Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Chương 4: Thuở hai trẻ vô tư (Bốn)


Ngày hôm sau, Tử Cận mang theo thương thế vẫn chưa lành tiến vào thượng thư phòng liền cảm thấy một bầu không khí quỷ dị.

Quân Lẫm thấy Tử Cận đi vào cửa, nở nụ cười gian, âm mưu của hắn vẫn có thể thực hiện được.

Tử Cận không thèm để ở trong lòng, vội càng kiểm tra cái bàn cùng các loại sách vở vật phẩm. Thấy tất cả mọi thứ đều hoàn hảo như lúc đầu, nàng mới thả lỏng tâm tình mà ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.

Ngay lúc Tử Cận vừa mới đi vào giấc mộng đẹp thì cũng là lúc cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua. Tử Cận cảnh giác được nên mở to mắt ra. Nàng lập tức thấy Chu lão thái phó trưng bộ mặt già nua xanh mét, hai mắt đỏ ngầu, chòm râu trắng dưới hơi thở phì phì của chủ nhân mà không ngừng tung bay.

Chu lão thái phó lại nổi cơn tức giận, ném tới trước mặt Tử Cận một tờ giấy. Tử Cận nhìn thấy tờ giấy này mà thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

Trên giấy chỉ viết ngắn ngủi một đoạn từ: Thước đả sỉ, do bất tuyết. Tâm trung hận, hà thời diệt. Giá thái phó, đạp phá Nguyệt quốc sơn thiếu hư. Tráng chí cơ thiện thái phó nhục, tiếu đàm khát ẩm, thái phó huyết. Đãi tùng đầu, thu thập lão thái phó, triều thiên khuyết. (Đại ý nội dung bài thơ bày tỏ nỗi hận của Tử Cận đối với lão thái phó)

Tử Cận trong lòng run rẩy đến cực độ. Hôm qua rõ ràng là đã đem tờ giấy này vò nát ném đi rồi, tại sao lại rơi vào tay lão nhân chết tiệt này?

Quân Lẫm kia đang tươi cười âm hiểm, khiến cho Tử Cận triệt để hiểu rõ một chuyện thực. Nàng, thật sự đã triệt để đắc tội với tên thái tử đầu heo tiểu nhân vô sỉ, hạ lưu đê tiện này rồi!

Chu lão thái phó run rẩy cầm thước chỉ vào Tử Cận, cố gắng để kiềm nén tức giận, nhưng vẫn tức giận đến mức không nói ra được lời nào.

Tử Cận cúi đầu, lại đem cái tay chịu đại khổ ngày hôm qua kia thong thả chìa ra ngoài, trong lòng thầm tự an ủi cái tay đó: Ngày thường viết chữ, cầm sách cũng đều dùng đến ngươi. Ngươi hôm nay phải chịu ủy khuất, nhưng hy sinh một cái vẫn còn hơn là hy sinh cả đôi. Ta cũng chỉ là bất đắc dĩ, ngươi bảo ta làm sao có thể để cho cả đôi tay mình đều không thể dùng được?

Ai oán xong, Tử Cận vừa hận vừa nhìn thoáng qua tên Quân Lẫm đang nghẹn cười, gương mặt đỏ bừng, lại thầm nói với cái tay kia: Ngươi cứ thả lỏng tâm tình mà đi thôi! Cừu hận ngày hôm nay ta nhất định sẽ báo cho ngươi!

Chu lão thái phó cắn răng, hung hăng nện cây thước xuống cánh tay sưng đỏ của Tử Cận.

Tử Cận đau đớn nhe răng nhếch miệng, gương mặt tái đi, bởi vì vặn vẹo mà càng thêm khó coi. Quân Lẫm, bả vai run run, hận không thể cười ra tiếng.

Nhị hoàng tử thoáng mang theo lo lắng mà chăm chú nhìn Tử Cận, Tam hoàng tử thì sợ hãi nhìn chằm chằm vào cây thước.

Chu lão thái phó lần này tuy tức giận, nhưng cũng chỉ đánh Tử Cận có mười roi nhẹ.

Tử Cận viết này viết nọ bất kính với lão, nhưng chỉ cần nhìn cách dùng từ cũng có thể thấy ngày thường Tử Cận ở trên lớp cũng có nghe giảng bài. Mặc dù trong lòng bực bội vạn phần, nhưng lão cũng không muốn cánh tay Tử Cận bị phế đi, nên chỉ đánh nhẹ.

