Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xoảng!"

Tiếng đồ vật rơi vỡ vừa vang lên, liền ngay sau đó là một tiếng "bép" nghe muốn cháy da cháy thịt và một tiếng hét kinh hoàng:

"Mẹ!!!!! Chị Tina đánh con!!!!"

Dư Cảnh Thiên chạy ùa ra ngoài, tay trái đỡ cánh tay phải trắng nõn đang bị hằn một vệt đỏ rất rõ, miệng thì mếu, mắt ươn ướt, cứ vừa chạy vừa hét:

"Mẹ!!!!"

Mẹ Dư đang nấu cơm dưới bếp vội chạy lên, thấy con trai cưng mếu máo, tay thì đỏ ửng, thế là xót.

"Tina! Sao con đánh em?"

"Suốt ngày nó cứ lẻn vào phòng con mà phá!". Dư Lệ Thiên hùng hổ đi ra, trên tay còn cầm cái thước.

"Con không có phá, con chỉ vô tình làm vỡ cái cốc của chị thôi...". Dư Cảnh Thiên vừa phân trần vừa mở đôi mắt cún long lanh nước.

Mẹ Dư đau lòng:

"Em còn nhỏ, con không nhường em được một chút à?"

"Nhỏ gì? Nó to như con bò!"

"Mẹ nói bao nhiêu lần rồi, gia đình mình nghiêm-cấm-bạo-lực. Lần sau còn đánh em thì coi chừng mẹ!"

"'Mẹ đúng là... phân biệt đối xử!"

"Tuổi con lớn hơn em cả giáp mà đi so đo hả? Em còn nhỏ, mẹ thiên vị em một chút thì đã sao?"

Nhìn qua thằng em nó đang nhìn mình bằng ánh cún  con nhưng chả hiểu sao cô lại thấy nó rất gợi đòn....

"Grừ!!!! A!! Điên hết cả người!". Dư Lệ Thiên vò đầu bức tóc tức tối bỏ về phòng.

Vừa mở cửa phòng ra cô đã mắng:

"Cái thằng trời đánh!!!!"

Thì có tiếng mẹ Dư vọng lại:

"Không được mắng em!".

Đánh không được, mắng cũng không cho.

Sau đó còn nghe tiếng mẹ dỗ dành cục cưng:

"Còn đau không? Ôi đỏ hết rồi này, để mẹ thoa thuốc cho con nhé!"

Dư Lệ Thiên chép miệng, đóng sầm cửa.

Bởi lẽ, Dư Cảnh Thiên là con cầu con khẩn, cố gắng vất vả lắm mới kiếm được thằng con trai khi tuổi cũng không còn trẻ, nên mẹ cưng còn hơn ông trời. Mà nó có ngoan gì cho cam, trước mặt mẹ thì như con cún con, sau lưng thì phá như giặc, đè đầu cưỡi cổ chị gái. Mỗi lần nó phá phách ở trường bị gọi phụ huynh, nhà trường còn phải chỉ đích danh "mời bố của Dư Cảnh Thiên", vì mẹ có tới thì cũng chỉ toàn bênh con trai.

Dư Lệ Thiên cúi xuống nhặt mảnh vỡ của cái cốc mà phát rầu.

..........................................

Tan học.

Dư Cảnh Thiên mang balo to đùng lê lết đi vào quán cà phê quen thuộc sau một buổi học mệt mỏi.

Vừa bước vào quán, cậu nhíu mày khi thấy chỗ ngồi quen thuộc của mình đã có người ngồi rồi. Chỗ đó là chỗ duy nhất gần ổ điện để cắm sạc.

"Này chú! Chú có thể nhường cho cháu chỗ này không?". Cậu vẫn muốn ngồi chỗ đó nên mon men lại gần, hỏi thử.

La Nhất Châu ngước lên.

Một thằng nhóc non choẹt còn đang mặc trên người bộ đồng phục học sinh cấp 3. Anh nhìn xuống bảng tên.

Ừm... Dư Cảnh Thiên. Lớp 12A2.

