Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

okey.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, như anh đã thường nói. nhưng rồi sau những thước phim không liên kết về chuyện đôi mình, tôi nhận ra thật chẳng dễ dàng để vượt qua nỗi mất mát đau thương này.

tôi để anh rời đi vào chiều đông lạnh buốt giá, phía bên ngoài sân là tuyết rơi mù mịt, anh cất bước rời đi và rồi nhoà đi theo nhịp tuyết rơi đọng lại bên thành cửa sổ. tôi thẫn thờ chẳng buồn để ý xung quanh, không để ý đến bình hoa ly vỡ tan nát dưới sàn, không để ý đến tách cà phê lăn lóc bên cạnh với vài vết nứt còn mới bên thành ly. tôi vùi mình vào trong sự che giấu của tình yêu, tôi không còn chú ý tới những gì đang xảy ra xung quanh mình.

seokjin, anh ấy rời đi hơn ba tháng rồi, tôi cứ ngỡ như là ngày hôm qua. khi tôi bất chợt chứng kiến cảnh tuyết đầu mùa rời trên bờ vai tôi, tôi lại nhớ đến anh vào những lần anh tựa vào vai tôi mệt mỏi mà than trách những gì xảy ra trong ngày, những điều khiến anh mệt mỏi và muốn bỏ cuộc, nhưng anh lại không làm thế, anh không bỏ chạy như một thằng hèn khỏi những khó khăn vụn vặt trong cuộc sống. đó là điểm khác nhau hoàn toàn giữa tôi và anh.

tôi dựa vào điều gì đó lớn lao để sống, để trốn đi từng gai góc của cuộc đời, nó khiến tôi trở thành một thằng chết nhát của xã hội. sau ngày gặp anh, với cái tình đùa giỡn thú vui bất tận của anh, tôi mới có thể hé mình một chút với thế giới, bằng những lần tôi và anh trốn đi trên chiếc xe cũ cà tàng, trốn khỏi những ồn ào của cuộc sống để tìm lấy được chính mình sau bao nhiêu năm thất lạc, hay những lần tôi hôn anh trong những bữa tiệc khi cả hai đều say khướt và sau đó là liên miên về những chuyện trên trời dưới đất, không liên quan gì đến bản thân mình. lúc đó, tôi dường như phơi bày toàn bộ những khía cạnh của mình cho thế giới thấy, cho anh thấy.

bên nhau khoảng hai năm, những năm còn lại chúng tôi sống xa nhau. tôi ở new york còn anh thì ở lại seoul.

"jinie, anh không muốn sống cùng với em sao?"

tiếng gọi của tôi như kéo anh khỏi những suy nghĩ hão huyền, nửa thực nửa ảo. anh quay lại nhìn tôi, với ánh mắt nhu hoà kèm theo nụ cười ngọt làm dịu đi cơn tức giận trong lòng tôi, "không phải anh không muốn, mà nơi này rất quan trọng với anh."

tôi chợt im lặng, nhớ lại khoảng thời gian anh nằm bên tôi, thủ thỉ đôi điều về nơi anh đang ở, nơi chúng tôi đang nằm cạnh nhau. ở đây cất giấu vô vàn những thời thơ ấu của anh, đơn giản như góc bếp anh thơ thẩn ngồi nhìn mẹ chuẩn bị đồ ăn, hay góc sân thượng anh thường trốn mẹ ra ngoài vào những đêm hè nóng bức. không chỉ là thời thơ ấu của anh, nó cất giữ luôn những bồng bột của tuổi trẻ, những đớn đau anh trải qua tạo nên anh của bây giờ, một anh cứng rắn, nghiêm túc không do dự.

"namjoon, chúng ta vẫn có thể liên lạc với nhau mà, có thể một tháng em sẽ quay về đây một lần hoặc anh sẽ lên đó với em. chúng ta sẽ vượt qua thôi, em yêu. anh tin chắc là thế.", anh vừa nói vừa ôm lấy tôi, mái tóc nấm của anh lắc nhẹ trông thật dễ thương làm sao, nó khiến mọi buồn bực trong tôi dần tan biến.

