Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hà tất phải làm khó chính mình

Tác giả: 十万嬉皮

"Thứ tự xuất hiện trong cuộc sống rất quan trọng, tình cảm cũng vậy, nếu ngẫu nhiên rơi vào một thời điểm không thích hợp thì tất cả mọi thứ có lẽ đều là sai lầm."

"Cậu đã cho rằng chúng ta là sai thời điểm, vậy thì dừng lại ở đây đi."

"Ừm."

Ngô Tuyên Nghi vuốt màn hình điện thoại, đọc đi đọc lại những dòng tin nhắn sau cùng. Sáu tháng trôi qua, và nội dung của hộp thoại vẫn chưa được cập nhật.

Nàng ngẫm tính, lần nói chuyện duy nhất cuối cùng là vào sinh nhật cuối tháng một, đã thế ngay cả lời chúc mừng sinh nhật cũng xen lẫn trong nhóm chat, bốn chữ lạnh lùng, không có gì đặc biệt, cũng không có biểu tình, cứ như là bâng quơ nói với không khí.

Ngô Tuyên Nghi không ngờ rằng Phó Tinh lại có thể tuyệt tình đến như vậy, chia tay rồi thì hoàn toàn triệt để, không để lại một chút dấu vết, như thể quãng thời gian tươi đẹp của hai năm đó đều tan như bọt nước, rơi vào hư không.

Lòng người quá nhiều biến đổi, chính là không muốn thừa nhận cũng không được.

Từng có bao nhiêu thân mật, hiện tại cũng có bấy nhiêu trớ trêu.

Ngô Tuyên Nghi sống như một cỗ máy, mỗi ngày mỗi ngày đều dồn hết tâm sức làm việc, cứ như vậy, luân phiên hết việc này đến việc khác, nàng không để cho mình có quá nhiều thời gian rảnh rỗi, hoặc là nàng không dám ....

Bởi vì sau khi nhàn hạ một chút sẽ không cam lòng mà nghĩ đến những chuyện trước kia, đau xót cùng tiếc nuối sẽ bắt đầu tràn lan nơi đáy lòng, còn có phát sinh thêm một loại cảm giác rất muốn khóc.

Tống nghệ, sân khấu, trực tiếp, đại ngôn, Ngô Tuyên Nghi - người đã hoạt động trong một thời gian dài cuối cùng đã có một khoảng thời gian ngắn nghỉ ngơi vào ngày thứ hai tiến tổ. Chạng vạng tối, nàng tan làm.

Sức lực chống đỡ mạnh mẽ cũng vừa cạn kiệt, trở về khách sạn cũng không còn sức để đi tắm, nàng đặt điện thoại xuống rồi kéo góc chăn bông nằm phịch xuống mép giường, nặng nề mà ngủ thiếp đi.

Phòng ngủ yên tĩnh, lúc Tuyên Nghi tỉnh lại cũng đã 2 giờ khuya.

Thân thể hao mòn được hồi phục một nửa, và ý thức cũng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều. Nhất là khi, màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị ngay ngắn con số 29/06.

Bỏ lỡ rồi.

0 giờ đúng nguyên lai cứ như vậy bỏ lỡ.

Ngô Tuyên Nghi nhìn căn phòng mờ nhạt yên tĩnh, một cỗ chua xót dâng lên trong lòng, thoáng chốc còn có cảm giác không hít thở nổi.

Trong nhóm WeChat hàng đầu, cuộc trò chuyện ban đêm của hội chị em đã tạm ngừng.

Chủ đề chúc mừng sinh nhật đã kết thúc từ lâu.

Nhân vật chính tổng kết lại, cảm ơn tất cả những lời chúc phúc của mọi người.

Có thể cũng cũng không có phát hiện thiếu một cái đi. . .

Không bắt kịp cuộc trò chuyện nhóm, sẽ rất khó xử khi nói chuyện một mình vào lúc này? Ngô Tuyên Nghi do dự một lúc, rồi bỏ cuộc.

Càng ngày càng có nhiều người yêu mến cô ấy, mất đi một người cũng không còn quan trọng nữa.

Ngô Tuyên Nghi đứng dậy trốn vào phòng tắm, đắm mình trong hơi nước ấm áp, trái tim càng ngày càng lạnh.

