Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TỤI MÌNH CÙNG ĐƯỜNG MÀ!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Cậu... chơi khăm tôi?" Giữa phòng học, một cậu học sinh bốn mắt đang chất vấn một cậu học sinh khác đang cắm cúi vào điện thoại chơi game.

"Bây giờ mới nhận ra sao??" Hoàng  ngước mắt nhìn vị lớp trường ngày thường bình tĩnh đạo mạo bây giờ lại tức giận nổi nóng kia, nhếch miệng cười nhạt.

"Cậu dám chơi khăm tôi ?" giọng nói cao lên quãng tám.

"Ừ, tôi chơi cậu đấy, sao nào? Muốn trả thù sao? Có bản lĩnh thì chơi lại tôi đi ~~!!!''

Ngọc im lặng nhìn Hoàng, một lúc sau mới trả lời "_Được_" 

Hoàng nhìn nụ cười trên môi Ngọc, giây phút đó bỗng dưng thấy lạnh sống lưng... 

Khoan đã, chẳng lẽ mình sợ cậu ta? Phi phi phi !!! Cậu ta dám làm gì mình? Chẳng lẽ lấy danh lớp trưởng đè điểm, hạ bậc hạnh kiểm mình chắc?? Xí, có giỏi thì làm đi, ông đây chả sợ, dù gì thì ông đây cũng bét lớp rồi .

Tiết 2, thầy chủ nhiệm gọi Ngọc lên văn phòng, ngang qua bàn Hoàng thả 1 một mẩu giấy. Hoàng nheo mắt nhìn bóng lưng kia, tay mở ra xem. Trong đó chỉ có mấy chữ rồng bay phượng múa : "Sân bóng, 5h". Hoàng hờ hững nhét giấy vào túi áo. Tiếp tục thò tay lấy điện thoại, đánh boss.

5h29', sân bóng. Hoàng đứng đón gió cũng được 30' rồi. Triều nhìn Hoàng vẫn bình tĩnh đứng đó, cau mày bảo:

" Hay là nó cho mày leo cây rồi? Trả thù mày chơi khăm nó ?"

Hoàng dụi dụi bụi cỏ dưới chân: "Không phải phong cách của nó"

Vừa nói xong, hai người nghe thấy tiếng động sau lưng. Quay đầu lại thấy Ngọc đang chạy tới

"Xin lỗi...." Ngọc chống tay vào đầu gối, rồi hổn hển nói tiếp "....mình đưa thầy Bảo thầy đến bệnh viện nên tới trễ...."

"Cái gì ? Thầy bị làm sao mà đi bệnh viện? Bệnh viện nào? Lâu chưa? Có nặng lắm không??......"

Ngọc dở khóc dở cười nhìn Triều đang nắm cổ áo mình hỏi tới tấp. Định nói chỉ là đau ruột thừa thôi, nhưng nghĩ nghĩ một lát, nói : "Nặng, bệnh viện VĐ, cậu mau tới xem đi, có khi đây là lần cuối..."

Nói chưa xong Triều đã co giò chạy mất

Hoàng nhìn thằng anh họ đang lên cơn động kinh kia, thầm mắng ngu ngốc. Nếu thầy có làm sao thật thì tên "thích lo chuyện bao đồng" kia lại đứng ở đây à?

"Tôi thực không nghĩ cậu chờ tôi''

Hoàng nghếch mặt 30 độ "Tìm tôi có chuyện gì?''

''Thách đấu''

"Cái gì?"

"Chạy 1000"

"Chạy thi với tôi?" Hoàng khinh thường nhìn Ngọc" Cậu đùa à?"

"Ai thắng thì phải làm theo yêu cầu của người kia 1 tuần" nở 1 nụ cười khiêu khích " Sợ sao?"

" Hừ, đến lúc đó đừng nói tôi bắt nạt cậu!''

................em là đường ngăn cách một đêm mất ngủ ~~!!!!...............

