Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

❄ Chương 1: Sóng gió trên diễn đàn ( Hạ )

Lâm Vi nhẹ nhàng cười, "Được rồi, nói chuyện khác, anh cảm thấy... có phải Diệp Kính Văn đang đùa giỡn em hay không?"

"Anh nói thật, tiểu tử kia rất kiêu ngạo, không hợp với em. Tuy tính cách của em thờ ơ, lạnh nhạt, cần có người tính cách trái ngược đến để kích động, nhưng cái thằng nhóc kia, cái kiểu khác đó..., anh ăn không tiêu." Chu Phóng nhún vai, "Em sẽ không động tâm chứ? Nhìn em cười giống hồ ly tinh quá đó."

"Ha ha." Lâm Vi sờ cằm, "Giống hồ ly sao?"

Chu Phóng quay sang liếc cậu một cái, "Dạo này số đào hoa thật vượng nha, em thì sau mông có sói con theo đuổi, còn Đình Đinh, Tiêu Phàm không phải theo đuổi nó à, sao lại không đồng ý?"

"Em cũng không rõ lắm, Đình Đình nói cô ấy không muốn làm nhân của bánh kẹp, Tiêu Phàm sau khi nghe xong cũng không lui tới nữa." Dừng lại một chút, cười nói, "Còn anh thì sao? Cũng lớn rồi, không lo tìm bạn gái đi?"

Chu Phóng sờ sờ mũi, "Cái gì mà lớn, anh hiện tại còn đang ở giai đoạn phơi phới nhất của đàn ông, biết chưa hả?"

"Anh mà còn phơi phới..."

Lại cắn một miếng táo, không việc gì nói tiếp, "Chuyện kia tạm thời không muốn nghĩ tới, chờ sau khi ba mươi mới tính chuyện thành gia lập thất."

"Chu Phóng." Lâm Vi đột nhiên quay đầu nhìn hắn, giọng điệu trở nên nghiêm túc, "Năm lớp mười hai, giữa anh và Tiểu Ninh có phải xảy ra chuyện gì không?"

Chu Phóng tiếp tục cúi đầu ăn táo, không để ý đến Lâm Vi.

"Anh không liên lạc gì với cậu ấy sao?"

Chu Phóng nhẹ nhàng cười cười, "Có liên lạc chứ, tiết thanh minh, mỗi năm một lần đều liên lạc với cậu ấy."

"Anh đùa gì thế?"

"Được rồi, không nói chuyện này nữa." Chu Phóng ngẩng đầu lên nói, "Anh gần đây đang đau đầu chuyện khác."

"Chuyện bài đăng tỏ tình trên diễn đàn sao?"

"Đúng đó."

"Anh nghĩ ra cách giải quyết nào tốt chưa?"

"Có cách." Chu Phóng nhàn nhã thở dài, nháy mắt, cười không đứng đắn, "Túm thằng nhóc kia ra đánh đòn."

Lâm Vi nhíu mày, "Anh nghiêm chỉnh đi."

"Trẻ con làm việc không biết chừng mực, anh đây sẽ hảo hảo giáo huấn cậu ta một trận." Chu Phóng lại cắn táo, ăn xong, tùy tay ném vào thùng rác.

"Chu Phóng, anh thật sự ghét Bảo Đinh à?" Lâm Vi đột nhiên nhẹ giọng nói.

"Cũng không hẳn là ghét, chỉ là không thích." Chu Phóng nhướn mày, thấp giọng, "Cậu ta đó, A Cẩu, A Miêu cái nào cũng tốt lại không dùng, đi dùng cái bút danh Bảo Đinh, động vào cấm kỵ của anh."

"Là vì Tiểu Ninh à?"

"Lâm Vi, sau này đừng ở trước mặt anh nhắc Tiểu Ninh nữa, van xin em đó."

Nhìn thần sắc ảm đạm của Chu Phóng, Lâm Vi có hơi hoảng hốt, cũng không dám hỏi, đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng.

Thấy hắn lấy bật lửa châm một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ, gương mặt hắn trở nên mờ hồ không rõ.