Quân Lẫm nhìn bộ dạng khí nộ như điên của Chu lão thái phó, thầm nghĩ lần này Tử Cận tội nặng khó thoát. Nhưng hắn không ngờ, Chu lão thái phó lại chỉ đánh Tử Cận có mười roi thì dừng lại. Việc này khiến Quân Lẫm rất không vừa lòng.

“Ngày mai là tết Trung thu, lão phu hôm nay cũng không muốn làm khó các ngươi, nhưng một số môn sinh làm lão phu thất vọng. Các vị, ba ngày sau hãy nộp bài viết về một bài “Quân Thần[1] luận”. Hôm nay cũng không còn sớm, tan học.” Chu lão thái phó nói xong thì đi ra khỏi thượng thư phòng.

[1]: quân thần: vua tôi.

Tử Cận nghe đến “Quân Thần luận” thì liền choáng váng, trong lòng thầm than: Thái phó đại thúc, ta đi học chưa lâu, có thể không cần làm bài tập này được không?

Tử Cận ngoái đầu lại thì nhìn thấy Quân Lẫm cùng với thư đồng đang đắc ý mà đi, thầm nghĩ: Thù này không báo thề không làm người.

Quân An thấy mọi người đi hết, mới đi đến trước mặt Tử Cận hỏi thăm: “Tay có sao không?”

Tử Cận lộ ra biểu tình bất đắc dĩ.

Quân An cầm lấy cánh tay bị thương của Tử Cận, trong mắt hiện lên tia đau lòng, nói: “Tiểu đệ, theo ta đến chỗ mẫu phi. Ta sẽ lấy thuốc cho ngươi.”

Tử Cận lắc đầu như trống bỏi: Không cần.

Quân An cũng chẳng phân trần mà lôi kéo thẳng Tử Cận đi, hướng về phía nội cung. Hỉ Bảo trông thấy chủ tử của mình bị Nhị hoàng tử lôi kéo cũng vội vã chạy theo.

Bị Quân An kéo đi, Tử Cận trong lòng nghi hoặc thầm nghĩ: Mình sống trong cung cũng đã được ba tháng, ngày thường trừ bỏ khi gặp mặt mới hành một cái lễ, cũng không có tiếp xúc với Nhị hoàng tử nhiều. Nhưng hôm nay Quân An thật sự khiến nàng thấy bực. Rốt cuộc chuyện này là gì? Trở về nhất định phải hỏi Ngư Lạc một chút.

Trong Nam Uyển, Lê quý phi ung dung nhìn chăm chú vào hai người trước mặt.

“Quân An, xin thỉnh an mẫu phi.”

Tử Cận cung kính hành lễ, không dám ngẩng đầu.

Lê quý phi ung dung hào sảng, giữa đôi lông mày lộ ra vẻ phong tình vạn chủng, đôi mắt lại ôn nhu như nước.

“An nhi, bên cạnh con chính là nhi tử độc nhất của tướng quân ư?” Lê quý phi đối với Tử Cận là vẻ mặt tươi cười, nhưng vẻ tươi cười này lại khiến Tử Cận không thoải mái.

“Đúng ạ! Hôm nay tiểu đệ nghịch ngợm bị Chu lão thái phó đánh phạt. Hài nhi dẫn riêng đệ ấy đến chỗ mẫu phi lấy thuốc.”

“Thế à? Nào… Lại đây, để ta nhìn xem.” Lê quý phi vươn tay ra, nhẹ nhàng đối với Tử Cận, trên gương mặt tươi cười tỏa ra sự hiền lành.

Tử Cận bất tri bất giác mà đã bước tới bên, chìa cánh tay bị thương ra.

“Đem phù dung thông huyết cao lại đây! Xem cánh tay nhỏ bé bị đánh thành dạng gì này, Chu lão thái phó thật quá nhẫn tâm.” Lê quý phi  lộ ra bộ dạng đau lòng.