"đúng, chúng ta sẽ vượt qua thôi."

ngày sau, anh tiễn tôi lên đường vào buổi sáng lạnh cắt da. hai má anh ửng đỏ vì quá lạnh, đôi tay cứ nắm chặt lấy tôi tìm chút hơi ấm còn sót lại nơi bàn tay. tôi nhẹ nhàng xoa bàn tay anh rồi thổi phù phù, như đang muốn làm anh ấm lên, làm con tim anh được sưởi ấm. đến lúc tôi bước vào sân bay và ngồi im chờ chuyến bay của mình, anh bên tôi, tựa đầu vào vai tôi không nói gì, tôi lấy làm lạ nhưng rồi cũng thôi.

chuyến bay của tôi chuẩn bị cất cánh, anh nắm chặt lấy tay tôi, nói lời hứa hẹn chân thực nhất khiến tôi tin hoài tin mãi, tôi không thấy anh buông lời tiếc nuối, cũng không thấy anh níu lấy tôi, chỉ vỏn vẹn dăm ba câu dặn dò và câu tạm biệt với nụ cười tươi rói. tim tôi thắt lại, tôi ôm lấy anh, hôn lên môi anh như lời từ biệt, tôi không thể nói tạm biệt một cách dễ dàng được, như anh. tôi quay người bước đi, lê đôi chân và chiếc vali nặng cộp về hướng chuyến bay của mình, để vali yên gọn một chỗ. tôi bước ra ngoài hướng tới máy bay; tôi có ngoái lại nhìn anh, lúc này tôi thấy anh đưa tay dụi mắt, tôi có thể thấy vai anh run lên, tôi biết, tình yêu nhỏ của tôi khóc rồi. chợt lúc này chỉ muốn chạy đến bên anh và ôm anh thật chặt rồi đưa anh đến mọi nơi, nơi nào cũng được, chỉ cần có anh là đủ. tiếng hối thúc của tiếp viên khiến tôi bừng tỉnh, tôi nhanh chóng bước lên không quên nhìn bóng dáng người thương thêm một lần nữa.

và dạo ấy, chúng tôi xa nhau. tần suất nói chuyện hay call video dần ít đi, một phần là chênh lệch múi giờ quá lớn và ai cũng đều có những bận rộn của riêng mình, chỉ khác là quá nhiều thứ để chú tâm nên ai cũng bỏ quên tình yêu của chính mình. nhưng chúng tôi vẫn duy trì những lần gặp nhau, như một tháng sẽ bay về chỗ nhau một lần, những lần ấy đều là khoảng thời gian hạnh phúc khiến tôi chỉ muốn đắm chìm trong nó mãi, nhưng cuộc vui nào rồi cũng có hồi kết, như tình yêu của chúng tôi rồi cũng sẽ đến chặng đường cuối cùng.

khi ấy đã bước sang mùa đông, anh đến new york đúng vào lúc tuyết đầu mùa rơi, thành phố ngập tràn trong tuyết trắng, nhưng những ánh đèn và dòng người gần gũi qua lại khiến mọi thứ xung quanh cảm thấy ấm áp, mặc kệ tuyết rơi dày đặc như thế nào. tôi chào đón anh bằng một nụ hôn dài chứa nhiều nỗi nhớ khôn xiết suốt bao ngày xa anh, anh cũng đáp lại tôi một cách cuồng nhiệt, và cứ như thế chúng tôi cuốn lấy nhau trong một ngày dài, nhưng chúng tôi không làm tình, chỉ ngồi bên nhau "thưởng thức" hương vị đôi môi của nhau một cách nhàn nhã và ngồi ngắm tuyết rơi với tách ca cao nóng vừa pha. chúng tôi nói về công việc, về những người bạn mới hay đơn giản là việc nhớ nhau tới mức nào.

"lần đầu xa em anh nghĩ rằng, anh sẽ nhớ em tới mức đặt luôn một chuyến bay tới bên em ngay tức khắc kể cả chuyến bay đó là chuyến muộn màng hay chỉ là trong giấc mơ."

"nhưng anh vẫn vượt qua được mà, đúng chứ?"

