Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tôi là Lucas.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là Lucas!

Năm nay tôi mười tám tuổi, và ơn giời là mai tôi không phải đi học ở ngôi trường cấp ba chết tiệt nữa. Mẹ tôi Mia đã cung cấp cho tôi một chỗ ngồi trong văn phòng thú cưng của bà. Ý tôi là, tôi thích mấy cô cậu thú nhỏ lắm, hệt như tình yêu của bố Simon với bánh bích quy si-cu-la vậy.

Tôi sống ở một thị trấn tên là Six Cross- nó liên quan đến một câu chuyện xưa cũ tôi nợ nào đó mà tôi chả màng quan tâm. Six Cross nhỏ, ít người nhưng giàu nắng ấm, chỗ chúng tôi không có quá nhiều cảnh vật hùng vĩ, bù lại, chúng tôi có những đêm tiệc vui tung trời quây vần dưới trăng.

Ngày một tháng tám năm một chín tám chín, một đêm đáng nhớ!

Mưa, mưa trải dài từng ngóc ngách, mấy con thú trong lồng chưa ngừng kêu gào thảm thiết, tôi và một số trai tráng bị lôi đi dưới ngọn cờ tổ quốc. Tôi nghe tiếng mẹ mình khóc, tôi thấy ba Simon trời trồng chết lặng, tôi thấy dì Jonathan im lìm đau đớn.

Ờ ha, sao tôi lại quên chiến tranh đang đến?

"Các cậu đã được tuyển chọn vào quân đội và hãy mừng vì điều đó! Giờ đây, hãy chiến đấu cho tổ quốc, cho quê hương máu xương của mình, hãy hy sinh anh dũng vì tổ quốc!"

Ngày qua ngày, dưới ánh nắng không còn ấm áp như nơi Six Cross, những con thú không phải để nâng niu như mẹ Mia hay làm, tôi được huấn luyện để dẻo dai và cứng rắn, để mạnh mẽ bất chấp mọi đau đớn bất công.

Bên ngoài, họ tuyên truyền về quốc gia Kingsred nghèo nàn lạc hậu, đến cả nước sạch chăn ấm cũng chả có mà dùng, họ loan tin chúng tôi là những 'cảm tử quân' thực thụ, đem hoà bình hiện đại văn minh cho một đất nước nghèo nàn cần thương hại.

"Ngày đó gần đến rồi!"- Fungi bạn tôi ngồi xuống châm điếu thuốc rít một hơi-" Cảm tử quân? Hay ha? Chúng ta là anh hùng đó!"

"Dù sao đi nữa vẫn phải sống!"-Hochye ngồi xuống cạnh bọn tôi, mắt cậu buồn rười rượi-"Maria đang đợi tao về...!"

"Mày bị bắt lúc nào?"

"Ngay ngày cưới!"

"Còn tao thì ngay lúc chị tao đang sanh đẻ!"-Fungi cười nhạt-"Tao còn chả biết cháu tao là nam hay nữ.... Còn mày sao Lucas?"

"Lúc tôi đang chăm mèo!"-Tôi lắc đầu-"Họ phá cửa đi vào!"

"Mai chúng ta sẽ đi Kingsred nhỉ? Anh hùng???"-Tex nói, cậu có một mái đầu bờm xờm lạ mắt-"Tao nhớ bà quá, tao chỉ còn mỗi bà ấy!"

Đằng sau món quà cho xứ Somax, những tấm gương chứa đầy chip bom nho nhỏ, những tấn chăn đầy độc dược vô lương, lương thực được lẫn họng súng lạnh tờ, còn chúng tôi thành kẻ anh hùng chiếm đất người ta.

Bình minh, lặn rồi!

Đêm đến, tôi nghe tiếng ầm ầm gầm rú, chúng tôi bị kéo ra ngoài lều tập, dưới ánh đèn lim dim ngả bóng, tôi thấy Tex bị trói gô thảm thương trên giá, tay chân cậu bị ghìm bằng thứ ghìm kẹp đầy gai góc,mắt cậu như bị khoét sạch sẽ và máu từ đầu chảy xuống nền đất tí ta tí tách.

"Một con chuột hèn nhát, không dám hy sinh vì tổ quốc!"-sĩ quan Hammer nói, ông cầm trong tay một cây roi màu nâu đầy máu hoá đen nghịt-"Gia đình? Chúng ta là những chiến sĩ, chúng ta hy sinh vì quốc gia, chúng ta là những người hùng. Sao lại có thể hèn nhát bỏ chạy như một con chuột nhắt như vậy?"

Tex rũ xuống, vật vờ. Tôi thấy môi cậu mấp mấy, có lẽ cậu đang gọi bà Summer yêu dấu của mình. Cậu kể về bà nhiều lắm, bà Summer vui vẻ già khú đi không nổi mất chồng mất con chỉ còn thằng cháu Tex làm công nhân mỏ than là bên cạnh.

Không có Tex bên, có lẽ, bà sẽ chết. Ai mà chả biết cái đó? Bà đi đâu có nổi, ăn đâu có vô, tay đâu đủ cứng cáp?

Nhưng rồi hôm nay, bà lại mất đi một điều quý báu khác...

"Đây là hình phạt cho những kẻ hèn nhát trốn chạy!"

Đùng một phát, tôi nghe tiếng Tex gầm lên đau đớn, tôi nghe cậu gọi bà Summer bằng cái lưỡi bị cắt gần hết, tôi nghe gió thét đang khóc thay cho một kẻ thảm thương. Chiến tranh? Hoà bình? Nó là gì? Ai là chủ cả địa cầu? Chúng tôi chỉ cần bình an thôi...

"Thế đấy, con chuột nhắt thua cuộc!"

Tex chết, mắt không còn, miệng mất lưỡi, nhưng trong dòng máu từ cái hõm sau ấy tôi như thấy từng giọt lệ chua cay, sau cái lưỡi tàn ấy là thiết rít gan dồn đau của một kẻ mong chờ về nhà. Tôi mím môi, trời vẫn tối, đêm còn dài, chúng tôi dần hoá xác kẻ tội đồ.

Ngày mai, tôi thành 'anh hùng' xuất trận, đi đếnKingsred nghèo nàn để 'cứu rỗi' kẻ tội thương...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top