Sáng hôm sau

Triều nhìn Hoàng dụi dụi mắt, rồi lại ngáp ngắn ngáp dài.

"Hôm qua chơi game suốt đêm hả?"

"Không"

"Xem phim?"

"Không"

"Nhắn tin với gái hả?"

"Không"

Nghĩ nghĩ một lúc, rồi há mồm thốt lên

"Chẳng lẽ học bài trắng đêm?"

Hoàng đáp trả bằng 1 cái liếc mắt khinh thường

Triều ôm ngực, cmn thực đau tim. Thằng này nó lườm mình kìa, lườm mình kìa ~~!! Có vấn đề, rõ ràng có vấn đề. Ngày hôm nay thằng này nhất định có vấn đề. Hôm nay nó hiền một cách bất thường, im lặng suốt cả 2 tiết đầu, ngủ bù giờ ra chơi, 3 tiết cuối thì ngồi thơ thẩn nhìn về dãy bên kia. Ô, theo hướng đó là ai nhỉ, ai có thể khiến đại ma đầu nhìn bằng con mắt trìu mến thế kia? Ô, đó chẳng phải là Trâm Anh đó sao ? Thằng này yêu đơn phương Trâm Anh sao? Ý mà khoan đã, sao cái hướng này mình cứ thấy sai sai, cứ có cảm giác là thằng Ngọc ngồi bên Trâm Anh thì mới đúng..? Ý, bậy, hết sức bậy, làm sao đại ca nhà mình lại mến tên đó chứ a!! Vừa cứng nhắc, bảo thủ, vừa yếu ớt hiền lành làm sao hợp với tên ăn chơi quậy phá này được. Khoan đã, sai trọng điểm, sai trọng điểm rồi. Lớp trưởng là con trai a, con trai a, hai thằng con trai thì làm ăn được gì??? Nghĩ xong, trong đầu bỗng dưng hiện ra khuôn mặt thầy chủ nhiệm cùng nụ cười rạng rỡ ngày hôm qua khi nhìn thấy mình. Thầy cũng là con trai a. Triều hoảng hốt lắc lắc đầu, đá bay suy nghĩ vớ vẩn của mình. Mình thích mỹ nữ, mỹ nữ, mỹ nữ, mỹ nữ........(lược 1000 từ -_-)

Hoàng bắn ánh mắt hình viên đạn về phía Ngọc, không biết thằng anh họ đang biến nó thành ánh mắt đầy trìu mến. Cậu thực sự không hiểu nổi, sao tên ma bệnh kia lại có thể chạy nhanh thế chứ hả? Trông nó mỏng manh thế kia, mặc dù nó cao hơn mình 1 tẹo, nhưng mà nó thực sự rất gầy yếu a, chỉ hơn que củi 1 tí thôi a!! Sao có thể chạy nhanh như vậy, thật không phục mà !

Tiếng chuông hết giờ vang lên, học sinh ùa ra phòng học như kiến vỡ tổ...

"Về trước đi''

" Chờ ai hử ?" Triều nhìn Hoàng vẻ mặt <anh đây hiếu hết>

"Có chút chuyện"

Triều cười tủm tỉm xách cặp đi

Sau khi mọi người về hết, trong phòng chỉ còn Hoàng và Ngọc. Ngọc đưa Hoàng chùm chìa khóa, bảo:

"Bắt đầu từ dãy bên phòng hội đồng" Nói xong xách cặp đi trước, Hoàng ảo não lếch mông theo sau.

Ngọc kiểm tra từng phòng học, xem đèn điện, quạt trần đã tắt hết chưa, Hoàng giúp đóng cửa sổ, sau đó khóa cửa chính. Hai người cứ như vậy, kiểm tra_khóa cửa, cỡ nửa tiếng là xong toàn bộ.