Lê quý phi tự mình xoa dược cho Tử Cận, trên khuôn mặt đoan trang lộ ra vẻ tươi cười cực kỳ ôn nhu, bàn tay xoa thuốc rất chi là cẩn thận, như thể sợ làm đau Tử Cận. Loại đãi ngộ này khiến Tử Cận thụ sủng nhược kinh, trong lúc nhất thời không biết làm như thế nào, chỉ ngơ ngác nhìn Lê quý phi tươi cười.

“Về sau nếu không có việc gì thì cứ đến nơi này chơi. Tử Phượng Tử Phong, hai nha đầu kia cũng ở đây, nhớ ngươi đến nóng lòng. Chúng ta vốn là người một nhà, ngươi cũng đừng nên khách khí. Nếu không chờ khi phụ thân ngươi trở về lại trách bọn ta không chiếu cố tốt cho ngươi, như vậy lại nên tội.” Lê quý phi mỉm cười vừa phải, bộ dáng kia cùng với Quân An thật sự giống nhau.

Lúc Tử Cận đi ra khỏi Nam Uyển, Lê quý phi lại thưởng cho Tử Cận rất nhiều dược liệu quý báu cùng với phỉ thúy mã não.

Hỉ Bảo cao hứng phấn chấn ôm chặt đống đồ được ban cho đi phía sau Tử Cận.

Tử Cận buồn bực nhìn một đống đồ linh tinh, trong lòng âm thầm oán: Đem cho cái bình cũ nát cùng tảng đá không thể đem ra ngoài bán lấy tiền mặt này thì chẳng thà cho mình vàng bạc trắng có thực tế hơn không.

Một đường đi ra khỏi Nam Uyển chính là hướng về phía Nội Thiện Các. Cái gọi là Nội Thiện Các chính là nơi chuyên chuẩn bị thức ăn cho ba người Hoàng đế, Hoàng hậu, và Thái tử. Trừ khi là hoàng tử được sủng ái, cung phi hoặc công chúa được hoàng đế ban ân thì mới có tư cách dùng đồ ăn của Nội Thiện Các.

Tử Cận sợ Hỉ Bảo đi cùng sẽ phá hỏng việc của mình liền ra ý bảo Hỉ Bảo đi về trước.

Hỉ Bảo nhìn xem đã hiểu thủ thế của Tử Cận, tự nhiên không chịu đi trước.

Tử Cận trừng mắt nhìn Hỉ Bảo một cái, ý bảo chính mình muốn tùy tiện đi một chút, hắn cứ đem đồ trở về trước, khi trở về nàng sẽ tìm hắn.

Hỉ Bảo tinh tường, khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng lại đầy vết nhăn giống hệt một ông cụ non, như thế nào cũng không chịu đi.

Tử Cận lắc đầu thở dài, giả vờ nhìn đống đồ mà Lê quý phi thưởng cho ở trong ngực Hỉ Bảo, cầm lấy bình phù dung cao giúp lưu thông máu nhìn lại xem, sau đó túm mạnh hòm vật phẩm trong ngực Hỉ Bảo, ném hết xuống đất.

Hỉ Bảo ai oán nhìn Tử Cận một cái, vội vàng đi nhặt lại.

Tử Cận nhanh chân bỏ chạy. Chờ đến khi Hỉ Bảo nhặt hết đồ lên đi tìm Tử Cận, Tử Cận đã sớm không còn bóng dáng.

Tử Cận sợ người mặt cau có đuổi theo, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn. Đột nhiên, nàng đụng ngay một người nào đố, đúng là chó ngã gặp bùn mà.

“Ta ….Ta không phải….không phải cố ý.” Chỉ thấy có một thân ảnh nho nhỏ cuộn mình ở bên cạnh tường, khép nép sợ hãi mà kêu lên.

Tử Cận bị ngã, đầu đập đến choáng váng, chắc sưng phù cả não lên rồi. Đang lúc định phát hỏa thì nàng nhìn thấy Tam hoàng tử Quân Xích ôm đầu cuộn mình bên góc tường, trên cánh tay che kín vết thương.

Tử Cận áp chế lửa giận trong bụng, đi ra phía trước mà thô lỗ vỗ vỗ Quân Xích: Mắt để làm chi mà không có nhìn đường?

Quân Xích lại càng thêm run rẩy kịch liệt: “Ta….Ta …Ta về sau sẽ không….Mẫu phi…..không nên tức giận….”

