Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1.2

Cuốn I: Thần nữ chuyển thế vì trăm họ – Mấy kiếp tình duyên trả nợ người

Chương 1.2: Thuở hai trẻ vô tư (Một)


Khi Phong Âm mở mắt ra thì trong đầu chỉ là một mảnh hỗn độn, phát hiện chính mình đang nằm trên giường của Tử Cận. Một màn Tử Cận vu hồn kia tái hiện ngay trước mắt, nàng vội vã nhảy xuống giường. Động tác này còn chưa làm xong, nàng biết mình đã có một thân thể thật sự.

Nàng ngồi yên trên giường, vô pháp tiếp nhận sự thật rằng linh hồn mình đã ở trong thân xác của Tử Cận.

Thật lâu sau, Phong Âm không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng một nha hoàn hay bà tử[3] nào đến hầu hạ, trong lòng thầm cảm thấy kỳ quái. Nhìn lúc Tử Cận bệnh nặng, Tử Ngâm Phong tức giận không giống như làm bộ, đừng nói bây giờ tướng quân phủ này đang xảy ra chuyện nhé!

[3]: bà già, bà (chỉ những người đàn bà lớn tuổi).

Phong Âm không để ý đến y phục, vội vàng lần theo trí nhớ mà chạy đến tiền đình. Còn chưa tới tiền đình, nàng đã nghe thấy một giọng nói bất nam bất nữ chói tai.

“…..Trẫm nghe nói ái tử của tướng quân ba ngày trước sinh bệnh nguy kịch, đặc ân cho tiểu công tử cùng tỷ đệ tiến cung dưỡng bệnh. Khâm thử!”

“ Thần… tiếp chỉ!”

Lúc Phong Âm vào cửa thì vừa vặn trông thấy một nhà Tử Ngâm Phong đứng lên tiếp chỉ. Nàng bước chậm lại, sợ hãi đứng bên người tướng quân, ngẩng đầu lên nhìn Tử Ngâm Phong.

Tướng quân phu nhân – Tử Nguyễn thị, hốc mắt đỏ hoe chỉnh lại vạt áo cho đôi song sinh kia, thân thiết nhỏ giọng.

Tử Ngâm Phong cúi thấp xuống nhìn thấy Tử Cận tóc tai tai rối bời, quần áo không chỉ tề, đi chân đất, phẫn nộ quát: “Tiền đình là nơi mà ngươi có thể tùy tiện đến hay sao? Còn không mau kéo công tử xuống!”

Tiết mục phụ tử thâm tình không diễn ra như dự đoán của Phong Âm. Nhìn Tử Phong Ngâm tức giận, nàng kinh ngạc há hốc miệng.

Chẳng lẽ ngày Tử Cận sinh bệnh, nàng hoa mắt nhìn lầm hay sao? Không đúng, bây giờ bản thân mình đã trở thành Tử Cận. Sự việc ngày hôm đó vẫn hiện lên như cũ trong đầu, đâu có phải là giả!

Nha hoàn vội kéo Tử Cận trở về trong phòng, lanh tay lanh chân thay Tử Cận rửa mặt chải đầu, sửa sang lại y phục.

Phong Âm nhìn Tử Cận trong gương giờ đây đã trở thành chính mình. Nếu tiểu nha đầu ốm yếu này có được mỹ mạo như đôi song sinh kia, thì có lẽ cũng sẽ không đến nỗi bị ghẻ lạnh như thế này. Linh hồn Tử Cận không biết đã đi đến nơi nào rồi? Cũng khó trách, trước đây Phong Âm nàng nhìn thấy rất nhiều người chết, nhưng chưa bao giờ gặp qua một linh hồn còn sống. Tại sao Tử Cận lại có thể hồn khỏi rời xác được nhỉ? Trên người cô bé có rất nhiều điều kỳ quái.

Tử Ngâm Phong đi đến gần Tử Cận. Mấy năm nay hắn vẫn cố gắng giấu giếm bảo trụ sự tồn tại của Tử Cận nhưng cuối cùng vẫn giấu không được. Nếu không phải Tử Cận bệnh nặng khó qua thì nhất định cũng không cần kinh động đến ngự y. Không kinh động đến ngự y, người kia cũng sẽ không biết đến sự tồn tại của Cận Nhi. Cũng tự trách mình, lúc Cận Nhi sinh bệnh đã quá xúc động, nổi cơn lôi đình. Những tai mắt ngầm của hoàng cung chắc chắn đã bẩm báo hết thảy mọi chi tiết.

