Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đam mỹ - Phía sau màn đạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh rất thích đốt pháo.

Khi còn bé mỗi khi tết đến anh lại lôi ra một đống pháo đốt đến từng bừng. Mỗi lần như thế em ấy lại nép vào góc tường, vẻ mặt nửa tò mò nửa sợ. Hai tay bịt kín tai nhưng ánh mắt nhìn anh thì ngưỡng mộ không chớp.

Năm nào cũng như vậy, cho dù anh có dỗ dành hay bắt ép cậu châm lửa tập đốt một cây pháo nhỏ cũng không chịu. Nhát gan đến mức ấy.

Chu Thế Tường không thể tưởng tượng nổi, một màn kia em ấy đã làm như thế nào.

Binh sĩ đi phía sau không dám tiến lại gần, nhìn tấm lưng rộng phía trước giống như đang càng lúc càng thẳng tắp gồng mình chịu đựng. Biết lời này không nên nói ra, bởi nói ra vị này sẽ khó mà tiếp nhận nổi. Nhưng đây là nhiệm vụ, không thể không báo, cho nên lời nói ra vẫn mạch lạc, thẳng tắp, cũng không giấu giếm ngưỡng mộ cùng tôn trọng.

- Khi ấy Anh Lạc đứng ở chỗ này, chúng tôi lúc chạy đến vừa kịp thấy, nhưng... bởi vì xa quá không kịp ngăn cậu ấy lại.

Lúc ấy mấy người còn gào khản giọng, nhưng Anh Lạc chỉ quay đầu nhìn một cái rồi cứ thế chạy đi.

Thấy Chu Thế Tường muốn đi sâu vào trong, binh sĩ ngăn lại, bước chân Chu Thế Tường vẫn nặng nề bước tiếp.

- Có phải khi ấy nổ rất lớn? Chu Thế Tường lo lắng hỏi, chắc dọa em ấy nhiều lắm.

Binh sĩ gật đầu, sau nghĩ ra Chu Thế Tường không nhìn thấy, vội vàng đáp phải, tay khuơ khuơ khói bụi chưa kịp tan xung quanh, vội vàng tiếp giọng bước theo.

- Cậu ấy châm một mồi lửa...

Binh sĩ không quên được cảnh doanh trại kia nổ tung, hàng trăm quân địch cứ thế tan theo đống thuốc nổ chôn sẵn. Khi thấy Anh Lạc chạy ngược trở về trên cầu, chạy đến đâu cầu dập đến đấy, cảnh tượng kinh tâm động phách, cả đội đỏ mắt, lúc đó chỉ ước cánh tay mình dài ra, đủ để kéo cậu nhanh hơn lửa bén sau lưng, nhưng khói lửa kia quá nhanh, thế mà cậu ấy còn vừa chạy vừa hét vang còn cười haha.

- Lúc ấy... Anh Lạc bỗng dừng lại không chạy nữa... Giọng binh sĩ run rẩy, âm cuối tựa như trầm thấp đến mức nghe không rõ.

Là bởi chạy không kịp.

Chu Thế Tường không nghe nổi nữa, tai muốn ù đi, bất giác như đứng giữa màn đạn khói nổ tung trời, đưa tay lên bịt hai tai lại, cảm thấy thật đáng ghét.

- Anh Lạc quay lại nhìn chúng tôi, nói gì đó... Chúng tôi không nghe thấy, nhưng nhìn khẩu hình cậu ấy, có lẽ là...

Chu Thế Tường quay đầu lại, khuôn mặt cương nghị không giấu được thống khổ, khàn giọng hỏi, nhưng không ra âm thanh. Binh sĩ nhìn chốc lát, cảm thấy như trùng khớp với hình ảnh Anh Lạc khi ấy,... không nghe thấy, nhưng đủ hiểu, lặng một lúc rồi nhắc lại lời Anh Lạc gửi gắm cho ai đó.

- Anh Lạc cậu ấy nói "Em không sợ."

Sau đó là ánh lửa ngút trời, ánh mắt cuối cùng của cậu ấy cũng đỏ rực như lửa.

Sau đó... không còn sau đó nữa.

Binh sĩ không nói nữa, bỏ mũ xuống một lần nữa trịnh trọng cúi đầu.

Chu Thế Tường chống tay lên mỏm đá đen xì, vai rũ xuống, nước mắt như mưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top