Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Nàng không nói gì cả, ngược lại hỏi, "Ngươi không mặc áo khoác vào sao?"

"Ta không biết cách mặc, mỗi ngày đều phải nhờ Tuyết Nhi tới giúp ta mặc áo khoác." Lớn như vậy vẫn không biết mặc áo khoác, mặt bản công tử không chịu thua kém đỏ ửng lên.

Nàng gật gật đầu, tiện đà lại hỏi: "Chuyện này có bao nhiêu người biết?"

"Cha, mẹ ta, Vân Yên và ngươi." Ta vừa kể vừa dùng ngón tay để đếm.

"Vân Yên?"

"À! Vân Yên là một bằng hữu của ta."

"Ngươi thành thân với ta là bởi vì ngươi thích nữ nhân?"

Ta đang uống trà liền phun hết ngụm trà trong miệng ra, dính hết vào tấm thảm đáng thương phía dưới.

"Ta chưa từng thích nữ nhân, cho nên không biết có phải vậy không." Nói thực ra bản công tử cũng chưa từng thích nam nhân, chậc chậc!

Nàng nhíu lông mày, "Vậy vì sao ngươi lại thành thân với ta?"

"Cái này…" Ta kể hết từ đầu chí cuối chuyện của Hoàng Thượng, khiến bản công tử mồ hôi chảy ròng ròng, đây là cơn ác mộng mà ta không muốn hồi tưởng lại.

"Ngươi làm vậy là khi quân, không sợ ta nói với Hoàng Thượng phái người tới điều tra ngươi sao?" Nàng lớn tiếng hỏi.

"Ta không nghĩ tới chuyện đó, ta chỉ không muốn lừa gạt ngươi thôi, nếu như ngươi nói với Hoàng Thượng thật thì ta đây cũng đành chấp nhận, chỉ hy vọng đừng liên luỵ đến những người khác trong nhà thôi, chỉ cần mình ta chịu là đủ rồi."

Ta rất hoảng hốt, tuy giọng nói bình tĩnh vô cùng, nhưng mồ hôi của bản công tử đang tuôn ra như suối, ta chỉ biết là mình chết chắc rồi!

Chết thì chết, Triệu Tiểu Đường, không phải sợ! Nhưng cặp đùi đang run lên điên cuồng lại phản bội ý chí của ta…

"Lừa ngươi thôi, ăn cơm đi!" Nàng lập tức đổi sắc mặt, cười tươi như hoa, chẳng lẽ đây là tuyệt chiêu biến sắc mặt thần sầu lưu truyền trong chốn giang hồ đã lâu sao? Ta muốn học, rất muốn học!

Ây da! Ta là người nhát gan, làm ta sợ muốn chết, tổ tông phù hộ đừng sợ. Ta húng hắng yết hầu, "Vậy ta xin lỗi ngươi, ở lãnh cung đã đủ khó chịu, vậy mà phải lấy một nữ nhân như ta, nhất định sẽ khiến ngươi càng khó chịu. Vậy thì vậy đi, ta đáp ứng ngươi, nếu ngươi sau này để mắt đến những người khác, muốn tái giá với họ thì ta thì lập tức viết tả hưu thư, tuyệt đối không làm khó dễ ngươi."

Nàng dùng ánh mắt sáng ngời nhìn ta, khóe miệng khẽ nhếch, không nói gì cả, lại cúi đầu ăn cơm. A! Ta coi như ngươi ngầm đồng ý rồi! Bản công tử biết mình rất tuấn tú, nhưng nếu ngươi cứ nhìn ta như vậy thì không tốt cho tim của bản công tử đâu, hồn nếu bay đi rồi sao mà thu lại được chứ.

Nàng ăn không nhiều lắm, chỉ ăn một chút lại bỏ bát xuống. Ta thấy rất lạ, từ sáng sớm đã phải đi cả ngày, sao nàng sao ăn ít như vậy, không thoải mái sao?

Ta cũng buông chén đũa xuống, dùng bàn tay đặt lên trán của nàng.

"A? Không bệnh! Không bệnh sao lại ăn ít như vậy? Hay ngươi không khỏe chỗ khác?" Nàng bị bàn tay đột nhiên tới của ta dọa.

"Ngươi có đưa bánh nướng cho ta ăn mà."

A! Đúng rồi, trải qua màn tự giới thiệu vừa rồi khiến ta sợ đến mức hồ đồ, tuy rằng sự thật là bản công tử thường ngày cũng hồ đồ thế, nhưng đó chỉ là một dấu hiệu của sự phong lưu phóng khoáng thôi, khó trách đại mỹ nhân dùng ánh mắt sáng ngời vậy nhìn ta.

Nàng đứng lên đi ra phía sau bình phong, chắc là muốn tắm rửa thay quần áo đây, hắc hắc! Cả một bàn đầy thức ăn ngon lành và cả rượu ngon, bản công tử sẽ không khách khí đâu. Ta cười ha hả mà ăn, ăn uống no đủ mới phát triển tốt được.

