Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

❄ Chương 19: Ngày Tết của hai người ( Thượng )

Lễ Giáng Sinh qua đi lại đến năm mới, năm mới qua không bao lâu thì đến kì nghỉ đông.

Đầu tháng ba là lễ tốt nghiệp của cấp ba và cấp hai, trường trung học Nhân Xuyên như thường lệ yêu cầu học sinh học thêm một tuần.

Hoàn thành xong chương trình học thì đã gần đến tết âm lịch.

Từ sau cái đêm Giáng Sinh hoang đường kia, Chu Phóng luôn trốn tránh Đoan Mộc Ninh.

Đoan Mộc Ninh sau đó chạy đến phòng hắn đòi ngủ chung liền bị hắn lấy lý do cảm mạo mà đuổi ra, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Mấy ngày sau lại bị hắn lần thứ hai đuổi ra ngoài, mới hiểu hắn vì chuyện hôm đó mà nổi giận. Có chút đau khổ gượng cười, yên lặng trở về phòng.

Sau đó cũng không dám đến phòng Chu Phóng nữa, một mình ngủ trong phòng.

Mỗi ngày đều như cũ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi học nhưng dường như khoảng cách mỗi ngày một xa.

Ngồi sau xe đạp ôm thắt lưng hắn, rất muốn ôm chặt nhưng lại sợ hắn nổi giận, đành đè nén ý nghĩ muốn cùng hắn thân mặt, nắm chặt tay lại.

Một mình nằm trên giường, nghĩ tới nụ hôn ngọt ngào của hắn, cái đụng chạm ôn nhu của hắn, liền không tự chủ mà có phản ứng...

Đoan Mộc Ninh càng lúc càng trở nên xa lạ, đừng nói Chu Phóng tránh như tránh dịch, ngay cả mình còn chán ghét bản thân, thậm chí oán hận.

Dần dần, từ nhiều nguồn khác nhau mà biết đến đồng tính luyến ái.

Lúc nghe được hoảng hốt đến làm rơi chén, nhìn thấy phản ứng mẫn cảm của bản thân giống như con mèo bị giẫm phải đuôi liền thấy vừa đáng thương, vừa buồn cười.

Mình không phải đồng tính luyến ái...

Mình chỉ là thích Chu Phóng, mình không có sai...

Mỗi lần lặp lại, trong lòng lại càng mờ mịt.

Bước ra cuộc sống chưa lâu, cũng không biết tại sao mọi người khi nhắc đến đồng tính luyến ái lại tỏ ra thái độ xem thường như vậy. Chỉ cảm thấy dường như mình đã phạm sai.

Nếu đã là sai, chỉ nên một mình tự sinh tự diệt.

Không nên kéo cả Chu Phóng cùng sai.

Lại nói Chu Phóng hiện tại luôn né tránh mình, dường như hắn rất ghét nụ hôn kia, nhìn Đoan Mộc Ninh như "con mèo động dục".

Trải qua những ngày buồn khổ tự phỉ nhổ bản thân, rất nhanh đã đến tết âm lịch, trong lòng lại không có chút nào...vui vẻ ăn tết.

Chu Phóng ngược lại rất hào hứng chuẩn bị cho năm mới.

Nên đến nhà cha, hay đến nhà mẹ đây? Hắn do dự một hồi liền hỏi ý kiến Đoan Mộc Ninh.

Đoan Mộc Ninh đang im lặng ăn cơm, cảm thấy mỗi một hột cơm đều khó nuốt.

Lúc nghỉ đông, hai người cả ngày đều ở trong phòng mình, Đoan Mộc Ninh cảm nhận được Chu Phóng đang cố ý trốn tránh cậu.

Hắn sẽ không còn ôn nhu xoa đầu cậu nữa.

Thậm chí không còn ôm cậu.

Bị người mà mình muốn gần gũi xa lánh, cảm giác thật sự rất khó chịu.

Tuy rằng hắn vẫn tỏ ra như không có gì, luôn cười với mình.

Nhưng Đoan Mộc Ninh biết rõ, trong lòng hắn đã dựng lên một bức phòng ngự đối với cậu.