"đúng rồi, anh đã vượt qua được nỗi nhớ đó khi em gọi điện cho anh ngay khi đáp tới nơi và gửi cho anh rất nhiều bức hình trên suốt quãng đường em đi, em nhớ chứ? anh đã cảm thấy mình đang gần em hơn hẳn mặc dù chúng ta cách nhau một vòng thế giới.", anh mỉm cười nhìn tôi. tôi có thể cảm nhận được chút đau xót trong ánh mắt anh, như nuối tiếc những khoảng thời gian cũ, anh đã không hết mình trong tình yêu này. điều đó khiến anh cảm thấy mình chỉ là kẻ được nhận chứ chưa bao giờ hi sinh. nhưng có vẻ anh vẫn chưa biết, anh cho đi rất nhiều thứ hạnh phúc.

"nhưng anh vẫn luôn tuyệt vời nhất trong em.", tôi hôn lấy mái tóc nâu dẻ loà xoà của anh, thực chỉ muốn nhốt anh ngay tại nơi này, không cho anh rời xa tôi nữa.

đồng tử anh lay động, anh gục đầu vào vai tôi. tôi cảm thấy điều gì đấy bất thường, điều gì đấy không ổn dấy lên trong lòng tôi. ôm lấy đôi vai rộng của anh, tôi thì thầm hỏi han, "anh ổn đấy chứ?"

"namjoon, anh xin lỗi. anh không đủ tốt để ở bên em, anh cũng không xứng đáng để nhận lấy tình yêu này. có thể em chưa nhận ra, em và anh dường như đang ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, cảm xúc của em dần dà cũng lệch theo chiều hướng khác, em rồi sẽ cũng thay đổi, anh biết là thế.", anh đau khổ nhìn tôi, nhìn từng chút một gương mặt tôi như đang ghi nhớ chút thay đổi trong tôi, như đang lục lại dáng vẻ cậu thanh niên ôn nhu ngày xưa. và tôi biết, anh không thể tìm thấy tôi, tìm thấy bản thân tôi.

"anh nói gì thế, seokjin?"

"anh nói chúng ta kết thúc đi."

lời cuối cùng anh nói như đâm thẳng vào trái tim tôi, một nhát đâm sâu đau đớn, khoét xoáy một lỗ hổng to lớn trong tim tôi, khiến nó nhói lên từng hồi, không hề kết thúc.

anh hôn lên mắt tôi, hôn lên trán tôi rồi cất bước đi không để quên một lời tạm biệt. tôi lặng im đứng nhìn anh rời xa, tôi không thể nghĩ được gì, mọi chuyện xảy ra quá nhanh và bên trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, không thể nghĩ được gì khác ngoài câu nói kết thúc nhẹ nhàng của anh. bỗng chốc tôi lảo đảo, hất chiếc bình hoa từ bàn xuống, khiến nó vỡ oà ngay tức khắc, những cành hoa ly nằm lăn lóc xuống dưới nền đất, cánh hoa ly trắng tinh khiết, hệt như anh. càng nghĩ tôi càng mất kiểm soát, chiếc cốc cà phê anh thích nhất cũng chính tay tôi đập bể, bức ảnh của anh duy nhất tôi mang theo cũng bị xé nát, khung ảnh của chúng ta cũng bị đập tan tành. tôi bước lao đao vào phòng ngủ, nằm xuống giường, mùi của anh vẫn còn ở đây, vẫn còn vương đọng ở nơi này, nghĩ về anh lúc này, tôi chợt khóc lúc nào không hay.

có phải là do tôi không tốt hay là chuyện tình của mình không đủ lãng mạng như anh tưởng? anh còn trông chờ vào một tình yêu như thế nào nữa? tôi không biết, tôi thực sự không biết.

và chính thức từ ấy, cuộc đời tôi không còn có anh.

một năm sau...

tôi nhận được cuộc gọi của mẹ khi tôi vừa tan làm và về đến nhà. nghe giọng mẹ có vẻ buồn lắm, mãi lúc lâu sau, mẹ mới có thể nói ra được.