Tử Cận nghe lời này cũng đoán được ra, vết thương trên người Quân Xích từ đâu mà có. Nàng nhìn Quân Xích vẫn cuộn người thành một đoàn, run rẩy không ngừng, bụng đầy lửa giận nhất thời tiêu tan không còn chút dấu tích. Nàng chậm rãi kéo Quân Xích lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn.

Quân Xích sợ hãi ngẩng đầu: “Sao….Sao lại là ngươi?”

Tử Cận lúc này mới biết, nguyên lai Tam hoàng tử Quân Xích là một kẻ nói lắp. Trách không được chưa bao giờ nghe hắn nói đủ một câu, xem ra đây không phải lần đầu tiên hắn bị đánh.

Tử Cận đỡ Quân Xích, cười tủm tỉm ý bảo: Còn muốn khóc nữa sao?

Quân Xích nhát gan đứng dậy, bất động cũng không nói gì, mắt to ngập nước, rụt rè nhìn Tử Cận.

Đây cũng là lần đầu tiên Tử Cận đánh giá hắn một cách cẩn thận vị Tam hoàng tử ngày thường tựa như không khí, nhỏ hơn mình hai tuổi này.

Làn da trắng nõn, đôi mắt hạnh to tròn, lông mi thật dài giống như lông quạt, cánh mũi thon gầy, xứng đáng là một bản sao thu nhỏ của Đông Phương Bất Bại.

Tử Cận trong lòng mừng thầm: Một búp bê tinh xảo như thế này tại sao đến bây giờ mình mới phát hiện ra? Lúc mới ôm hắn, thân thể nhỏ bé kia mềm lại có một mùi hương ngọt ngào, còn có mùi sữa rất dễ ngửi.

Quân Xích vùng vằng muốn thoát khỏi tay Tử Cận mặc nhiên cũng muốn buông lỏng tay. Nhưng tay Tử Cận vừa mới buông ra, Quân Xích đã loạng choạng rồi ngã xuống.

Tư tưởng gây rối của Tử Cận lúc này mới phát hiện ra dị trạng của Quân Xích. Hắn đứng thẳng nhưng chân phải lại vẫn run run.

Tử Cận vội ngồi xổm xuống nhìn chân hắn. Mắt cá chân bên chân phải của hắn của hắn sưng lên như cái bánh bao.

Tử Cận chẳng thèm để ý đến cái này cái nọ nữa, cõng Quân Xích đi thẳng về Thái Bình hiên.

Quân Xích nguyên bản không muốn Tử Cận cõng, tiếc rằng có cố giãy cũng không thoát khỏi sự kiềm chế của Tử Cận. Hơn nữa, chân lại đang rất đau nên hắn để mặc Tử Cận tự tung tự tác.

Chưa tới Thái Bình hiên, bọn họ đã nhìn thấy có hai người đang sốt ruột đứng ngoài nhìn ngó xung quanh.

Nhìn thấy Tử Cận, Ngư Lạc và Hỉ Bảo vội vàng chạy đến nghênh đón, lại nhìn thấy Quân Xích trên lưng Tử Cận, hai người vội vã lui lại, rồi lặng yên đi theo sau lưng Tử Cận.

Trở lại phòng ngủ kiêm thư phòng của mình, Tử Cận mới nhớ ra trong phòng không có ghế dựa, liền đặt luôn Quân Xích xuống giường của mình.

“Nô tỳ(nô tài) xin thỉnh an Tam hoàng tử điện hạ.” Ngư Lạc cùng Hỉ Bảo sau một hồi lo lắng mới lui lại, theo quy củ mà hành lễ thỉnh an với Quân Xích.

“Đứng….đứng lên đi!”Quân Xích muốn đứng dậy, lại bị Tử Cận đẩy trở lại.

Ngư Lạc nhìn thấy trên mu bàn tay Quân Xích có vết thương liền phân phó Hỉ Bảo đi lấy thuốc trị thương, còn bản thân mình thì chuẩn bị một chậu nước ấm, nhẹ nhàng rửa sạch hai tay và mặt mũi đầy bụi đất của Tử Cận.

Đợi đến khi lau rửa sạch sẽ xong, Tử Cận mới kéo Ngư Lạc lại gần, chỉ cho Ngư Lạc vết thương trên chân phải của Quân Xích

“Chỉ là trật mắt cá chân thôi. Dùng rượu thuốc xoa lên, một ngày ba lượt, mấy ngày là khỏi!”

