Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

❄ Chương 21: Tỏ tình ( Thượng )

Tựa như nghi thức bàn giao, Chu Phóng đem Đoan Mộc Ninh giao cho cha cậu.

So với sự mất mát trong lòng, quan trọng hơn là cậu ấy có thể thoát khỏi "ma chưởng" của mình, trưởng thành trong hoàn cảnh tốt hơn.

Cha cậu ấy sẽ yêu thương cậu ấy hơn, Chu Phóng hiểu rõ, Đoan Mộc Ninh ngoài miệng nói không cần người cha này, nhưng trong tận đáy lòng cậu vẫn luôn khao khát có một người cha.

Như vậy cũng tốt, cậu ấy có thể đạt được nguyện vọng, mình cũng có thể yên lòng.

Mấy năm nữa trưởng thành rồi, không biết cậu ấy còn nhớ mình hay không?

Chu Phóng hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra, đột nhiên cảm thấy con người đang bi thương này thật xa lạ, liền thông suốt nở nụ cười, nhặt một vỏ lon bên đường, nhắm chính xác thùng rác đá vào.

Mấy ngày sau là lễ trao giải của giải thưởng văn học lớn, được cử hành tại Bắc Sơn.

Chu Phóng nằm trong top ba, sau khi nhận thư mời thì lập tức xuất phát đi đến thành phố bên cạnh.

Ngồi trên xe bus, trong lòng đang nghĩ lại lúc trước khi bước lên xe, ánh mắt Đoan Mộc Ninh không biết đang che dấu cảm xúc gì, đứng lẫn trong đám đông mọi người đến tiễn.

Có lẽ sau khi hắn lấy giải thường về thì Đoan Mộc Ninh đã cùng cha đi mất rồi.

Ừ, kỳ thật như vậy cũng tốt, sẽ xem cái ôm vừa rồi như lời tạm biệt, mặc dù là một lúc miễn cưỡng ôm thật nhiều người, nhưng ngón tay mình lại nhẹ nhàng đặt trên vai cậu ấy vỗ vỗ.

Lúc Chu Phóng lấy giải thường trở về, tin tức tuyển thẳng vào đại học cũng được công bố.

Giáo sư khoa Trung văn của đại học Thiên Hà rất thích hắn, sau khi cùng nhà trường trao đổi qua, Chu Phóng liền đồng ý.

Lúc mọi người đang bận rộn sứt đầu mẻ tráng cho thi tốt nghiệp thì Chu Phóng vì đã xác định được vào thẳng đại học, nên vô cùng nhàn hạ, cả ngày ngồi trong văn phòng Bách Xuyên xã xử lý chuyện báo trường, hơn nữa cùng mọi người chọn ra một xã trưởng mới thích hợp.

Đến lúc xế chiều, đang nằm một mình mệt mỏi trên ghế salon, đột nhiên nghe tiếng đập cửa dồn dập.

Lúc mở cửa, nhìn thấy người đứng trước mặt là Đoan Mộc ninh, còn nghĩ là bị hoa mắt.

Trầm mặc một lúc lâu, Đoan Mộc Ninh mở miệng nói, "Tôi muốn nói chuyện với anh, có được không?"

Nhớ lại lần đầu gặp nhau, cậu ấy cũng dùng ngữ khí đạm mạc như thế này.

Chu Phóng gật đầu, đi theo cậu ấy tới bờ sông cạnh trường học.

"Cha cậu... Đến tìm cậu rồi chứ?" Chu Phóng hỏi.

"Ừ, tôi cự tuyệt rồi." Đoan Mộc Ninh bình đạm trả lời.

Lúc bọn họ đến tìm, Đoan Mộc Ninh liền hiểu được là Chu Phóng bán cậu đi rồi, là Chu Phóng đem cậu giao cho người cha xa lạ kia.

Tuy sớm đã biết hắn không muốn ở cùng mình nữa, nhưng khi nghe được từ miệng nam nhân kìa nói, "Ta và Chu Phóng đã bàn bạc qua", trong lòng vẫn rất khó chịu.

Hắn gấp gáp tống mình đi, Đoan Mộc Ninh tuy không rõ nguyên nhân, nhưng có thể đoán được, là hắn không muốn cùng "đứa nhỏ" lúc nào cũng ỷ vào hắn tiếp tục sống chung nữa.

Một bên thì chiến tranh lạnh với cha, lại nghe được bạn học nói hắn tham gia lễ trao giải.

