Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Đại mỹ nhân đúng là một người tốt tuyệt đỉnh, không những nàng không so đo chuyện ta không cẩn thận vô lễ với nàng, mà còn tự tay giúp ta đổ nước ấm vào trong thùng, để ta tắm lần nữa, đồng thời ta lại thấy nàng lấy ra một khối vải trắng. Nàng cắn chặt răng, cứ như đang ra một quyết định trọng đại, đưa nó cho ta để ta lau người.

Ta nhận khối vải, nàng liền ra ngoài, đợi cho ta mặc quần áo xong đi ra, nàng lại đi vào phía sau bình phong. Ta đang tìm áo khoác trong ngăn tủ, vừa quay đầu lại thì thấy nàng rất nhanh đặt một cái gì đó lên giường. Ta ba chân bốn cẳng lấy áo khoác, đang định kêu Tuyết Nhi vào giúp thì đại mỹ nhân hảo tâm đi tới giúp ta mặc áo khoác. Tuy rằng thê tử này là giả, nhưng nàng đúng là một tri kỷ tốt, tâm địa lại rất tốt, khiến mắt ta sáng ngời ngời mà nhìn nàng chăm chú!

Khi Tuyết Nhi vào thì bản công tử đã mặc áo xong, ánh mắt Tuyết Nhi mở to đến mức không thể to hơn được.

"Công tử, ngươi tự mặc quần áo sao?" Khóe mắt Tuyết Nhi dường như còn có nước mắt, ta chỉ không biết mặc áo khoác thôi, ngươi có cần thương cảm như vậy không? Còn lộ ra vẻ mặt "Mẹ thực vui mừng vì con đã trưởng thành". Hừ! Nhưng cha có dạy là làm người không thể tùy tiện cướp đi công lao của người khác.

"Là Thư Hân giúp ta mặc." Ta đúng là một người khiêm tốn, không muốn chiếm công lao của người khác.

Tuyết Nhi thu hồi ánh mắt lệ quang, nhìn đại mỹ nhân đầy hâm mộ, "Thiếu phu nhân đúng là cứu tinh của công tử a!" Nói xong lập tức đi lại giường khom người nhặt đồ đạc lên, cười hì hì rời khỏi phòng.

Nếu ánh mắt ta không có nhìn lầm thì mặt đại mỹ nhân không biết vì cái gì lại ửng đỏ, sáng sớm rời giường tất cả mọi người đều có vẻ thần bí, giường của bản công tử quái dị vậy sao? Lúc đó ta lo nghĩ mà đã hoàn toàn quên so đo với việc Tuyết Nhi chưa có sự cho phép của ta đã đến gần giường.

"Thư Hân, tuy rằng chúng ta không là vợ chồng thật, nhưng hẳn vẫn nên diễn trò trước mặt mọi người, ủy khuất cho ngươi rồi, chúng ta đi bái kiến cha mẹ trước, tối nay còn phải tiến cung, ngươi có thể chứ?"

Đại mỹ nhân không nói một câu, trên mặt cũng không có biểu cảm, ta coi như nàng đã đồng ý.

Ta cố lấy dũng khí kéo tay đại mỹ nhân tới thỉnh an cha mẹ, đại mỹ nhân kính trà cho hai lão. Cha mẹ cười mị mị đưa cho đại mỹ nhân hai khúc vải đỏ thẫm.

"Thư Hân, nghịch tử của ta không ra hồn, ngươi hãy tha thứ cho nó!" Triệu lão tiên sinh, tốt xấu ta cũng là nữ nhân của ngươi, có cần ở đêm tân hôn chê ta trước mặt thê tử không?

"Có thể lấy được Thư Hân đó là phúc khí của Tiểu Đường, hắn nếu có gì không tốt thì ngươi cứ thẳng tay dạy hắn!" Mẹ, ta từ trước đến giờ cứ nghĩ người hiểu ta nhất, không ngờ mới cưới vợ về chưa đến một ngày người lại thay đổi, bản công tử khóc không ra nước mắt, bất đắc dĩ lắm!

"Không đâu, phu quân đối đãi với con tốt lắm, nếu Thư Hân có điểm nào không tốt, xin phụ thân phụ mẫu chỉ dạy." Ây da ngươi xem xem, đại mỹ nhân ngoài tâm địa thiện lương còn rất lễ phép nữa.

Triệu lão tiên sinh mỉm cười hòa ái, ngay cả mẹ ta cũng cười đến trăm hoa đua nở, nhất định đây là ảo giác, hù ta sợ muốn té xỉu!

Bữa sáng hôm nay khá phong phú, ngoài ta và đại mỹ nhân ra, Dật Trần và Phi Trần cũng dẫn theo vợ mình tới dùng cơm. Hai cô em dâu nhìn thấy đại mỹ nhân, ánh mắt đăm đăm, không dám nhìn thẳng.

"Đại tẩu, tỷ thật là một mỹ nhân xuất trần."

"Hơn nữa khí chất của đại tẩu rất hảo."

"Các muội đừng chê cười ta, tuy rằng ta trên danh nghĩa là đại tẩu của các muội, nhưng lại vào nhà này sau cùng, nếu có điểm gì không tốt, ngàn vạn lần hãy nói cho ta biết a!"