Thỏa mãn vỗ bụng, buông bát đũa vạn ác khiến người ta phì ra xuống, ta gọi người ở trước cửa vào. Nha hoàn của Triệu gia động tác nhanh nhẹn vào phòng thu dọn, làm việc hiệu quả luôn là yếu tố được đặt lên hàng đầu.

Bụng ăn no mí mắt lại sụp xuống, hơn nữa bụng dưới đau đớn cả ngày, bây giờ mới giảm bớt được một chút, ta mệt mỏi rã rời, không muốn tắm rửa, cũng chưa bàn với đại mỹ nhân bên trong chuyện phân chia giường, bây giờ nhất định không thể nằm chung trên giường, ta liền quyết định gục xuống bàn ngủ một chút.

Ai đang lay ta, đừng làm phiền, ta muốn ngủ.

"Đứng lên đi! Vào tắm rửa một chút." Ta mở to mắt, là tuyệt thế đại mỹ nhân đang lay ta. Ta dụi mắt, đứng lên muốn bước về phía trước, nhưng không biết có phải là sáng phải cưỡi ngựa, hay là vì bị dì cả tập kích, hay tư thế ngủ vừa rồi không thoải mái, tóm lại là chân bản công tử đột nhiên bị chuột rút!

Bản công tử anh tuấn hoa lệ lại té ngã, lại còn đụng trúng tân nương bản công tử vừa mới lấy hôm nay, môi lại dán trên môi nàng, đầu nàng đập xuống đất. Nàng trừng mắt, chứng minh lúc này nàng cực kỳ tức giận. Hai tay ta muốn dùng sức đứng lên, nhưng lão thiên gia a! Vì sao tay ta không chống trên đất, mà lại chống trên ngực nàng vậy? Đôi mắt đẹp vô cùng của nàng cố sức nén giận, ta cảm thấy mình không sống qua được đêm nay đâu. Cha! Mẹ! Con bất hiếu, đi trước một bước!

Ta cảm thấy nàng dùng sức đẩy ta ra, ta ngã chỏng vó xuống đất, miệng cũng vì cú va chạm mạnh kia mà chảy máu, nhưng môi của nàng thực mềm, hôn lên thật thú vị. Triệu Tiểu Đường ngươi đang suy nghĩ gì vậy a a a a a! Trấn tĩnh lại coi, mau giải thích rõ ràng với người ta!

Môi của đại mỹ nhân cũng chảy máu, nàng thở hồng hộc nhìn ta, không nói nên lời, có vẻ đang chờ ta giải thích.

"Chân ta bị chuột rút, xin lỗi, ngươi không sao chứ! Môi ngươi chảy máu rồi, để ta lau cho ngươi." Ta cố gắng rặn ra một nụ cười vô hại lấy lòng, nhưng mắt nàng vẫn hừng hực lửa giận, xoay người đi tới cạnh giường. Bản công tử đã phải trải qua một ngày bi thảm nhất đời còn chưa đủ, chẳng lẽ đây là phận hồng nhan đầy bi ai hay sao?

Chân ta tạm thời không thể đứng vững được, ta xoay người, ngửa mặt lên trời, quỳ xuống đất, hai tay bò dưới mặt đất, đi đến sau bức bình phong cách đó không xa, nghĩ thầm không biết ai chăm chỉ như vậy, còn chuẩn bị hai thùng nước tắm và hai thau nước ấm, ta không khỏi cảm thấy tự hào vì hạ nhân Triệu gia!

Tắm rửa khiến người ta khoái hoạt cỡ nào, thả lỏng thể xác và tinh thần mệt mỏi, một nguyên nhân nữa đưa ta lên hàng công tử anh tuấn phong hoa tuyệt đại là ta rất thích tắm rửa, mặc dù lúc này ta mệt đến mức ngủ quên luôn trong bồn.

Sáng sớm đại mỹ nhân kêu ta dậy, bản công tử dĩ nhiên đã quên việc mình mới cưới vợ, vừa tỉnh dậy đã thấy một đại mỹ nhân trước mắt, hại ta thiếu chút nữa đã hét ầm lên. Không ngờ đại mỹ nhân này còn có sở thích nhìn trộm nữ tử tắm rửa, bèn vội vàng che Đông che Tây ngồi sụp xuống dưới nước.

"Ngươi ngủ cả đêm trong này sao?"

"Ngươi đừng nói đã sáng rồi a!" Đáng chết, nước nguội ngắt rồi, ta nhảy mũi liền hai cái.

"Ngươi bị thương?" Nàng nhíu mày.

"Không có! Ta vẫn khỏe mà."

"Vậy ngươi…" Sắc mặt nàng đột nhiên ửng đỏ, bước nhanh ra ngoài, ta mơ hồ nghe thấy nàng phân phó Tuyết Nhi lấy một thau nước ấm.

Ta không rõ nguyên nhân mà nhìn xuống, rốt cục cũng hiểu vì sao đại mỹ nữ muốn nước ấm, bản công tử đã quên mất dì cả rồi! Những thời khắc trọng yếu đều làm ra chuyện mất mặt, còn để người ta trông thấy dáng vẻ thê lương của bản công tử, lúc này ta thật muốn bật khóc…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top