Cho đến ngày hai mươi chín âm lịch, Chu Phóng rời giường rất sớm, sau đó đến phòng Đoan Mộc Ninh đánh thức cậu.

"Tiểu Ninh, hôm nay cùng ra ngoài mua quần áo được không?"

Đoan Mộc Ninh chỉ cười lãnh đạm, "Tôi có quần áo rồi, không cần mua mới đâu."

Chu Phóng hiện tại vẫn còn sống dựa vào tiền sinh hoạt phí của cha mẹ cho. Phải tiêu tiền của hắn, Đoan Mộc Ninh cảm thấy rất áy náy.

"Cậu lo cái gì, tiền là tự tôi kiếm được, tuy không nhiều lắm nhưng đủ hai người chúng ta mỗi người mua một bộ đồ mới mà." Chu Phóng cười vui vẻ, khoác vai Đoan Mộc Ninh, "Đi thôi, năm mới dù sao cũng phải có quần áo mới."

Đoan Mộc Ninh cảm thấy sóng mũi cay cay.

Mấy ngày nghỉ Chu Phóng thường đi ra ngoài, chẳng lẽ là đi làm thêm?

Chu Phóng trả lời, "Lần trước đến học làm bánh kem, sư phụ nói tôi có tài năng thiên phú nên bảo ngày nghỉ qua phụ giúp."

"Vậy à." Đoan Mộc Ninh cúi đầu, "Anh định ngày mai đi đâu đón năm mới?"

Chu Phóng vỗ vỗ vai cậu, cười nói, "Chỉ hai chúng ta mừng năm mới thôi, tôi nói với cha mẹ rồi, ngày đầu năm họ sẽ ghé thăm chúng ta một chút."

Tâm tình trở nên tốt hơn, Đoan Mộc Ninh ngẩng đầu nhìn Chu Phóng.

"Anh có ghét tôi không?"

"Không có."

"Vậy sao lại trốn tránh tôi?"

"Trốn tránh cậu? Có sao..." Chu Phóng cảm thấy kì lạ, suy nghĩ một lát liền hiểu ra cậu nói việc gì, cười sờ sờ mũi, "Không phải tôi ghét hai chúng ta tiếp xúc gần gũi, tôi chỉ sợ lúc không chú ý sẽ làm cậu cảm thấy bị quấy nhiễu thôi."

Đoan mộc Ninh nắm chặt các ngón tay, "Thật ra tôi cũng không ghét cùng anh gần gũi."

"Được rồi, không nói việc này nữa, đến cửa tiệm kia đi." Chu Phóng nói sang chuyện khác.

Đoan Mộc Ninh im lặng một lát, gật đầu đi theo hắn.

Vào trong cửa hàng, Chu Phóng ân cần chọn quần áo cho Đoan Mộc Ninh, áo ấm, áo lông, áo khoác, thậm chí cả quần lót, chọn một bộ đồ mới từ trong ra ngoài.

Mặc áo khoác màu trắng đứng trước gương, Đoan Mộc Ninh đưa tay áp lên má, nhẹ giọng nói, "Giống gấu bắc cực quá."

Chu Phóng cười ha ha, vỗ vai Đoan Mộc Ninh, "Thích không? Cậu mặc màu trắng rất đẹp."

"Ừm..."

"Vậy lấy cái này đi." Chu Phóng đưa quần áo cho nhân viên bán hàng gói lại, Đoan Mộc Ninh lại lắc đầu, "Không muốn cởi ra, tôi mặc luôn."

"Cậu thật có mới nới cũ nha." Chu Phóng mỉm cười đi trả tiền.

Đoan Mộc Ninh nhẹ giọng nói, "Tôi là thích đồ anh tặng thôi."

"Cậu thì thầm gì đấy?" Chu Phóng quay đầu hỏi.

"Không có gì, áo này mặc rất ấm."

Mua quần áo xong, trên đường về nhà ghé qua siêu thị, Chu Phóng kéo Đoan Mộc Ninh đi mua thức ăn.

"Đêm mai là đêm ba mươi, tôi phụ trách mua thức ăn, cậu phục trách nấu ăn, được không?" Chu Phóng vừa chọn vừa nói.