Thực ra thì đây là công việc của bảo vệ, nhưng bác bảo vệ dạo này bị thấp khớp, nên bạn nhỏ Ngọc ngoan ngoãn, tốt bụng nhận làm giúp bác. Thế là bạn nhỏ Hoàng xui xẻo bị dính vào đi làm osin. ^v^

Tới phòng cuối cùng, Ngọc nhìn trời đã tối mịt quay sang bảo Hoàng

"Tớ đưa cậu về"

"Không cần"

"Tụi mình cùng đường mà" Ngọc cười tủm tỉm, nói khẽ " Nghe đồn trường mình nhiều ma lắm, ngay ở phòng học này nè, có 1 học sinh nữ từng treo cổ tự tử đó.... ban đêm còn có người nhìn thấy bóng trắng đi qua đi lại nữa..."

"Tôi không sợ mấy cái tin đồn nhảm ấy" 

"Nhưng tớ sợ a...." Ngọc cắn cắn môi...

Hoàng cười khinh bỉ, yếu mà còn ra gió, sợ ma mà thích lo chuyện bao đồng, xách balo đi thẳng. Dắt xe đạp ra cổng, vừa ngồi lên, phát hiện xe xì lốp, thầm hỏi thăm cả nhà ai kia mấy lần, thì lại nghe tiếng người đó sau lưng

"Anh Triều chở con gái đi khám bệnh rồi, không ai sửa xe đâu. Gửi xe đi, tôi chở cậu về"

Hừ, cậu chở nổi sau. 5 cây số, cậu chở nổi sao. Hừ hừ hừ.

Gửi xe, vọt lên xe người kia, có xe ôm miễn phí ngu gì không đi. Hừ hừ

----------em là đường phân cách chuyến xe bão táp~~!!!----------

Chiều hôm sau, Hoàng theo thói quen xuống nhà dắt xe đi học, cơ mà xe ko còn. Bực bội nhắn tin cho Triều xin đi nhờ, lại nhận được tin <a may di 7 doi roi> (anh mày đi 7 đời rồi). Móa, không phải chứ, đúng là xui tận mạng mà. Đang nhen nhóm ý định bỏ học thì lại nghe tiếng ai gọi ngoài sân. Đi ra lại thấy cái bản mặt kia đang cười tươi roi rói

"Cậu mà bỏ học nữa thì bị đuổi học á"

Hừ, cái đồ mọt sách giả thông minh, cái đồ ma ốm nhiều chuyện, nghĩ tới đây lại thấy áy náy, cậu ta yếu như vậy, mình bắt cậu ta chở có phải quá đáng không? Mình nam tử hán không nên chấp cậu ta

"Để tôi chở"

"Không cần, xe tôi khó đi"

Hừ, lại cậy mạnh, ông đây mặc kệ, đuối sức xỉu ra đó đừng có ăn vạ ông.

Thực tế thì hôm qua Ngọc lái xe rất ổn, hơi thở cũng bình thường, không có dấu hiệu gì mệt cả. Vừa lái xe vừa thao thao bất tuyệt bảo Hoàng học bài đi, mai kiểm tra nữa. Hoàng nhìn Ngọc không nhanh không chậm đạp xe, thầm nghĩ, thực ra tên này cũng không yếu như mình tưởng

...

Bài kiểm tra hôm đó Hoàng không thèm coppy bài Triều nữa, tự mình làm. Triều nhìn Hoàng hí hoáy viết, sửng sốt:

"Đừng nói với anh mày có học bài."

"Ừ"

"....."

Oaoaoaoaoa ~~~~~~~!!!!!!!!!!!! Hôm nay mặt trời mọc đằng tây hả ?? Thẳng em yêu dấu của tui cuối cùng cũng biết chăm lo học rồi aaaaaaaa!!!!!!!!!! Đúng là có bồ rồi a, làm đôi bạn cùng tiến a, chăm lo cho tương lai a~~!!!

Hết giờ, Triều biết ý về trước. Hoàng lẽo đẽo theo Ngọc làm osin không công. Đến khi xong việc, mới nhớ tới một chuyện cực kì quan trọng. MÌNH CHƯA SỬA XE AAAAAA!!!!!!!!

