Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18 - Ngu Thư Hân

"Tại hạ Ngu... Ngu Thư Dư, bái kiến Triệu lão gia, Triệu phu nhân. Thư Dư đến quấy rầy, làm phiền Triệu lão gia, Triệu phu nhân quá." Ta lắp bắp, không biết vì sao lại không muốn dùng tên thật, cứ như muốn che dấu gì đó, nhưng lại không biết đó là gì.

"Mau mau, mời ngồi! Liên Tâm, dâng trà. Lạc Nhất, Lạc Nhị, đem bọc hành lý của Ngu công tử vào sương phòng. Ngu công tử, cứ xem đây là nhà mình, không cần giữ lễ tiết a!" Triệu lão gia mời ta ngồi.

"Lão gia, ngươi nhìn Ngu công tử xem, đúng là rất có lễ phép, khó trách Hoàng Thượng và Hoàng Hậu gửi phong thư tới, nhắc đi nhắc lại mãi, công đạo chúng ta hãy chiếu cố hắn thật tốt." Triệu phu nhân cười nói.

"Quả thật không tồi, nếu nghịch tử kia của chúng ta có thể giống Ngu công tử như vậy ta đây cũng yên tâm được một nửa." Triệu lão gia mỉm cười.

"Ngu công tử, nhìn ngươi có lẽ tuổi không hơn Tiểu Đường bao nhiêu, có thể gọi thẳng ngươi là Thư Dư được không?" Triệu phu nhân thân thiết hỏi, làm cho người ta thực sự dễ dàng sinh ra hảo cảm.

"Triệu phu nhân không nên khách khí, gọi tại hạ là Thư Dư được rồi." Ta mỉm cười.

"Thu Hà, nghịch tử kia đang ở đâu? Có khách quý tới chơi, còn không mau gọi hắn đi ra!" Triệu lão gia nhắc đến nàng, khuôn mặt tươi cười nghiêm lại, có vẻ không hề hài lòng với nàng chút nào.

"Bẩm báo lão gia, phu nhân, Đại công tử ở... Ở..." Nha hoàn tên Thu Hà lộ vẻ khó nói.

"Ta ở đây." Một bóng người từ bên ngoài lỗ mãng chạy vào, tóc bù xù, đai lưng buộc ngọc ngay lưng lỏng lẻo, áo khoác ngoài "Treo móc" trên đầu vai của nàng. Nàng nở nụ cười ngốc nghếch, không phải nàng thì còn có thể là ai?

"A? Công tử xinh đẹp? Ngươi..." Nàng quay đầu lại nhìn ta, cười rất đơn thuần.

"Nghịch tử! Đây là khách quý Hoàng Thượng và Hoàng Hậu công đạo phải tiếp đãi cho nồng hậu, vậy mà ngươi bộ dạng lại điên điên khùng khùng như thế, còn ra thể thống gì nữa?" Triệu lão gia chặn họng nàng lại, mắng.

"Thư Dư, xin ngươi bỏ qua cho, Tiểu Đường của chúng ta tính nết như vậy đó, hắn không có ác ý đâu. Tiểu Đường là con lớn nhất, lão gia và ta còn có hai người con trai, Dật Trần và tân thê tử đang bận một vài việc nên đang ở Triệu thị xưởng đúc xem chừng; Phi Trần sang năm cũng thành thân, đang chuyên tâm học tập để quản lý tửu lâu, hiện nay đang ở tửu lâu không có ở nhà. Ngươi đến vừa lúc, ta còn ngại trong nhà lạnh lẽo, thiếu hơi người chứ!" Triệu phu nhân vội vàng hoà giải, hẳn những câu vừa rồi khiến bà rất đau lòng.

"Triệu lão gia, Triệu phu nhân, tại hạ lúc trước ở Nam hồ gặp được một người, lúc ấy còn gặp nạn, cũng may người nọ thay ta giải vây, người đó chính là Triệu phủ Đại công tử." Vốn không muốn nhúng tay vào việc này, nhưng nhìn thấy Triệu lão gia nghiêm khắc với nàng như thế khiến ta mềm lòng, đành cắn răng, nói đỡ cho nàng một chút.

