Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 8: Dự Tiệc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Tinh bắt đầu xử lý những văn kiện kia, nó thực nhiều toàn là chữ khiến cô nhìn vào là lười làm. Lại nhìn sang Tuyên Nghi, thấy sắp tới giờ học mà nàng vẫn còn ở đây liền hỏi:

    - Chị không đi học à?

Tuyên Nghi mắt vẫn nhìn máy tính trong tay trả lời Phó Tinh:

    - Tôi xin nghỉ chiều nay rồi.

Tuyên Nghi dù đã xin nghỉ nhưng với một người ham học như nàng sẽ dùng máy tính để xem nhưng gì hôm nay sẽ học. Phó Tinh gật đầu rồi nhanh chóng quay lại xử lý đống hồ sơ kia. Thấm thoát cũng đã 4 tiếng đồng hồ trôi qua rồi. Cuối cùng cũng xong, Phó Tinh để hồ sơ qua một bên, gọi người đến lấy.

Nằm trên giường bệnh, bất tri bất giác ngắm Tuyên Nghi. Nàng ngồi cạnh cửa sổ, mắt vẫn cứ dán chặt vào cái máy tính. Ánh nắng chiều tà chiếu rọi vào phòng, chiếu xuyên qua vài lớp tóc mỏng của Tuyên Nghi, nó như đang chơi đùa cùng những sợi tóc của nàng vậy. Phó Tinh nằm đó ngắm đến ngẩn người ra.

Tuyên Nghi nhìn điện thoại, cũng đã hơn 4:30 rồi, nàng nhớ còn có một bữa tiệc tối nay nên quay qua:

     - Phó Tổng, tối có một bữa tiệc, em đi không?

Phó Tinh nghe nàng gọi mình là Phó Tổng liền khó chịu:

    - Phó Tinh.

    - Hả?

    - Tôi nói chị gọi tôi là Phó Tinh.

    - Vậy được rồi, Phó Tinh, em đi không?

Thấy Tuyên Nghi nghe lời như vậy tâm tình liền vui lên:

     - Đi chứ, bất quá tôi cần có một người đi cùng.

     - Em muốn ai đi cùng?

Phó Tinh dời ánh mắt lên người Tuyên Nghi:

    - Chị.

Tuyên Nghi ngạc nhiên, tay chỉ vào mình hỏi lại Phó Tinh:
 
     - Chị sao?

Phó Tinh gật đầu chắc chắn:

     - Ừm.

Tuyên Nghi suy nghĩ một hồi, tối về nàng cũng đâu có làm gì chi bằng đi theo canh chừng nhóc này, bị đau dạ dày còn muốn đi dự tiệc. Nghĩ vậy nàng liền đồng ý:

     - Được rồi, tôi đi cùng em.

Thấy Tuyên Nghi đồng ý Phó Tinh liền kéo tay nàng chạy ra khỏi bệnh viện, leo lên xe của mình:

     - Đến nhà của Tiểu Thất.

Lái xe nhanh chóng cho xe chạy đi. Tuyên Nghi ngồi trong xe mà vẫn chưa hoàn hồn, nàng độ nhiên bị kéo đi, lên xe, rồi giờ đang đi đâu đây? Vẫn còn trong sự ngạc nhiên thì chiếc xe đã dừng lại tại một căn nhà màu xanh nhạt. Tuyên Nghi giật mình quay sang hỏi:

     - Chúng ta đi đâu thế?

     - Đi lựa trang phục.

Nói rồi Phó Tinh kéo Tuyên Nghi vào nhà:

     - Tiểu Thất ơi, Tiểu Thất à, cậu có đây không?

Từ trên lầu xuất hiện một cô bé đáng yêu thấp hơn Tuyên Nghi nửa cái đầu:

     - Cậu đến đây làm gì?

Phó Tinh cười chỉ tay vào Tuyên Nghi:

     - Giúp chị ấy phối đồ đi.