Đoan Mộc Ninh cảm thấy cùng hắn đi mua thức ăn trong lòng thật ấm áp, giống như người một nhà.

Nếu như mình không thích hắn, chỉ xem hắn như anh trai có phải rất tốt hay không?

"Cậu có ăn củ cải không?" Chu Phóng đột nhiên nói.

"A? Tôi không ăn."

"Cải xanh thì sao?"

"Được."

"Ăn thịt bò không?"

Thấy mọi người xung quanh nhìn hai người cười cười, mặt Đoan Mộc Ninh hơi đỏ lên, "Anh đừng hỏi nữa, muốn mua gì thì mua."

Chu Phóng đột nhiên quay đầu lại, "Muốn nghe ý kiến của áp trại phu nhân thôi mà."

Tâm tình Đoan Mộc Ninh lập tức rơi xuống đáy.

Biết rõ hắn chỉ là đùa giỡn, nhưng chính vì hắn vô tư như vậy, còn mình lại có tâm tư khác nên mới cảm thấy đau xót vô cùng.

Vì một câu tùy tiện của hắn mà tâm tình không vui, mình thật đúng là thằng ngốc!

Kế tiếp là đêm ba mươi, thành phố nhỏ không cấm đốt pháo, mới sáng sớm đã nghe tiếng pháp lách cách lách cách, càng rộn lên không khí ngày tết.

Chu Phóng cũng đứng ngoài sân treo một dây pháo, sau đó mới vào ăn sáng.

Cả ngày hai người đều bận rộn trong nhà bếp.

Chu Phóng mặc dù đứng trong bếp chỉ làm vướng tay vướng chân, nhưng Đoan Mộc ninh không nỡ đuổi hắn ra ngoài, sau lễ Giáng Sinh, hai người dường như đã rất lâu không cùng nhau ở một chỗ.

"Lấy giúp tôi chút muối."

"Được."

Hắn cười đến sáng lạng, giống như thích cậu giao việc cho hắn.

"Giúp tôi...Lấy cái đĩa kia lại đây."

"Ừ.'

"Chu Phóng, anh đừng có ăn vụng, cái này dùng để làm sủi cảo."

"Tuân lệnh."

"Giúp tôi xắt hành tây..."

Nhìn Đoan Mộc Ninh bận rộn nấu ăn, Chu Phóng không khỏi mỉm cười.

"Tiểu Ninh, cậu nấu cơm quét tước gì đều giỏi, ai lấy được cậu thật có phúc."

"Vậy anh lấy tôi đi." Đoan Mộc Ninh thản nhiên nói.

Chu Phóng cười gian, "Tôi sao lấy cậu được a, tôi lớn như vậy mà làm nương tử, cậu muốn ôm cũng ôm không hết đâu."

"Vậy đổi lại anh ôm tôi là được." Ngữ khí Đoan Mộc Ninh vẫn bình tĩnh như trước.

"Khụ, vậy là thành cậu lấy tôi rồi."

"Cũng không sao."

"Tôi đi xem lại dây pháo, không ở đây làm phiền cậu nữa, haha."

Chu Phóng ảo não chuồn đi.

Nhìn bóng lưng hắn biến mất khỏi tầm mắt, Đoan Mộc Ninh nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng mỉm cười.

Nấu ăn quét tước đều giỏi thì sao, người mình thích cũng sẽ không vì vậy cùng mình ở một chỗ.

Chuẩn bị đến trưa, đồ ăn bày biện trên bàn đặc biệt phong phú.

Ngoài trừ món rau xào đầy đủ sắc hương, Đoan Mộc Ninh còn chuyên tâm làm một đĩa salad hoa quả, thêm một đĩa sủi cảo nóng hầm hập.

Vừa xem chương trình tạp kĩ trên tivi vừa ăn cơm, cùng nhau tán gẫu vài câu, không khí thật hòa thuận,vui vẻ.

Vì là ngày tết nên Đoan Mộc Ninh được Chu Phóng "ân chuẩn" cho uống một ly rượu nho.

Uống vào trên mặt ửng đỏ nhưng không say, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Gần tới mười hai giờ, Chu Phóng được cả đám bạn học nào là Lâm Vi, Ôn Đình, Chu Tân Tân, Lưu Tuấn Kiệt, liên tục gọi điện chúc tết.

