Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đồng Nhân Cha Nuôi

Con trai, ta không hề uống rượu!
_______________________________________

Hoàng hôn.
Thiện Minh nằm ở trên sô pha ngủ gật, trong tay vẫn đang cầm một chai bia lắc lư qua lại. Thẩm Trường Trạch không có ở nhà, hắn có thể vui vẻ uống bia đến nghiện.
Vì thế, thiếu tá Thẩm nhà ta vừa mới kết thúc nhiệm vụ thì cực kì mệt mỏi, lập tức nhanh chóng trở về nhà, mới đẩy cửa ra lại nhìn thấy khung cảnh không nói nên lời, ba ba của y áo ngủ bị kéo lên trên, cơ ngực toàn bộ đều phơi ra ngoài . Trên bàn rơi rớt tan tác chai bia chai rượu, còn có nửa chén không biết đựng thứ gì, tạm thời coi như là canh vậy. Thẩm Trường Trạch vẻ mặt đang cực kì hưng phấn lập tức xám ngoét, huyệt thái dương giật giật, hành lý cũng chưa kịp cất đã cất tiếng kêu: "Ba! Ba lại uống rượu!"
Thiện Minh nghe thấy âm thanh gọi hắn rất xa, giống như ở trong mộng, hắn không trợn mắt, nhưng thân thể lại nhanh chóng phản ứng, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cầm tất cả chai lọ ném xuống dưới bàn. Bởi vậy có thể thấy được, mặc kệ là ở trong mộng hay là hiện thực, Thiện Minh đã đem hành động này làm không biết bao lần mới nhuần nhuyễn đến thế. Cho dù với tình trạng cả người đang mơ mơ màng màng mà động tác lại có thể nhanh nhẹn tới mức vậy, nếu như bị người ngoài biết thì thật là đem mặt mũi của lính đánh thuê đẳng cấp quốc tế như hắn vứt hết. Nhưng mà lần này vận may không có đến với ba Thiện, Thẩm Trường Trạch một phen đem hắn từ trên sô pha nâng lên, dẫn hắn về với hiện thực' tàn khốc'.
Thời điểm mở mắt thấy rõ khuôn mặt người trước mặt, tim hắn nhảy một cái, cả người lùi về sau chửi ầm lên, nhưng mà càng chửi khí thế ban đầu lại càng thấp, " Đệt, mẹ nó mi sao đã trở về rồi, không phải nói ngày kia......" hắn bị ánh mắt độc ác của Thẩm Trường Trạch nhìn chằm chằm có chút chột dạ.
Thẩm Trường Trạch không nói chuyện. Đột nhiên, y túm cổ áo Thiện Minh cúi xuống đem miệng hôn lấy đôi môi đỏ rực, lực đạo mạnh mẽ đem hắn hôn choáng váng. Y không chút thương tình mà hôn làm Thiện Minh trong nháy mắt hít thở không thuận, Thẩm Trường Trạch hôn tới mức khuôn mặt hắn đỏ bừng mới buông ra.
Thẩm Trường Trạch lúc này mới hài lòng mở miệng, nhưng ngữ khí vẫn như cũ tức giận, " Lần sau còn như vậy, con đem ba làm tới mức không thể xuống giường." nói xong xắn tay áo đi đến phòng bếp.
Thiện Minh sao có thể để Thẩm Trường Trạch cưỡi lên cổ hắn làm loạn, mặc kệ việc bản thân rõ ràng không có lý, quay mặt về phía người đàn ông đang cặm cụi dọn dẹp phòng bếp:" Ông đây uống rượu thì làm sao, mi quản cái rắm ấy!"
Hắn mạnh mẽ nhảy lên kháng nghị, Thẩm Trường Trạch dừng tay một chút, lặng lẽ xoay mặt nói: "Nếu không muốn lần sau, thì hiện tại làm đi!"
Thiện Minh không thấy rõ ánh mắt  y cũng biết lúc này Thẩm Trường Trạch tức giận thật rồi, hắn gồng lên chút dũng khí cuối cùng kêu một câu "Mau nấu cơm cho ta!" liền xoay người xem TV.