Không nghĩ tới, không dám nghĩ. Cứ như vậy mà đau lòng.

Lê tấm thân mệt mỏi cùng cơ thể ướt đẫm sau khi tắm trở lại giường, nếu là trước kia ắt hẳn sẽ nghe lời cằn nhằn từ ai đó.

Ngô Tuyên Nghi mở điện thoại lên, phát hiện trong nhóm có tin nhắn mới, là giọng nói của Dương Siêu Việt:

"Chị Tuyển, hiếm lắm mới cùng nhau ở Hoành Điếm, tranh thủ sinh nhật Lão Phó cùng nhau tụ tập một lúc đi."

Lâu thật lâu rồi, mới nhìn thấy tên mình và tên người đó đặt cạnh nhau.

Người kia vẫn chưa trả lời, Ngô Tuyên Nghi không chắc cô ấy có muốn gặp mình hay không, cho nên nàng cũng không dám lớn gan đồng ý, trong lòng đầy hi vọng cũng chỉ dám hỏi lại:

"Mọi người đều rảnh cả sao?"

Ngay sau đó, một thông báo xuất hiện:

"Ngày mai chị có thông cáo còn phải livestream nữa, chắc sẽ không có thời gian"

Chắc chắn rồi, Ngô Tuyên Nghi tự cười nhạo bản thân, đáng lẽ không nên ôm hi vọng mong đợi từ người đó từ lâu.

Một giọng nói khác vang lên trong nhóm, Ngô Tuyên Nghi bấm vào đó, giọng Dương Siêu Việt văng vẳng bên tai nàng, ngữ khí có chút bất mãn, "Lão Phó, chị có ý gì? Sinh nhật cũng không muốn tổ chức cùng bọn em sao? Em cũng có thông cáo mà, còn phải quay phim nữa, nhưng một ngày 24 giờ đều không thể làm việc cả được, cũng phải có lúc tan tầm chứ! "

"Em quay phim cũng mệt chết đi được rồi, ngoan, xong việc thì về khách sạn nghỉ ngơi đi, không cần vì sinh nhật chị mà tốn thời gian, khi nào có dịp đông đủ gặp nhau sau cũng được mà."

"Em nói chị tại sao dài dòng như vậy, dù sao em cũng sẽ chờ điện thoại của chị sau khi tan làm, còn có Tuyên Nghi nữa, một người cũng không thể ít hơn."

"Được rồi."

Dương Siêu Việt hận sắt không thể rèn thành thép, cô không có cách nào lý giải nổi Phó Tinh, nếu thật sự muốn phân tích thì chỉ có thể trách Phó Tinh quá yếu đuối, quá nhát gan đi.

Rõ ràng là thích Ngô Tuyên Nghi đến vậy, nhưng lại nhất quyết tìm một lý do vớ vấn để chia tay. Không thể hiểu được.

Nếu không phải vì không có thời gian, cô đã sớm đem Phó Tinh và Ngô Tuyên Nghi nhốt lại cùng một chỗ, bắt hai người họ quay về bên nhau.

Ngô Tuyên Nghi xem cuộc trò chuyện giữa hai người họ, không hiểu vì sao, cô ấy chợt nhớ đến một bài hát mà Phó Tinh đã phát hành hai tháng trước: Hà tất phải làm khó chính mình.

Bài hát kia, Ngô Tuyên Nghi nghe được nửa bài, đau đến mức cả trái tim run lên, đau đến mức không thể hít thở nổi, cuối cùng đành phải từ bỏ sớm.

Nếu có thể khóc một lúc cũng tốt đi, đằng này từ khi chia tay đến giờ nàng cũng không rơi một giọt nước mắt. Mọi cảm xúc trong lòng đều buộc phải nắm chặt lại, cũng không biết lúc nào sẽ sụp đổ.

Ngô Tuyên Nghi đến thời điểm này vẫn không thể hiểu được, vì cái gì mình lại là "người sai thời điểm"?

Chính là vẫn còn cảm giác uất ức trong lòng, thế nên nàng mới ngoan cố không thèm liên lạc.

Cả hai người các nàng đều là người cứng đầu, cũng không biết là sẽ tiếp tục giằng co đến khi nào ...

Ngô Tuyên Nghi bình tĩnh trả lời bốn chữ: "Có rảnh thì đi"

Sau đó thoát WeChat, theo thói quen mà mở lên Weibo, tìm kiếm tên Phó Tinh.

Trong những ngày xa nhau, Weibo chính là nơi nàng có thể nhìn thấy người đó. Nàng thích những câu chuyện nhỏ của Phó Tinh ở Siêu Thoại, bởi vì thoạt nhìn giống như là cô ấy vẫn đang nàng nói chuyện phiếm.

Trước kia Phó Tinh sẽ sử dụng khoảng trống trong lúc quay phim để gửi tin nhắn cho nàng, gửi nhiều tin nhắn liên tiếp, sau đó vội vàng kết thúc. Mà hiện tại cô ấy đã chọn dành toàn bộ sức lực của mình cho công việc, cho bạn bè, cho người hâm mộ ...

Đương nhiên, danh sách bạn bè cũng sẽ không bao gồm Ngô Tuyên Nghi.

Bạn bè cũng không phải. Vậy là gì? Bạn gái cũ sao? Tuyên Nghi không chắc, còn không biết mình có bao giờ là bạn gái của người ta hay chưa.

Toàn bộ newsfeed đều là chuyển tiếp lại bài đăng của Phó Tinh cách đây không lâu. Ngô Tuyên Nghi xem video hai lần rồi nghiêm túc đọc kỹ từng câu từng chữ kèm theo.

Trái tim co thắt và đau nhói.

Nếu buông bỏ được mình có thể khiến cậu thoải mái hơn, thì mình cũng hi vọng cậu sẽ không bao giờ ngoảnh đầu lại.

Ngô Tuyên Nghi dần dần buông xuống điện thoại, mí mắt nặng trĩu, nàng từ từ rơi vào giấc ngủ...

Ngô Tuyên Nghi mơ một giấc mơ, trong giấc mơ đó nàng thấy mình tràn đầy vui mừng mà đăng một bức ảnh thân mật với Phó Tinh lên Weibo để chúc mừng sinh nhật cậu ấy.

Sau đó nghênh đó một tràn âm thanh chửi rủa dồn dập.

Người hâm mộ bất mãn, công ty cảnh báo, thậm chí Phó Tinh cũng tỏ thái độ và lên tiếng chỉ trích.

Còn bản thân nàng, giống như một chú cún chỉ biết làm sai, hèn mọn hạ mình xuống và cầu xin thế giới tha thứ.

Nhưng bản thân nàng rốt cuộc đã làm sai cái gì ....

Giống như bao buổi sáng khác, lúc Tuyên Nghi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, trên mặt nàng đều ướt đẫm nước mắt, Ngô Tuyên Nghi lại một lần nữa tự cười nhạo bản thân mình. Có lẽ trong mộng lại không cẩn thận lại khóc đi.

Sự mong manh yếu ớt của nàng chỉ có thể được giải phóng ra trong lúc ngủ.

Ngô Tuyên Nghi ngờ ngệch, cả một ngày trời đều suy nghĩ đến bữa tiệc tối, nàng không biết nên dùng tâm tình và thân phận gì để đối mặt với người đó.

Buồi chiều tan tầm về sớm, nàng quay trở lại khách sạn và bắt đầu tính toán xem mình nên mặc trang phục gì, make up như thế nào cho buổi hẹn tối nay. Tuy rằng hết thảy cũng đều là những người (từng) thân thiết quen thuộc, nhưng cũng không thể không rối rắm một phen.

Phụ nữ khi đối diện với người mình thích thường muốn mang theo trạng thái tốt nhất của bản thân mình.

Tiếng di động nhắc nhở Phó Tinh đang phát sóng trực tiếp, đây cũng phải là lần đầu tiên nhận được thông báo kiểu này. Mấy lần trước bởi vì bận rộn công việc mà Ngô Tuyên Nghi không thể xem, nàng hiện tại dùng tài khoản phụ gia nhập biển người, tiến vào phòng phát sóng trực tiếp.

Phó Tinh đang ăn.

Đã, đang ăn.

Vậy mà Ngô Tuyên Nghi vẫn đang đợi cuộc hẹn ăn tối vào buổi tối, còn đang nghĩ xem mình nên mặc gì, trang điểm như thế nào.