Mọi cố gắng mấy năm qua đều đã thành phí công.

“Cận Nhi, tới đây!” Tử Ngâm Phong đi đến, giang hai tay, ngồi xuống bên cạnh Tử Cận.

Phong Âm vừa mới được lĩnh giáo tính khí thất thường của Tử Ngâm Phong. Nàng nhướn mày, bất an nhìn hắn. Thật lâu sau cũng không dám tiến đến.

Tử Ngâm Phong tiến lại gần hơn, ôm lấy nàng vào lòng: “Mấy năm nay thật ủy khuất cho con, là ta không đúng. Sau này tiến cung, trong lòng con phải khắc nhớ kỹ một điều: Tử gia không có Tam tiểu thư, chỉ có tiểu công tử, biết không?”

Phong Âm hoàn toàn ngây dại, trong lòng run rẩy: Tướng quân đại ca à, đây là tội khi quân đó! Tru di cửu tộc đó! Ngươi không sợ chết hay sao? Dù ngươi không sợ chết nhưng cũng đừng lôi kéo già trẻ lớn bé trong nhà chết theo chứ!

Tử Ngâm Phong cầm cây trâm gỗ được chạm trổ theo phong cách cổ xưa cài lên búi tóc nam nhi của Phong Âm, sau đó vỗ nhẹ vào ngọc bội mà nàng đeo trước ngực trong áo gấm: “Cận Nhi, cây trâm gỗ và ngọc hồn này, dù có đi nơi nào cũng phải mang theo bên người, biết không?”

Phong Âm vẫn đứng ngẩn người ra.

Tử Ngâm Phong đứng lên rồi lại cúi đầu nhìn thoáng qua nàng, sau đó mới xoay người bước ra ngoài.

Phong Âm ngơ ngác, nhíu mày nhìn bóng lưng cô đơn tuyệt vọng kia, trái tim… đột nhiên đau, rất đau. Nàng bất tri bất giác mà đuổi theo, giữ lấy vạt áo của Tử Ngâm Phong.

Hốc mắt Tử Ngâm Phong đỏ hoa, mạnh mẽ ngồi xổm xuống dưới ôm nàng vào lòng. Hắn chỉ một mực chăm chú ôm nàng, bộ dạng yếu ớt và tuyệt vọng.

Phong Âm ghé đầu vào vai Tử Ngâm Phong, tay quàng lên ôm lấy cổ hắn. Cánh môi nàng chạm nhẹ nhàng chạm một chút lên gò má của hắn.

Lần xa nhau này, hắn đã tuyệt vọng đánh cược tất cả.

Tử Ngâm Phong đột nhiên kinh ngạc nhìn Phong Âm. Vẻ mặt hắn kích động, tay run lên lẩy bẩy: “Cận Nhi? Là Cận Nhi đã trở về rồi phải không?”

Phong Âm khẽ nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Biểu tình này hình như đã có chút hơi quá rồi thì phải?

Tử Ngâm Phong cẩn thận quan sát biểu tình của Phong Âm. Trong mắt hắn hiện lên sự vui mừng như điên. Hắn chăm chú ôm chặt lấy Phong Âm, khảm thật sâu vào trong lòng mình, hận không thể nhập vào máu thịt: “Cận Nhi, cuối cùng nàng đã trở lại! Thật là Cận Nhi đã trở lại rồi…. Cận Nhi, nàng…. tin ta, ta chắc chắn sẽ mang nàng rời đi…..Chúng ta sẽ không còn chia ly…. Không phải tách ra nữa!”

Thật lâu sau, hắn mới buông tay, nhìn chăm chú vào nàng sau đó mới xoay người rời đi. Cái xoay người kia giống như rất quyết tiệt, giống như một tín niệm kiên định.

Phong Âm lẳng lặng nhìn bóng lưng dần khuất xa của Tử Ngâm Phong. Này…có phải quá mức rồi hay không? Lão cha này thật quái dị! Đúng, quả thực là quái dị!

