Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Vân Lan cuối cùng cũng từ trung tâm chính của một thế giới thoát thân chui ra, Thập Vạn Đại Sơn không ngừng nhảy nhót, sóng biển thật lớn như đến từ Cửu Thiên, có cảm giác như ở trước mặt y tự động hiện ra một con đường lớn, làm tóc gáy Đại Hoang sơn thánh dựng cả lên.

Cùng lúc đó, bên tai y truyền đến một tiếng gào thét thê lương, Trảm Hồn đao từ hư vô lao tới, dừng ở trên mặt biển, toàn bộ Nam Hải trong nháy mắt đã bị phân thành hai, Triệu Vân Lan bỗng chốc mở mắt ra, đưa tay vào trong giữa tầng sóng dữ, nắm lấy bàn tay đang cầm đao: "Thẩm Nguy!"

Sóng lớn sụp xuống, lộ ra cả người Thẩm Nguy so với y còn chật vật hơn, vừa trông thấy y, Thẩm Nguy giống như như chưa kịp phục hồi lại tinh thần sau khi trong luân hồi, ngẩn ra sau một lúc không nói gì.

"Không sao rồi," Triệu Vân Lan nhẹ giọng nói, "quay về rồi."

Thẩm Nguy cả người không còn sức lực, lảo đảo nhào vào người y, sự việc xảy ra trong nháy mắt, Trảm Hồn đao khinh khinh phiêu phiêu mà rơi xuống -- rơi xuống lưng của một con rắn lớn.

Triệu Vân Lan nhẹ nhàng thở ra, thật tốt quá, Mệnh đèn của Xà Tứ thúc vẫn còn sáng, lão rắn này vẫn còn khoẻ mạnh, Chúc Hồng vẫn có thể tiếp tục nằm dầm nằm dề ở Cục đặc biệt, không cần phải về tộc kế vị sớm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top