Tiểu Thất nhìn sang Tuyên Nghi, nàng gật đầu chào cho phải phép rồi im lặng nhìn người trước mặt. Dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt đáng yêu, tay lại còn đang cầm cây kẹo nữa chứ. Nhìn vào không ai nghĩ đây là cô gái 23 tuổi đâu, y chang như học sinh cấp 2, cấp 3 ý. Nhưng hình như nàng gặp Tiểu Thất ở đâu rồi thì phải?

Tiểu Thất nhìn Tuyên Nghi:

     - Chị là gì của cậu ấy?

Tuyên Nghi giật mình trả lời:

    - Thư ký.

    - Chị là thư ký đầu tiên của cậu ấy, cũng là người đầu tiên cậu ấy dẫn đến đây. Xem ra chị rất quan trọng với cậu ấy. Được rồi, chị vào đây em chọn trang phục giúp chị.

Tuyên Nghi theo Tiểu Thất vào trong phòng. Mở cửa ra là đồ của thương hiệu H LOVE, lúc này Tuyên Nghi mới nhớ ra:

    - Em là Lại Mỹ Vân, người sáng lập ra thương hiệu H LOVE? 

Tiểu Thất đang lựa trang phục nghe Tuyên Nghi hỏi thì trả lời:

    - Đúng a, chị gọi em Tiểu Thất được rồi.

Tuyên Nghi có chút không tin vào mắt mình, người sáng lập thương hiệu nổi tiếng đang chọn trang phục cho mình sao?  Nằm mơ cũng không dám nghĩ đến chuyện đó!

Tiểu Thất đã chọn được một bộ trang phục ưng ý. Là một chiếc váy dài màu trắng đưa cho Tuyên Nghi:

     - Chị thử cái này đi.

Tuyên Nghi như tỉnh như mơ cầm chiếc váy tiến vào phòng thay đồ. Tiểu Thất ở ngoài nói vào:

     - Khi nào thay xong thì chị ra ngoài nhé, em ra trước.

Tuyên Nghi ừm nhẹ một tiếng rồi bắt đầu thay đồ.

Bên ngoài Tiểu Thất đi đến chỗ cô bạn đang chọn trang phục kia:

     - Cậu yêu rồi à?

Phó Tinh nghe vậy liền quay đầu lại "yêu ư?" cô cũng không chắc nữa nhưng cái cảm giác muốn chiếm hữu đó là lần đầu cô có. Thấy Phó Tinh do dự Tiểu Thất cũng đoán được mấy phần, không làm khó cô nữa Tiểu Thất nói:

    - Được rồi, cậu chọn được lễ phục cho mình chưa?

Phó Tinh đưa tay chỉ vào bộ vest:

    - Mình chọn bộ này.

(Đây là ảnh Phó Tinh nha)

Vừa dứt câu nói Phó Tinh lập tức ngẩn người nhìn chằm chằm về một phía. Tiểu Thất thấy vậy liền nhìn theo ánh mắt cô, đập vào mắt họ là Tuyên Nghi với bộ váy trắng tựa như nàng công chúa vậy. Chiếc váy dài để lộ xương quai xanh cùng chiếc cổ trắng ngần. Mái tóc được nàng tùy ý vén sang một bên càng làm lộ rõ gương mặt xinh đẹp của Tuyên Nghi.

Tuyên Nghi bước xuống thấy hai người kia nhìn mình không chớp mắt liền ngại. Chẳng lẽ xấu lắm sao? Mang theo nghi vấn hỏi hai người kia:

    - Phó Tinh, Tiểu...... Tiểu Thất, tôi kỳ lạ lắm sao?

Nghe nàng hỏi hai người kia mới giật mình, Tiểu Thất nhanh chóng đánh giá:

    - Quả nhiên rất đẹp, nhìn chị như công chúa vậy.

Nghe người khác khen làm Tuyên Nghi hơi ngại, nàng cũng không đi dự tiệc nhiều nên mặc váy giống thế này có hơi khó chịu. Phó Tinh nhìn Tiểu Thất:

     - Tớ biết cậu không chỉ có như vậy.

