Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22: Em chắc đã đoán được?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thịnh Lạc Dương ngồi chễm chệ ở ghế sofa, tay cầm trái táo, mắt thì hướng nhìn người đàn ông đang vẽ tranh ở giữa căn phòng.

Anh ta nhún vai, tỏ vẻ không quá hứng thú gì với những thứ này.

Nhưng người đàn ông đó thì lại khác, anh chăm chú vẽ từng nét vẽ, khắc hoạ trong tranh là cô gái có mái tóc dài, khuôn mặt vô cùng ưu tú, trên tay còn cầm một cành cây. Bên cạnh cô gái có một chàng trai, mặc dù khuôn mặt của hắn rất lạnh nhạt, tuy vậy ánh mắt anh chàng nhìn cô gái lại ngập tràn cưng chiều.

Thịnh Lạc Dương tiến lại gần.

" Đúng là năng khiếu bẩm sinh có khác. Bây giờ ở Bắc Tây tên cậu và cô gái kia đang chiếm sóng mọi nơi, còn ở đây tâm trạng bình ổn vẽ tranh cho được."

Nghiêng Lỗi vẫn tiếp tục động tác vẽ tranh.

Thấy Nghiêng Lỗi phớt lờ mình, Thịnh Lạc Dương vòng qua sau lưng anh nhìn rõ bức tranh.

Thảo nào lại chăm chú đến như thế.

"Có cứu Hạ Tiểu Ngọc không?" Thịnh Lạc Dương nhìn bức tranh, tâm trạng không vui không buồn hỏi.

"Không cần" Nghiêng Lỗi nhàn nhạt trả lời "Khi nào cô ấy muốn thì sẽ đến tìm thôi."

Thịnh Lạc Dương cười nhạt " Cậu ném cho cô ấy quả bom nổ chậm như thế, cô ấy sẽ tìm đến cậu nhanh thôi."

Buổi chiều khi vừa mới về đến nhà, Hạ Tiểu Ngọc đã gọi điện ngay cho Nghiêng Lỗi.

Cô không dám gặp anh ở trường. Mặc dù cả hai người bọn cô hoàn toàn trong sáng, nhưng nếu Hạ Tiểu Ngọc chủ động gặp mặt Nghiêng Lỗi, như thế thì có khác gì dâng mỡ lên miệng mèo đâu có chứ.

Địa điểm Nghiêng Lỗi hẹn gặp Hạ Tiểu Ngọc chính là căn biệt thự ở phía Tây Hải Thành.

Taxi vừa rời đi, Hạ Tiểu Ngọc ngước nhìn căn biệt thự trước mắt. Đôi mắt mở to không tin nổi.

Nhìn căn này khiếp thật, nhà giàu như vậy thầy ấy đi làm giáo viên làm gì cơ chứ?

Nhưng xảy ra chuyện ở công viên cuối tuần trước, Hạ Tiểu Ngọc không dám chắc Nghiêng Lỗi có cần tập đoàn Nghiêng Thị nữa hay là không.

Vừa đi vào, lồng ngực của Hạ Tiểu Ngọc phập phồng lo sợ. Những chuyện kì lạ lần trước suýt chút nữa doạ cô ngất xỉu, hôm nay lại tự tai nghe Nghiêng Lỗi giải thích. Cô không chắc mình sẽ đủ bình tĩnh để chấp nhận nó.

Trong sân của căn biệt thự, ở giữa có một hồ nước rất lớn. Bóng người cao ráo đang đứng phía bên kia hồ.

Hạ Tiểu Ngọc liền nhận ra đó là Nghiêng Lỗi.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo cổ dài màu nâu và chiếc quần dài màu xám, trông cực kỳ thoải mái. Khác hẳn với bộ dạng khó gần khi ở trường.

"Em chào thầy!" Hạ Tiểu Ngọc lớn tiếng chào.

Nghiêng Lỗi nghe được tiếng của cô, bèn cho hai tay vào túi quần và đi về phía cô.

Hạ Tiểu Ngọc theo dõi từng bước chân của Nghiêng Lỗi, con tim cô đập mạnh không thôi.

Cô thầm rủa.

Yên lặng nào, mày không thể với tới người ta được đâu.

Điều chỉnh lại hơi thở, Hạ Tiểu Ngọc đưa cuốn tài liệu cho Nghiêng Lỗi.

"Em đã mang nó đến cho thầy rồi đây. Thầy có thể nói mọi chuyện cho em biết được chứ?"

Nghiêng Lỗi nhận lấy cuốn "TRUTH" từ trên tay, đôi môi mỏng cong lên một nụ cười.

"Được, em đi theo tôi."

Hạ Tiểu Ngọc mặc dù không hiểu gì nhưng cô vẫn đi theo Nghiêng Lỗi. Anh đi một đoạn đến một khu vườn của căn biệt thự.

Ở khu vườn có một số loài cây thân gỗ, thậm chí cô còn nhìn thấy có một hai cây mang dây leo. Cùng với đó, là những bụi hoa đầy đủ sắc màu.

Ánh nắng mặt trời vào xế chiều như nhuộm vàng chúng vậy. Làm cả khu vườn như có ánh sáng lấp lánh như kim tuyến.

"Rất đẹp!" Hạ Tiểu Ngọc không nhịn được mà thốt ra lời cảm thán. Chắc cũng phải tốn không ít công sức vào những cái này nhỉ.

Cô yêu thích cây cối không thôi, muốn vươn tay sờ chúng một cái. Nhưng lại ngại đây là nhà của Nghiêng Lỗi nên Hạ Tiểu Ngọc chỉ đành ngắm chúng từ xa.

Nghiêng Lỗi đứng tựa vào một gốc cây, bàn tay anh bắt đầu mở cuốn "TRUTH".

Hạ Tiểu Ngọc tò mò về nội dung bên trong nó nhưng...

Khi cuốn tài liệu được mở ra, ở bên trong toàn bộ đều là giấy trắng. Thậm chí giấy bên trong đều là giấy mới, trắng tinh và không có một nếp gấp.

Nghiêng Lỗi đưa lên cho cô xem, thuận tay ném cuốn tài liệu xuống đất.

Nhìn thấy hành động của Nghiêng Lỗi, Hạ Tiểu Ngọc nhíu mày khó hiểu nhìn anh.

"Em chắc chắn đã đoán ra được cuốn tài liệu được sử dụng tà thuật nên không mở nó đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top