Chu Phóng mang theo huy chương vàng chói mắt trở về, đồng thời mang cho trung học Nhân Xuyên danh tiếng có người đoạt giải nhất cuộc thi văn học lớn, lúc đó tin tức hắn được tuyển thẳng vào đại học cũng được công bố.

Đại học Thiên Hà nghe nói là một trong những trường tốt nhất.

Khoa Trung văn, cũng là một trong những khoa văn mà mọi người tranh nhau sứt đầu mẻ trán để được vào.

Đoan Mộc Ninh nhìn Chu Phóng vui vẻ, đồng thời cũng định được mục tiêu cho mình, tương lai phải cố gắng thi đỗ vào trường của bọn họ, làm niên đệ của hắn, đến lúc đó Chu Phóng không còn lý do gì để nói mình là trẻ con nữa...

[niên đệ: đàn em năm dưới]

Đoan Mộc Ninh vì có mục tiêu để phấn đấu mà trở nên vui vẻ hơn, nhưng lại bị một số lời đồn làm cho đầu óc hỗn loạn.

Khoa Trung văn có rất nhiều mỹ nữ.

Chu Phóng còn là loại nam sinh rất được các cô gái yêu thích.

Cậu bạn này thật diễm phúc, trường đại học T khoa Trung văn đích thị là một bụi hoa.

Không chỉ là bụi hoa, nhìn chất lượng thì phải gọi là một ngự hoa viên mới chính xác.

Mọi người đều âm thầm, lén lút bàn luận như vậy.

Chu Phóng không phải đồng tính luyến ái, trên đại học những người không yêu đương lại ít hơn đầu ngón tay, trong khoa Trung văn lại đầy mỹ nữ, Chu Phóng khẳng định không quá ba năm sẽ có bạn gái.

Mình lại học ở trường trung học xa như vậy, chẳng lẽ phải nhẫn nại ba năm, ba năm sau chạy đến trường hắn, lại chỉ có thể nhìn hắn choàng vai mỉm cười với cô gái khác?

"Tiểu Ninh, cậu muốn nói gì à?" Chu Phóng ôn nhu hỏi.

"Một lát anh có đến họp mặt không?"

"Họp mặt gì?"

"Mọi người trong Bách Xuyên xã không phải sắp mỗi người một nơi sao, Chu Tân Tân tổ chức họp mặt mọi người lần cuối, trước khi anh về đã định hết rồi."

"Phải không, haha, tôi cũng không biết." Chu Phóng cười cười, thở dài, "Quả nhiên lúc tôi không có ở đây, đám người kia dám làm phản."

"Tôi nghe nói anh sẽ được tuyển thẳng vào khoa Trung văn ?"

"Đúng vậy đó."

"Vậy chúc mừng anh."

Chu Phóng bất đắc dĩ nhún nhún vai, "Thật ra tôi thích khoa Lịch sử hơn, tiếc ghê, tôi không muốn học Trung văn."

"Đến trường rồi có thể đổi ngành mà."

"Tiểu Ninh." Chu Phóng đột nhiên gọi tên cậu, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang siết chặt của đối phương, "Cậu gọi tôi ra đây là để nói việc này sao?"

"Ù, muốn chúc mừng anh, tôi cũng không biết tặng anh cái gì nên đã viết cái này."

Chu Phóng nhận lấy từ tay cậu, tỉ mỉ nhìn ngắm bức tranh chữ, tự thể sâu sắc, là bài Giang Thành Tử của Tô Thức.

Thập niên sinh tử lưỡng mang mang, bất tư lượng, tự nan vong, thiên lý cô phần, vô xử thoại thê lương.

[Mười năm sinh tử mờ mịt, không nhớ đến, cũng không thể quên, nấm mồ cô độc ngàn dặm xa xôi, thê lương không nói hết.]

"Cậu tặng tôi cái này..."

"Anh lần trước nói tặng quà sinh nhật cho tôi, lại quên mất, nhưng tôi nhớ rất kỹ, anh không viết cho tôi thì để tôi viết tặng anh." Ngữ khí bình thản, tựa hồ chỉ là đang nói sáng nay ăn bánh quẩy ngon lắm.

Bài từ tiếc thương vong thê kia khiến Chu Phóng trong lòng bất an.

Đêm Giáng Sinh đó luôn có cảm giác không tốt, tựa hồ rất lâu sau đó mới tỉnh ngộ, tâm tình càng trở nên mãnh liệt hơn.

Đến chiều, tất cả mọi người trong Bách Xuyên xã cùng đến KTV liên hoan, Chu Tân Tân mời người, Chu Phóng chiêu đãi.

Coi như là tiệc chia tay.

