Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điểm mẫn cảm thỉnh thoảng lại bị đụng chạm ma sát. Tô Duy không chịu nổi, lượng lớn chất lỏng màu trắng từ linh khẩu chảy ra, cậu khó nhịn mà lắc đầu, muốn tránh né công kích như thế. Nhưng Thẩm Ngọc Thư nào chịu buông tha, hắn nhanh chóng từ phía sau mà đi vài, thỉnh thoảng lại trêu đùa vật kia của cậu.

Hai lần giáp công làm Tô Duy quên đi đau đớn lúc đầu, bây giờ cậu chỉ cảm thấy toàn bộ hạ thần đều bị chiếm lấy. Trong cơ thể có thể cảm nhận được vật thô to kia va chạm như thế nào, làm cho cậu hoàn toàn không thể chịu nổi, bất giác không tự chủ được mà co ngón chân lại, eo cũng nâng cao lên.

Đã vậy Thẩm Ngọc Thư lúc này còn cúi đầu hôn lên lưng Tô Duy. Khoái cảm cường liệt du tẩu thuận theo cột sống cậu, Tô Duy không tự chủ được mà run rẩy. Trước mắt bắt đầu mê muội, chỉ cảm thấy bụng dưới nóng lên, chất lỏng đánh vào vách thượng yếu đuối. Phía dưới không hề phòng bị, Thẩm Ngọc Thư nhẹ thở một hơi, cảm xúc mãnh liệt leo lên tới đỉnh, bụng dưới co quắp một trận khiến vật kia vẫn còn ở bên trong bắn ra tinh dịch.

Khoái cảm khi bắn tinh làm cả người Tô Duy gần như nhũn ra, trong vách và hậu đình không khống chế được nà co rút lại. Vật nam tính kia của Thẩm Ngọc Thư vẫn còn chôn trong thân thể Tô Duy, không ngừng bị kích thích như vậy liền có một chút tinh dịch từ linh khẩu chảy ra. Thời điểm Thẩm Ngọc Thư rút ra chất lỏng đồng thời chảy xuống lên mông và đùi Tô Duy, thoạt nhìn rất dâm đãng.

“Cậu… Tên khốn này….”

Mới vừa phát tiết xong, Tô Duy không có khí lức để đánh người, vì thế chỉ có thể dựa vào tường thấp giọng oán hận. Thẩm Ngọc Thư vòng tay qua eo Tô Duy, kéo cậu vào lòng, dùng nụ hôn an ủi oán khí của cậu.

“Rõ ràng là cậu rất hưởng thụ.”

“Cút!”

“Muốn cùng nhau lăn trên giường một lần nữa không?”

Câu nói này thành công làm Tô Duy nhượng bộ, bỏ đi ý nghĩ muốn mắng người. Cậu xoay người lại ôm lấy cổ Thẩm Ngọc Thư, cười tủm tỉm nhìn hắn.

Cái tên này dã tâm không hề nhỏ một chút nào ha. Một lần không đã nghiện lại còn đòi ăn tiếp, nhưng mà, cõi đời này nào có nhiều bữa ăn ngon miễn phí như thế?

“Được thôi…” Cậu mỉm cười nói, “Để tôi xem cậu đến cùng lợi hại được bao nhiêu.”

Thời điểm Tô Duy tỉnh lại trời đã rất sáng. Cậu mơ mơ màng màng thò người ra muốn lấy điện thoại di động. Sờ soạng nửa ngày cũng không mò tới, chăn theo động tác cậu mà trượt xuống, lộ ra thân thee xích lõa.

Tiếng kinh ngạc không thể thuận lợi mà hốt ra, bởi vì cổ họng quá khàn. Giật mình, Tô Duy nhoáng người về phía trước một cái, lần thứ hai nằm nhoài trên giường.

Đau đớn từ mỗi bộ vị trên người truyền đến, cuối cùng truyền đến thần kinh não. Từng hình ảnh phát sinh tối hôm qua chợt lóe trong đầu, Tô Duy kém chút nữa bật dậy…. Cậu và Thẩm Ngọc Thư làm, lần này xác xác thực thực mà làm!

Không đúng, đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là sao tối hôm qua đến lần cuối cùng cậu đều là người bị ăn sạch sẽ??? Nhất định là nơi nào xảy ra vấn đề, bằng không bất kể là trí tuệ hay thể lực của cậu sao lại có thể bị đè được!

Không thể nhịn, ván này nhất định phải hòa nhau!

Ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng nói chuyện, đánh gãy suy nghĩ bậy bạ của Tô Duy. Sự tình đã xảy ra, bản thân oán hận cũng là chuyện vô bổ. Tô Duy đơn giản nhảy xuống giường, đau đớn trên người truyền đến làm cậu không tự chủ được mà nhíu mày, lại không nhịn được mà lại chửi bới một trận.

Toàn thân xích lõa, cậu tiện tay cầm lấy chăn quấn quanh người, đi ra ngoài.

Vừa vặn Thẩm Ngọc Thư nói chuyện điện thoại xong, thả tay cầm xuống. Nhìn thấy Tô Duy đi ra, hắn chào hỏi: “Tỉnh rồi?”

“Ừ.” Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng, Tô Duy hỏi: “Ai gọi vậy?”