Đồ bưng lên bàn, mùi thức ăn thơm ngon quyến rũ làm Thiện Minh nuốt nước miếng, nét mặt giãn ra một chút. Thẩm Trường Trạch ngồi đối diện hắn, hơi hơi nhíu mày, nhìn bộ dáng ăn ngấu nghiến của hắn, lúc này mới dịu dàng nói:" Ba à, ba đau dạ dày cũng đâu phải một hai lần, thời điểm con ra ngoài nhiệm vụ lại không thể chăm sóc ba, ba thật là không làm con bớt lo mà."
Thiện Minh đem đầu chôn trong chén nâng lên, nương theo ánh đèn lúc này mới thấy rõ Thẩm Trường Trạch: trên cằm y lún phún râu mọc chưa cạo, đôi mắt đỏ hồng mệt mỏi, phía dưới quầng thâm đen sì do nghỉ ngơi không tốt, vết thương do mảnh đạn cứa qua cũng đang bắt đầu lành lại, năng lực tự lành của Long Huyết Nhân luôn luôn rất mạnh, cũng không biết nhiệm vụ nguy hiểm tới mức nào lại có thể để lại sẹo trên mặt con trai hắn. Thiện Minh trong miệng còn phảng phất mùi vị nụ hôn của y, đây vẫn là hương vị hắn thích nhất. Trái tim hắn bỗng dưng đau xót, hắn không phải là người có thể bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, cũng chưa từng nói lời ngọt ngào, Thiện Minh đời này rất ít khi chịu thua, nhưng giờ phút này lại không chút chần chừ nói ra ,: "Được, ta không uống." Lời vừa thốt ra, Thẩm Trường Trạch đáy mắt ủ rũ lập tức biến mất không chút dấu vết, y hai mắt sáng lên, lại khơi mào đề tài,: " Ba, gần đây con có một kì nghỉ khá dài, con mang ba đi Tô Châu chơi! '
Thiện Minh hơi giật mình, Tô Châu là quê hương hắn, cũng là nơi đầu tiên hắn gặp Lâm Cường. Cho dù ấn tượng về thành phố kia không quá nhiều, nhưng thời điểm nghe thấy tên này hắn lại có chút rung động bồi hồi, hắn đã từng muốn quay trở về nhìn xem. Vì thế liền đáp ứng Thẩm Trường Trạch, có y, hành trình này cũng không quá tệ.
Được Thiện Minh đáp lại, Thẩm Trường Trạch liền cười đứng lên,: "Vậy con đi sửa soạn đồ đạc một chút, ngày mai chúng ta đi."
Thiện Minh buông đũa, "Mi trước tiên nghỉ ngơi mấy ngày đi, qua mấy ngày rồi đi cũng không muộn."
Thẩm Trường Trạch vuốt ve tóc ngắn của hắn*,: " Không có việc gì, con xem ba vừa rồi rất muốn đi, chúng ta đến sớm thì có thể chơi thêm mấy ngày." dứt lời liền lên lầu.
* raw là 沈长泽摸了摸自己有些扎手的板寸头 dịch ra nó thấy không hợp với ngữ cảnh lắm nên mình đổi đi một chút... Ai lại tự vuốt tóc mình bao giờ
Thiện Minh ngồi tại chỗ nhìn bóng dáng Thẩm Trường Trạch thật lâu, chờ đến lúc y biến mất ở chỗ ngoặt, hắn mới lau miệng, cầm chén đến phòng bếp. Sau đó đem tất cả bia rượu giấu trong tủ vứt vào thùng đem đi.