Xem thần sắc hai cô em dâu, ta biết bọn họ đã bị lời ngon tiếng ngọt của đại tẩu thu phục. Trên thế giới này quả nhiên chỉ cần là mỹ nhân thì nàng giảng một câu còn hơn người thường giảng một trăm câu a!

Khi bản công tử còn đang bận cảm thán, Dật Trần và Phi Trần nháy mắt liên tục với ta, ta lơ đi ánh mắt hỏi thăm đó của bọn chúng, cúi đầu ăn no cơm, chút nữa còn phải tiến cung gặp thánh thượng nữa!

Ăn no rồi đại mỹ nhân kéo tay áo của ta, ý bảo nàng no rồi. Bên ngoài đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, ta lên xe trước, kéo màn ra, thuận thế vươn một bàn tay muốn giúp đại mỹ nhân lên, nhưng tay vừa duỗi ra ta đã hối hận, ta sợ nàng còn tức vì chuyện hôm qua. Đang miên man nghĩ thì nàng bất ngờ nắm lấy tay ta. Ta thi triển nụ cười quyến rũ đã tập không dưới mấy trăm lần trước gương đồng, hy vọng nàng nhìn sẽ quên đi những việc làm bản công tử mất mặt xấu hổ.

Lên xe xong tay nàng nhanh như chớp rụt trở về, bản công tử đột nhiên sinh phiền muộn, tay đại mỹ nhân nắm sướng như vậy, tiếc là nàng không cho ta nắm nhiều. Dù sao trên đường đi cũng nhàn rỗi, không bằng đến nói chuyện phiếm với nhau đi!

"Này… Thư Hân, xin hỏi ngươi họ gì?"

"Ngu." Nàng cười nhìn ta, khiến trong lòng ta lạnh run, không biết vì mặt ta anh tuấn quá, hay ta lớn lên giống một loài thú trân dị nào đó mà nàng nhìn ta chằm chằm như vậy.

Đúng rồi, nhất định là vì mặt bản công tử hôm nay vẫn tỏa sáng như cũ nên hấp dẫn được ánh mắt của đại mỹ nhân.

"Ngươi không biết họ của ta mà dám lấy ta?" Nàng thấy ta không đáp, bèn hỏi.

"Kỳ thật ta đến lúc dự tiệc mới biết tên của ngươi." Ta ngập ngừng.

"Ngươi không thấy tên ta trên giấy hôn ước sao?" Nàng hỏi tiếp.

"Giấy? Không có! Buổi tối ta về sẽ xem." Ta cảm thấy thật nhức đầu.

"Ngươi cũng chưa kí tên lên đó?" Vì sao khi nàng hỏi câu này ta lại có cảm giác mình không phải ký giấy hôn ước, mà là ký giấy ước bán mình thế này?

"Ta ký, ta ký!" Đối tượng là đại mỹ nhân, có bán mình ta cũng ký!

"Vậy ngươi đến tột cùng biết những gì về ta?" Nàng thở dài.

"Hoàn toàn không biết gì cả." Ta cứ thành thực trả lời.

Ta đột nhiên có cảm giác trên khuôn mặt hoàn mỹ của đại mỹ nhân dường như xuất hiện vô số hắc tuyến, có thể qua không lâu nữa nàng sẽ hóa đá. Ta quyết định cứu nàng, tránh để đại mỹ nhân biến thành tượng chim đá ngàn năm.

"Ta tên là Triệu Tiểu Đường, năm nay mười chín tuổi…" Vừa mở miệng nàng đã đưa tay, ngăn ta lại. Ta không hiểu nên nhìn nàng.

"Chuyện của ngươi ta biết hết rồi."

Tuy rằng bản công tử không thích đọc sách, nhưng ít nhiều cũng có xem qua một ít, tình huống này binh pháp có dạy là "Địch trong tối ta ngoài sáng". Ta đột nhiên cảm thấy lo âu vì nhân sinh mờ mịt của mình phía trước.

Khi ta đang bận lo âu, miên man suy nghĩ thì xe ngựa đã dừng ngoài cung, ta bước xuống xe trước, vén màn lên, lần này đại mỹ nhân chủ động nắm tay ta không buông khiến bản công tử không khỏi phấn khởi, ta quả nhiên là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.

Có lẽ do tâm trạng đang rất tốt nên những bước chân đi vào Hoàng cung của ta thật nhẹ nhàng, chúng ta đi thẳng vào ngự thư phòng. Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đang ngồi bên trong nói chuyện phiếm, ánh mắt Hoàng Thượng sắc bén lướt qua chúng ta, sau đó dừng trên người ta, rồi lại dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn đại mỹ nhân, ánh mắt cuối cùng dừng trên đôi tay đang giao nhau của chúng ta.

Hoàng Thượng quay đầu lại nhìn Hoàng Hậu, hai người có vẻ rất hài lòng, hắn mỉm cười vuốt ve chòm râu, vui mừng nói: "Tiểu vợ chồng mới tân hôn tình cảm tốt như vậy, không tồi, không tồi. Miễn quỳ ban tọa, hôm nay chúng ta là người nhà của nhau, không cần đa lễ."

Đại mỹ nhân kéo tay ta đi có lẽ là để Hoàng Thượng nhìn thấy? Nhưng không sao, bản công tử vẫn tâm hoa nộ phóng (như mở cờ trong bụng) vì diễn xuất đó của nàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top