"Mỗi lần nhắc đến cậu ấy, anh đều cảm thấy khó chịu." Chu Phóng khẽ thở dài, "Khi đó còn nhỏ, hết sức lông bông, không suy nghĩ chu đáo, kỳ thật nếu nghiêm túc tính ra, anh cũng không khác cầm thú là bao."

"Sao lại nói bản thân như vậy..." nghe thanh âm nặng nề của hắn, Lâm Vi có chút khó chịu, nhưng không biết an ủi thế nào, đành vỗ nhẹ vai hắn, cười nói, "Khi đó còn nhỏ, cho dù có làm sai chuyện gì, anh cũng... không cần tự trách."

Chu Phóng trầm mặc một lát, lại ngẩng đầu nở nụ cười, "Không nói chuyện trước đây nữa, nói chuyện em đi, em muốn dập tắt hy vọng của cậu ta nên mới lôi anh làm lá chắn, không sợ lửa đốt thân sao?"

"Sợ gì chứ, nếu thật sự lửa đốt thân, em cũng sẽ vui vẻ tự thiêu." Lâm Vi nói xong liền nhẹ nhõm.

"Em, cái thằng nhóc này." Chu Phóng vươn tay ra định xoa đầu Lâm Vi, đột nhiên cảm thấy động tác này chỉ duy nhất thuộc về người kia, liền cứng ngắc chuyển hướng, vỗ vỗ vai cậu, "Anh sẽ tận lực giúp đỡ."

Lúc thấy bài viết, Lâm Vi còn tưởng Diệp Kính Văn giở trò, tức giận gọi điện mắng cậu ta một trận.

Nhưng Chu Phóng biết, Diệp Kính Văn thông minh, ngạo mạn như vậy, cho dù muốn đối phó tên "tình địch giả tưởng" này cũng sẽ không dùng phương pháp tiêu cực như vậy.

Vậy bài viết kia rốt cục là sao?

Chu Phóng suy nghĩ, có lẽ là có người muốn làm xấu thanh danh của hai người, cố ý làm trò.

"Cái bài viết kia, vừa nhìn đã biết có người muốn phá rối, các người còn cư nhiên tin là thật?"

Người phá rối kia, ta không biết mi làm việc này xuất phát từ mục đích gì, nhưng ta nói cho mi biết, ta nhất định sẽ tra ra mi là ai, sau đó đem mi đi thiêu sống.

Trước khi Bảo Đinh du lịch trở về, thỉnh các vị fan của Bảo Đinh đại nhân đừng lấy thái độ "Cửu thị phụ tâm hán" mà "Cửu thị" tôi.

[Cửu thị phụ tâm hán: thù hận phụ lòng người, cái này mình coi trong sách, vì mình tìm hết mà vẫn không ra nó là gì T^T. Cửu thị: nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn]

Tôi vô tội mà, còn chưa làm chuyện bội tình bạc nghĩa gì nữa.

Bài blog mới nhất của Chu Phóng viết như vậy.

Phía dưới không ít những câu nhận xét kiểu như, "Ngươi là đồ rác rưởi", "Chúng tôi ghét anh".

Nhìn đến QQ thì thấy biên tập để lại lời nhắn, còn có tin nhắn của Diệp Kính Văn, cảm thấy phiền nhiễu tắt máy, lấy áo khoác đi ra ngoài.

Căn bản là không nghĩ tới lúc này có người vẫn đang ngồi trước máy tính, lo lắng bất an chờ hắn.

Gặp Diệp Kính Văn ở KTV, bên trong mờ ảo, có vài ánh đèn lấp lóe, không nhìn rõ biểu tình trên mặt đối phương.

Cậu ta giúp mình phân tích cặn kẽ chuyện bài viết kia, chứng minh cậu ta trong sạch.

"Tôi còn tưởng có người bắt chước ID của cậu ta phá rối, nhưng kì lạ là, tôi phát hiện blog của Bảo Đinh có đăng bài cách đây không lâu, chuyện ồn ào như vậy, cậu ta cư nhiên không nói một câu nào, giống như biết rõ người nào làm. Tôi đoán, chuyện này có thể cậu ta sẽ giải quyết riêng với anh, nếu không để anh tìm ra được ai làm, fan của hai bên sẽ lôi người kia ra chôn sống. Mà Bảo Đinh đại nhân rõ ràng không nỡ để như vậy, chắc chắn cậu ta biết người đăng bài là ai."

