ tử đi ra khỏi phòng. Ta không muốn phí sức đấu với bọn họ, cũng sợ làm bị thương hai người này, nên sai ám vệ đánh bất tỉnh họ, sau đó phân phó ám vệ canh chừng ở cửa sổ.

Ta một mình xông vào phòng, phòng của hắn không nhỏ, vào cửa có rất nhiều bình phong, tất cả đều được dựng giống cổng vòm, bên phải là thư phòng, bên trái là phòng ngủ. Nương ánh trăng có thể thấy nơi này được dọn dẹp rất sạch sẽ chỉnh tề, đi đến bàn học vẫn không tìm thấy cái gì có khả năng cung cấp thông tin. Tùy tay sờ soạng giá sách lại đụng phải một cuốn sách nhô ra, ta lấy xuống giở ra xem, trong đêm tối vẫn có thể nhận ra đây là một quyển nhật ký, ta sờ trang giấy mềm mại kia, bìa sách viết "Văn thao nguyên niên", cuốn này có lẽ hắn viết từ năm trước, nếu mất chắc hắn cũng không chú ý tới đâu.

Ta vội bỏ vào trong lòng ngực, định khi hồi cung sẽ đọc, đang định đi khỏi thì trong phòng ngủ lại truyền ra thanh âm khàn khàn còn ngái ngủ.

"Tuyết Nhi, là ngươi sao? Ta muốn uống nước."

Ta thản nhiên bưng nước trà ra sa màn, hắn uống nước xong lại nhắm mắt ngủ, phát ra tiếng hít thở đều đặn. Ta nhẹ thở phào, đang định xoay người, không ngờ lại bị hắn nắm cổ tay kéo xuống, ngã vào trong ngực của hắn, nếu không phải trên mặt còn che một lớp vải nhắc nhở mình không được hành động thiếu suy nghĩ, thì chỉ sợ ta đã sớm kinh hô ra tiếng.

Hắn hít thở không đổi, miệng hồ ngôn loạn ngữ thì thào gì đó, vẫn đang chìm vào giấc mộng, ta sợ tới mức tim nhảy như muốn bay khỏi ngực.

Đang muốn giãy giụa thoát khỏi vòng tay đó, người nọ lại xoay người ôm ta từ sau lưng.

Hắn ôm ta rất chặt, buông bàn tay đang nắm lấy tay của ta ra, tay kia lại vòng qua ôm lấy thắt lưng, trên lưng ta cảm thấy lồng ngực hắn không cường tráng như nam tử, mà lại mềm mại như... Nữ tử?

Trong lòng chấn động, ta cuống quít đứng dậy, chăn trên người hắn đã bị ta đẩy ra, rớt xuống dưới thân hắn, tay chân hắn dang ra hình chữ đại (大) trên giường, sợi tóc đen nhánh sáng bóng dưới ánh trăng, khuôn mặt hắn ngủ thật thanh tú, tựa như một nữ tử.

Ta muốn xác định mình không gặp ảo giác, bèn đánh bạo, hít sâu một hơi, đặt lòng bàn tay lên trước ngực của hắn. Hắn vẫn không tỉnh, chỉ trở mình một cái.

Quả nhiên đúng vậy, hắn không phải hắn, mà là nàng!

Có được sự cảm nhận chân thực rồi khiến ta ngỡ ngàng trước kết quả ngoài ý muốn này, điều ngoài ý muốn ở đây là khi tay ta đặt trước ngực nàng ta lại cảm thấy tâm phiền ý loạn, cứ như những sợi tơ rối lại khó gỡ trong lòng; Và điều khó gỡ nhất trong lòng ta là vì sao ta lại cảm thấy... Thất vọng?

Cảm xúc phức tạp kêu gào trong lòng, tay chân ta hoảng đến mức ngay cả chăn cũng quên đắp lại cho nàng, tức tốc nhảy ra cửa sổ, dùng khinh công phóng qua nóc nhà đối diện, trên đường về hoàng cung tốc độ của ta mới từ từ giảm lại.