Nha hoàn đã sắp xếp lại y phục tư trang cho Tử Cận. Tất cả chỉ có một bọc nhỏ.

Hành lý của đôi song sinh thì là cả thùng lớn, cần hẳn một chiếc xe ngựa để chở đi.

Phong Âm thầm than: Thế giới này thật sự không công bằng.

Phong Âm và đôi song sinh cùng nhau bước lên xe. Đôi song sinh dùng ánh mắt nghi hoặc để đánh giá đối phương.

Ánh mắt kia phảng phất như đang hỏi: “Từ khi nào mà chúng lại có một đệ đệ lớn ngần này nhỉ?”

Một ánh mắt khác trả lời: “Không biết.”

Bây giờ Phong Âm mới hiểu ra tại sao lúc trước đi khi tìm hiểu về Tử Cận, thì nhìn thấy nha hoàn khi gặp cô bé cũng không cúi đầu hành lễ hay chào hỏi câu nào. Mà cả phủ tướng quân to như vậy cũng chỉ có hai người hầu và quản gia là biết đến sự tồn tại của Tử Cận mà thôi.

Nếu lần này không phải Tử Cận sinh bệnh thì có lẽ sẽ cũng chẳng phải tiến cung cùng với bọn họ đâu nhỉ? Chẳng trách được, nàng chưa bao giờ thấy nha hoàn nào khác ra vào Tây Ẩn Các, cũng hiểu được tại sao nơi đó được gọi là Ẩn Các.

Phong Âm lại thầm nghĩ: Tử Cận từ nhỏ chưa tiếp xúc với bất kỳ ai như thế thì tại sao lại biết được ‘Ẩn hồn’? Sao lại biết được tác dụng của ngọc tụ hồn và trâm gỗ? Chẳng lẽ trên người Tử Cận có nhiều bí mật không thể để lộ hay sao?

Lúc Phong Âm nhìn thấy cổng hoàng thành thì trong lòng cũng tự thầm thôi miên chính mình: Mình là Tử Cận, mình là Tử Cận, mình là Tử Cận…..

Phong Âm không biết từ lúc nàng chiếm dụng thân thể của Tử Cận thì trên cõi đời này không còn Phong Âm nữa, chỉ có Tử Cận.

Vừa vào hoàng cung, đôi song sinh kia đã được muội muội của Tử Nguyễn thị, thân là hoàng quý phi gì gì đó tiếp đón đi, để lại một mình Tử Cận cho thái giám dẫn đường.

Tử Cận thầm nghĩ: Quả nhiên mình không phải là do tướng quân phu nhân sinh ra.

Tuyên Long đế vốn chỉ định ra ý chỉ cho vời đôi song sinh kia tiến cung, nhưng hôm trước đó lại nghe nói Thượng tướng quân còn có một tiểu công tử cũng lâm bệnh nên mới có chuyện Tử Cận cũng được tiến cung cùng. Bề ngoài của Tử Cận lại là thân nam nhi, nếu ở trong hậu cung thì về tình về lý đều không hợp với quy củ. Cho nên, Tuyên Long đế an bài tiểu điện phía bên ngoài hậu cung – Thái Bình Hiên cho Tử Cận dùng.

Mới vừa nhìn thấy tên của tiểu điện này, Tử Cận ức đến muốn đập nát nó ra. Chính nàng vừa mới thoát khỏi cái nhà xác kia, thế mà người còn chưa chết đã bị đưa vào cái gì mà Thái Bình Hiên này.

Tử Cận nhíu mày, đảo mắt quan sát bốn phía. Nàng phát hiện bên ngoài của tiểu hiên này có rất nhiều cây thân bóng loáng màu vỏ màu xanh biếc, cành lá tươi tốt, dạng lá kỳ quái. Tử Cận tuy tò nhưng cũng không có ý nghiên cứu tìm hiểu thêm.