     - Ha, lại bị cậu đoán được rồi.

Nói rồi Tiểu Thất nhìn sang Tuyên Nghi:

     - Chị đi theo em.

Tuyên Nghi nhận được cái gật đầu của Phó Tinh liền đi theo Tiểu Thất. Còn về Phó Tinh, cô nhanh chóng mặc bộ vest mình ưng ý rồi ngồi chờ Tuyên Nghi. Lát sau Tuyên Nghi trở ra. Lần này nàng đã được trang điểm nhưng chỉ trang điểm nhẹ, cùng với mái tóc được thắt nhẹ phía sau, trên cổ còn có một sợi dây chuyền nữa. Tất cả đều như làm nền để tôn lên sắc đẹp vốn có của nàng vậy.

(Đây là Tuyên Nghi nha)

Phó Tinh nhìn Tuyên Nghi:

     - Chị thật đẹp, chúng ta đi thôi.

Rồi lại quay qua Tiểu Thất:

     - Bọn mình đi nha.

     - Tạm biệt chị, Tuyên Nghi.

Bây giờ cũng đã 6:30 chiều rồi, đến bữa tiệc chắc cũng kịp. Sau khi chào Tiểu Thất thì cả hai hiện tại đang yên vị trên chiếc xe của Phó Tinh. Tuyên Nghi ngồi mà lòng cứ hồi hộp. Nàng có bao giờ đi dự các buổi tiệc mà phải sửa soạn lâu như thế này đâu. Bây giờ nàng hối hận vì quyết định đồng ý đi với Phó Tinh rồi. Hai tay cứ đan chặt vào nhau, tim lại cứ nhảy lên nhảy xuống liên tục, hiện tại Tuyên Nghi rất là căng thẳng a.

Đến nơi Tuyên Nghi hết sức bất ngờ. Trước mặt nàng là một ngôi biệt thự theo phong cách hơi cổ một chút. Ánh đèn xung quanh bừng sáng làm ngôi nhà càng trở đẹp đẽ giữa màn đêm này. Hết bất ngờ rồi nàng lại lo sợ, đây hầu như là bữa tiệc dành cho các thiếu gia, tiểu thư cùng những người chức vụ lớn không hà, một thư ký như nàng làm sao mà thích ứng đây?

Đang chìm trong suy nghĩ của mình thì cảm nhận được có vòng tay ôm ngang eo, ngước lên thì bắt gặp ánh mắt ôn nhu cùng giọng nói trầm ấm của Phó Tinh:

     - Có tôi đây, đừng sợ.

Không biết vì sao nhưng nghe giọng nói đó làm Tuyên Nghi thấy an tâm hơn, nàng khẽ gật đầu rồi cùng Tuyên Nghi bước vào. Ngay lập tức ánh mắt mọi người đổ dồn về phía họ. Phó Tinh thì họ đã biết rồi nhưng còn người bên cạnh là ai? Hàng đống câu hỏi được đặt ra nhưng nó chỉ xì xào bàn tán, chẳng ai có đủ can đảm để bước đến trước mặt Phó Tinh hỏi cả.

Dường như có việc cần xử lý Phó Tinh cúi xuống thì thào:

     - Chị lại đó ăn chút đi, tôi đi bàn chút việc.

Tuyên Nghi gật đầu:

     - Em bận thì đi đi, tôi không sao.

Phó Tinh rời đi để Tuyên Nghi ở lại. Nàng thực không quen khi mà ánh mắt người khác cứ nhìn chằm chằm vào nàng như vậy. Nhưng cũng đâu thể làm gì hơn, đành ăn để quên nó vậy. Nghĩ vậy Tuyên Nghi liền tiến lại bàn đồ ăn, nhanh chóng cầm lấy vài món tráng miệng mà ăn.

     - Là cô à?

Giọng nói xa lạ làm Tuyên Nghi quay sang nhìn:

    - Xin lỗi, cô nói chuyện với tôi à?

