Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 10: CP Mỹ Ninh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tử Ninh:  nàng
Mỹ Kỳ: cô

Sau khi rời khỏi bữa tiệc, Tử Ninh vốn dĩ muốn về nhà. Nàng chẳng thích thú gì mấy nơi đó, toàn mấy người giả tạo mà thôi. Tử Ninh nhắm mắt ngả người ra phía sau, Mỹ Kỳ nhìn Tử Ninh chăm chăm, đột nhiên lên tiếng:

- Chị không đói sao?

Mắt Tử Ninh vẫn nhắm, giọng nói dịu dàng vang lên:

- Không đói.

Ngay sau lời nói đó là cái bụng đói biểu tình. Mỹ Kỳ khẽ cười nhìn Tử Ninh ở hàng ghế phía sau:

- Dù gì mai cũng là chủ nhật, em không phải đi học, chị cũng không phải đi làm. Giờ em đưa chị đi ăn nha.

Tử Ninh im lặng, lát sau liền gật đầu. Mỹ Kỳ nhanh chóng đưa Tử Ninh về nhà để nàng thay đồ. Đi ăn đêm thôi mà không cần phải mặc lễ phục lộng lẫy vậy đâu. Bước vào trong nhà, Tử Ninh chỉ chỉ tay vào ghế sofa gần đó:

- Ngồi đó đợi tôi một lát.

Cô gật gật đầu. Ngoan ngoãn ngồi im theo lời Tử Ninh dặn. Lát sau Tử Ninh trở ra với một bộ đồ đơn giản, chỉ là quần jean cùng áo thun đen nhưng nhìn nàng rất đẹp. Vẻ đẹp đó khiến Mỹ Kỳ say đắm. Thấy Mỹ Kỳ nhìn mình hoài Tử Ninh lên tiếng gọi:

- Mỹ Kỳ? Không sao chứ?

Nghe giọng nói Mỹ Kỳ hoàn hồn, cô đưa tay gãi đầu:

- Không sao. Mình đi thôi.

Hai người rất nhanh đã yên vị trên xe rồi. Mỹ Kỳ chăm chú lái xe, lái được một lúc cô mới nhớ ra là nên đi ăn gì đây. Cũng không biết Tử Ninh thích ăn cái gì nữa. Chần chừ một lát rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi:

- Chị muốn ăn gì?

Tử Ninh không thích mấy nhà hàng xa hoa, nàng cảm giác thật gò bó khi ở trong đó. Nhìn Mỹ Kỳ cười cười:

- Không phải muốn đưa tôi đi ăn sao? Sao lại hỏi câu đó?

- Kh.....không phải. Tại không biết chị thích ăn gì nên hỏi.

Nhìn bộ dáng ấp úng của Mỹ Kỳ khiến Tử Ninh phì cười:

- Tôi đùa thôi. Đưa tôi đến chỗ em hay ăn là được.

Mỹ Kỳ khẽ cười, chuyển hướng đi đến quán ăn mà cô cùng Tuyên Nghi hay ăn. Quán ăn nằm ngay lề đường, tuy không phải quán ăn lớn nhưng cũng thực đông. Nhìn cảnh vật xa lạ trên đường, lại nhìn dòng người tấp nập qua lại Tử Ninh có chút cảm thán.

Dừng xe, Mỹ Kỳ xuống xe trước vòng qua mở cửa cho Tử Ninh. Cả hai nhanh chóng đi vào quán nhưng do người ở đây ngày càng đông Mỹ Kỳ thật tự nhiên nắm lấy tay Tử Ninh mà kéo đi.

Tử Ninh đột nhiên bị nắm tay có chút giật mình, khi muốn rút tay ra thì cả đã ở quán ăn. Tử Ninh nhìn khung cảnh xung quanh quán ăn, nàng là lần đầu đi ăn ở đây a. Tuy không thích mấy bữa tiệc hay nhà hàng sang trọng nhưng trước giờ nàng chưa bao giờ đi ăn ở những chỗ như thế này. Cảm giác thật khác biệt.

Ông chủ thấy có khách quen liền ra chào hỏi:

    - Mỹ Kỳ, lại đến ăn à?

Mỹ Kỳ tươi cười trả lời:

    - Vâng, con đi với bạn.

Ông chủ nhìn theo hướng tay của Mỹ Kỳ, giọng đầy ngạc nhiên:

    - Cô khác sao? Cô gái lần trước không đi cùng con à?

Mỹ Kỳ gật gật đầu:

     - Cậu ấy đang tham gia tiệc rồi, ông cho con mấy phần như cũ nha.

Ông chủ cười cười rồi đi vào. Tử Ninh đột nhiên lên tiếng:

     - Em rất quen thuộc chỗ này?

     - Đúng vậy, chỗ này gần trường, lại ngon nữa. Em hay tới đây cùng Tuyên Nghi.

Tử Ninh gật đầu. Ông chủ quán đưa đồ ăn đến:

     - Ăn ngon miệng, không đủ thì nói, ta làm thêm cho.

     - Ân.