Đoan Mộc Ninh tuy biết Chu Phóng là người có duyên, nhưng nhìn hắn cười vui vẻ, cùng mọi người chúc mừng năm mới, còn điện thoại của mình nãy giờ vẫn chưa run lên một lần,trong lòng không tránh khỏi buồn bã.

Cậu cùng với bạn học có quan hệ không tốt.

Người thân cũng không có.

Nói thẳng ra là sẽ không có ai gọi điện cho cậu.

Đang nghĩ như vậy, không ngờ di động đột nhiên reo lên.

"Tiểu Ninh, chúc mừng năm mới..." âm thanh nam nhân từ bên kia truyền tới không biết có phải vì kích động hay không mà có chút run rẩy, "Con ăn tết thế nào? Có ăn cơm tất niên không? Đang làm tiệc tối sao?"

Đoan Mộc Ninh trầm mặc một lát, nhẹ giọng đáp, "Ừm, tốt lắm."

"Ha ha, nói cho con biết một tin tốt, ba đã giúp con liên hệ với một trường học tốt, là một trường trung học rất tuyệt..." dường như đã uống rượu, nói chuyện một lát liền thở dốc.

"Cám ơn."

"Tiểu Ninh à, ba mua rất nhiều quà cho con, ha ha, đã gửi đi rồi, nhớ kiểm tra và nhận nha."

"Ừ."

"Nói lảm nhảm cái gì, anh say quá rồi." đầu dây bên kia vang lên giọng trầm thấp của nam nhân, "Cậu là Tiểu Ninh phải không?"

"Phải."

"Ba cậu hôm nay có tiệc, uống hơi nhiều rượu, cậu đừng để ý. Việc chuyển trường hãy tự mình cân nhắc, chúng ta không ép cậu."

"Được."

"Ta cúp điện thoại đây."

Nghe tiếng ân cần quan tâm từ đầu dây kia, Đoan Mộc Ninh có chút nghi hoặc, người kia là ai? Âm thanh nghe trầm ổn, chẳng lẽ lại là một chú, bác ở đâu lòi ra?

Ngẩng đầu nhìn thấy Chu Phóng đứng trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu, "Cậu phải chuyển trường sao?"

"Tôi còn chưa đồng ý."

Chu Phóng trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói, "Có lẽ...Cậu cũng nên đi cùng cha cậu, tôi không cách nào tiếp tục chăm sóc cậu nữa." Thần sắc có chút ảm đạm.

"Không có liên quan."

"Ý tôi là, cậu rồi sẽ trưởng thành, không thể việc gì cũng đều ỷ lại vào tôi."

"Thế rồi sao? Anh muốn giao tôi cho người đàn ông xa lạ kia sao?" sắc mặt Đoan Mộc Ninh cứng đờ, ngón tay nắm chặt trong túi quần, "Muốn đuổi tôi sao? Tôi rất phiền phức phải không?"

"Cái đứa nhóc luôn chỉ biết đoán mò này, tôi làm sao mà bỏ cậu được chứ." Thở dài, bất đắc dĩ nói, "Tôi cảm thấy cha cậu thật sự rất thương cậu..."

"Không đúng, ở cùng với anh tôi mới thấy giống người một nhà." Đoan Mộc Ninh ngẩng đầu cười cười, "Anh không chê tôi phiền là tốt rồi."

"Ngốc." Chu Phóng đưa tay định xoa đầu Đoan Mộc Ninh, nhưng lại đột ngột dừng lại, rút tay về.

"Tiểu Ninh, tôi có chuyện muốn nói rõ với cậu." Chu Phóng kéo Đoan Mộc Ninh đến salon ngồi xuống, "Cậu bây giờ còn nhỏ, có thể chưa hiểu rõ nói thế nào là "đều là nam sinh thì có việc gì", nam sinh lúc đó...Nói thế nào đây, nam sinh trong lúc đó cũng rất nguy hiểm. Cậu đã từng nghe qua đồng tính luyến ái chưa?"

"Tôi...tôi không biết." Tim Đoan Mộc Ninh run lên, bối rối cắt lời hắn.