Người kia gật đầu:

    - Đúng rồi, tôi là Bạch Thiên Y, chúng ta đã gặp qua một lần.

Nghe Thiên Y nói là đã gặp qua nhưng trong đầu Tuyên Nghi lại không hề có ấn tượng gì hết. Nàng cũng không muốn dây dưa cùng người khác liền trả lời:

    - Xin chào.

Nói xong nàng lại tiếp tục ăn nhưng hành động này lại càng làm cho Thiên Y tức đến sôi máu. Vốn dĩ thấy Phó Tinh bước vào liền vui vẻ nhưng khi nhận ra bên cạnh lại còn một cô gái liền đố kỵ. Người đứng bên cạnh Phó Tinh vì sao lại là Tuyên Nghi mà không phải là Thiên Y chứ? Nghĩ vậy liền tiến đến gây khó dễ cho Tuyên Nghi nhưng hình như nãy giờ toàn là Thiên Y tự bắt chuyện rồi kết thúc gượng gạo mà thôi.

Phó Tinh đứng cách đó không xa, cô nghe được toàn bộ nội dung từ nãy đến giờ, những hành động cùng cử chỉ của Tuyên Nghi đều được cô thu hết vào mắt nhưng rồi lại bị giọng nói quen thuộc kéo về:

     - Không ngờ lại gặp cậu ở đây.

Phó Tinh quay qua thì thấy Tử Ninh cùng Mỹ Kỳ nhưng dáng vẻ như là sắp về rồi:

      - Cậu định về à?

Tử Ninh gật đầu:

     - Mình không thích mấy bữa tiệc như vầy, đến gặp chủ nhân bữa tiệc, nói đôi lời rồi đi.

     - Rồi còn người này thì sao? Sao lại đi chung với cậu?

     - Mình cần tài xế, nhưng tài xế của mình có việc rồi, đành gọi cô ấy vậy.

     - Được rồi, cậu muốn đi thì đi đi.

Trò chuyện một lúc Tử Ninh cùng Mỹ Kỳ liền rời đi. Tử Ninh phi thường không thích mấy bữa tiệc như vậy, mang danh là tiệc chứ đến đó cũng chỉ bàn chuyện làm ăn, chán chết được.

Lúc sau Phó Tinh liền tiến đến cạnh Tuyên Nghi, tay rất tự nhiên để lên eo nàng, giọng cưng chiều:

     - Sao vậy?  Không hợp khẩu vị sao?

Tuyên Nghi khẽ lắc đầu:

     - Không, ngon lắm.

Không biết từ lúc nào nàng không hề bài xích các động tác thân mật của cô, xem như đó là thói quen vậy. Thiên Y thấy Phó Tinh đi tới liền vui mừng, cầm ly rượu bên cạnh đưa Phó Tinh:

     - Xin chào Phó Tổng, có thể mời chị một ly được không?

Phó Tinh cầm ly rượu từ tay Thiên Y, giơ lên nói:

     - Rất vinh hạnh.

Nói rồi đưa ly rượu lên môi, chưa kịp uống thì đã bị một cánh tay cướp mất:

     - Em muốn uống rượu?

Phó Tinh không do dự trả lời:

    - Ừm.

Tuyên Nghi giọng dần thấp xuống:

    - Hay nhỉ? Sáng mới nhập viện vì bệnh, bây giờ lại muốn nhập viện tiếp sao?

     - Nhưng chỉ một ly thôi mà!

     - Được thôi, nhưng khi em nhập viện đừng tìm tôi.

Nghe Tuyên Nghi nói vậy Phó Tinh liền đặt ly rượu xuống:

     - Được rồi, nghe lời chị, không uống nữa.

Mọi người một phen trợn mắt há mồm, Phó Tinh nổi tiếng lạnh lùng cool ngầu giờ lại ngoan ngoãn như vậy? Giọng điệu lại ôn nhu như vậy? Họ có chút không tin vào điều mắt thấy tai nghe nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top