Khi ta ngồi trong cung uống trà, ám vệ mới thở hổn hển trở về. Trước kia ta đuổi không kịp bọn họ, bây giờ tốc độ của ta đủ để ung dung nhìn bọn hắn thở hồng hộc đuổi theo, nhưng lúc này ta không có cách nào cảm thấy vui sướng vì khinh công của mình tiến bộ được cả.

Ở ven hồ, ở tam hợp viện, trên đường cái, tất cả tư liệu đều viết đó là hắn, nhưng không ngờ sự kiện trên giường kia hắn lại biến thành "nàng", rốt cuộc người đó có đúng là nàng không?

Trong đầu ta thân ảnh của nàng cứ hiện ra, làm ta buồn bực không thôi, hơi thở tức trong lòng, càng giãy giụa suy nghĩ hít sâu một hơi, trái tim lại càng trầm xuống. Ta không kiên nhẫn phất tay, muốn đem những nhiễu loạn trong lòng cứ như ruồi bọ đuổi ra ngoài, nhưng ta biết việc này khó khăn hơn nhiều.

Ngoài cửa sổ bóng tối dần sáng lên, sắc trời từ từ hiện rõ, ta trằn trọc, khó ngủ cả một đêm, tâm tình không thoải mái làm người ta rất mỏi mệt.

Trơ mắt nhìn cung nữ Ngô Đồng đưa đồ ăn sáng tới, tiểu thái giám Đông Ca nhi dọn bữa sáng chưa hề đụng tới của mình, lại đưa cơm trưa tới, ta không muốn đứng dậy, mệt quá, rất mệt.

Khi bữa cơm chiều được dọn đi, Hoàng Hậu nương nương vô cùng lo lắng chạy vào, ta đang muốn đứng dậy quỳ xuống, Hoàng Hậu nương nương ngồi bên giường, ngăn ta ngồi dậy, lại dịu dàng đưa tay sờ trán ta.

"Thư Hân, làm sao vậy? Bọn họ nói ngươi một ngày chưa ăn gì cả, Bổn cung thực sự lo lắng. Có phải bị bệnh hay không? Truyền thái y đến nhé?" Nàng lo lắng hỏi.

"Ta không sao, chỉ là ngày hôm qua ban ngày đọc sách, ban đêm luyện võ, nên hôm nay cảm thấy hơi mệt một chút, nghỉ ngơi một lát sẽ không sao đâu. Chuyện nhỏ như thế mà làm phiền Hoàng Hậu nương nương tới đây, trong lòng Thư Hân cảm thấy thật áy náy." Ta miễn cưỡng cười.

"Chúng ta là người một nhà, không có việc gì phải áy náy cả. Bổn cung và Hoàng Thượng cũng có bàn với nhau không nên sắp xếp lịch học nhiều như vậy nữa. Ngươi cũng thật là, miễn cưỡng mình thành như vậy, bây giờ lại đổ bệnh. Hôm nay Bổn cung đi khuyên giải Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng có thể ân chuẩn giảm bớt lịch học của ngươi. Khí sắc ngươi kém như vậy, Bổn cung không thể yên lòng. Uyên Ương, nhanh đi mời thái y lại đây!"

Vì không muốn nghịch ý tốt của Hoàng Hậu nương nương, ta để mặc cho thái y bắt mạch.

"Phó thái y, Thư Hân bị gì vậy?"

"Bẩm Hoàng Hậu nương nương, Ngu nương nương thân thể không có việc gì cả, nhưng bị cảm lạnh, cựu thần kê một toa thuốc giúp Ngu nương nương khư hàn là được."

"Vậy làm phiền Phó thái y, muốn dược liệu gì cứ việc lấy dùng, không cần tiếc đâu."

Phó thái y tóc trắng xóa run rẩy kê toa thuốc, Đông Ca nhi đi theo hắn lấy thuốc.

"Thư Hân, ngươi không có việc gì là tốt rồi, sao lại không khoẻ vậy? Hay là ngồi dậy, dùng bữa tối rồi uống thuốc, được không?"

"Tạ ơn Hoàng Hậu nương nương."

"Nằm một lát đi, Bổn cung không làm phiền ngươi nghỉ ngơi nữa, ngươi cần gì cứ nói một tiếng, Bổn cung sẽ sai người chuẩn bị. Hai ngày nữa không cần đi học, hảo hảo nghỉ ngơi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top