"Tôi chỉ sợ tôi không chú ý, ngay thời kì phát triển của cậu khiến cho tính hướng của cậu bị thay đổi, như vậy đối với cậu quá tàn nhẫn." Chu Phóng cẩn thận tìm kiếm từ ngữ, sau một lúc mới nói, "Cậu bây giờ còn rất ngây thơ, nếu bị kẻ không phân nặng nhẹ như tôi đùa giỡn khiến cậu thích nam nhân, tôi đây nếu có chết cũng không đền hết tội."

"Tôi sẽ không thích nam nhân." Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại sợ hãi run rẩy không kiềm chế được.

Hắn thực sự chán ghét đồng tính luyến ái sao? Hắn cũng không phải người đồng tính..

Cậu chỉ đơn giản là thích hắn, nghĩ muốn cùng hắn gần gũi, ôm hắn thôi cũng cảm thấy vui rồi, bị hắn hôn lại thấy hạnh phúc vô cùng.

Thì ra hắn ghét mình như vậy...

So với bị hắn ghét bỏ, tự mình trong lòng biết là được rồi.

"Chu Phóng, anh yên tâm đi, tôi sẽ không vì những việc đó mà đi thích nam nhân." Thanh âm tỏ ra bình thản, móng tay lại cắm sâu vào lòng bàn tay.

"Vậy là tốt rồi." Chu Phóng nhẹ nhõm thở hắt ra, ngồi xuống đưa tay xoa đầu cậu, "Chờ cậu trưởng thành sẽ có cơ hội gần gũi nữ nhân."

"Ừ, chắc vậy."

"À...Còn một việc muốn nói với cậu."

Đoan Mộc Ninh ngoan ngoãn gật đầu, "Anh nói đi."

Chu Phóng nhẹ nhàng cười cười, "Có nữ sinh thổ lộ với tôi, tôi cũng thích cô ấy nên nhận lời rồi."

"Thật vậy...sao." Đoan Mộc Ninh dừng một chút, cười nói, "Thật tốt, anh cũng đã đến tuổi này, trước khi tốt nghiệp thử quen bạn gái cũng tốt..."

"Ừ, tôi nói chờ sau khi tốt nghiệp thì cùng dọn về ở chung, cũng không muốn ảnh hưởng việc học tập của cô ấy."

"Cô ấy...Thành tích tốt lắm à?"

"Đúng vậy, cho nên tôi cũng phải cố gắng, thi đỗ vào cùng trường với nàng, hai người cùng một chỗ." Chu Phóng khẽ thở dài, "Ngày nghỉ cũng phải chăm chỉ ôn bài."

Đoan Mộc Ninh trầm mặc một lát, cam chịu, cắn chặt răng.

"Lão sư của chúng tôi nói trong kì nghỉ sẽ có kì thi văn học, anh nên tham gia thử đi. Đoạt giải có thể được đề cử vào thẳng đại học. Đến lúc đó có thể cùng bạn gái học chung một trường, không phải rất tốt sao?"

Chu Phóng quay đầu nhìn chằm chằm Đoan Mộc Ninh, "Cậu thật sự nghĩ vậy?"

"Ừ." Đoan Mộc Ninh gật đầu, "Có thể nói cho tôi biết người kia là ai không? Có phải...Ôn Đình không?"

"Haha, Ôn Đình làm sao mà có cửa chứ, người kia là...Tân Tân, có phải cô ấy rất đáng yêu không?"

"A...Là cô ấy à." Đoan Mộc Ninh nắm chặt ngón tay, "Tôi còn tưởng anh chỉ thích mấy nữ sinh nhu mì im lặng, Chu Tân Tân...thật là sôi nổi."

Chu Phóng nhún nhún vai cười cười, "Tôi không thích không khí im lặng, tôi thích nữ sinh hoạt bát, có thể cùng các cô ấy tâm tình thoải mái thật là tốt."

Trái tim đau xót, Đoan Mộc Ninh gục đầu xuống, nhẹ giọng, "Đúng vậy, hoạt bát sáng sủa mới dễ ở cùng, người lúc nào cũng im lặng...Đổi lại là ai, cũng đều không thích."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top