Edit by me
Cre fic: https://lu745918.lofter.com/post/30cdcdca_1c8d7dd9a

_______________________________________

Phần 2

“Ba, mau rời giường nào, con nấu chút cháo, ăn xong cơm sáng chúng ta lại đi.” Thẩm Trường Trạch đem bàn tay sờ lên trán Thiện Minh, chống đầu ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói.
Cảm nhận được giữa trán ấm áp, Thiện Minh từ trong chăn vươn tay ra, nhưng lại không hề có động tác gì, mắt cũng cũng vẫn nhắm như cũ, chỉ là hơi hơi nhíu nhíu mày.
Thẩm Trường Trạch bất đắc dĩ mà cười khổ, lại cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi khô khốc của Thiện Minh, liếm ướt nó. “Mau rời giường ăn cơm, không thì dạ dày lại khó chịu, được không ba?” Giọng điệu nhẹ nhàng giống như dỗ một đứa trẻ không muốn rời khỏi chiếc chăn ấm áp, nhưng mà hiện tại lại là mùa hè.
“Hm......” Thiện Minh lần này chỉ giật giật ngón tay.
Thẩm Trường Trạch thở dài một hơi, đứng dậy mở tủ cầm quần áo, sau đó hai tay vòng qua nách Thiện Minh đem hắn từ trong chăn bế ra, khí lạnh nháy mắt chui vào trong chăn, làm Thiện đang ấm áp liền run rẩy vì lạnh, theo bản năng co rút vào tròng lòng Thẩm Trường Trạch tìm kiếm sự ấm áp sót lại, sợi tóc xẹt qua làm cổ Thẩm Trường Trạch có chút ngứa, y vội vàng đem chăn kéo lên. Sau đó liền thật cẩn thận mà mặc quần áo cho Thiện Minh.
“Hừm?” Quần áo mặc xong, Thiện Minh lúc này mới mở mắt ra, chờ tầm nhìn khôi phục, hắn đứng thẳng thân thể, giọng điệu mơ mơ màng màng mà nói: “Mi xem, quần áo cũng đã mặc xong rồi, cứ giục ta, đi, chúng ta đi ăn cơm.” Ngay sau đó hắn ngáp một cái thật dài, xốc chăn nhảy xuống giường đi ra ngoài. Ý thức được kia tiếng bước chân cách mình càng ngày càng xa, Thẩm Trường Trạch lập tức ôm bụng cười, nhưng y  không dám để Thiện Minh nghe được, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, đem chăn gấp lại mấy lần.

Sáng sớm thời tiết mát mẻ, gió hiu hiu thổi qua mặt Thiện Minh, hắn thoải mái híp mắt. Chờ Thẩm Trường Trạch dọn dẹp và thu thập đồ xong, bọn họ liền đi tới sân bay. Hắn đã nói cũng đã mắng rất nhiều lần việc Thẩm Trường Trạch mang đi quá nhiều đồ đạc giống như mẹ quản chuyện lớn chuyện nhỏ, nhưng mà Thẩm Trường Trạch vẫn như không thèm nghe tiếp tục thu thập hành lý, cuối cùng Thiện Minh nghĩ nghĩ hắn cũng đâu cần phải làm thì quản làm gì cơ chứ, dù sao Thẩm Trường Trạch từ nhỏ đã như vậy, nhiều lúc hắn lại nghĩ  có phải hay không phương thức do phương thức giáo dục của mình có vấn đề , làm Thẩm Trường Trạch ở phương diện nào đó khá giống mấy bà mẹ chồng, nhưng mà càng nghĩ càng loạn, nhất sau là sau khi nghĩ không thông thì liền mắng Thẩm Trường Trạch, để lại một mình Thẩm Trường Trạch nghệt ra không rõ nguyên nhân bị mắng.
Cho nên ở sân bay xuất hiện hình ảnh khiến người ta trợn tròn mắt: Một người đàn ông đeo kính râm, mặc áo sơ mi cởi ra hai cúc, nhẹ nhàng bước đi,  đi theo đằng sau là một người đàn ông hai tay xách hai vali hành lí lớn, trên cổ còn đeo túi, nhưng người này không có thở hồng hộc, chỉ là thái dương đổ chút mồ hôi, bước chân vẫn đi rất nhanh.
“Ba ba” Thẩm Trường Trạch giọng điệu không chút mệt, “Ba ở nơi này trông hành lí nhé, con đi lấy phiếu sau đó gửi vận chuyển.”
Thiện Minh lúc này mới dừng lại, kính râm kéo xuống mũi, ánh mắt nhìn Thẩm Trường Trạch cực kì không tình nguyện: “Ta đã nói, không cần thiết, bây giờ còn phải gửi vận chuyển.”
Thẩm Trường Trạch buông hành lý đặt xuống đất,  quơ quơ di động, “Rất nhanh thôi, chờ con.”
Thiện Minh dạo bước về phía hành lý ngồi bệt xuống, nhìn về phía bóng dáng Thẩm Trường Trạch hừ một tiếng.