Vì mọi người đều đã đến năm học cuối, mọi việc trong Bách Xuyên xã cần giao lại cho các đàn em năm dưới đảm nhận, nhóm lão thành vẫn theo từ thuở mới ra đời, cuối cùng cũng đến lúc về hưu rồi.

Chu Phóng nói, "Bách Xuyên xã giống như đứa con của chúng ta, lúc mới sinh thì tóc tai lưa thưa, đến hiện tại thì tóc đen đầy đầu đẹp đẽ, chúng ta những người cha mẹ này cũng đã vì nó mà lao tâm lao lực bận rộn ba năm, hiện tại đến lúc phải giao đứa con cho người khác rổi."

Ánh mắt nhìn đến Đoan Mộc Ninh, nhẹ nhàng cười, "Thật không nỡ mà."

Đoan Mộc Ninh thản nhiên nói, "Nếu tin tưởng thì giao cho tôi đi."

Mọi người giật minh nhìn cậu, cậu lại sắc mặt không đổi, giọng điệu nhẹ như gió, "Tôi không cần phải làm xã trưởng, tôi chỉ muốn tiếp tục làm tốt tờ báo này, con của anh, không phải nên nhận tôi làm cha nuôi sao?"

Ánh mắt nhìn thẳng vào Chu Phóng, người kia lại chỉ cười cười, tránh đi.

"Cậu không được."

"Tại sao?"

"Cậu còn nhỏ."

Nói đến đây liền ngừng lại, không ai lên tiếng, chung quanh ầm ĩ tiếng hò hét, tiếng hát đinh tai nhức óc trong KTV, ánh đèn lập lòe khiến mọi thứ trở nên mơ hồ.

Đoan Mộc Ninh cúi đầu, nhẹ giọng, "Thì ra anh vẫn chỉ xem tôi là một đứa trẻ."

Thanh âm quá nhỏ, bị tiếng hát đâm nhĩ lấn át đi, Chu Phóng không nghe thấy, Đoan Mộc Ninh cũng không muốn hắn nghe được, chỉ là tự mình nói với mình.

"Chẳng qua vẫn khi dễ tôi là một đứa trẻ."

"Anh lại không nghĩ tới, đứa trẻ kia, lại thật lòng rất thích anh."

Không khí ly biệt nồng nặc, mọi người ở trong KTV hát hết cả một buổi chiều, Chu Tân Tân lại còn uống rượu, hát đến khàn cả giọng.

Bằng hữu cùng nhau cả đời, những ngày này đã không còn nữa, một câu, cả đời...

Nhịp điệu đã chạy xa vạn dặm rồi, khiến lòng mọi người đều run lên.

Cuối cùng thì ném micro, đến bên cạnh Chu Phóng vỗ vai, "Đại ca, anh lên đại học nhớ tìm một đại tẩu về."

Chu Phóng cười búng búng vào đầu nàng, "Nha đầu này, suốt ngày chỉ nghĩ mấy chuyện đó, đồ thần kinh."

Chu Tân Tân ngồi trên sopha trong góc phòng, khóc nức nở.

"Em sẽ thi vào Hoa Đại, sau này không còn được cùng nhau ca hát, uống rượu nữa..."

"Nha đầu, đừng suốt ngày nghĩ chuyện ăn uống, ca hát, em cũng phải biết trang điểm lên một chút đi, em xem, em mấy tuổi rồi, da mặt sao lại nhăn như vỏ cây." Chu Phóng đi qua nhẹ nhàng vỗ lên vai Chu Tân Tân, "Em tốt xấu cũng đều là muội muội của anh."

Chu Tân Tân lấy tay áo lau nước mắt, ngẩng đầu cười cười, "Anh dù là tên vô lại, cũng là ca ca của em!"

Cuộc chơi kéo dài đến tận năm giờ.

Hoàng hôn ánh vàng rực rỡ, đem thành phố này bao phủ dưới ánh vàng.

Sau khi mọi người chia tay nhau tản đi, Chu Phóng cùng Đoan Mộc Ninh im lặng suốt quãng đường về nhà.

Con đường vốn dĩ rất dài, không hiểu vì sau lại cảm thấy quá ngắn, thoáng chốc cửa nhà đã ở ngày trước mắt.

"Bất luận như thế nào, ông ấy cũng là cha ruột của cậu, đối với ông ấy tốt một chút." Chu Phóng vừa nhẹ giọng nói, vừa đưa tay xoa đầu Đoan Mộc Ninh, "Sau này phải biết chăm sóc bản thân, không được nghịch ngợm nữa, có biết không?"

Đoan Mộc Ninh không lên tiếng.