Lúc này, Hỉ Bảo cầm thuốc trị thương đến, đứng phía sau Ngư Lạc. Tử Cận cướp lấy thuốc trong tay Hỉ Bảo, ấn Quân Xích xuống rồi vén y phục của hắn lên.

“Không….không cần!”Quân Xích vô lực cự tuyệt, nhưng không tránh được Tử Cận, khó xử nhìn Ngư Lạc.

Tử Cận nghĩ Quân Xích chú ý đến giới tính của Ngư Lạc, liền đẩy Ngư Lạc đi ra ngoài. Ngại vì có Quân Xích ở đây, Ngư Lạc đành nghe lệnh làm theo.

 Tử Cận làm việc tuy hơi xúc động nhưng lại sợ đụng đến vết thương của Quân Xích. Nàng thật cẩn thận mà cởi bỏ y phục cho Quân Xích. Dưới ánh nắng ngày thu, da thịt màu trắng sứ của hắn hiện lên những vết roi tím xanh trông rất dữ tợn, thật không thể ngờ mẫu phi của hắn lại nhẫn tâm như thế này. Tử Cận đau lòng nhìn một thân Quân Xích đầy những vết thương cũ mới, ý nghĩ ban đầu sớm đã cao chạy xa chạy, cẩn thận mà đắp thuốc cho Quân Xích.

Cặp mắt to hắc bạch phân minh của Hỉ Bảo nhìn chằm chằm vào những vết thương trên người Quân Xích. Nhìn một hồi, Hỉ Bảo rốt cuộc cũng chịu không nổi mà quay mặt đi.

Mỗi lần thuốc sát lên vết thương, thân thể nho nhỏ của Quân Xích kia lại run rẩy một chút. Nhưng từ đầu đến cuối, dù có đau mấy, hắn cũng cắn răng, không để chính mình phát ra một tiếng kêu rên nào cả.

Thoa thuốc xong, Tử Cận cẩn thận đắp chăn bông lên người Quân Xích. Nhìn cánh tay lộ ra bên ngoài chăn đầy vết thương, mắt nàng lại nổi lên chua xót.

Quân Xích ngẩng đầu cười gượng: “Không… không… không đau! Một chút… một chút cũng… không đau!”

Tử Cận khổ sở muốn rơi nước mắt nhưng sợ Quân Xích nhìn thấy liền quay đầu sang một bên.

Quân Xích cố nói: “Mẫu phi… Mẫu phi… có nói qua… qua… Xích Nhi… nam tử…có lệ… nhưng không được dễ rơi…!”

Tử Cận thầm nói tiếp trong lòng: Nam nhi không dễ rơi lệ, chẳng qua là chưa đến lúc thương tâm. Đường đường là một Hoàng tử, bị đánh thành như vậy tại sao lại không có người nào hỏi đến?

Tử Cận đột nhiên nhớ đến thân phận của Quân Xích, quay sang nghi hoặc nhìn Quân Xích.

Hỉ Bảo vội vàng giải thích: “Tam điện hạ! Chủ tử muốn hỏi là ai đã đánh người thành như vậy?”

Quân Xích rủ mi xuống, lông mi thật dài che đi tròng mắt trong suốt: “Không… không…không phải… là chính ta… chính ta… tự ngã…”

Trong mắt Tử Cận lộ ra bất mãn cực lớn, nhìn Quân Xích kia nhắm mắt lại.

Tử Cận liếc nhìn Hỉ Bảo một cái.

Hỉ Bảo nói: “Chủ tử nói đây rõ ràng là có người đánh. Nếu Tam điện hạ không chịu nói, chủ tử liền đến xinHoàng thượng lấy lại công bằng cho ngài.”

Tử Cận đắc ý nhéo nhéo gương mặt tinh xảo phấn nộn của Hỉ Bảo, oán thầm: Này, tiểu tử nhà người càng ngày càng hiểu rõ thánh ý!

“Không phải… không phải! Mẫu phi… mẫu phi… luyện tiên chỉ… mà… không cẩn thận… không cẩn thận làm bị thương.” Quân Xích sợ hãi cực độ trong lòng, nói lắp đi lắp lại.