"seokjin mất rồi con ạ."

lời nói của mẹ như sét đánh ngang tai, tôi chỉ biết mọi thứ lúc này như tối sầm lại. từng thứ bên trong tôi sụp đổ dần, tôi nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn, tiếng lòng mình khóc thét, vết thương xưa cũ nhói lên một hồi đau đớn không nguôi.

tôi bỏ ngang cả một ước mơ ở nơi xứ người, cấp tốc chạy về seoul với tâm trạng trống rỗng và đau thương cực cùng. tôi bước lên chuyến bay vào đêm muộn, ngồi tựa vào ghế như người mất hồn, cố giữ lấy một chút tỉnh táo nhưng không thể.

seokjin đi rồi. anh ấy mất rồi.

tôi nhớ lại cuộc nói chuyện vội vã giữa mẹ vào tôi, mẹ dường như oà khóc sau khi dứt lời. mẹ nói anh ấy bị ung thư, xạ trị hơn một năm rồi nhưng cuối cùng mọi chuyện lại chuyển biến theo chiều hướng xấu dần, căn bệnh ung thư lan quá nhanh, và anh ấy cũng không còn sức lực để chống cự lại nó.

tôi mơ màng thiếp đi, trong giấc mơ tôi thấy anh mỉm cười, tôi thấy anh hôn tôi và thì thầm bên tai tôi lời yêu duy nhất và cuối cùng, và tôi thấy bóng dáng anh bước đi, trông bóng lưng anh thật cô độc. tôi cố chạy theo anh, cố gắng níu anh lại, nhưng rồi lại bừng tỉnh giấc khi chuyến bay thông báo đã tới nơi, giấc mơ ấy bị bỏ ngỏ, tôi cũng không còn gặp lại bản thân mình đang chấp chới chạy theo anh trong cơn mộng mị đó nữa.

tôi bắt chuyến taxi với dáng vẻ vội vã, hối thúc bác tài xế chạy thật nhanh tới căn nhà của anh, căn nhà từng của chúng tôi. ngồi trên xe mà lòng như lửa cháy, tôi không còn chú ý những gì xung quang đang diễn ra, như việc trời bỗng chốc đổ mưa ào ạt. chiếc xe dừng lại phía trước nhà, tôi thấy rất nhiều người vây quanh phía sân nhà, vội vàng bước xuống thật nhanh, tôi len lỏi qua đám người ấy tiến về phía trước. tôi thấy bóng dáng mẹ tôi ôm lấy mẹ của anh ấy đang khóc không ngừng, và khi mẹ thấy tôi, mẹ chỉ mỉm cười an ủi và ra hiệu cho tôi vào bên trong. tôi bước vào, căn nhà vẫn như cũ, vẫn là những bức ảnh của anh và tôi được dán phía góc nhà và trên tủ lạnh, điều bây giờ tôi tìm kiếm là anh. tôi thấy bức ảnh của anh được đặt trên cao, bên cạnh những đoá hồng trắng nằm yên vị. tôi quay người về phía phòng anh, điều tôi thấy là dáng người nghiêm trang nằm trên giường, với bộ vest đen anh từng rất yêu thích. tôi vô thức bước vào, với cảm xúc đau thương dấy lên không tài nào xoá bỏ. tôi chạm vào gương mặt anh, chạm vào người tôi yêu thương nhất, thân thể tôi mềm nhũn, gục ngã bên cạnh anh.

nắm lấy tay anh, tôi áp vào khuôn mặt mình, tôi không thể tin anh đã mất, không thể tin rằng con người với nụ cười ngọt ngào như anh giờ đây đang nằm bất động, không nhúc nhích, "seokjin, mở mắt ra nhìn em này... làm ơn, xin anh, một lần thôi. seokjin, em về rồi đây, em không đi đâu nữa, không rời bỏ anh nữa. chỉ cần anh tỉnh dậy, trách mắng em gì cũng được, đánh đập em cũng không sao, làm ơn... chỉ cần anh tỉnh dậy..."

cho dù lúc đó tôi thốt ra hàng vạn lời yêu hay van xin anh không ngừng, nhưng vẫn không thể đưa anh về, về với trần giới, về bên tôi.

lần ấy mưa rào không ngớt, những ngày sau nữa đều ngập tràn trong những cơn mưa và nước mắt của tôi. tôi dường như chết đi sống lại khi ban đêm cứ vùi mình trong đống chăn gối mà khóc, khóc tới nỗi cạn kiệt sức lực.

vài tháng sau đó, tôi chuyển về hẳn ở seoul, sống trong căn nhà của anh. tôi để lại tất cả mọi thứ thuộc về anh để biết rằng anh vẫn luôn ở đây, luôn bên cạnh tôi không rời bước.

seokjin vẫn ở đây, anh sẽ luôn ở đây, ngay bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top