"Sau này có duyên sẽ gặp lại." Chu Phóng thở dài, xoay người đi, lại bị tay cậu kéo lại.

"Cậu..."

Nhón chân, đôi môi kề đến, Chu Phóng nghi hoặc bị Đoan Mộc Ninh dùng môi chặn lại.

Đoan Mộc Ninh không thuần thục, chỉ biết dùng miệng áp sát vào đối phương, vươn lưỡi với vào bên trong khoang miệng của Chu Phóng bởi vì kinh hãi mà mở lớn.

Nụ hôn thuần túy không mang theo ý nghĩ gì, không có kỹ thuật, chỉ nhẹ nhàng cùng hắn va chạm đầu lưỡi, sau đó nhẹ nhàng rời ra.

"Tôi có lời muốn nói với anh." Vì nụ hôn kia mà bị một màn sương giăng lên mờ mịt, Chu Phóng không nhìn rõ ánh mắt Đoan Mộc Ninh, chỉ cảm thấy cậu ấy đỏ mặt, thanh âm rất nhỏ, còn đang run rẩy.

"Tôi.... Tôi thật sự rất thích anh." Nắm chặt bàn tay mà nói ra, tâm tình trở nên thoải mái hơn rất nhiều, "Không phải là cái dạng con nít yêu thích người khác."

"Tôi luôn muốn hôn anh, muốn anh ôm tôi, chính là loại... giống như đối với người mà mình yêu thích."

Chu Phóng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Nhìn vẻ mặt đứa trẻ đứng đối diện thật tâm nói thích mình, cũng không biết nên vui mừng vì hai người tâm ý tương thông, hay là nên khổ sở vì hai người không thể không chia cách?

"Tiểu Ninh, cậu còn nhỏ, thích một người không phải chuyện đơn giản, huống chi còn là đồng tính."

"Tôi còn nhỏ, tôi thích anh một cách đơn thuần, không được sao?"

"Ý tôi là, chúng ta đều là nam, nếu như cùng nhau ở chung môt chỗ, cần phải cân nhắc, đối mặt rất nhiều vấn đề, tuổi cậu còn nhỏ, bây giờ không có cách nào gánh vác nỗi những thứ kia." Nói như vậy, trong lòng cảm thấy rất khổ sở, hít thở cũng không thông, nếu như mình có thể ích kỷ một chút... ích kỷ thêm một chút nữa, đem cậu ấy cột vào bên người, bất kể tương lai có thế nào, khi nào cậu ấy còn đơn thuần như vậy liền trói chặt cậu ấy, thậm chí khiến cho cậu ấy vì mình mà hoàn toàn biến thành đồng tính luyến ái....

Như vậy có được không?

Vì quá quan tâm đến cậu ấy, nên càng phải cân nhắc cho tương lai cậu ấy.

"Cậu đi với cha đi, tôi không cách nào hứa hẹn gì với cậu, càng không thể cùng cậu ở một chỗ, tuổi cậu còn nhỏ, chưa đến lúc nói chuyện tình cảm."

Chu Phóng vẫn cười ôn nhu như trước, nhưng trong mắt Đoan Mộc Ninh, nụ cười đó vô cùng chói mắt.

"Tôi muốn biết, anh có thích tôi không?"

Kích động đến mức trực tiếp hỏi thẳng hắn, đã quên mất mặt mũi, tôn nghiêm các loại, chỉ muốn nhanh chóng biết được cảm giác của hắn đối với mình, thanh âm của Đoan Mộc Ninh càng run rẩy.

"Dù chỉ là một chút thôi, có hay không?"

Chu Phóng trầm mặc.

Đoan Mộc Ninh vẫn chăm chú nhìn vào hắn, nhìn vào ánh nắng rọi trên mặt hắn, nhìn hàng lông mày vẫn nhíu chặt.

Hắn lại trước sau không tỏ ra thái độ gì.

"Tôi hiểu rồi, cám ơn anh trong khoảng thời gian này đã chăm sóc tôi, cũng cám ơn anh đã gọi cha tôi tới đón."

Cảm giác lập tức trở nên xa lạ, đau đến không thể thở nổi, Đoan Mộc Ninh liếc nhìn Chu Phóng một cái, xoay người đi vào nhà, lưng thẳng tắp, không hề để ý đến người phía sau gọi cậu, âm thanh bị áp lực đè nén.

"Đoan Mộc Ninh, tôi không nói cho cậu biết nguyên nhân, cậu sau này sẽ rõ."

Câu nói kia, cuối cùng cũng không lọt được vào tai cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top