Cũng đúng lúc ấy, Ngư Lạc bưng bữa tối vào: “Tam điện hạ cùng chủ tử vẫn chưa có dùng bữa! Hiện tại trời cũng đã tối, xin hai người dùng bữa trước!”

Ngư Lạc đem rượu thuốc đặt vào tay Hỉ Bảo. Hỉ Bảo đi đến đuôi gường Quân Xích, cẩn thận kéo cái chân bị thương ra giúp hắn xoa bóp.

Ngư Lạc đặt đồ ăn lên chiếc bàn cạnh giường, đứng yên một bên. Tử Cận cầm lấy đồ ăn đút cho Quân Xích.

“Ta… tự mình… tự mình… làm được…”

Tử Cận không buông tay, cầm thìa đặt bên miệng Quân Xích. Quân Xích đành bất đắc dĩ ăn.

Tử Cận mày mày hớn hở, mạnh mẽ đút cho Quân Xích ăn. Cho đến lúc Quân Xích cau mày, bát cơm không còn một hạt, nàng mới bằng lòng bỏ qua một bên.

Sau khi ăn xong, Tử Cận dùng ánh mắt chờ đợi cầu khẩn nhìn chằm chằm vào Ngư Lạc. Ngư Lạc mặt lạnh thờ ơ, nước mắt lại đảo quanh hốc mắt của Tử Cận.

“Sao…sao..lại ….khóc…khóc?” Quân Xích sửng sốt, ngu ngơ hỏi.

Ngư Lạc nhìn biểu lộ đáng thương của Tử Cận, bất đắc dĩ thờ dài: “Hỉ Bảo, ngươi đi bẩm với Lâm phi, nói Tam điện hạ bị thương ở chân nên hôm nay nghỉ ngơi ở Thái Bình hiên.”

“Chủ tử, nhưng mà….” Hỉ Bảo bị Tử Cận trừng mắt nhìn nên nửa sau câu nói phải nuốt về, chỉ có thể lĩnh mệnh mà đi.

“Kỳ thật… kỳ thật… không cần…”Quân Xích muốn nói, kỳ thật hắn có thể tự mình đi về nhưng ánh mắt như muốn giết người của Tử Cận kia khiến hắn ngậm miệng lại.

Đi ngủ là lúc Ngư Lạc bị làm khó. Nàng muốn để Tử Cận cùng ngủ với nàng nhưng Hỉ Bảo sống chết cũng không cho. Nói nào là chủ tử còn nhỏ,  làm sao đã sớm cùng nữ tử chung giường…

Tử Cận lại không muốn ngủ cùng Hỉ Bảo. Cho dù Tử Cận có nguyện ý thì Ngư Lạc cũng nhất quyết không cho phép Tử Cận ngủ chung giường với một tên thái giám. Sau khi thương lượng đi thương lượng lại, cuối cùng Tử Cận và Hỉ Bảo cùng nhất trí sẽ ngủ cùng giường với Tam điện hạ.

Ngư Lạc sống chết cũng không chấp nhận. Sau một hồi không đưa ra được lý do thuyết thục, lại không thể làm bại lộ thân phận nữ nhi của Tử Cận, Ngư Lạc thầm trách Tử Cận không có ý thức thân phận nữ nhi của mình.

Trước khi đi ngủ, Ngư Lạc kéo Tử Cận ra một chỗ hẻo lánh, nói: “Nếu như chủ tử thích Tam điện hạ thì cũng không có gì là không thể. Nhưng mẫu phi của Tam điện hạ không được sủng ái, lại bị nhà mẹ đẻ coi thường, chỉ vì sinh được Tam điện hạ nên mới được phong phi. Hiện nay đến Lâm phi cũng còn ngại Tam điện hạ thân thể tàn tật, nay mai phong vương ban vị, Tam điện hạ cũng không có năng lực tiếp nhận. Nếu chủ tử mà theo Tam điện hạ thì chẳng khác nào….”