Cả hai nhanh chóng xử lý xong bàn thức ăn. Tử Ninh ăn thật ngon miệng, món ăn ở đây tuy không xa hoa nhưng lại tràn ngập tình người. Đây là thứ rất khó cảm nhận được ở giới thượng lưu.

Ăn xong nhìn đồng hồ cũng còn quá sớm đi, Mỹ Kỳ quay sang nói với Tử Ninh:

    - Thời gian vẫn còn sớm, có thể đi dạo chợ đêm không?

Tử Ninh nhìn vào màn hình điện thoại, xác thực vẫn còn sớm liền gật đầu đồng ý:

    - Có thể.

Mỹ Kỳ kéo Tử Ninh đến chợ đêm gần đó. Nó rất náo nhiệt, ánh đèn xung quanh mờ ảo nhưng vẫn nhìn rõ mọi thứ, tiếng ồn ào xung quanh ngày càng lớn.

Tử Ninh từ ngạc nhiên chuyển thành thích thú. Nàng nhanh chóng tiến vào bên trong. Mỹ Kỳ đi theo phía sau. Lúc đi qua dàn người đông nghịt, Mỹ Kỳ lo sợ sẽ lạc mất Tử Ninh liền vươn tay kéo nàng vào trong lòng:

    - Để em đưa chị qua, ở đây quá đông cẩn thận bị lạc.

Tử Ninh nghe rất rõ lời nói của Mỹ Kỳ, gương mặt thoáng chốc đỏ hồng. Nàng là lần đầu được người khác ôm a. Nhưng sự ngượng ngùng đó nhanh chóng biến mất khi Tử Ninh nhìn thấy chỗ chơi trò chơi. Nàng nhìn chằm chằm con thú bông lớn nhất, muốn có nó là phải thắng được trò chơi.

Mỹ Kỳ nhìn Tử Ninh mà buồn cười. Bây giờ Tử Ninh như một đứa trẻ, nhìn cái gì cũng đều thích thú khác hẳn với lẻ lạnh lùng thường ngày. Nhìn nàng Mỹ Kỳ khẽ hỏi:

     - Muốn nó sao?

Tử Ninh gật gật đầu:

     - Uhm, nhưng mà phải bắn súng. Tôi không biết bắn.

Mỹ Kỳ đưa tay xoa xoa đầu nàng:

     - Để em lấy cho chị.

Mỹ Kỳ đi lại gần chủ quầy:

     - Thể lệ chơi thế nào?

Chủ quầy hào hứng trả lời:

     - Rất đơn giản, dựa theo số phát súng mà cô bắn trúng tâm. Trúng 10 phát sẽ được con to nhất ở giữa, 9 phát thì con nhỏ hơn, cứ như vậy mà giảm dần. 1 lần bắn 10 tệ. Có muốn thử không?

Mỹ Kỳ lấy tiền ra đưa cho chủ quầy. Tử Ninh bên cạnh kéo kéo tay áo cô:

     - Em biết chơi sao?

Mỹ Kỳ lại xoa đầu nàng:

     - Đúng vậy.

Tử Ninh bất mãn, Mỹ Kỳ chơi thì chơi đi sao cứ xoa đầu nàng hoài vậy. Vừa định nói cô đừng xoa đầu nữa thì đã thấy Mỹ Kỳ mua 55 viên đạn. Tử Ninh giật mình chạy tới:

     - Em mua chi mà nhiều thế?

Mỹ Kỳ tay bỏ đạn vào súng nhìn Tử Ninh cười:

      - Chờ em một lát.

Nói rồi cô quay sang chĩa súng vào hồng tâm bắn liên tục 10 phát. Chủ quầy thấy Mỹ Kỳ như vậy chỉ nghĩ cô thích thể hiện liền cười nhạo:

     - Tiểu cô nương bắn chi dữ vậy?  Không biết có trúng không đây?

Tử Ninh cũng nghi hoặc nhìn Mỹ Kỳ. Cô chỉ nhàn nhạt trả lời:

     - Muốn biết đáp án thì ông cứ lại xem thử đi.

Chủ quầy đi lại gần xem thì gương mặt đột nhiên tái mét. 10 phát đều trúng tâm bia. Con gấu hắn tốn hơn 200 tệ để mua vậy mà lại bị một cô nương thắng trong một lần chỉ với 100 tệ. Càng nghĩ chủ quầy càng thương tâm. Dù không đành lòng nhưng chủ quầy vẫn lấy con gấu xuống đưa cho Mỹ Kỳ:

     - Của con đây.

Mỹ Kỳ nhận lấy con gấu đưa cho Tử Ninh:

    - Của chị này.

Tử Ninh vui sướng ôm lấy con gấu bông to bự kia. Nàng nhớ Mỹ Kỳ mua đến 55 viên đạn lận mà, mang theo nghi hoặc hỏi:

    - Thế những viên còn lại thì sao? Em muốn chơi nữa à?

Mỹ Kỳ lại bỏ đạn vào súng nhìn Tử Ninh hỏi:

     - Chị muốn chơi không?