Chu Phóng cười cười tán thưởng.

Diệp Kính Văn tiếp tục nói, "Tôi giúp anh, chỉ vì anh là bạn của Lâm Vi, nhưng nếu các người muốn liên thủ đối phó tôi, khẳng định sẽ thất bại."

Chu Phóng cười xấu xa, "Cậu dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy?"

Đối phương thành thật nói, "Vì tôi thật sự yêu cậu ấy, còn anh không như vậy."

"Làm sao cậu biết?"

"Tôi đã đọc tất cả tác phẩm của anh, văn của anh cũng tịch mịch giống như anh, anh không tin tình yêu, đối với tình yêu, thậm chí có chút bi quan."

Chu Phóng cười cười uống rượu, không nói gì.

Sau khi từ KTV đi ra, lái xe về nhà, cảm thấy hơi choáng váng, liền quay cửa xuống.

Bây giờ đang là mùa đông, gió lạnh thổi vào, toàn thân không khỏi run rẩy, cảm giác say rượu liền bị thổi sạch sẽ, tâm tình khổ sở càng rõ ràng minh bạch.

Người xa lạ như Diệp Kính Văn cũng nhìn ra được sự cô đơn của mình sao?

Còn tưởng rằng bản thân che dấu rất tốt.

Đương nhiên là cô đơn rồi.

Người mà mình thích, trơ mắt nhìn cậu ấy bị xe đâm vào, máu chảy đầy mặt đất, đôi mắt nhắm chặt trước mặt mình, đèn sáng liên tục trước cửa phòng phẫu thuật, còn chứng kiến thân thể đứa trẻ kia bị tấm màn trắng phủ lên...

Kí ức rõ ràng như vậy, làm sao có thể nói quên là quên ngay được?

Mấy năm gần đây, cũng muốn tìm người khác để nói chuyện yêu đương qua lại, nhưng lại không cách nào quên được cậu ấy.

Đứa trẻ kia, giống như cái gai nhọn đâm vào nơi mềm yếu nhất trong đáy lòng hắn, mỗi khi nhớ tới, đều cảm thấy đau không thở nổi.

Tiểu Ninh...

Thấp giọng gọi tên cậu, lúc đèn xanh bật sáng mới nhẹ nhàng thở hắt ra, chỉnh đốn tâm tình, xem như không có việc gì, tiếp tục lái xe đi về phía trước.

Về nhà thì tùy tiện ăn mì ăn liền, trong thời gian đợi mì chín, vội vàng mở máy tính, khung nói chuyện cửa biên tập nhảy ra, nhìn thấy số QQ, nhanh chóng thêm vào danh sách bạn bè.

Không nghĩ lại bị cự tuyệt, ly do là "Cho biết tên."

Chu Phóng nhún vai cười cười, đánh tên, "Chu Phóng."

Một lúc lâu sau bên kia mới chấp nhận.

Chu Phóng nhìn trên danh sách bạn bè, chữ kí của cậu ta là "Rốt cục cũng qua hai mươi tuổi", nickname là Bảo Đinh, tất cả thông tin còn lại đều bỏ trống.

"Nghe nói cậu tìm tôi?" Gửi qua một tin nhắn, bên kia nửa ngày vẫn không hồi âm.

Chu Phóng không kiên nhẫn, đợi mì chín thì cầm lấy đôi đũa khuấy khuấy, thật lâu sau khung chat mới nhảy ra, có một dòng chữ nhỏ.

"Xin lỗi, tôi có nhiều tin nhắn đến quá, bị treo máy."

Chu Phóng ngậm mồm nhai mì, "Chờ cậu rãnh rỗi rồi tìm tôi nói chuyện."

"Có thể đổi qua MSN không?"

Chu Phóng lười biếng hồi âm, "Không, tôi không có MSN."

"Vậy chờ một lát, tôi mở lại."

Sau đó, bên kia đã xuống mạng, chốc sau lại bò lên, lại xuống, lại bò lên.

Chu Phóng mặt lạnh nhìn QQ của cậu ta lên xuống liên tục, rốt cục bất đắc dĩ nói, "Tôi đổi sang MSN."

Trước giờ chưa từng dùng MSN, vì tên kia mà đi vào trang web tải xuống, cài đặt, đăng kí, mất hết mười phút, sau đó thêm số cậu ta vào, nhìn danh sách bạn bè trống rỗng có mỗi cái tên Bảo Đinh, trong lòng Chu Phóng đột nhiên thấy có lỗi, thật sự là oan gia ngõ hẹp...

"Bây giờ được rồi chứ? Cậu thật là bận rộn."

Tin nhắn vừa gửi qua, lần này hồi âm rất nhanh, "Thật xin lỗi, hôm nay máy tính có vấn đề, mở QQ là bị treo máy."

"Đừng nói chuyện thừa nữa, trực tiếp vào vấn đề đi, tôi chờ cậu chờ đến mì ăn liền nguội luôn rồi."

"Ừ, về chuyện bài viết trên diễn đàn, anh thấy thế nào?"

Chu Phóng không khỏi nở nụ cười, đứa nhỏ này, cái gì gọi là tôi cảm thấy thế nào chứ? Là cậu gây phiền phức cho tôi mà, trái lại còn hỏi tôi, thái độ này là sao đây? Thật muốn hảo hảo giáo huấn cậu ta.

Đánh một hàng chữ gửi qua, "Tôi cảm thấy vấn đề này rất nghiêm trọng, chúng ta cần thảo luận thấu đáo, không bằng gặp mặt nói chuyện được không?" Cuối câu còn thêm một ký hiệu cười trộm.

"Tôi... Tôi không muốn gặp anh."

Không đoán được đối phương đáp lại như vậy, Chu Phóng sửng sốt.

Thật ra chỉ muốn đùa giỡn cậu ta một chút, nhưng nhìn thấy tin nhắn kia, tâm tình lại trở nên tốt hơn.

"Vậy cậu nói phải giải quyết thế nào, lời tỏ tình kia là cậu đăng, tôi lại thành kẻ bị nghìn người thù ghét, giống như là tôi thật sự bội tình bạc nghĩa với cậu vậy."

Bên kia trầm mặc một lúc lâu, mới gửi đến một tin nhắn, "Tôi xin lỗi anh."

"Xin lỗi là xong à?"

"Vậy anh còn muốn thế nào?"

"Tôi nói này nha đầu, cô em làm ra chuyện như vậy, không nghĩ đến hậu quả sao?"

"Tôi không phải nha đầu!"

"Chằng lẽ cậu là nam?"

"Tôi là nam thì làm sao?"

"Cậu là nam, lại còn tỏ tình với tôi là sao?"

Bên kia dường như tức giận, rất lâu sau mới hồi âm, "Mặc kệ anh tin hay không, bài viết đó không phải tôi đăng."

"A, cậu biết người đăng?"

"Không nói được."

Chu Phóng bất đắc dĩ xoa trán, đứa nhỏ này sao lại lạnh lùng cứng rắn như vậy, nhìn thái độ cậu ta nói chuyện, đây là thái độ đi giảng hòa với người ta sao? Là thái độ đã làm sai nên đến giải thích sao?

Sao lại giống như mình mới là người mạo phạm cậu ta, là cậu ta đến cửa đòi nợ mình vậy?

"Ai, ta nói này Bảo Đinh đại nhân, cậu lăn lộn ở thiên đường văn học cũng gần hai năm rồi, sao lại không hiểu chuyện như vậy? Cậu không biết người khác nói cậu thế nào à, cậu như vầy là tự hắt nước vào mình đấy, biết không?"

"Tôi hiểu chuyện hay không, không cần anh giáo huấn."

"Tính tình còn thẳng thắng như vậy..." Cười xấu xa, "Vậy cậu tới nói lý luận hay xin lỗi?"