"Tôi chở cậu về" Ngọc cười thật ôn hòa, Hoàng nhìn nụ cười giả tạo kia, rồi buộc miệng

"Cậu cố ý, cậu nhớ mà không nhắc tôi..."

"Nếu vậy tôi được lợi lộc gì nào? Chưa kể chuyện tôi phải gồng lưng chở cậu"

..........Haizz, mình đang nghĩ oan cho cậu ta rồi sao?? Hoàng nhìn bóng lưng thẳng tắp của Ngọc, ảo não theo Ngọc ra bãi đỗ xe.

Một tuần trôi qua thật nhanh, xe Hoàng đã sửa xong từ lâu rồi, nhưng cái đuôi thì vẫn còn. Lý do thì rất đơn giản, "cùng đường"(sợ ma thì có). Kết quả kiểm tra cũng có rồi, Hoàng đủ điểm trung bình, khiến cho ai cũng há mồm kinh ngạc mà thốt lên <Mặt trời mọc đằng tây sao>

Giờ ra chơi, Ngọc lại bị gọi hồn, nghe đồn kì thi học sinh giỏi ở tỉnh sắp tới. Cả thầy dạy văn lẫn toán đều giành cậu ta, đấu đá nhau kịch liệt, Ngọc chả biết làm sao, đành đi thi luôn 2 môn. Vì vậy nên dạo này rất bận.

Hoàng đang nghịch điện thoại thì bỗng thấy có bóng người đang đứng trước bàn mình. Nhìn lên thì thấy là Trâm Anh, trên môi liền nở ra 1 nụ cười tươi như hoa

"Có gì không, người đẹp?"

"Hôm nay là sinh nhật mình, cậu tới chơi nha" Nói xong bẽn lẽn cuối đầu

"Dĩ nhiên rồi,...nhưng mà thật có lỗi a, mình không biết nên chưa chuẩn bị quà... " Nghĩ nghĩ 1 lát " Hay là bây giờ mình dẫn cậu đi uống nước nha"

Trâm Anh khẽ gật đầu...

Triều nhìn hai người vui vẻ trò chuyện dưới canteen, khẽ gật gù. Có người yêu thật tốt a... Em trai yêu vấu dạo này ngoan hiền hẳn, chăm chỉ nữa. Trời xanh có mắt a. Đang thầm cảm thán, bỗng dưng thấy sát khí sau lưng. Quay lại thì thấy Ngọc đã đứng đó từ khi nào rồi... =.,=

"Em nói nè anh lớp trưởng, anh đừng có mà xuất quỷ nhập thần như vậy, hù chết em rồi ~~!!!''

Ngọc thu lại ánh mắt hình viên đạn, mỉm cười ôn hòa "Xin lỗi" rồi quay người đi vô lớp

Chiều hôm đó...

"Có thể xóa nợ 1 bữa không, dù gì hôm nay cũng là ngày cuối rồi... "

Ngọc lạnh lùng bảo "Không" 


"Hôm nay tôi bận đột xuất a, cậu đừng có cứng nhắc như vậy !!!!!!!!'' Hoàng nheo nheo mắt, dạo này ấn tượng về tên này coi như cũng được cải thiện, cũng lười gây sự với hắn

"Quân tử nhất ngôn, cậu liệu mà làm"

Hoàng cười khẩy, nhếch cằm nhìn Ngọc "Xin lỗi, tôi méo phải cái dạng ngụy quân tử như cậu" Nói xong, đi thẳng một mạch. Ngọc tức giận siết chặt nắm tay, thuận chân đá bay chiếc ghế gần đó, xoay người đi về hướng ngược lại

Hoàng ra trước cổng, Trâm Anh đang chờ ở đó. "Đi thôi"

------------em là đường phân cách ngày sinh nhật đầy bão tố------------

Ps: phần sau có thịt -_- 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy