Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

❄ Chương 7: Vấn đề là ai câu dẫn ai? ( Thượng )

Giang Ninh một mình đi siêu thị mua thức ăn, lấy tiền Chu Phóng đưa cho tiêu hết toàn bộ, mua một đống lớn rau dưa hoa quả, hai tay xách hai túi to, về nhà phải dùng chân đá cửa.

Chu Phóng mở cửa, nhìn thấy người đứng trước mặt xách hai túi to tướng, nhăn mặt nhíu mày, "Mua nhiều như vậy?"

"Ừ, ngày nghỉ anh không phải không đi ra ngoài sao, mấy ngày đó ba bữa đều giải quyết ở nhà."

Chu Phóng cười nói, "Cậu lo lắng thật chu đáo a, ba bữa đều chuẩn bị cho tôi?"

Giang Ninh giật đầu.

Chu Phóng đưa tay giữ cửa cho cậu vào nhà.

Nhìn cậu sắp xếp rau củ, phân loại mọi thứ bỏ vào tủ lạnh, tâm tình Chu Phóng đột nhiên phức tạp.

"Cậu là con trai, sao lại chịu khó như vậy..." Chu Phóng quen thói lười biếng, cảm thấy đàn ông con trai ai cũng như vậy, hiện tại nhìn thấy tên nhóc "bảo mẫu" giỏi giang kia, thấy rất kinh ngạc.

"Tự lực cánh sinh không tốt sao, không giống như anh, lớn vậy rồi cũng không biết nấu cơm."

Chu Phóng sờ sờ mũi, "Tôi thích tự do thoải mái."

"Tự do không phải lười biếng nha, chăn của anh quanh năm không gấp, bên trong sẽ có rận."

Chu Phóng vẫn tươi cười, không hề cảm thấy mất mặt, "Dù sau mắt tôi cũng không phải kính hiển vi, không nhìn thấy được rận, không cần quản nó."

"Nhà bếp của anh bẩn như vậy, sẽ biến thành môi trường cho vi khuẩn sinh sôi."

"Ừ..."

"Còn phòng sách, tôi vừa rồi đi ngang có nhìn thoáng qua, giống hệt như hang ổ thổ phỉ."

"Cậu đừng nói trực tiếp như vậy được không a?" Chu Phóng bị cậu nhìn có chút không được tự nhiên, lại sờ sờ mũi.

"Đừng có sờ nữa, sờ đến mũi tẹt xuống sẽ không tốt."

"..." Chu Phóng nói gì nhìn lên trời, một lúc sau mới thở dài, bất đắc dĩ nói, "Nói chuyện với cậu sao cứ giống như hoàng đế đang giáo huấn thái giám vậy nhỉ? Cậu làm như vậy tôi cảm thấy mình tội lỗi đầy người đó, có biết không?"

"A, đó là vì anh chột dạ."

Nhìn vẻ mặt trước sau như một của cậu, Chu Phóng quyết định không so đo với người kia nữa, mình là người khoan dung độ lượng, huống chi thằng nhóc mới chỉ lên đại học, đơn thuần như con một con búp bê, thật sự không cần phải tranh cãi cùng cậu ta. Lỡ như động chạm cậu ta, mình sẽ không có cơm ăn.

"Kia, bạn học Giang, cậu đang bận, tôi đi xem tivi vậy."

"Ừ, anh muốn ăn gì?"

"Tùy cậu."

Trở lại nằm xuống ghế salon, mở tivi, nghe tiếng người chủ trì nói liên tục trên tivi như súng liên thanh, Chu Phóng tâm thần bất ổn.

Chẳng biết tại sao, cảm thấy người kia không hề đơn giản, tuy rằng cậu ta ngoài mặt luôn tỏ ra không có gì, nhưng trực giác cảm nhận được cậu ta dường như cố ý tiếp cận mình.

Kỳ quái hơn chính là trên người cậu ta toát ra khí chất đặc biệt, rất giống với người trong ký ức.

Năm đó chính hắn tận mắt nhìn thân thể Tiểu Ninh bị tấm vải trắng phủ lên, đẩy ngang qua trước mặt, khoảnh khắc kia đầu óc trống rỗng, toàn thân lạnh đến thấu xương.

Sau đó cha cậu đem thi thể hỏa táng, mang tro cốt đi, tro cốt của mẹ cậu cũng mang về quê nhà, hắn chỉ có thể khắc tên cậu ấy lên cái cây trong sân làm kỷ niệm.

Đứa nhóc gầy nhom kia, nếu như còn sống, cậu ấy trưởng thành không biết sẽ ra sao?

Đang trong giai đoạn trưởng thành, năm năm chắc sẽ thay đổi ít nhiều a?

Hồi tưởng lại, nhớ đến bộ dáng người kia trong ký ức, dường như trở nên mơ hồ, mông mông lung lung như khói mây.

Nhưng mọi chuyện về cậu ấy lại nhớ rõ ràng, chậm chí từng lời cậu ấy nói đều khắc sâu trong lòng.

Cho nên lần trước khi Bảo Đinh nói "Cho nó nhận tôi làm cha nuôi", hắn mới có phản ứng bất thường như vậy.

Hiện tại, dù là Bảo Đinh trên mạng, hay thằng nhóc họ Giang trước mặt này, đều làm cho Chu Phóng có cảm giác như đã từng quen biết, khiến hắn rất phiền nhiễu.

Có lẽ do hắn quá nhớ người kia, nên bất giác tìm hình bóng cậu ấy trên người người khác.

"Cơm xong rồi, ăn thôi." Giang Ninh mang thức ăn sang bàn, còn có cháo.

Chu Phóng ngồi xuống ghế, đột nhiên đến gần, đưa tay nâng cằm cậu lên, nhìn đối phương một lúc lâu, sau đó hỏi, "Cậu tên gì?"

"Giang Ninh." Ngữ khí bình thản, cũng không ngại động tác của Chu Phóng.

Chu Phóng lại nhìn vào ánh mắt Giang Ninh, buông cậu ra, buồn bực xoa xoa sau gáy, "Năm nay sao ở đâu cũng đều có Ninh vậy chứ a."

Giang Ninh mặt lạnh hỏi, "Anh nói gì vậy?"

"Không có gì, vốn thấy cậu giống một người bạn, nhưng hiện tại xem ra không giống lắm."

"A? Giống thế nào?" Giang Ninh tỏ ra hứng thú, nhìn vào mắt đối phương.

"Người bạn kia của tôi so với cậu đáng yêu hơn nhiều, còn hay đỏ mặt, còn cậu... bao quanh chỉ có một từ trường rất đáng ghét."

"Vậy à, anh rất ghét tôi sao?"

"Không" Chu Phóng cười phủ nhận, lại thêm một câu, "Nếu cậu không dùng ánh mắt lăng trì vào tôi, có lẽ tôi sẽ thích cậu."

[Ý anh Phóng kêu em Ninh nhìn ảnh chằm chằm soi mói đó]

Giang Ninh khinh khẽ nở nụ cười, "Tôi nào có dùng ánh mắt lăng trì anh đâu?"

Tôi đó là câu dẫn, hiểu không hả? Anh thật ngốc, đã hiểu không đúng, lại còn hiểu sai rất nghiêm trọng. Tuy rằng nghĩ vậy, nhưng tuyệt đối không thể nói ra.

"Được rồi, ăn cơm." Nhìn ánh mắt cậu ý vị thâm trường, Chu Phóng chỉ còn biết cúi đầu né tránh, cầm lấy đũa gắp thức ăn.

"Ăn ngon không?" Ngữ khí của Giang Ninh đột nhiên trở nên ôn nhu, làm Chu Phóng giật mình một phen.

Chu Phóng nhìn bộ dáng nhu hòa của đối phương, mặt lạnh băng, nghiêm túc nói, "Cũng được, có thể nuốt."

Sắc mặt đối phương nháy mắt trở nên lãnh đạm, "Ăn ít thôi."

Chu Phóng tiếp tục "hào phóng" gắp đồ ăn, còn vô sỉ nói, "Không được, rau này không rẻ, không thể lãng phí thức ăn."

Nhìn Chu Phóng ăn như hổ đói trước mặt, Giang Ninh có chút bất đắc dĩ nói, "Anh bao lâu rồi không có bữa cơm ngon? Lúc nào cũng ăn mì sao?"

"Ừm." Chu Phóng lười trả lời, chỉ gật gật đầu.

"Anh thật là không biết chăm sóc bản thân."

"Khụ khụ." Chu Phóng bị làm cho nghẹn, vội vàng uống một hớp nước, dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Giang Ninh hỏi, "Cậu nói câu này, sao nghe cứ như bà vợ nói chuyện với ông chồng vậy?"

Giang Ninh thản nhiên nói, "Ăn cơm của anh đi, nguội rồi."

"Ây, cậu chỉ là khách, ở nhờ nhà tôi, đừng có kiêu ngạo quá a, tôi có thể tùy hứng đuổi cậu đi đó."

"Không ăn thì tôi dọn." Bàn tay đưa qua cầm cái dĩa trước mặt Chu Phóng, lại bị hắn nhẹ nhàng cầm lấy, Giang Ninh nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Phóng cười cười, "Cám ơn cậu quan tâm tôi."

Ngữ khí cực kỳ buồn nôn, không khác gì tên lưu manh trên đường trêu ghẹo tiểu mỹ nhân.

Giang Ninh trong lòng nổi bão, trên mặt lên không một gợn sóng, cũng không rút tay về, để mặc hắn tiếp tục nắm.

"Không cần khách sáo, là việc tôi phải làm."

"Này... Tối nay giúp tôi trải giường, được không?"

Nụ cười xấu xa tuy rằng khiến người ta muốn cho hắn một cước, nhưng mà... tim Giang Ninh lại đập như trống dồn.

Giang Ninh dùng tay kia cầm lấy chén nước uống ngay một hơi, nhẹ giọng trả lời, "Được."

"Vậy tiện thể giúp tôi chuẩn bị nước tắm luôn được không?"

Tiếp tục cười xấu xa, mục đích muốn chọc giận đối phương, đáng tiếc dường như không đạt được hiệu quả, Giang Ninh ngồi đối diên cư nhiên nhếch khóe miệng nhẹ nhàng cười.

"Được."

"Giúp tôi tắm."

"Ừ."

"Vậy đi, ăn cơm thôi." Chu Phóng vỗ nhẹ lên mu bàn tay Giang Ninh, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Thật ra trong lòng Giang Ninh đang rất khẩn trương.

Hắn sẽ không vô sỉ đến mức bắt mình tắm cho hắn thật chứ...

Bảo mẫu này có phải nhiều nghĩa vụ quá rồi không a?

Kết quả sau khi ăn cơm xong, Chu Phóng vô cùng ung dung, duỗi hai chân nằm trên ghế salon xem tivi.

Không hề có chút ý muốn giúp Giang Ninh thu dọn bát đĩa.

Giang Ninh lạnh lùng nhìn hắn một lát, rốt cục đầu hàng, chính mình thu dọn toàn bộ bát đĩa trên bàn đi đến nhà bếp, rửa sạch sẽ rồi quay lại lau khô bàn ăn.

Chu Phóng vươn chân trước mặt Giang Ninh quần áo sộc sệch, cười xấu xa nói, "Vất vả cho cậu rồi."

Giang Ninh thản nhiên cười, "Không vất vả."

"Này, giúp tôi pha nước tắm đi."

"Ừm, có ngay."

Giang Ninh bực mình quay đầu đi vào phòng tắm, tuy rằng bị hắn xem như nô tài sai tới sai luôn làm cho trong lòng có chút bực bội, kế hoạch cũng lệch khỏi quỹ đạo một chút, nhưng mà... Giang Ninh lúc pha nước tắm, vẫn rất quan tâm người kia pha nước thật ấm.

"Pha nước xong rồi, anh muốn tắm chưa?" Đứng ở cửa hỏi.

Chu Phóng cười nói, "Tốt, thật cực khổ cho cậu quá."

Nhìn thấy hắn giống như không có gì đi đến trước mặt mình, Giang Ninh có chút khẩn trương, ở nơi hắn không nhìn thấy nhéo nhéo ngón tay, lúc này mới ngẩn đầu lên nói, "Muốn tôi giúp anh tắm không?"

"Được, giúp tôi chà lung."

Chu Phóng ý vị thâm trường nhìn Giang Ninh cười cười, "Chà lưng đó, biết không?"

"Biết." Cắng răng, nhịn xuống không bùng nổ, đi theo hắn vào phòng tắm.

"Ai, cậu đừng chê tôi keo kiệt, cậu cũng biết, tôi hiện tại không có việc làm, phải dựa vào tiền nhuận bút để sống, tôi vốn đang túng quẫn rồi, hiện tại phải nuôi con chó nhỏ không nói, còn phải lo ăn ở cho cậu. Cậu đã nguyện ý làm bảo mẫu cho tôi, tôi đây cũng nên hưởng thụ quyền lợi chủ nhân nhiều một chút, cho hết giá trị, đúng không?"

Chu Phóng vừa nói, vừa ở trước mặt Giang Ninh đem quần áo cởi sạch sẽ, chỉ còn lại mỗi cái quần lót, cứ như vậy không biết xấu hổ đứng trước mặt Giang Ninh.

Bị làn da nâu khỏe khoắn trước mặt đâm thẳng vào mắt, Giang Ninh đầu óc hỗn loạn, hắn nói gì, chính mình cũng không nghe rõ, chỉ nghe được hai chữ cuối cùng "Đúng không".

Nghe thanh âm của hắn đột nhiên dừng lại, Giang Ninh vội vàng trả lời, "Ừ, đúng."

Chu Phóng cười cười, "Đúng cái gì?"

"Anh nói rất đúng."

Chu Phóng dừng một chút, sau đó quay đầu đi, cầm khăn mặt khoát lên lưng, "Được rồi, tôi cần phải tắm, cậu tính đứng đây xem hay là đi ra ngoài?"

"Không cần tôi chà lưng sao?"

"Ha, nói đùa với cậu thôi, tôi mỗi ngày đều tự tắm, cũng rất sạch sẽ mà, không cần chà lưng đâu."

"Anh..."

"Tức giận? Ha ha, tôi còn tưởng cậu không biết nổi giận chứ."

Giang Ninh hít sâu một hơi, đột nhiên cởi nút áo trước ngực, "Không bằng tôi giúp anh chà lưng."

"Ha ha, cậu muốn tắm chung với tôi ?"

Giang Ninh bình thản nói, "Tiền nước rất đắt, cuộc sống của anh không phải rất khó khăn sao? Cùng nhau tắm, tiết kiệm tiền a."

"A, thật không cần nha, bồn tắm của tôi không chứa được hai người, chẳng lẽ cậu muốn cùng tôi tắm uyên ương dục sao?"

[Ý ảnh là 2 người tắm kiểu tình nhân đó]

"Tôi..."

"Được rồi, đừng ương bướng nữa, đấu với kẻ lọc lõi như tôi, cậu chỉ có chịu thiệt thôi." Chu Phóng đến gần, hơi thở nóng rực bên tai Giang Ninh hạ giọng nói, "Nhìn cậu, lổ tai đỏ lên hết rồi."

Giang Ninh cúi đầu nắm chặt tay, "Vậy anh tắm đi, tôi ra ngoài trước."

"Ừ, đi ra ngoài đi, tôi không có hứng thú trước mặt cậu biểu diễn một màn tắm rửa." Cuối cùng, còn cười bổ sung, "Dù sao vừa rồi thoát y cho cậu xem rõ ràng như vậy, ánh mắt đều trợn tròn, tôi nghĩ hẳn là thỏa mãn rồi, nhỉ?"

Đáp lại Chu Phóng là tiếng đóng cửa thật lớn của Giang Ninh.

Đợi cậu đi rồi, Chu Phóng mới cởi quần lót ngồi vào bồn tắm lớn.

Mặc dù vừa rồi dùng cái phương pháp này thử cậu ta, có hơi xấu xa, nhưng mà, đem cái tên bảo mẫu kỳ lạ đó về nhà, cũng nên biết rõ cậu ta đối với mình có phải có ý đồ bất lương không.

Tuy rằng Chu Phóng không tự kỷ đến mức cho rằng người khác đối với hắn đều có ý đồ, thế nhưng cái tên kia ~ lộ ra ánh mắt đó, thật làm cho lòng người bấn loạn....

Là - ánh mắt quyến rũ người ta phạm tội.

Lẽ nào cậu ta không biết? Vậy nên, vì mình cũng như vì an toàn của cậu ta, cứ phải phòng bị.

Trước hết dụ cậu ta một chút, xem ra tiểu gia hỏa kia đối với bộ dạng trần như nhộng của mình cũng không có phản ứng quá phận, còn rất thản nhiên, có thể do mình viết quá nhiều tiểu thuyết trinh thám mẫn cảm, thấy ai cũng đều có cảm giác trong bụng họ có ý nghĩ xấu xa.

Thật là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Bên trong Chu Phóng đang khinh bỉ chính mình, giải oan cho Giang Ninh, cậu bên ngoài trở về phòng ngủ trải giường, ra sức khắc chế tim đập kịch liệt trong lòng ngực.

Vừa rồi thật sự trợn tròn mắt xem màn thoát y kia, quả nhiên đúng như lời Cổ Duy, công lực của cậu còn chưa đủ thâm hậu.

Đừng nói là dụ hắn cắn câu, ngược lại còn bị hắn dụ, chính mình thiếu chút nữa...lộ ra.

Hít thở sâu, xem ra cuộc sống chung với hắn, phải suốt ngày suy nghĩ tâm cơ lẫn nhau rồi, chuẩn bị tư tưởng tác chiến thật cẩn thận mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top