Vào đến chính sảnh, đập vào mắt nàng là cả vách tường đầy sách kia. Trong phòng, chiếc giường bằng gỗ lim cùng giá sách cao đến hết tường đã chiếm hơn nửa căn phòng. Bên phải cánh cửa có một chiếc bàn bằng đá, chiếc ghế bên cạnh cũng bằng đá. Cách bàn ba bước có một chiếc lư hương mới đúc bằng đồng tinh xảo vẫn ngocn nghi ngút khói hương. Các lư hương ba thước có một bộ chăn mền trắng tinh, thuần túy làm bằng da và lông động vật. Ngay cả trên sàn nhà cũng có một lớp thảm mềm tốt nhất.

Một tiểu thái giám ước chừng mười bảy mười tám tuổi mi thanh mục tú, diện mạo khá ưa nhìn đang lau chùi trên sàn nhà. Khi nhìn thấy Tử Cận bước vào cửa, thông minh mà hành lễ vấn an, ngoan ngoãn lén đánh giá Tử Cận tới tới lui lui.

Tử Cận cũng đánh giá tiểu thám giám bên cạnh một lúc. Tiểu thái giám này có nước da trắng nõn, đôi mắt to hắc bạch phân minh khiến người ta phải yêu thích, nhìn thế nào cũng không thể nghĩ đó là người vì nhà nghèo phải đi làm hoạn quan. Tử Cận tùy ý khoát tay áo. Tiểu thái giám lại một mình tiếp tục công việc.

Từ tận đáy lòng, Tử Cận vạn phần vừa ý với nơi này. Một gian phòng nhỏ lại có cả tẩm thất lần cả thư phòng. Sắp xếp tinh thế như thế này có thể thấy được người nơi này trước kia tuyệt đối có phẩm vị bất phàm. Có thể khẳng định người này được sủng ái vạn phần. Chẳng qua nơi này cũng khá hẻo lánh, nhưng làm thế nào mà vẫn có thể bảo trụ được sự sủng ái của hoàng đế ở xa như thế?

Tử Cận nhìn xuống dưới, ngầm bực mình nghĩ ngợi lung tung. Tương lai, nàng nhất định sẽ rời đi khỏi cái lồng giam lớn này. Sống ở một nơi hẻo lánh như thế này không phải là rất tốt hay sao? Chờ nàng hoàn toàn thích ứng với thân xác này, một năm rưỡi sau chẳng lẽ lại không thể nghĩ được cách nào để trốn thoát hay sao?

Khi đó nàng sẽ tự do bay trên trời cao. Có được tự do rồi, nàng sẽ đi phiêu du giang hồ, gặp hết tất cả tuấn nam mỹ nữ. Nếu may mắn còn có thể gặp được mối lương duyên chưa từng có. Xem thử xem mỹ nam cổ đại có si tình dứt khoát giống như trong sách vẫn viết hay không.

Tử Cận lang thôn hổ yết xử sạch đồ ăn mà tiểu thái giám đưa tới. Tỉnh lại sau ba ngày hôn mê liền bị đưa ngay vào trong cung, nàng sớm đã đói đến mức bụng kêu vang lên rồi, làm gì có thời gian mà bận tâm đến hình tượng.

Tiểu thái giám nhìn Tử Cận ăn tương, con ngươi hắc bạch phân minh quay tròn luân chuyển, che miệng cười trộm.

Cơm nước xong xuôi, Tử Cận vác cái bụng no căng ngắm sách trên vách tường. Nhìn tàng thư này xem, từ Kinh Thi đến các dã sử, từ sách y thuật đến bí tịch, từ các sách địa chí cho đến các thần thoại đều có cả. Lúc này Tử Cận càng khẳng định người trước đây ở nơi này chắc chắn phải tài hoa hơn người, đọc đủ thứ sách. Chẳng qua là nàng vẫn cảm thấy kỳ lạ, từ đây đến chỗ hoàng đế ở nhanh nhất cũng cả nửa ngày (hoặc ít nhất cũng nửa canh giờ). Nếu như thật sự được sủng ái, sao hoàng đế lại để nàng đến ở nơi ngoài cung như thế này?