“Ha ha… ha ha…” Tử Cận bị lời nói của Ngư Lạc cười đến muốn ngất xỉu, thầm nghĩ trong lòng: Mình tốt xấu gì cũng là một người lớn. Nếu như kiếp trước mình kết hôn sớm một chút thì đã có mấy đứa con lớn vài được vài tuổi rồi, như thế nào mà có thể động tâm với một thằng nhóc mới được chục tuổi đầu. Nhiều lắm là nhìn thấy hắn đẹp, nhu thuận mềm nhẹ, lại biết nghe lời nên muốn ôm một cái thôi.

Ngư Lạc bị Tử Cận cười đến thẹn quá hóa giận, chẳng thèm muốn nói thêm một câu với Tử Cận nữa.

Tử Cận cũng chẳng để ý, lòng vui rạo rực chạy về phòng ngủ, tiến vào trong ổ chăn sớm đã ấm của Quân Xích.

Quân Xích vội vàng nhích ra để chỗ cho Tử Cận. Tử Cận tâm tình sung sướng, nhẹ nhàng ôm lấy Quân Xích, cười ra tiếng.

Quân Xích không biết Tử Cận đang cười cái gì. Từ lúc được Tử Cận cõng trở về trị thương rồi ép ăn cơm, trong lòng Quân Xích liền có chút rung động nho nhỏ. Không biết có bao nhiêu người muốn đánh mình và khi dễ mẫu phi? Lúc trước khi phụ hoàng còn lâm hạnh mẫu phi, có biết bao nhiêu cung nhân đến chỗ bọn họ. Từ bốn năm trước phụ hoàng không còn đến nhìn mẫu tử bọn họ nữa. Thế là, ngay đến cả một vài cung nữ thái giám dựa hơi chủ đắc thế một chút cũng trừng mắt nhìn mẫu tử bọn họ. Không biết từ khi nào, mẫu phi bị bệnh, bệnh đến chính mình cũng không biết. Có khi trông thấy hắn thì giống như nhìn thấy kẻ thù, cầm roi nổi điên mà quật.

Từ ánh mắt điên cuồng của mẫu phi có thể nhìn ra, mẫu phi hận hắn…. Mẫu phi còn có hắn, có thể hận. Còn hắn, nhiều người như vậy, hắn có thể hận ai? Hắn nên hận ai đây?

Quân Xích mơ mơ màng màng mà chui vào trong lòng ngực của Tử Cận: Ấm áp thật!

***

 “Chủ tử, chủ tử nên dậy đi!”Thanh âm của Ngư Lạc vang lên bên tai Tử Cận.

Tử Cận trở mình, cái đầu ngay lập tức chui vào lồng ngực của người bên cạnh.

“Chủ tử, người không muốn dậy, nhưng Tam hoàng tử thì cần phải dậy!”

Tử Cận trong mơ hồ mới nhớ tới bên cạnh còn có người. Nhưng hôm nay không phải đi học dậy sớm để làm gì?

Tử Cận mê mang mở mắt liền nhìn thấy Quân Xích đã tỉnh tử bao giờ, bất đắc dĩ đành buông lỏng tay ra.

Quân Xích ngồi dây. Hỉ Bảo tiến lên đưa y phục đã chuẩn bị sẵn cho Quân Xích. Sau khi chuẩn bị hết thảy xong xuôi, Hỉ Bảo mới ôm Quân Xích dựa lên ghế đối diện với giường.

Ngư Lạc nhìn Tử Cận vẫn không chút động tĩnh, tức giận hô: “Chủ tử!”

Tử Cận lập tức mở mắt, cảnh giác mà nhìn thấy Ngư Lạc. May quá, chưa có tức giận, chỉ là mặt mày vẫn khó coi như lúc trước thôi. Tử Cận lộ ra nụ cười vô lại rồi ngồi dậy.

Ngư Lạc lạnh mặt không nói.

Tử Cận lập tức lấy lòng, kéo Ngư Lạc ngồi xuống giường, lắc lắc tay nàng ta.

Ngư Lạc vẫn thờ ơ như cũ.

Tử Cận ôm lấy thắt lưng của Ngư Lạc, giữ chặt lấy sườn mặt của nàng, sau đó, “Chụt” một cái, lại cười ha hả.

Ngư Lạc xấu hổ, quẫn không chịu nỏi, “ Xì”, cười một tiếng.