“Tiểu ca chuyển phát nhanh, hắn là người mới tới, chưa quen thuộc địa chỉ nhà chúng ta, gọi điện thoại tới hỏi.”

"Chuyển phát nhanh..."

Tối hôm qua uống rượu hơi nhiều, hơn nữa còn có một đêm xuân, thế nên thần trí Tô Duy vẫn còn trạng thái mơ mơ màng màng, vò vò tóc nhìn xung quanh.

Đối diện là cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ mở ra, trong đại sảnh là một phòng đầy ánh sáng, một bên khác trên tường có cái ti vi LCD 60 inch, phía dưới ti vi toàn là máy chơi game, máy thu hình và nhiều thiết bị điện tử khác. Bên cạnh là giá sách, nhưng mà sách không nhiều chủ yếu là đồ cổ, toàn bộ đều là vật cậu bỏ tiền ra mua về. Mặc dù là thần trộm nhưng ngoài trừ ủy thác của người khác cậu không có tật xấu trộm cắp….

Chờ chút, biết là lạ ở chổ nào rồi!

Nơi này hình như là...

Thẩm Ngọc Thư thay cậu giải đáp nghi vấn.

“Nơi này là nhà ở thế kỷ hai mươi mốt của em, không phải là trụ sở trinh thám của chúng ta chín mươi năm trước.”

Tô Duy càng giật mình.

“Làm sao cậu biết tôi muốn nói cái gì?”

“Bởi vì từ khi trở về mấy ngày nay, câu mỗi sáng mà em nói đầu tiên đều là hỏi việc này.”

"Ách..."

Được nhắc nhở, Tô Duy nhớ lại. Bởi vì lúc trở về quá đột ngột nên thân thể và đồng hồ sinh học vẫn chưa thể điều chỉnh trở lại, cho nên nên thường xuyên không trong trạng thái, còn tại vì tối hôm qua làm tình xong….

Nghĩ tới đây ánh mắt Tô Duy lập tức khóa chặt trên người Thẩm Ngọc Thư.

Thẩm Ngọc Thư mặc bộ áo bình thường ở nhà, áo sơ mi trắng buộc ở bên hông, ăn mặc đơn giản, tùy ý. Nhìn như đơn giản cực kỳ nhưng mặc trên người hắn lại toát ra một mùi vị khác hẳn.

Nhà bếp truyền đến âm thanh “keng”. Thẩm Ngọc Thư vội chạy tới, sau đó Tô Duy liền nghe hắn nói: “Bánh mì đã nướng xong, em dậy rất đúng lúc, mau vệ sinh một chút rồi ăn sáng một chút.”

Quý công tử ngày thường không thèm làm việc nhà lại sáng sớm làm điểm tâm cho cậu. Tô Duy có chút không thích ứng nổi, đi tới chỗ hắn, nhìn Thẩm Ngọc Thư thuần thục đem bánh mì đã nướng chín đặt vào dĩa làm cậu càng thêm giật mình: “Cậu khi nào lại trở nên hiền tuệ đến thế?”

“Hôm qua cực khổ cho em rồi. Để xứng với chức trách của một người bạn trai phải săn sóc cho tri kỷ của mình. Trên ti vi dạy vậy.”

“Năng lực lĩnh ngộ của cậu thật tốt a.”

“Bởi vì mới tới xã hội hiện đại mà, anh phải nỗ lực thích ứng sinh hoạt ở nơi này mới được.”

Khoan khoan! Sai trọng điểm rồi! Cái cậu muốn hỏi chính là: “Cậu nói…. Bạn trai…. Là chỉ…. Tôi…. Sao?”

Lời này hỏi ra đến ấp a ấp úng, Thẩm Ngọc Thư quay đầu kinh ngạc nhìn Tô Duy.

“Lẽ nào trong căn phòng còn có người thứ ba?”

"Không có..."

“Hay là em chỉ tùy tiện vui đùa một chút, không cân nhắc đến quan hệ chúng ta sau này?”

"Không có!"

Thấy sắc mặt Thẩm Ngọc Thư thay đổi, Tô Duy vội vàng giải thích: “Ý của tôi là…… Em không có tùy tiện chơi, em chỉ là…. Chỉ là….”

“Hẳn là do làm lần đầu nên có chút không quen. Nhưng mà đừng lo lắng, sẽ dần quen là tốt rồi. Đừng quên chúng ta là cộng sự rất tốt.”

Cộng sự sẽ cùng cậu lên giường sao? Nguyên tắc của cậu là tuyệt đối không cùng công sự phát triển tình cảm riêng tư. Tối hôm qua là bất ngờ, cậu vừa mới trở về đây, tinh thần không ổn định mấy, hơn nữa còn uống khá nhiều….

Trong lòng Tô Duy không ngừng tìm cớ giải thích với chính mình, nhưng rất nhanh đã nhận ra, bất kể là cớ gì đi chăng nữa cũng không thể chân chính thuyết phục bản thân.

Rượu không phải là kẻ đầu xỏ, nhiều nhất cũng chỉ là chất xúc tác làm cho cậu có thể nói hết ra những điều mà bình thường không dám nói.

++++++Sắc Sắc có lời muốn nói++++++

Còn phần nữa là hết rồi~ H đã mắt không các nàng?

Ta edit cũng chưa có kiểm lại đã vội up lên, có sai sót thì nói ta nha~

Tặng các nàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top