Có lẽ nhìn ra được sự nghi vấn của Tử Cận, tiểu thái giám vẫn đứng yên một bên từ nãy mới lên tiếng nói: “ Nơi này từ lúc xây dựng đến giờ vẫn chưa có người nào ở qua. Bài trí trong này là do đương kinh Thánh thượng tự mình sắp đặt, tên cũng là do chính tay Hoàng Thượng đề. Mọi người đều phỏng đoán Hoàng Thượng sẽ đem nơi này ban cho vị hoàng tử và nương nương nào đó, ai ngờ cho đến giờ vẫn còn bỏ trống. Gần đây còn có rất nhiều lời đồn đại ma quỷ khiến nơi này càng lạnh lẽo hơn nữa.”

Tử Cận trong lòng cười thầm: Quỷ có gì mà phải sợ? Ba ngày trước ta đây cũng là quỷ đấy!

Thấy Tử Cận thờ ơ, tiểu thái giám không nói gì nữa, lại an tĩnh đứng lui về phía sau.

Trong lòng Tử Cận còn nhiều điều vẫn nghĩ không ra. Chính nàng không biết những chữ này, nhưng khi vừa mới lật những quyển sách này ra xem, nàng mới đột nhiên nhận ra mà tự hỏi tại sao bản thân lại có thể hiểu tất cả? Trước kia ở ngoài tướng quân phủ có đề ba chữ lớn ‘Phủ Tướng quân’ phải nghe người ta nới thì mới biết đó là phủ tướng quân. Vì sao bản thân sau khi nhập thân xác này thì liền hiểu được tất cả các chữ viết?

Tử Cận còn đang nghĩ ngợi thì liền có thái giám đến truyền ý chỉ. Hoàng đế bày tiệc đưa tiễn Thượng tướng quân, đồng thời cũng là chào đón ba vị tiểu thư công tử vào cung. Yến tiệc sắp được cử hành, lệnh Tử Cận mau chóng chuẩn bị.

Tử Cận nhìn chính mình, cả người đầy bùn đất, tóc tai tán loạn, trong lòng lại càng cảm thấy bất đắc dĩ: Không thể để cho người ta nghỉ ngơi một lát hay sao? Dù sao nàng hôn mê đến ba ngày, vừa mới tỉnh lại thôi.

Tiểu thái giám vẫn đứng yên sau lưng Tử Cận nãy giờ nhanh nhẹn đi đun nước nóng, hầu hạ Tử Cận tắm rửa diện thánh.

Tử Cận nhìn thấy có nước ấm để tắm rửa, hận không thể ngay lập tức nhào luôn vào trong thùng gỗ.

Tiểu thái giám cầm khăn đứng bên không có ý đi ra ngoài.

Tử Cận một hồi lâu mới hiểu ra tiểu thái giám này muốn giúp nàng tắm rửa.

Tử Cận đoạt lấy khăn, thô lỗ đẩy tiểu thái giám ra ngoài, cài chốt đóng chặt cửa lại. Thật buồn cười, nếu để cho hắn nhìn thấy nàng là con gái, vậy thì không phải đã mắc tội khi quân rồi hay sao?

Tiểu thái giám ngốc sững sờ đứng ở ngoài cửa. Sao lại có một chủ tử cổ quái như vậy chứ?

Tắm rửa xong, Tử Cận tìm trong bọc tư trang một trường bào màu lam nhạt tạm coi như còn mới mặc vào.

Sau đó nàng lại bắt đầu lại phát sầu, nàng không thể búi tóc lên được. Chỉ có cách gọi tiểu thái giám kia vào.

Tiểu thái giám nhìn Tử Cận đầu tóc xõa ra, lại nhìn cây trâm gỗ trên tay mới hiểu chủ tử không chải đầu được, cần mình làm giúp. Hắn vui mừng rạo rực chạy đến giúp chủ tử ngay.

Tử Cận nhìn mình trong gương đồng mà buồn rầu thêm vạn phần. Nhìn diện mạo này xem, có chỗ nào giống như nữ hài chứ? Thảo nào tiểu thái giám đang chải đầu cho mình cũng không có nghi ngờ gì về giới tính của nàng. Nàng nhìn đi nhìn lại mình trong gương đồng mờ câm, trong lòng nén giận Tử Ngâm Phong nạp thiếp mà mắt không nhìn người.

Tiểu thái giám sốt ruột cứ liên tục thúc giục đi thúc giục lại. Tử Cận mới không cam lòng mà buông gương đồng xuống, đi ra khỏi phòng.

