Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Don't know you - 3

Lúc Phó Tinh và Ngô Tuyên Nghi đến nơi thì trời cũng đã chuyển sang buổi trưa, bạn học Ngô thoả mãn ngủ một giấc dài,  ngồi dậy vươn vai một cái liền phát hiện ra xe đã đậu trước khách sạn tự bao giờ.  Ngô Tuyên Nghi có chút xấu hổ, rõ ràng đều là thân con gái ấy vậy mình lại để người ta lái xe cả quãng đường dài, còn mình thì yên tâm chép miệng đi ngủ, thậm chí đến nơi còn chưa chịu dậy, báo hại người ta đợi mình cả buổi trời.

"Có muốn ăn gì rồi lên phòng ngủ tiếp không?"

Đây là đang trêu ghẹo nàng sao?

Phó Tinh thấy nàng hung hăng trừng mắt, môi chuẩn bị dẩu lên như muốn mắng người thì liền cười rộ. Xúc cảm mềm mại từ đôi gò má trắng nõn vẫn còn vương vấn trên đầu ngón tay, cảm giác thật sự tốt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng.

"Được rồi, mình dắt cậu đi ăn món ngon, sau đó về phòng nghỉ ngơi được không? Buổi tối còn có cuộc hẹn."

Lúc nãy thì hàm ý bảo nàng ngủ nhiều, bây giờ lại mang đồ ăn ra dụ dỗ. Xem nàng là heo hay gì?

Ngô Tuyên Nghi dự định không thèm trả lời, còn chuẩn bị bước xuống xe bỏ mặc người kia, nhưng dạ dày lại rất đúng lúc mà lên tiếng phản đối, chung quy lại vẫn là bị người kia dụ dỗ, Tuyên Nghi ngoan ngoãn ngồi lại xe đợi người ta dắt mình đi ăn.

......

Ôm chiếc bụng no nê trở về khách sạn, Ngô Tuyên Nghi sau khi tắm rửa thì nằm ườn ra trên giường, cảm giác thoải mái khiến nàng lại có chút buồn ngủ, trước lúc khép mi còn tự trấn an mình không phải là heo, có lẽ là tác hại của mấy ly rượu tối qua thôi. Chỉ là khi nhắm mắt lại, hình ảnh ai kia lại ngập tràn trong tâm trí, lúc cô ấy tập trung lái xe, lúc cô ấy cười rộ, đường chân mày, đôi môi, chiếc mũi, thậm chí là vành tai đo đỏ thi thoảng xuất hiện khi nói chuyện với nàng. Ngô Tuyên Nghi hoảng sợ mở mắt, tay chân run rẩy vội vàng tìm lấy chiếc điện thoại, trong đầu thầm kết luận cả ngày hôm nay không có tiếp xúc với ai ngoài cô ấy nên mới xảy ra tình trạng như thế, trò chuyện với người khác rồi thì chắc chắn sẽ hết thôi.

"Kỳ Kỳ ...."

"Tiểu công chúa? Hôm qua chị uống nhiều như vậy, hôm nay còn chưa chết sao?"

"... Vẫn ổn."

"Vậy thì tốt, còn tưởng chị hấp hối nên gọi em để trăn trối. Nói đi, em và Dương Siêu Việt, tài sản của chị định chia cho ai ai nhiều hơn đây?"

Ngô Tuyên Nghi nén lại cảm giác muốn cúp điện thoại, trong lòng thầm mắng mình ngày thường quá nuông chiều mấy đứa này rồi, đứa nào đứa nấy đủ lông đủ cánh đều muốn leo lên đầu mình ngồi.

"Tuyên Nghi, chị nghiện rượu à? Lần nào cũng uống nhiều như vậy, có hại lắm biết không hả? Hôm nay còn lại đi công tác chị đúng thật là! Cũng còn may là có Lão Phó đi chung với chị, em cũng yên tâm phần nào."

"Tại sao lại nhắc tới cậu ấy?"

"Không phải sao? Rõ ràng là bằng tuổi nhau mà cái nết sống của hai người khác xa quá, trong khi người ta bản tính kỷ luật, lối sống lành mạnh, lại biết chăm sóc người khác, lại đặc biệt cưng chiều chị..."