"Tôi... xin lỗi."

"Xin lỗi là xong sao?"

Bên kia lại im lặng.

Chu Phóng nhếch khóe miệng cười cười, muốn quậy phá lão đây, cậu còn non lắm, nhìn đi, nói hai câu liền bạo phát, đứa nhỏ này thật thiếu kiên nhẫn.

Quả nhiên đơn thuần như lời mọi người, lại cứng đầu, không thể ở chung.

Bên kia dường như suy nghĩ rất lâu, lúc này mới trả lời, "Tôi đây đăng thông báo chính thức xin lỗi, anh vừa lòng chưa?"

"À, tôi còn phải xem xét một chút, bài viết đó rốt cuộc là phá rối, hay còn ẩn tình gì khác?" Chu Phóng cầm ly nước bên cạnh uống một hơi hết sạch, nhàn nhã đánh chữ hỏi, "Năm năm đơn phương yêu mến là chuyện gì, cậu không thể một câu "bài viết không phải tôi viết, không thể nói cho anh là người nào viết" thì xong được."

"Là... trò đùa dai thôi."

"Vậy cậu không có yêu tôi đúng không, thật sự không có?"

"..."

"Ba chấm là có ý gì, tôi không hiểu."

"Không."

"Được rồi, nếu chỉ là hiểu lầm thì tôi không truy cứu nữa, cậu viết thông báo xin lỗi, chuyện này xem như xong."

"Cám ơn anh khoan dung rộng lượng."

"Giận à?" Chu Phóng nhẹ nhàng cười cười, thở dài, "Tôi cũng không muốn khó dễ cậu, chỉ muốn giáo huấn cậu một chút. Nghe nói cậu ra đời chưa lâu, tuổi vẫn còn nhỏ, lại có thành tích tốt như vậy, bị người đâm sau lưng cũng là chuyện bình thường, bình thường chú ý một chút, mật mã tài khoản sao lại đi nói cho người khác? Hại nhân chi tâm bất khả hữu, phòng nhân chi tâm bất khả vô, chưa từng nghe qua sao?"

[Tâm hại người có thể không có, tâm phòng người nhất định phải có]

"Cám ơn lời khuyên của anh."

"Nhóc con, tính tình không cần bướng bỉnh như vậy, khiêm tốt một chút tốt hơn, thái độ nói chuyện của cậu rất dễ làm người khác phật ý."

"Còn anh thì sao? Tùy tiện xem người khác như trẻ con mà giáo huấn, cao thượng chỗ nào chứ? Tôi cũng hai mươi tuổi rồi, không cần anh dạy!"

"Tôi chưa bao giờ thấy mình cao thượng nha, tôi là một tên đại lưu manh, cậu không biết à?"

"Tôi biết."

Cuối cùng, định thêm một cậu, "Nhưng tôi lại rất thích tên lưu manh nhà anh", nghĩ nghĩ lại thấy như vậy quá đột ngột, vội vàng xóa đi, đổi thành câu khác.

"Chu Phóng, anh có bạn gái chưa?" Tuy chỉ là nói chuyện trên mạng, nhưng nhớ tới gương mặt cười xấu xa của hắn, tim cũng đạp loạn.

Chu Phóng sửng sốt, "Hỏi chuyện này làm gì?"

"Nếu mang đến phiền phức cho hai người, anh giúp tôi xin lỗi cô ấy một tiếng."

Khẩu thị tâm phi, internet ngăn cách, ai cũng không rõ.

"Không cần đâu."

"Không có sao?"

"Ừ."

Vậy tốt rồi.

Kiềm lòng không được đánh mấy chữ này, lại cảm thấy mình quá xúc động rồi, lại bất đắc dĩ xóa đi, đổi thành.

"Cám ơn, tái kiến."

Bên kia Chu Phóng lại ý vị thâm trường sờ sờ mũi, nhìn khung chat thấy size chữ mười in nghiêng của mình so với size chữ năm font Arial của đối phương, rồi nhìn cuộc nói chuyện dài trên màn hình, sao cảm thấy như thể - mình đang bắt nạt cậu ta vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top