Tiểu thái giám đi phía trước dẫn đường. Trong lòng hắn âm thầm hiểu được, chủ tử này không biết nói, nên mới hiểu chuyện mở miệng trước: “ Chủ tử, tiểu nhân tên Hỉ Bảo. Từ nay sẽ chuyên môn hầu hạ người.”

Tử Cận thầm nghĩ: Coi như tiểu tử ngươi thông minh, cuối cùng biết ta không thích nói chuyện.

Sau nửa canh giờ, bọn họ vẫn còn chưa đến  được chỗ tổ chức yến hội. Mới sáng đó giờ đã tối đen, Tử Cận thật muốn ngồi xuống ven đường không thèm đi nữa.

Hỉ Bảo nhìn ra ý đồ của Tử Cận, thông minh nói ngay: “Chủ tử, qua cổng vòm phía trước nữa là tới.”

Nói vậy, Tử Cận mới tiếp tục đi theo.

Đi tới cửa, Tử Cận mới biết thì ra hoàng đế bày tiệc ngoài trời. Đây chính là ngự hoa viên trong truyền thuyết sao? Chung quanh đều là những đóa hoa nhất tề nở rộ rực rỡ sắc màu. Bãi yến có đèn cung đình bằng ngọc lưu ly treo cao. Thái giám cung nữ trật tự làm việc, không thấy có bóng dáng người mặc hoa phục nào. Xem ra, Tử Cận chính là người đến tham dự yến hội sớm nhất.

Hỉ Bảo đưa Tử Cận đến ngồi ở một chỗ khuất phía sau. Nhìn thấy không có người nào đến, Tử Cận liền ghé vào bàn nhắm mắt dưỡng thần.

Trong cơn mơ mơ màng màng, Tử Cận nghe thấy có giọng nói của người nào đó quấy nhiễu giấc mộng của mình. Khó chịu, nàng thay đổi phương hướng tiếp tục ngủ. Kết quả, người kia không nhịn được, đưa tay lay lay người Tử Cận.

“Này!” Tử Cận bật dậy. Từ sáng đã phải trải qua đủ chuyện căng thẳng, hiện giờ mới chợp mắt được một chút lại bị quấy rầy. Nàng bực mình, bàn tay theo bản năng hướng về phía kẻ đầu sỏ gây chuyện kia. “Bốp!” một tiếng, toàn bộ thế giới liền yên tĩnh lại.

Vẫn còn đang buồn ngủ nhưng Tử Cận cũng cảm nhận được không khí xung quang có phần quái dị. Nàng mới ý thức được bản thân mình lúc này đang ở ngự hoa viên chờ hoàng đế tới.

Vậy người mới nãy là ai? Tử Cận lập tức trợn to hai mắt nhìn người trước mặt.

Thiếu niên có mắt phượng hẹp dài, mi như kiếm phong, môi hồng răng trắng. Kết luận là —— một thái giám không lớn lắm, nhiều lắm cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, phía sau lưng còn có hai tiểu thái giám đi theo.

Tử Cận khẩn trương đưa mắt nhìn liếc một cái. Ghế chủ tọa vẫn trống trơn. Thấp thỏm trong lòng nàng cũng được hạ xuống, chẳng thèm nhìn lại người vừa mới bị mình đánh kia, an tâm tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Thái giám mười bốn mười lăm tuổi kia nhìn thấy phản ứng của Tử Cận sửng sốt nửa ngày mới hồi phục tinh thần, phẫn nộ quát: “Lớn mật! Trông thấy bản thái tử còn không quỳ xuống? ”

Nàng lập tức đứng dậy, nhìn tên thái tử kia. Chỉ thấy hắn trưng khuôn mặt phẫn nộ sưng lên còn hằn nguyên dấu tay.

Nàng tự hỏi chính mình: Là do mình đánh sao? Trong lòng hoàn toàn mờ mịt.

Nàng nhìn về phía đôi song sinh kia. Lúc này, nàng mới phát hiện ra mọi người trong sân, trừ ba tiểu thái giám đang đối diện với mình, không đúng, là thái tử cùng hai tiểu thái giám, tất cả đều quỳ xuống, không ai dám ngẩng đầu lên.

-oOo-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top