Livestream kéo dài gần một giờ đồng hồ, Ngô Tuyên Nghi xoa xoa bụng mình. Nàng có chút đói. Hai gói que cay được lấy ra khỏi valy, trong đầu nàng văng vẳng lời càm ràm của người nào đó.

Mặc kệ đi, dù sao bây giờ người ta cũng đâu còn quan tâm tới mình nữa.

Phó Tinh tạm ngừng phát sóng, Ngô Tuyên Nghi lại thuận tay đi dạo siêu thoại và newsfeed.

Nhìn đến Phó Tinh gọi người khác là "Nương tử", nàng thuần thục mở lên Weibo của Thích Nghiên Địch, bài chúc mừng sinh nhật đúng thời điểm 0 giờ kèm theo đó là hình chụp chung thân thiết của hai người họ.

Dẫu biết rằng đó chỉ là bạn bè thân thiết không hơn, nhưng nó đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp Ngô Tuyên Nghi.

Căn phòng tĩnh lặng, một số thứ cứ lặng lẽ trôi qua.

Sau khi bị đánh gục, ngược lại thoải mái hơn rất nhiều, cũng không cần phải tự áp đặt lên người mình đau thương cùng thống khổ.

Sau đó, Phó Tinh lặp lại chương trình phát sóng trực tiếp nhiều lần, nhưng Ngô Tuyên Nghi không mở lại.

Dương Siêu Việt 11 giờ đêm tan tầm, cô ở trong group chat thúc giục nhiều lần.

"Chị bận rồi, thực sự không thể đi được, khi nào về Thượng Hải gặp em sau."

"Quên đi, Siêu Việt, không cần khó xử." Ngô Tuyên Nghi chọc riêng Dương Siêu Việt, ngữ khí bình tĩnh và lạnh nhạt, nhưng lại làm cho Dương Siêu Việt có cảm giác muốn tìm Phó Tinh mà đánh một trận.

Gần 12 giờ, Ngô Tuyên Nghi tự tay làm một hộp mì, vừa ăn vừa gõ chữ:

"Phó Tinh, chúc mừng sinh nhật."

"Mình nghĩ rằng cậu có lẽ là đang trốn tránh mình, hi vọng đó không phải là tự mình đa tình đi. Có lẽ điều này không cần thiết, tình yêu không có kết quả sẽ từ từ tan biến, cho dù chúng ta có lại bên nhau một lần nữa cũng không thể nào quay về như lúc trước, gương vỡ rồi cũng không thể hàn gắn được nữa, cho nên cậu không cần phải như vậy ....  Dù cho không phải là người yêu của nhau thì chúng ta vẫn là đồng đội đã sát cánh bên nhau, không phải sao? Vì cái gì hai chúng ta so với người chưa từng gặp mặt còn muốn xa lạ hơn?"

"Đương nhiên, nếu cậu tính toán muốn cùng mình không còn liên hệ gì nữa, mình cũng sẽ tôn trọng cậu."

"Mình đã suy nghĩ rất nhiều trong nửa năm qua, mình bây giờ càng ngày càng không tin rằng sẽ có tình yêu vĩnh cửu trên thế giới này, càng sẽ không tin nó sẽ đến với mình. Chỉ có sự thay đổi là vĩnh hằng, nếu không có thay đổi thì chính là thời gian không đủ dài đi."

"Tuy rằng cậu nói mình là người xuất hiện không đúng thời điểm nhưng có lẽ mình vẫn còn may mắn, mình may mắn vì có thể xuất hiện trong hai năm đáng nhớ nhất trong cuộc đời cậu. Xin lỗi, hình như mình lại tự luyến, nhưng ít nhất hai năm đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình, được ở bên cậu."

"Đây là lần cuối cùng mình nói với cậu nhiều như vậy. Thành thật mà nói, mình thật sự rất mệt mỏi. Cậu hẳn là chán ghét cái miệng toàn nói lời nhảm nhí của mình lắm, lại đột nhiên phải đọc những dòng vô nghĩa này.... Thật xin lỗi, đây là lần cuối cùng."

"Có được những gì mong muốn, mấy chữ này đồng dạng chúc lại cậu."

"Sinh nhật vui vẻ."

Không cần gặp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top