Rồi lại nhìn lên mặt thằng bé.

Ừm... Đáng yêu, mắt một mí long lanh, môi hồng hơi dẫu ra, đặc biệt hai khoé môi rất xinh, xếch lên trông như một con mèo con.

Nhưng quan trọng là nó gọi anh bằng Chú.

Chú?

Anh mới có 32 tuổi âm, 31 tuổi dương mà nó dám kêu anh bằng Chú?

Anh sẵn sàng nhường chỗ cho nó thôi vì anh chỉ ngồi ngẫu nhiên, nhâm nhi ly cà phê vì có hẹn với bạn, có điều bạn của anh bận nên cho anh leo cây. Nhưng nói chung vì cái cách xưng hô kia của nó làm anh phật lòng.

"Còn nhiều chỗ mà cháu. Chú ngồi quen, nóng ghế, không muốn đi nữa"

"Nhưng chỉ có chỗ này có ổ điện thôi, cháu cần sạc điện thoại...". Cậu phụng phịu.

"Chú cũng cần". La Nhất Châu cười cười rồi lôi cục sạc điện thoại ra cắm sạc ngay trước mặt thằng bé.

Dư Cảnh Thiên nghiến răng, bị "ông chú" nhìn chằm chằm cậu đã khó chịu, cuối cùng vẫn là nhỏ mọn không chịu nhường chỗ.

Đi tới bàn bên cạnh, thả cái balo to đùng đánh oạch xuống ghế.

Cậu trừng mắt cún nhìn người đối diện.

La Nhất Châu đang đọc sách và nhâm nhi ly cà phê, thỉnh thoảng lại cảm thấy lạnh gáy. Nhìn lên thì thấy cậu bé kia đang trừng anh. Nhưng khi thấy anh nhìn mình thì thằng bé lại đánh mắt đi chỗ khác, hai hàm răng nghiến đưa qua đưa lại.

La Nhất Châu cười nhếch mép, lắc đầu.

Đưa tay lên xem đồng hồ, cũng tới giờ phải đi rồi. Anh cầm sách đứng dậy.

Dư Cảnh Thiên chỉ chờ người kia vừa đi ra khỏi cửa, cậu liền mang balo, cầm cả cái ly trà sữa to đùng sang chiếc bàn đó, lôi điện thoại ra cắm sạc, chơi game.

Eo ui, ngứa tay nãy giờ, bây giờ mới được chơi.

La Nhất Châu sang lấy xe, đi ngang qua, nhìn vào cửa kính thấy cậu nhóc kia bay qua cái bàn đó từ khi nào. Cảm giác có người nhìn mình, Dư Cảnh Thiên nhìn ra ngoài thì thấy "ông chú" khi nãy cười cười nhìn mình, tự nhiên cảm thấy xấu hổ, cậu quay mặt vào trong, chỉ chừa lại tấm lưng.

La Nhất Châu bật cười.

Đúng là trẻ con, đáng yêu!

Vừa bước vào xe, anh có điện thoại.

"Alo! Nhất Châu à! Mình xin lỗi nhé, tự nhiên có việc đột xuất. Hôm khác mình mời nhé!". Là giọng con gái.

"Không có gì mà, mình cũng vừa đi rồi. Hẹn cậu hôm khác, để mình mời!". Anh vừa gài dây an toàn vừa nói chuyện.

La Nhất Châu - 31 tuổi, đã sang Mỹ du học từ năm 18 tuổi, sau hơn 13 năm quyết định về lại Trung Quốc. Anh đang được mời làm giảng viên một trường đại học có tiếng trong nước.

Môi trường giáo dục hiện tại.

Nói chung cũng không tệ.

Còn cô gái lúc nãy gọi cho anh là Dư Lệ Thiên, bạn học năm cấp 2 và cấp 3, trước đây chơi thân trong một nhóm bạn. Ngày hôm qua hai người vô tình gặp lại nên mới có cuộc hẹn ngày hôm nay, nhưng cuối cùng cô bạn lại bận đột xuất thành ra anh bị leo cây.

Và gặp cậu nhóc lúc nãy.

La Nhất Châu nhớ lại thằng bé là buồn cười. Lắc đầu, lái xe đi khỏi.

........................................

Buổi tối tại nhà họ Dư.

"Bố mẹ còn nhớ La Nhất Châu bạn con không?". Chị Lệ Thiên vừa ăn cơm vừa nói với bố mẹ.

"La Nhất Châu? Nghe tên quen nhỉ?". Bố Dư lên tiếng.

"Con của chú La - cô Hồng ý bố. Nó mới về nước, được mời làm giảng viên đại học ý"

"À, con trai của Hồng Lợi. Có phải thằng bé đẹp trai học giỏi nhất nhóm bạn của con không?". Mẹ Dư có vẻ nhớ ra.

"Nó đó mẹ".

"Ây dô! Giỏi thật đấy! Tony của chúng ta cũng cố gắng như anh nhé, mẹ cho con đi du học luôn". Mẹ Dư chuyển hướng sang con út cưng.

Dư Cảnh Thiên đang ăn, nghe mẹ nói mà suýt mắc nghẹn.

"Gì mà cố gắng như anh? Con còn chả biết anh nào!"

"Mẹ nhớ không nhầm thì hồi trước mỗi lần mấy đứa bạn của chị Tina tới học nhóm, con toàn đi theo cái anh đẹp trai ấy đòi bế đấy, haha!"

"Haha! Đúng rồi! Nó toàn đòi Nhất Châu bế, trai đẹp nó mới cho bế cơ".

"Làm gì có!!!". Dư Cảnh Thiên phồng má lên cãi.

"Lúc đó em mới có 3, 4 tuổi thì sao mà nhớ?"

"Em...". Mặt cậu bắt đầu đỏ lên.

"Có lúc nó đang học mà em ngồi luôn trong lòng nó không chịu xuống, hahah!"

"Mẹ!!! Chị cứ trêu con...". Cậu buông đũa, làm bộ dỗi.

"Thôi thôi! Không trêu em! Ăn cơm đi!"

Nhìn con trai cưng còn phụng phịu, mẹ Dư dỗ dành:

"Cục cưng của mẹ ăn cơm nào! Mặc kệ chị Tina!"

Dư Cảnh Thiên liếc chị gái một cái sắc lẹm trước khi cầm đũa lên lại.

Mẹ Dư vừa gắp miếng cá cho con trai thì đột nhiên nhớ ra, quay sang con gái:

"Tina! Nhất Châu nó có bạn gái chưa nhỉ?"

"Ừmmmmm.... Con không biết! Con ăn xong rồi, con xin phép ạ". Dư Lệ Thiên nói xong đứng dậy chuồn lẹ.

"Này! Mẹ chưa nói xong...".

Buổi tối Dư Cảnh Thiên lấp ló trước cửa phòng chị gái, trên tay còn cầm 1 cái bọc. Là cái cốc cậu đặt trên mạng để đền cho cái cốc hôm trước cậu làm vỡ. Thật ra hôm ấy cậu bị "oan", cậu tính chôm cái con chuột máy tính của chị Tina vì chuột của cậu bị hỏng đột xuất không chơi game được. Tự nhiên chị đi vào làm cậu giật mình vung tay trúng ngay cái cốc trên kệ, thế là nó vỡ.

Nhưng mà ngại quá.

Dư Cảnh Thiên đặt cái cốc xuống rồi gõ cửa, sau đó chạy biến về phòng.

Dư Lệ Thiên đi ra mở cửa không thấy ai, nhưng nhìn xuống thấy một cái bọc, mở ra thì là một cái cốc màu xanh, trông cũng giống giống cái cốc bị vỡ hôm trước.

"Thằng nhóc con, cái cốc kia chị mày mua tận bên Nhật, mày chỉ đền thế này thôi à?"

Nói thì nói vậy nhưng cô lại cầm cái cốc vào phòng cùng nụ cười tươi rói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top