Triệu lão gia, Triệu phu nhân đưa mắt nhìn nhau, có vẻ không tin điều đó.

"Công tử xinh đẹp, đã lâu không gặp. Cha, nương, công tử xinh đẹp này lần trước thiếu chút nữa bị bọn Vệ Khai Thành bắt đi, những người đó thật chẳng tốt chút nào!"

"Vệ Khai Thành? Vệ Bảo trên thương trường cũng là một thương nhân oai phong một cõi, không ngờ lại sinh ra một đứa con bại hoại như thế, làm hại đến danh dự của hắn. Nếu không e ngại Vệ Bảo và giữ thể diện cho hắn, ta đã sớm tìm cơ hội bắt tên nhóc đó dạy bảo lại rồi." Triệu lão gia nhăn mặt, xác nhận việc mình biết những chuyện xấu Vệ Khai Thành làm.

"Vệ Khai Thành vô pháp vô thiên, Thư Dư ngươi cũng phải cẩn thận, trẻ hư thích nhất là khi dễ kẻ yếu thế, nhất là một đứa nhỏ tốt như ngươi, sau này thấy bọn chúng nên tránh xa một chút." Triệu phu nhân quan tâm ân cần dạy bảo, điểm này rất giống Hoàng Hậu nương nương, cả hai tỷ muội đều rất quan tâm đến hạ bối, đúng là những mẫu thân thật tốt.

Ta gật đầu để bà an tâm.

"Thì ra ngươi và Thư Dư đã sớm quen biết! Thư Dư ở cạnh sương phòng của ngươi, ngươi phải học hỏi người ta cho tốt vào, đừng cả ngày ra ngoài giương oai, cũng không được chơi với người xấu biết không?" Triệu lão gia nhìn nàng ôn hòa lại, có vẻ đã yên tâm hơn được một chút.

Đến Triệu phủ đã tới giữa trưa, ta lại có thói quen ngủ trưa. Một chiếc giường xa lạ cùng với người nọ sẽ ở trong căn phòng bên cạnh, khiến ta ngủ thật bất an, nằm một lát, lăn trái lăn phải vẫn ngủ không được, ta bỗng nhớ tới cuốn nhật kí kia, quyết định đứng dậy.

Dựa vào trên giường, lấy cuốn nhật kí ra, ta do dự nên lập tức trả nó lại chỗ cũ hay mở ra xem, thôi thì vẫn cứ xem thử đi.

Trang thứ nhất. Văn thao nguyên niên ngày bảy tháng hai, bản công tử là Triệu Tiểu Đường, năm nay mười hai tuổi, phu tử có nói nhật kí có thể dùng để lưu lại những việc đáng nhớ, vì thế ta bắt đầu viết nhật kí, nhưng bản công tử vừa ngoan vừa đáng yêu, không có gì đáng để ghi lại cả, nhưng cũng đành ghi chép một chút, để sau này còn có cái để đưa cho những người ái mộ xem những phẩm chất tốt đẹp của bản công tử.

Trang thứ hai. Văn thao nguyên niên ngày mười tháng hai, bản công tử hôm nay đến Lưu phủ chơi, bọn nha hoàn ở Lưu phủ tranh nhau chơi với bản công tử, bản công tử tuổi còn nhỏ mà đã mê đảo các chị gái lớn tuổi, đến khi trưởng thành chỉ sợ vừa liếc mắt một cái thôi, nói không chừng các cô gái này đều vui đến té xỉu mất.

Trang thứ ba. Văn thao nguyên niên ngày mười sáu tháng hai, Tuyết Nhi và Giai Kỳ cứ chê cười ta khờ, bản công tử không phục, ngươi xem ngay cả Nhị Cẩu Tử nhà sát bên cũng tặng hoa cho ta, kẻ ngốc thì mới không có người để ý tới! Tuy rằng ta thấy Nhị Cẩu Tử tỷ tỷ cũng thật xinh đẹp.