Mấy chữ cuối cùng Mạnh Mỹ Kỳ rất nhỏ giọng, may mắn Tuyên Nghi không nghe thấy gì không lại sinh cảm giác nghi ngờ rồi suy nghĩ linh tinh.

"Em nói cái gì?"

"Không có gì, em nói chị ấy rất biết chăm sóc cho người khác, chị ở bên cạnh Lão Phó bọ em rất rất yên tâm."

"Sao em lại nghĩ cậu ấy sẽ chăm sóc chị nhỉ. Em trước giờ có nhìn thấy chị cần người khác chăm sóc không?"

"Trước nay không cần thì bây giờ cần. Tính của chị có thể bớt cứng rắn, bớt độc lập đi được không? Thử ngẫm lại xem trong một phút giây buông bỏ phòng bị, có phải vô tình không thể kháng cự sự quan tâm của người ta?"

"Ừm ..." Cho nàng mượn áo khoác, tình nguyện ngồi đợi để nàng có thể ngủ thêm một lúc, gọi mấy món mà nàng thích, căn dặn bồi bàn đem cho nàng một ly trà gừng làm ấm người, gắp thức ăn cho nàng, bóc vỏ tôm cho nàng, lột vỏ cam cho nàng, thậm chí còn tách hạt nho cho nàng nữa. Như vậy cũng tính là chăm sóc, nhỉ?

Chết tiệt!

Có vẻ như không phải một là là rất nhiều phút giây mất cảnh giác!

"Ngô Tuyên Nghi, em có linh cảm lần này trở về sẽ phải gả chị đi rồi ...."

"Linh cảm tốt như vậy thì đoán thử xem bao lâu nữa mày mới tán đổ được Trương Tử Ninh?"

"Chị đừng có mà lái qua chuyện khác!"

"Sao mày không nghĩ đến chuyện chị mày sẽ đón dâu về thay vì phải gả chị đi?"

Mạnh Mỹ Kỳ trầm mặc.

"..... Chị công với ai em không có biết, chỉ là với Phó Tinh, Ngô Tuyên Nghi em thật sự thấy chị thụ chết đi được.... 531 cái gì? Là 530 mới đúng! Không phải hoàn toàn là do khí thái của Lão Phó quá mạnh, mà em thật sự get được cảm giác hai người ở bên nhau sẽ như thế nào. Hai người nhìn đi nhìn lại cũng rất xứng đôi, hôm đó mặc dù không tỉnh táo nhưng mà cũng cảm giác được hai người vừa ngọt ngào vừa ám muội đến mức nào. Em nói chị Ngô Tuyên Nghi, đừng có mãi nghĩ về tình cũ nữa, người tốt như Lão Phó ở ngay trước mắt, cho bản thân mình một cơ hội đi được không?"

Mạnh Mỹ Kỳ sau khi nói một hơi dài thì phát hiện ra Ngô Tuyên Nghi đã cúp máy tự bao giờ. Chị gái này, em chống mắt lên xem chị cứng rắn được đến khi nào?
....

Trong xe taxi, Ngô Tuyên Nghi ôm lấy thân hình mềm oặt của Phó Tinh, hơi thở của người kia phả đều đều vào hõm cổ nàng. Đầu óc Ngô Tuyên Nghi có chút choáng váng, nguyên nhân vẫn không có gì khác ngoài say rượu, hai ngày liên tiếp tiếp xúc với đồ uống có cồn, thậm chí dư âm về cơn say tối qua vẫn còn đeo bám nàng đến tận ban chiều. Nàng còn sống sót đến thời điểm bây giờ cũng là nhờ Phó Tinh chắn rượu thay nàng.