Bên này thì đang nháo đùa vui vẻ, bên kia thì mở to mắt choáng vàng, Quân Xích không chưa thấy qua có người nào lại đùa bỡn với cung nữ công khai như thế, mà cung nữ kia thì hoàn toàn hưởng thụ sự đùa bỡn đó. Hỉ Bảo nghĩ Tam hoàng tử còn đang ở đây mà chủ tử vẫn còn làm chuyện vô đức như vậy cũng thấy choáng váng.

Ngư Lạc lúc này mới nhớ tới trong này còn có người ngoài, lập tức làm bộ không có chuyện gì xảy ra, giúp Tử Cận mặc đồ.

Tử Cận làm bộ mặt không sao cả, nhưng lại tự trách không thôi: Làm hư anh bạn nhỏ thì quả là không tốt.

“Chủ tử, điểm tâm cũng đã dùng xong rồi. Người xem có nên để Hỉ Bảo đưa Tam điện hạ trở về Tố Nhiễm cung hay không?” Ngư Lạc cất tiếng nói với chính Tử Cận đang ngồi đọc sách trên bàn cùng với Quân Xích.

Tử Cận nhíu chân mày, tỏ vẻ không vui lắm.

“Chủ tử, Tam điện hạ là Hoàng tử, không thể ở ngoài cung được!”

Biểu tình của Tử Cận vẫn không thay đổi, lông mày càng nhăn thêm, nắm lấy tay Quân Xích.

“Ta… ta… vẫn… vẫn nên về trước thì hơn.”Thanh âm nho nhỏ màng theo sợ sệt tử bên cạnh Tử Cận vang lên.

Tử Cận vẫn chăm chú giữ chặt lấy tay Quân Xích, cực độ là không tình nguyện, lại có vẻ đáng thương nhìn Ngư Lạc.

“Nô tỳ biết chủ tử không muốn, nhưng người có thể bảo hộ Tam hoàng tử một lúc nhưng không thể bảo hộ cả đời, vẫn là nên sớm đưa điện hạ trở về, tránh để Lâm phi lại nổi giận với điện hạ.”

Tử Cận bỏ sách ra, nắm lấy vạt áo Ngư Lạc lắc lắc, vẻ mặt đáng thương cẩn thận nhìn Ngư Lạc, nhưng bàn tay nắm lấy Quân Xích thì không có buông lỏng.

“Được rồi! Được rồi! Hỉ Bảo, ngươi đến chỗ Lâm phi đem y phục Trung thu của điện hạ đến đây, nói buổi tối điện hạ và chủ tử phải cùng đi dự tiệc.”

“Nhưng, hôm qua ta đi báo với Lâm phi, sắc mặt Lâm phi liền âm trầm…”

“Ngươi bây giờ đi gặp Lâm phi nói rằng: Chủ tử một mình ở bên ngoài cung cảm thấy tịch mịch, hôm qua vừa gặp Tam điện hạ đã thấy hợp ý. Chủ tử nói, chờ Tướng quân trở về sẽ đến nói lời cảm tạ với Lâm phi cùng điện hạ.”

Hỉ Bảo lĩnh lời, vẻ mặt có chút vui mừng mà đi.

Quân Xích buông đôi mắt xuống, ánh nhìn dừng lại trên bàn tay đang lôi kéo của Tử Cận, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.

Tử Cận mặc kệ lời này của Ngư Lạc có huyền cơ gì, chỉ nghĩ cơ hội của mình đã đến, động thủ đi tìm mấy cái chai lọ nghiên cứu mấy ngày trước. Nàng nửa khắc cũng không quên được mối thù lớn kia của chính mình.

Tử trong đống chai lọ lấy ra hai bình, cẩn thật đặt vào trong áo, sau đó nàng ngồi xem dã thư.

Ngư Lạc vạn phần bất đắc dĩ nhìn Tử Cận, người ta là Tam hoàng t, so với Tử Cận còn nhỏ hơn hai tuổi cũng đã biết đọc sách sử. Từ lúc chính mình đi theo Tử Cận, chưa bao giờ thấy qua nàng xem bất kỳ loại sách hữu dụng nào, nhưng sách tà ma ngoại đạo thì lại thấy không ít.

Quân Xích tò mò nhìn vào hai cái bình nhỏ mà Tử Cận giữ lại, vốn định dò hỏi nhưng nghĩ Tử Cận sẽ không nói cho nên im lặng bỏ qua.

-oOo-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top