Không do dự liền trả lời:

     - Muốn.

     - Lại đây, em chỉ chị bắn.

Tử Ninh để con gấu to bự sang một bên đi lại gần Mỹ Kỳ. Mỹ Kỳ vươn tay kéo Tử Ninh vào trong vòng tay của mình. Tay cầm súng chỉ nàng ngắm bắn. 1,2,3, bắn. Chín phát liên tiếp liền bắn trúng. Tử Ninh vui mừng quay lại ôm chầm lấy Mỹ Kỳ:

      - Lại có gấu bông rồi.

Mỹ Kỳ buông súng ra đưa tay lên xoa xoa đầu Tử Ninh, giọng nói dịu nhẹ:

     - Muốn chơi nữa không?

Tử Ninh chợt nhận ra điều gì đó không đúng liền buông tay, nghe Mỹ Kỳ hỏi liền hưng phấn trả lời:

     - Muốn.

Hai người lại tiếp tục bắn súng lấy gấu bông. Trong chốc lát gấu bông ở đó đều bị Mỹ Kỳ và Tử Ninh lấy sạch. Chủ quầy nhìn đống gấu bông trong tay Tử Ninh mà lòng chua xót. Hắn thầm trách mình ăn ở thế nào mà lại gặp trúng hai vị tiểu tổ tông này vậy?

Suốt buổi dạo chơi Tử Ninh cười rất nhiều, nàng thích thú với mọi thứ xung quanh. Chơi đến hơn 10 giờ Mỹ Kỳ liền hỏi:

     - Trương tổng, chị có muốn về không?

Đang chơi vui vẻ lại nghe Mỹ Kỳ gọi mình là Trương tổng liền khó chịu. Chân mày hơi nhíu lại:

     - Em gọi tôi là gì?

Mỹ Kỳ lặp lại lời nói mang theo chút nghi hoặc:

     - Trương Tổng?

     - Tử Ninh.

     - Hả?

     - Tôi nói gọi tôi là Tử Ninh.

Mỹ Kỳ cũng thực nghe lời, nàng bảo sao liền làm theo y vậy, mở miệng hỏi:

     - Vậy giờ chị muốn về không?

     - Không, chở tôi ra bờ sông gần đây đi.

    - Được, nhưng 11 giờ là em đưa chị về nha.

Tử Ninh gật đầu. Cả hai nhanh chóng đến bờ sông. Cảnh đêm ở đây thực đẹp, ánh đèn từ các tòa nhà lớn nhỏ chiếu xuống dòng sông làm nó càng trở nên mờ ảo. Dù đã 10 giờ hơn nhưng xung quanh đây vẫn còn rất nhiều người. Cơn gió thoáng qua mang theo chút lạnh làm Tử Ninh khẽ run người. Nàng đi quên đem theo áo khoác rồi, cơn gió thoảng qua thực sự rất lạnh.

Mỹ Kỳ nhìn thấy bờ vai Tử Ninh khẽ run cô liền cởi áo khoác mình ra khoác lên vai nàng:

     - Chị đắp đi, lạnh lắm.

Tử Ninh nắm chặt cái áo khoác quay đầu nhìn Mỹ Kỳ:

      - Em đưa chị rồi còn em thì sao? Không lạnh?

Mỹ Kỳ gãi gãi đầu:

      - Không l.....

Câu nói chưa kịp thốt ra đã có một làn gió thổi tới làm Mỹ Kỳ bất giác than:

      - Lạnh dữ vậy!!!

Rồi quay sang nhìn Tử Ninh:

     - Sao chị lại thích ra đây thế? Lạnh muốn chết.

Tử Ninh nhìn hàng loạt động tác vừa xoa tay, vừa nhìn nàng than thở của Mỹ Kỳ, khóe môi Tử Ninh cong lên:

     - Không có gì, đột nhiên muốn đi thôi.

Mỹ Kỳ nhìn ánh đèn phản chiếu dưới mặt nước mà cảm thán:

     - Cảnh đêm ở đây đẹp thì có đẹp nhưng mà lạnh quá. Sau này em đưa chị đến một nơi ngắm cảnh, đảm bảo chị thích. 

Ánh mắt Tử Ninh theo Mỹ Kỳ xuống mặt nước:

      - Hứa rồi đó, sau này phải đưa chị đi.

Mỹ Kỳ gật lia gật lịa cái đầu nhỏ của mình, giọng nói lộ ra chút làm nũng cầu xin:

       - Được được được, em hứa nhưng giờ về đã được không???

Tử Ninh phì cười, khẽ gật đầu:

      - Được.

Hai người yên vị trên xe để trở về nhà, cảnh đêm thành phố rất đẹp, rất náo nhiệt. Dòng người qua lại trên đường đông nghịt. Càng về đêm càng thấy được sự phồn hoa của thành phố này. Có người đến, người đi, người mua, người bán,..... Âm thanh hỗn loạn hòa vào lại có cảm giác như đang tấu lên một khúc nhạc của riêng nó. Có âm luật cùng tiết tấu rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top