Ở trên máy bay hắn lại ngủ thêm một giấc, chờ đến lúc lần nữa bị Thẩm Trường Trạch gọi dậy, đã tới Tô Châu.
Thiện Minh luôn cảm thấy không khí, hương vị nơi đây so với những nơi khác hoàn toàn bất đồng. Có vẻ như có rất nhiều yếu tố phức tạp hình thành nên, nhưng lại có thể dễ dàng khơi gợi lại chút kí ức còn sót về thời thơ ấu của hắn. Hắn đã từng nói qua với Thẩm Trường Trạch, hắn trước kia cũng chỉ là một thằng nhóc mà thôi, một đứa trẻ mang theo kí ức tuyệt vời đẹp đẽ về thời thơ ấu, những mộng tưởng khó phai không thể nào quên, đáng tiếc chính là, mấy thứ này càng lớn hắn lại đã quên mất. Nhưng hiện tại hắn rất may mắn, may mắn chính là bên người hắn, có Thẩm Trường Trạch.
Thẩm Trường Trạch ngơ ngẩn mà nhìn cảm xúc cực kì hiếm thấy trên mặt Thiện Minh, nghiêng đầu xem hắn: “Ba, ba làm sao vậy?”
“Không có gì, đi thôi.” Thiện Minh chủ động cầm lấy hành lý bên người Thẩm Trường Trạch , cũng không có nói thêm giữ nữa.
Hai người đến khách sạn thì đã là hoàng hôn, tà dương nhiễm đỏ một góc giường. Thẩm Trường Trạch thu thập tốt hành lý, bò lên trên giường nằm sát Thiện Minh: “Đi nào ba, con mang ba đi ăn ngon.” Sau đó cong cong khóe miệng, làm Thiện Minh mờ mịt khó hiểu, tiểu tử này lại muốn làm cái gì?
Bình Giang về đêm, hai bên đường điểm xuyết đèn lồng khiến người hoa mắt, người bán hàng rong rao hàng, mùi thơm của xiên nướng, tiếng du khách cười cười nói nói tạo thành một bầu không khí độc đáo. Ánh sáng lờ mờ chiếu xuống khuôn mặt Thiện Minh, thấy không rõ cảm xúc, chỉ có bản thân hắn biết, cảm giác thật lạc lõng khi nhìn thấy cảnh tượng rất đỗi bình thường này, đã bao lâu rồi hắn không cảm nhận được một cuộc sống như những người bình thường. Và đồng thời, cần phải có một người đem hắn từ thế giới lính đánh thuê kéo trở về, bởi vì Thiện Minh đã dần dần ý thức được, thế giới như vậy không thể lâu dài.
Thời điểm này Thẩm Trường Trạch đột nhiên nắm hắn tay, hắn ngẩng lên nhìn, ánh sáng chiếc đèn lồng tại cửa hàng bánh hoa quê dường như đã tập hợp hết trong đôi mắt của y, hóa ra lại rực rỡ đến thế, giống như gió mát đêm hè. Giờ phút này đánh thẳng vào trái tim hắn, khiến cả người nóng lên, tim hắn đập nhanh, sự kích động lặng lẽ ẩn trong giọng nói của Thẩm Trường Trạch hỏi người bán hàng về giá bánh.
“Ba, cho ba nè, cái này con đã đọc ở quyển hướng dẫn, ăn rất ngon.”
Thiện Minh nhận lấy, vị ngọt nơi đầu lưỡi thật khiến người ta thích thú, lại dễ dàng bắt giữ vị giác người khác.
“Ừ, ăn ngon đó.” Hắn bởi vì đang nhai bánh hoa quế, đột nhiên nói năng có chút lộn xộn.
Thẩm Trường Trạch cười cười, nắm tay hắn tiếp tục dẫn hắn bước đi trong bầu không khí xa lạ này, đại khái là nhờ cảnh tượng khi nãy, Thiện Minh đối với nơi đây đã dần trở nên quên thuộc.

Giờ phút này Thiện Minh cảm thấy vô cùng may mắn, bởi vì, ngày như vậy, còn  rất dài.

Edit by me
Cre fic: https://lu745918.lofter.com/post/30cdcdca_1c9156ba0

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #dammy