Trang thứ tư. Văn thao nguyên niên ngày hai mươi hai tháng hai, Lý đại thúc và Lý lão lục nói muốn chơi thành thân với ta, nhưng bản công tử không muốn chơi với bọn hắn, chỉ muốn chơi với muội muội của hắn thôi, hắn thì cứ đẩy ta, thực là một nam hài tử thô lỗ, may mà muội muội của hắn rất tốt, giúp ta băng bó vết thương, xịt thuốc. Bản công tử sau này sẽ dạy dỗ Lý lão lục lại, để hắn tỉnh ngộ.

Trang thứ năm. Văn thao nguyên niên ngày hai mươi chín tháng hai, nữ hài tử nào cũng có dì cả, thực phiền toái, vì sao nam hài tử lại không có? Dì cả đúng là nguyên nhân phá hư gia can của người ta!

...

...

...

Ta rất nhanh đọc xong cuốn nhật kí, chữ viết cứ như xuân dẫn thu xà, nội dung cứ như do một đứa trẻ to đầu viết, không tự khen mình đáng yêu, dẫn nhân chú mục, thì cũng oán giận Tuyết Nhi và Giai Kỳ nói hắn ngốc, oán hận nữ nhân thân thực phiền toái, hoặc là phê phán chơi chung với nam hài không vui, rồi lại cực lực tán dương chơi với con gái rất thú vị. Từ nhỏ hắn đã là người dở khóc dở cười, thật là một tên không thể không khiến người khác bớt lo được.

Màn đêm buông xuống, Triệu lão gia, Triệu phu nhân mở tiệc chiêu đãi ta, bàn ăn thật phong phú.

Nàng cũng tới, sau lưng có hai nữ tử đi theo, đó là hai người ta gặp vào đêm thăm dò Triệu phủ, chỉ có thể là Tuyết Nhi và Giai Kỳ mà nàng thường nhắc trong nhật ký.

"Thư Dư, chỉ là cơm canh thường thôi, đừng chê a!"

"Triệu lão gia khách khí quá, thức ăn phong phú như vậy, Thư Dư chỉ hận dạ dày không đủ lớn, nếu không sẽ dọn dẹp hết chúng không để sót lại gì."

"Thư Dư đúng là biết cách nói ngọt, cha me ngươi phúc khí thật hảo."

"Triệu phu nhân đừng chê cười, Thư Dư được giống cha mẹ mới là Thư Dư có phúc."

"Đứa nhỏ này, thật không thể khiến người ta ghét được mà."

Ngay khi ta và Triệu lão gia, Triệu phu nhân nói chuyện với nhau, nàng lại không chút kiêng kị ánh mắt Triệu lão gia nhìn mình, mặc cho ánh mắt kia đang sắc như dao cạo bắn về phía nàng, cúi đầu xuống ăn ngấu nghiến.

Nàng hoàn toàn không nhận ra thần sắc của Triệu lão gia, mãi ăn uống thật ngon lành, ánh mắt Triệu lão gia tuy rằng tràn ngập trách cứ nhưng vẫn không nói gì, ngược lại thở dài, gắp đồ ăn vào bát cho nàng. Triệu lão gia tuy rằng rất nghiêm khắc với nàng, nhưng nghĩ đến rốt cuộc nàng cũng là đứa con bé bỏng của hắn, không thể quá dễ dãi, nên mới dùng phương thức này để đối đãi. Triệu phu nhân thì vội vàng lấy khăn tay ra, lau khuôn mặt dính đầy thức ăn của nàng.

Bọn họ vừa chăm sóc nàng, vừa gắp thức ăn cho ta, vừa ăn vừa trò chuyện rất thân thiết với ta. Ngày thường ở trong cung, Hoàng Thượng vội vàng xử lý quốc gia đại sự, Hoàng Hậu thì lo xử lý hậu cung, nên từ trước đến nay không có cơ hội để ta dùng cơm với họ, đây là lần đầu tiên ta cảm nhận được cái gì gọi là người một nhà cùng nhau ăn cơm.

Thật dịu dàng, lan tràn đến tận đáy lòng. Đêm đó là đêm đầu tiên ta ngủ ngon từ khi phát hiện ra nàng là nữ tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top