Buổi tối có hẹn với đối tác cùng các vị lãnh đạo địa phương, ngoài mục đích thương thảo về các điều kiện của dự án nàng đang theo đuổi còn là để cảm ơn về các quyết định phê duyệt để dự án có thể triển khai. Có thể nói lần đi công tác này, sau cuộc hẹn đêm nay thì trên danh nghĩa cũng là đã thành công hơn bảy phần. Nhưng khổ nỗi đám người đó là hoàn toàn không có tính người. Ngô Tuyên Nghi vốn dĩ không xa lạ gì với bọn họ, gặp gỡ nhiều lần và hợp tác với nhau cũng rất tốt, và lần nào trên bàn rượu cũng là nàng ra tay hạ gục cả một đám người. Chỉ là dư âm hôm qua làm Ngô Tuyên Nghi có chút không khoẻ, lại còn mang theo người mới là Phó Tinh đến nữa, đám người kia không biết là get được cái gì, cả buổi cứ làm khó dễ hai người.

"Tiểu Ngô, em có phải hay không già rồi? Có mấy ly cũng uống không nổi?"

"Chị Thẩm, đừng có lợi dụng thời cơ mà trả thù em chứ."

"Chị Thẩm, Tuyên Nghi hôm nay không khoẻ lắm, để hôm khác cậu ấy uống với chị được không? Riêng hôm nay cho phép em được bồi chị."

Thẩm Hà nhướng mày nhìn Phó Tinh một tay nắm lấy tay Tuyên Nghi đang đặt trên ly rượu, một tay hướng mình kính rượu, nhất thời phát hiện ra nhóc con này đối với Ngô Tuyên Nghi có bao nhiêu bảo vệ, trong lòng nổi lên hứng thú muốn trêu đùa.

"Tiểu Phó, chị không phải là không muốn uống với em. Chỉ là chị rất xem trọng Tiểu Ngô, bình thường đều là em ấy bồi chị, để thay vị trí của em ấy em không thể lấy tư cách đồng nghiệp đâu, vì trong mắt chị cộng sự tốt nhất không ai có thể thay thế Tiểu Ngô đâu nha."

Đầu óc Ngô Tuyên Nghi ong ong, này là đang nói cái quỷ gì thế?

"Vậy thì em lấy tư cách là bạn của cô ấy được không?"

"Bạn gái thì được."

"....."

"....."

Phó Tinh cười ngại ngùng trong khi Ngô Tuyên Nghi mặt mày đã đỏ hồng, tại sao mấy người này cứ thích ghép đôi nàng với Phó Tinh thế?

"Tiểu Phó, em thấy Tuyên Nghi có đẹp không?"

Phó Tinh đối với câu hỏi này cũng không biết trả lời thế nào bèn quay mặt sang cầu cứu Ngô Tuyên Nghi, nhưng rất tiếc bạn học Ngô nào đó vì quá ngượng ngùng nên đã tự mình bày ra tư thế bịt kín hai tai, còn mặt thì cúi gằm, xem như đoạn đối thoại của hai người kia không liên quan tới mình.

Bạn học Phó sau khi bị bạn học Ngô bỏ mặc, không còn cách nào khác ngoài hướng tới Thẩm Hà vừa kính một ly rượu vừa trả lời câu hỏi khi nãy, cũng may Tuyên Nghi đã cho cô một đường lui, bịt tai lại xem như cô ấy không nghe thấy gì, cô có nói gì thì cô ấy cũng không có để bụng.

"Em nghĩ ai cũng đều thấy Tuyên Nghi rất đẹp. Hơn nữa cậu ấy cũng rất giỏi, tác phong làm việc rất chuyên nghiệp..."

"Ây da, ai hỏi em cách làm việc của nó chứ. Chị đang nói về cá nhân con người nó, em hiểu không? Ngoài xinh đẹp ra còn gì nữa? Thân hình thế nào? Có quyến rũ không? Có gợi cảm không?"

Phó thật thà Tinh ai hỏi gì trả lời nấy, trước khi trả lời còn không quên nhìn nhận và đánh giá người ta một chút, mặc dù có hơi xấu hổ nhưng vẫn thật lòng thật dạ mà gật gật đầu, trước đó còn không tự chủ được mà nuốt khan một cái.

Phó Tinh say thật rồi.

Ngô Tuyên Nghi muốn cắn lưỡi ngay lập tức, cũng may đám đàn ông bên kia không nghe thấy gì bằng không nàng chỉ có nước xấu hổ đến chết.

Thẩm Hà nhận được câu trả lời như ý, trọng điểm đều get được cả rồi nên hết sức hài lòng, cô vui vẻ uống rượu với Phó Tinh còn rất tinh ý nhận ra ly rượu mà Phó Tinh đang uống vốn dĩ là của Ngô Tuyên Nghi, vết son đỏ bên miệng ly của cô gái kia Phó Tinh cũng rất tự nhiên mà đặt môi mình vào.

....

Trước của phòng khách sạn, hai người phụ nữ ôm nhau không một kẽ hở. Nói đúng hơn một chút thì chính là Phó Tinh đang ôm ấp thân thể cứng đờ của Ngô Tuyên Nghi.

Ngô Điềm Điềm trong bộ váy ngủ mỏng manh, hai tay không biết nên đặt chỗ nào, cũng không biết nên đẩy ra hay ôm lấy người đó, trái tim nàng đập loạn, hơi thở dè dặt vì chưa kịp hiểu đây là tình huống như thế nào. Rõ ràng lúc nãy nàng đã đưa con người say mèm kia về phòng an toàn, còn cẩn thận cho cô ấy uống trà giải rượu, dự định còn muốn giúp cô ấy thay quần áo nhưng vì quá xấu hổ nên cái gì cũng chưa có làm, nàng còn nhớ đã đắp chăn cho cô ấy kỹ lưỡng, đợi cô ấy an ổn ngủ mới về phòng mình mà tắm rửa. Nhưng bây giờ không hiểu tại sao người kia lại xuất hiện trước cửa phòng mình, còn càn quấy mà ôm chầm lấy mình nữa.

Nhưng dù cho có như vậy thì cảm giác an toàn quen thuộc khiến Ngô Tuyên Nghi mềm lòng, nàng một tay nắm lấy vạt áo Phó Tinh, một tay vỗ nhè nhẹ trên lưng cô ấy, động tác vô cùng dịu dàng.

"Sao còn chưa chịu ngủ?"

"Mình... mình .... muốn..."

Ngô Tuyên Nghi không vội, chờ đợi người  kia hoàn chỉnh câu trả lời, hai cánh tay cũng từ từ ôm lấy tấm lưng gầy, cơ thể cứng đờ đã có thể thư thái một chút.

"Sạc điện thoại của cậu... mình mang sang trả..."

Hai mắt Phó Tinh vẫn còn nhắm nghiền, cô cảm nhận được cái ôm đáp trả của Tuyên nghi bèn dùng sức một chút kéo sát cô ấy ôm vào lòng mình. Ngô Tuyên Nghi bật cười trước cái lý do ngô nghê mà người say rượu bịa ra, cũng không thèm chấp nhất để mặc cho người ta ôm mình thêm chút nữa. Người say rượu, nàng không thèm chấp.

Mãi cho đến khi Ngô Tuyên Nghi nằm trên giường của người say rượu kia thì nàng mới cảm nhận được hậu quả của việc "không chấp" khi nãy.

Phó Tinh không biết là uống trúng cái gì, sau khi ôm nàng xong thì không nói không rằng xông thẳng vào phòng nàng, còn rất tự nhiên mà leo lên giường của nàng ngủ, có gọi thế nào cũng không chịu dậy. Ngô Tuyên Nghi bất lực, không có chỗ ngủ cũng không còn cách nào khác ngoài việc đổi phòng, trước khi đi còn cẩn thận đắp chăn chỉnh điều hoà cho người kia. Chỉ là trên giường, trên gối của Phó Tinh đều có mùi hương của cô ấy, Ngô Tuyên Nghi lại có một đêm khó ngủ.

____________

Chút chuyện vụn vặt.

Ngô Tuyên Nghi lấy lại nhịp thở sau thời gian dài vận động kịch liệt, nàng u oán than thở với người đang ôm mình:

"Mạnh Mỹ Kỳ năm xưa còn nói lối sống của cậu lành mạnh, lành mạnh kiểu gì mà 3 giờ sáng còn chưa chịu cho người ta đi ngủ?!!!"

"Không phải do cậu sao?"

Cúi đầu. Hôn lên trán. Hôn lên môi. Hôn xuống ....

"Là cậu dụ dỗ mình, là cậu dạy hư mình...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top